Tiên Quốc Đại Đế

chương 610: cái chết của công dương thao lược (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vèo!

Đó chính là Khổng Đạo Khâu, dẫn theo bốn tiên nhân thân phát ra hào quang nhanh chóng phóng tới.

Năm người vừa dừng lại, liền tạo ra một cơn lốc.

- Ngươi là Khổng Đạo Khâu? Ngươi tới làm gì?

Công Dương Thao Lược híp mắt kinh ngạc nói.

Công Dương Thao Lược bỗng nhiên không hiểu được tâm tư của những người này.

Mình công kích thánh địa Thần Tông, liên quan các ngươi đánh rắm sao? Các ngươi không phải là thế lực đối địch sao? Tại sao cá ngươi lại tới hỗ trợ?

- Chúng ta tất nhiên là tới cùng thánh địa Thần Tông trải qua hoạn nạn!

Khổng Đạo Khâu cười lạnh nói.

- Khổng gia chủ, Mộng Hồng Anh thay mặt Thánh chủ, đa tạ các vị đã tới cứu viện!

Mộng Hồng Anh trịnh trọng nói.

Mặc kệ Khổng Đạo Khâu có mục đích sâu xa gì, chung quy là tới giúp mình. Tại thời khắc nguy nan giúp người khi gặp nạn, chung quy vẫn tốt hơn so với dệt hoa trên gấm.

- Ha ha ha ha, Khổng Đạo Khâu, ta đã xem qua tư liệu về ngươi. Ngươi chỉ là Địa tiên. Hơn nữa, ngươi mới lên Địa tiên được trăm năm! Lấy thực lực năm người các ngươi có thể làm gì được?

Công Dương Thao Lược lạnh lùng nói.

- Tuy rằng Khổng Đạo Khâu ta bất tài, nhưng ta hiểu rõ, có lúc nào có thể ra tay, lúc nào không thể không làm!

Khổng Đạo Khâu cười lạnh nói.

Không phải Khổng Đạo Khâu giả vờ ngớ ngẩn, mà Khổng Đạo Khâu thấy được một thứ càng sâu xa hơn. Cảnh tượng ngàn người độ kiếp lúc trước, Khổng Đạo Khâu đã nhìn thấy rất rõ ràng, Thần giới phát sinh biến hóa long trời lở đất. Lần này, rất có khả năng Công Dương Thao Lược lại tay trắng trở về.

Lúc này, không suy nghĩ thể hiện một chút lập trường của mình, sau này sợ là không có cơ hội nữa.

Khổng gia chủ? Mặc dù mình là gia chủ, nhưng địa vị của hắn tại Khổng gia còn kém xa so với lão tổ tông. Hơn nữa còn có Khổng Ma Kha tên xương cứng bại gia này!

Muốn ổn định Khổng gia, nhất định phải dẫn động lực lượng bên ngoài!

Chính vì Khổng Đạo Khâu nhìn thấy được thời cơ này, mới động thân xuất hiện.

Khổng Đạo Khâu xuất hiện, ngoại trừ Công Dương Thao Lược buồn bực không ngớt, giờ phút này, còn có hai ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Một ánh mắt chính là Diêm Xuyên. Khổng Đạo Khâu vẫn là ông ngoại của Diêm Xuyên.

Một ánh mắt khác chính là Khổng Ngạo Thiên. Khổng Ngạo Thiên vẫn còn là người của Khổng Gia. Hai mắt Khổng Ngạo Thiên thoáng nheo lại nhìn chằm chằm vào Khổng Đạo Khâu. Nhất thời lông mày hắn nhíu chặt.

- Khổng gia? Phụ thân, ta lại nhìn thấy người Khổng Gia. Cuối cùng sẽ có một ngày, ta nhất định mặt mày rạng rỡ trở về Khổng gia. Năm đó những người chế giễu phụ thân, ta nhất định phải bắt bọn họ phải dập đầu sám hối trước linh cữu của phụ thân!

Khổng Ngạo Thiên tự nói.

Trên không trung, Diêm Xuyên, Khổng Đạo Khâu, Mộng Hồng Anh đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Công Dương Thao Lược.

Đột nhiên, Công Dương Thao Lược có một loại cảm giác quỷ dị. Hình như ánh mắt của toàn thiên hạ trong phong ấn giới này đều nhìn về mình. Dù sao, ba người đã đại biểu cho thiên hạ của năm thần châu.

Bọn họ đồng thời mắt lạnh nhìn Công Dương Thao Lược, chẳng phải là bị toàn thiên hạ tập trung vào sao?

Gông xiềng vô hình này nhất thời khiến Công Dương Thao Lược cảm thấy lo lắng, thậm chí có cảm giác ngựa giống bị rút đi bản năng.

Nhưng Công Dương Thao Lược chung quy vẫn là đại tiên, sao có thể bị mọi người làm cho khiếp sợ được?

Hắn hít sâu một cái, khí thế quanh thân đột nhiên phát ra.

- Hừ, ta mặc kệ các ngươi có thái độ thế nào. Ngày hôm nay, ta nhất định phải phá huỷ Thần giới. Người nào dám ngăn cản, giết!

Công Dương Thao Lược hét lớn một tiếng 'Giết', sát khí nhất thời tràn ngập khắp nơi.

Trong tay Công Dương Thao Lược xuất hiện một thanh trường kiếm, vẻ mặt ngạo nghễ, sát khí trùng thiên!

Thời điểm đám người Diêm Xuyên, Khổng Đạo Khâu, Mộng Hồng Anh đang chuẩn bị ra tay, phía xa tại lối vào của Thần giới có một thân ảnh chậm rãi bước ra.

- Phá huỷ Thần giới? Thực sự không biết sống chết!

Trong giọng nói của hắn lộ ra một hàn ý.

Đó chính là Mộng Tam Sinh, toàn thân mặc đạo bào màu tím, bước ra. Phía sau hắn mang một chiếc hồ lô cực lớn màu tím. Xương trán hắn có chút lồi ra, hai mày dựng đứng giống như hai mũi kiếm, đằng đằng sát khí.

Diêm Xuyên nhìn tới, lại phát hiện, xung quanh hồ lô tím này còn phát ra rất nhiều tử khí, khiến nó càng thêm thần bí.

- Ngươi chính là Mộng Tam Sinh? Ha ha, rốt cuộc ngươi cũng đã đi ra. Ta chính là Công Dương Thao Lược. Ta lệnh cho ngươi...

Công Dương Thao Lược cầm kiếm lạnh lùng nói.

Nhưng Mộng Tam Sinh căn bản giống như không nghe thấy. Hắn lộ ra một nụ cười lạnh lùng nói.

- Mời bảo bối, thu!

Hồ lô Hồng Mông đột nhiên bay vút lên trời, quay miệng hồ lô về phía Công Dương Thao Lược.

- Ha ha, chỉ dựa vào pháp bảo phế vật này, cũng muốn...

Công Dương Thao Lược cười lạnh nói. Nhưng lời còn chưa nói hết, Công Dương Thao Lược bị một lực lượng không thể kháng cự, nhất thời hút vào trong đó.

- Vèo!

Tám mươi tiên nhân khác liền biến sắc. Nhưng lực hút quá lớn, tám mươi tiên nhân căn bản không ngăn được.

- Vèo!

Trong chớp mắt, tám mươi tiên nhân đều bị hút vào trong hồ lô.

Trong nháy mắt, tất cả đám tiên nhân đều bị thu vào?

Diêm Xuyên, Khổng Đạo Khâu, Khổng Ngạo Thiên, Mộng Hồng Anh và tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng như vậy. Mọi người dường như nhất thời có phần không phản ứng kịp.

Đây là sự thật sao? Điều này, sao có thể như vậy được? Công Dương Thao Lược là đại tiên. Cho dù là đại tiên yếu nhất, cũng là đại tiên!

Đồng thời, Tiên giới, tại lối vào phong ấn giới. Một gian đại điện được thị vẹ Đại Tề canh giữ.

Trong đại điện bày một khối ngọc bài.

Bụp!

Ngọc bài ầm ầm nổ nát.

Thị vệ canh giữ đại điện nhất thời kinh hãi không thể giải thích.

- Công Dương Thao Lược, Công Dương đại nhân đã chết? Sao có thể như vậy được? Đại nhân đã gặp được chuyện gì vậy? Rốt cuộc phong ấn giới kia có chuyện gì đáng sợ vậy?

- Nhanh đi bẩm báo Thánh Vương!

...

Tại lối vào Thần giới!

Hồ lô Hồng Mông ở giữa không trung xoay chầm chậm. Vô số tu giả khắp nơi đều lộ vẻ kinh ngạc.

Công Dương Thao Lược đó là đại tiên. Còn có tám mươi tiên nhân kia lại bị hồ lô Hồng Mông hấp thu toàn bộ?

Đám người Diêm Xuyên, Khổng Đạo Khâu, Khổng Ngạo Thiên đều thoáng nheo mắt lại. Trong mắt loé ra một tia ngưng trọng.

Vù!

Hồ lô Hồng Mông run rẩy mãnh liệt một hồi.

Tiếp theo hồ lô chậm rãi trở lại trước mặt Mộng Tam Sinh.

Mộng Tam Sinh cầm lấy hồ lô Hồng Mông bắt đầu lắc lên.

Vừa lắc hồ lô Hồng Mông, Mộng Tam Sinh vừa nhìn mọi người xung quanh.

- Diêm Xuyên? Khổng Đạo Khâu? Lần này các ngươi viện trợ thánh địa Thần Tông, bản Thánh chủ rất cảm kích!

Mộng Tam Sinh hít sâu một cái nói.

- Mộng Thánh chủ quá khách khí. Chúng ta cũng chưa ra tay. Mộng thánh chủ đối phó với đám tiên nhân này dễ như trở bàn tay. Chúng ta tới thực sự là làm chuyện thừa rồi!

Khổng Đạo Khâu thoáng cười khổ một hồi nói.

Diêm Xuyên lại gật đầu một cái, không nói những lời khách sáo.

Diêm Xuyên càng quan tâm đến hồ lô Hồng Mông hơn. Đây là pháp bảo gì vậy? Tại sao lại mạnh như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio