Tiên Quốc Đại Đế

chương 544: cái u vương bại phải rút lui: nhất thống thiên hạ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng Diêm Xuyên không biết vì sao Cái U Vương vẫn không sử dụng tới nó, nhưng Diêm Xuyên không dám thả lỏng.

Ầm!

Cái U Vương liều mạng bị một đạo huyết kiếm chém rách áo bào, nhưng vẫn đập nát một huyết thần.

Nhưng rất nhanh, trong biển máu lại ngưng tụ ra một huyết thần.

Huyết thần không sợ chết. Chỉ cần biển máu tồn tại, huyết thần liền có thể bổ sung số lượng, vĩnh viễn không giảm!

Trong hốc mắt của Cái U Vương phát ra u quang lập lòe. Hắn nhất thời đã hiểu rõ sự khủng bố của biển máu.

- Chém!

Trăm huyết thần lại chém về phía Cái U Vương.

Tay trái của Cái U Vương đột nhiên khởi động.

- Trấn thế!

Cái U Vương quát lớn một tiếng.

Ầm!

Táng thiên đồng quan đột nhiên phát ra một sóng văn trùng kích siêu cấp. Dưới sự trùng kích, một trăm huyết thần đột nhiên bị trấn áp bay ra ngoài. Biển máu nơi Cái U Vương đang đứng cũng bị lực trấn áp này khiến sóng máu cuộn lên ngập trời. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Sóng máu trùng thiên. Trăm huyết thần lại đánh tới.

- Trấn thế!

Táng thiên đồng quan mãnh liệt trấn áp xuống.

Một quan tài đối phó với trăm huyết thần!

Trăm huyết thần nhất tề gầm lên, vung kiếm xông đi tấn công.

Ầm!

Lần này so với trùng kích vừa nãy càng lớn hơn. Một tiếng động rất lớn phát ra. Táng thiên đồng quan phóng to cả ngàn lần, ầm ầm nện xuống.

Ầm! Ầm!..

Trăm huyết thần ầm ầm nổ tung.

Trăm huyết thần thực lực thượng Hư Cảnh, trước mặt táng thiên đồng quan lại không đỡ nổi một đòn?

Đứng phía xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Diêm Xuyên lập tức biến đổi.

Hắn đột nhiên vung Ngọc Đế Kiếm ra.

Ngọc Đế Kiếm lập tức dài ra ngàn trượng, ầm ầm chém về phía Cái U Vương!

- Trấn thế!

Coong!

Táng thiên đồng quan và Ngọc Đế Kiếm va chạm lần đầu tiên.

Ầm!

Ngọc Đế Kiếm bị va chạm ầm ầm quay về.

Ngọc Đế Kiếm và táng thiên đồng quan va chạm một lần, nhưng đã tố cáo sự thất bại hoàn toàn của Ngọc Đế Kiếm!

Táng thiên đồng quan dư lực chưa giảm, lại đập về phía Diêm Xuyên.

Ngọc Đế Kiếm đã bị va chạm, lực cũ đã dùng hết, lại không kịp sử dụng lực mới nữa. Đế Kiếm Kiếm tuột khỏi tay của Diêm Xuyên. Diêm Xuyên dùng quyền oanh kích về phía táng thiên đồng quan.

Ầm!

Một tiếng va chạm mãnh liệt phát ra.

Răng rắc!

Cánh tay Cái U Vương Táng ở một đầu khác của thiên đồng quan chợt phát sinh một tiếng nứt xương. Dường như một quyền này Diêm Xuyên không đánh vào bên trên táng thiên đồng quan, mà đánh vào trên người Cái U Vương.

- Ồ?

Diêm Xuyên đột nhiên kinh ngạc nói.

Khi nắm đấm kề sát với táng thiên đồng quan, Diêm Xuyên không có cảm thấy có chút trùng kích nào. Dường như táng thiên đồng quan căn bản không trấn áp mình. Hơn nữa, nó giống như một bộ phận của cánh tay mình. Lực lượng của mình nương theo táng thiên đồng quan trong nháy mắt truyền đến đầu bên kia, truyền đến trên người Cái U Vương.

- Không tốt!

Cái U Vương kêu lên một tiếng sợ hãi.

Vào thời điểm Diêm Xuyên còn chưa kịp phản ứng, Cái U Vương đột nhiên cuốn lấy táng thiên đồng quan.

Diêm Xuyên đưa tay ra bắt, nhưng không còn kịp nữa. Táng thiên đồng quan đã rời khỏi nắm đấm của mình.

Táng thiên đồng quan lại về lòng bàn tay của Cái U Vương. Nhưng Diêm Xuyên lại không thể quên được cảm giác vừa nãy.

Quá cường liệt! Táng thiên đồng quan không có cách nào trấn áp mình? Mình đối với táng thiên đồng quan toàn miễn dịch? Thậm chí, có loại cảm giác liên kết huyết mạch?

Tại sao trước đây mình không có cảm giác này?

- Táng thiên đồng quan kia hẳn là trẫm?

Trong đầu Diêm Xuyên đột nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu.

Một ý niệm phi thường mãnh liệt, giống như một loại bản năng.

Phía xa, Cái U Vương dường như cũng hiểu rõ điểm ấy. Hắn nhìn về phía Diêm Xuyên, vẻ mặt kinh hãi.

- Trấn thế, xé trời!

Cái U Vương quát lớn nói.

Ầm!

Táng thiên đồng quan ầm ầm phá tan huyết vân tạo thành một lỗ hổng lớn.

Cái U Vương cũng không ham chiến, ầm ầm bay vút lên trời, lao ra khỏi thế giới biển máu.

Biển máu vừa thu lại, Diêm Xuyên đạp trên không trung, nhíu mày nhìn theo thân ảnh của Cái U Vương rời đi xa.

Cái U Vương đi, thậm chí ngay cả thuộc hạ của mình cũng không đánh tiếng. Trong lúc kinh hãi bị doạ đã bỏ chạy!

Cái U Vương sợ hãi phát hiện, chỗ dựa lớn nhất của mình chính là táng thiên đồng quan, lại hoàn toàn miễn dịch đối với Diêm Xuyên? Diêm Xuyên còn chưa dùng toàn lực, Diêm Xuyên vẫn chưa có tư thế điều động thiên hạ Đại Trăn đã có thể làm được như vậy sao?

Đại Trăn mạnh đến mức nào?

Đấu? Tại sân nhà của Diêm Xuyên mình làm sao đấu được? Một khi chỗ dựa lớn nhất của mình là táng thiên đồng quan cũng bị Diêm Xuyên thu lấy, vậy mình hoàn toàn phải nằm lại chỗ này.

Mang theo đại hận, Cái U Vương cuốn táng thiên đồng quan nhanh chóng bay như tên bắn về phía xa.

- Vạn tuế!

- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Vạn tuế!

............

Bách tính Yến Kinh hô lớn.

Lúc trước khi Diêm Xuyên chiến đấu với Cái U Vương, mọi người đều cảm thấy lo lắng.

Nhưng thánh thượng vừa ra tay, chỉ dùng một tay, đã đánh bại Cái U Vương? Thậm chí, ngay cả mượn lực lượng của thiên hạ bách tính cũng không cần?

Thánh thượng mạnh tới mức nào?

Không rõ thánh thượng mạnh tới mức nào, nhưng bọn họ đều hiểu rõ một điều, chủ nhân Đại Trăn còn mạn hơn chủ nhân Đại Ngạc. Mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều!

- Vạn tuế!............

Trong tiếng hoan hô của vô số bách tính Yến Kinh, Diêm Xuyên đã trở lại quảng trường Triều Thiên Điện.

Mắt vừa rời khỏi Cái U Vương, Diêm Xuyên liền lộ vẻ lạnh lùng trầm tư! Đồng thời hắn cũng cảm thấy đầy chờ mong đối với táng thiên đồng quan.

- Táng thiên đồng quan?

Diêm Xuyên chậm rãi tự nói, trong mắt loé ra một kiên định.

Cái U Vương rút đi, cường giả Đại Ngạc bị đại trận độc trùng che kín trời bao phủ lại không may mắn như vậy. Mỗi cường giả bị chế phục, đá ra khỏi đại trận, tiếp theo sẽ có tướng sĩ Đại Trăn nhanh chóng bắt lấy.

- Không, thánh thượng không bị thua. Thánh thượng sao có thể bại được?

Một đám cường giả bị bắt, giờ phút này vẫn không ngừng kêu to, không chịu tin tưởng. Nhưng sự thực, không phụ thuộc vào sự không tin của bọn họ.

Cái U Vương rời đi, thậm chí ngay cả Xà Hoàng cũng không bận tâm.

Bên trong đại trận độc trùng che trời, Xà Hoàng đang đối chiến Bạch Đế Thiên luôn bị rơi vào thế hạ phong. Sau khi nghe được Cái U Vương bị đánh bại chạy thoát, Xà Hoàng lộ ra một tia cay đắng.

- Khụ khụ khụ khụ, được rồi, Bạch Đế Thiên, ta không bằng ngươi, khụ khụ!

Xà Hoàng vừa ho khan, vừa dừng chiến đấu.

Bạch Đế Thiên cũng không thừa thắng xông lên, chỉ gật đầu một cái, sau đó áp giải Xà Hoàng xuất trận!

Mỗi cường giả Nam Thần Châu bị chế phục đều được dẫn tới quảng trường Triều Thiên Điện!

Xà Hoàng dẫn đầu. Sắc mặt của mọi người đều cực kỳ âm trầm, bộ dạng kiêu căng khó thuần.

Nhìn một nhóm người này, Diêm Xuyên khẽ mỉm cười nói:

- Xà Hoàng!

- Diêm Xuyên, chúng ta là thần tử của Đại Ngạc, có chết cũng là thần tử của Đại Ngạc! Đừng hòng thu phục được chúng ta!

Xà Hoàng quát lạnh nói.

- Đừng hòng!

Một đám cường giả nhất thời quát lên.

- A, Cái U Vương thực sự khiến người ta ước ao. Có một đám người như các ngươi vào sinh ra tử vì hắn!

Diêm Xuyên có chút cảm thán cười nói.

Tất cả nhóm người đối diện đều ngẩng cao đầu, bộ dạng hùng hồn chính nghĩa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio