Tiên Quốc Đại Đế

chương 666: ký ức của kiếp thứ nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta vững tin nhân định thắng thiên, ngũ công danh? Ngũ độc thư? Ngươi tu vận không thua Phục Hy, tu phong thủy không thua Minh Hà, tu tích âm đức không thua Hồng quân, thế nhân thường nói được Bách gia là có năm ngàn năm. Tại sao? Bởi vì Bách gia ta có được các mạch tích lũy tu hành. Nhưng điều duy nhất ngươi không thử chính là tu mệnh, ngũ độc thư? Ngũ công danh? Cuối cùng vẫn là có phân biệt. Độc thư chưa chắc vì công danh, nhưng công danh thì phải độc thư.

- Bách Ế, Nhân Tổ Toại sáng tạo đường tu mệnh nhưng rốt cuộc vẫn thất bại, kẻ siêu thoát cũng không phải tu mệnh mà thành!

- Vậy ngươi chờ người khác đi xong con đường của mình? Nếu không được thì sao? Bách gia không nên chờ đợi, mọi chuyện phải cố gắng làm. Hôm nay ta đến là muốn nói với ngươi, ta tách biệt khỏi Bách gia, đi một con đường khác, ta muốn tu mệnh! Có lẽ ngươi đúng, nhưng ngươi phải cần thời gian rất lâu để chứng minh, dài đến ngươi không thấy ngày đó, thiên hạ thương sinh cũng không thấy được.

.........

......

...

- Cổ thần thông khai thiên phủ? Thiên đạo chi dẫn? Cùng với trẫm chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu không bằng tặng cho càng cần, đừng để ta thất vọng.

.........

......

...

- Vương Tiễn, đi giúp hắn một tay.

- Thánh thượng, tại sao? Trẫm quen biết bao người, hắn có hùng chí, bất đắc dĩ nội tình quá cạn. Trẫm cần là điều này, đại thế giới có siêu thoát sinh ra, thiên hạ đại công. Đi đi, hy vọng trẫm không nhìn lầm!

.........

......

...

- Trẫm biết ngươi có tiếc nuối nhưng như vậy thì ít nhất sẽ bảo vệ đại thế giới không chết, nếu ngươi là long thì Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không người người là long!

- Ngươi không hối hận sao? Có lẽ ngươi cũng sẽ thắng, ngươi cũng có thể siêu thoát!

- Ta không hối hận, bởi vì ngày hôm nay là trước đó mấy trăm vạn năm, trước khi Bách Ế diễn sinh Lam đã đoán được.

- Mấy trăm vạn năm trước?

- Hãy yên tâm tiếp nhận lực lượng mệnh cách của ta đi, nếu ngươi siêu thoát thì ra không còn hối tiếc.

.........

......

...

- Lão già, trước tu công danh, sau tu mệnh, hiện tại, ta lại tu công danh. Tu mệnh, ta thiếu chút thành công! Tu công danh, ta tất nhiên thành công. Ngươi tu thiên hạ công danh, ta tu là siêu thoát công danh. Ngươi tu công danh là vì chưa biết, ta tu công danh là nhất định có thể siêu thoát, đây là đế vương của đại thế giới. Ta từ tiểu thiên thế giới chọn túng, hắn sắp siêu thoát là ta tu công danh cường hay ngươi tu công danh cường? Ha ha ha ha ha!

............

......

...

- Hỡi con dân Đại Tần, cảm tạ các ngươi, đại thế giới có thể siêu thoát là nhờ công lao của các ngươi! Vĩnh biệt, Đại Tần của ta!

- Thiên đế, Bạch Khởi truy mà đến! Lấy anh linh của ta, liền cùng mệnh số của Thiên đế. Thiên đế diệt thì thần diệt, Thiên đế chuyển sinh thì thần truy tùy! Muôn đời bất hủ!

Trong tiếng quát, Bạch Đế Thiên cầm trường đao, trường đao đột nhiên xẹt hướng cổ gã.

- Thiên đế, Vương Tiễn theo ngươi đi!

- Thiên đế, Từ Phúc theo ngươi đi!

- Thiên đế, Mông Điềm theo ngươi đi!

- Thiên đế, Triệu Cao theo ngươi đi!

- Thiên đế, Lý Tư theo ngươi đi!

- Thiên đế, Quỷ Cốc Tử theo ngươi đi!

- Lã Bất Vi, vĩnh tùy Thiên đế, muôn đời bất hủ!

...............

............

......

Ký ức của kiếp thứ nhất không ngừng ùa vào óc Diêm Xuyên, từng hình ảnh, cảnh sắc bao la hùng vĩ, khiến lòng hắn kích động.

Diêm Xuyên hít sâu, nhớ lại tất cả:

- Trẫm là Bách Ế, trẫm là Lam, trẫm là Doanh, trẫm cũng lad Diêm Xuyên! Đại Hà, Đại Tần, Đại Trăn!

Lôi điện quanh thân Diêm Xuyên chưa tán đi, hắn không ngừng nhớ lại nhiều chi tiết kiếp trước.

Phía xa một số thần tử Đại Trăn thiên triều cũng mở ký ức.

Vương Tiễn, Lý Tư, Lã Bất Vi, Hoắc Quang, lt, Lưu Cẩn lệ rơi đầy mặt.

Cảm giác kích động, vui mừng, sung sướng tràn ngập trong lòng họ.

Nắm tay họ siết chặt.

Bùm!

Đánh ta n tác lôi điện quanh thân.

Vù vù!

Vương Tiễn là người thứ nhất bay hướng Triêu Thiên điện.

Vương Tiễn đứng ngoài Triêu Thiên điện, nhìn tấm biển Triêu Thiên điện, lại nhìn ở trung tâm quảng trường Diêm Xuyên bị lôi điện bao phủ.

Bùm!

Vương Tiễn bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất.

Vương Tiễn hưng phấn kêu lên:

- Thần, Vương Tiễn khấu kiến Thiên Đế, Thiên Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Xung quanh thật nhiều thần tử chạy tới.

Dịch Phong, Doãn Hận Thiên, Kim đại Vũ tò mò nhìn Vương Tiễn.

Nhưng rất nhanh Hoắc Quang, Tham Lang cũng chạy tới gần.

- Thần, Mông Điềm, khấu kiến Thiên Đế, Thiên Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Thần, Mông Nghi, khấu kiến Thiên Đế, Thiên Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Bên kia Dịch Phong, Doãn Hận Thiên, Kim đại Vũ kinh ngạc nhìn hai người:

- Hoắc Quang, Tham Lang làm sao vậy? Mông Điềm, Mông Nghị là ai?

Phùng Thiệu, Lưu Cẩn cũng bay đến gần.

- Thần, Trương Nghi khấu kiến Thiên Đế, Thiên Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Thần, Triệu Cao khấu kiến Thiên Đế, Thiên Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Phía xa Lã Bất Vi, Lý Tư và các loại quan viên, toàn bộ tiến đến.

Có một nửa người bái Diêm Xuyên chỉ khom lưng, nhưng có một vài thần tử như phát điên, quỳ lạy.

- Thần, Lý Tư, khấu kiến Thiên Đế, Thiên Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Thần, Lã Bất Vi khấu kiến Thiên Đế, Thiên Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Thần, Quỷ Cốc Tử, khấu kiến Thiên Đế, Thiên Đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

............

.........

......

Một nửa thần tử không những thay đổi tên mà còn gọi Diêm Xuyên là Thiên Đế?

Dịch Phong, Doãn Hận Thiên, Lưu Cương, Kim đại Vũ lộ vẻ kinh ngạc, yên lặng chờ Diêm Xuyên tỉnh lại một nửa người.

Tử Tử ôm Miêu Miêu trở lại, nhìn tình cảnh trước mắt, lộ vẻ tò mò.

Diêm Xuyên nhắm mắt nhớ lại mọi thứ, từng hình ảnh trở về. Diêm Xuyên rất cảm thán, giống như trong khoảnh khắc nằm mơ một giấc rất là dài.

Ầm ầm!

Một lực hút khiến sấm sét quanh thân Diêm Xuyên bị hút vào trong huyệt Thần Đình.

Trong huyệt Thần Đình, thanh thiên lôi vân bỗng biến hình.

- Thôn Thiên đạo kinh rốt cuộc thăng cấp!

Ầm ầm!

Đệ ngũ trọng, thu lôi!

Đệ lục trọng, đông lôi!

Đệ thất trọng, diệt thế chi lôi!

Đệ bát trọng, sang sinh chi lôi!

Trong huyệt Thần Đình, thanh thiên lôi vân đã biến hình, biến thành cây cột. Hai đầu của trụ thanh thiên lôi vân là một cây cột màu xanh.

Diêm Xuyên nhíu mày:

- Đây là thiên đạo của giới này?

- Trẫm hiểu rồi, thượng cổ đại kiếp nạn, thương thiên chết, thiên đạo tan vỡ, đây chính là thiên đạo tan vỡ. Trước khi tan vỡ thì ngưng hiển ra một bộ đạo kinh, cái gọi là đạo kinh đều là khi thiên đạo tan vỡ thì tự để lại một tia niệm tưởng. Hèn chi lúc trước Độc Cô Bổ Thiên nói trẫm cũng là kẻ bổ thiên, chắc là nói thiên đạo chậm rãi được trẫm hồi phục.

- Thôn Thiên đạo kinh có tổng cộng cửu trọng, hiện tại đã đệ bát trọng, còn kém một trọng là hoàn toàn bổ sung xong, trẫm có thể hoàn toàn điều động lực lượng thiên đạo này.

- Thương thiên chết, thiên đạo tan vỡ, thế giới ba ngàn thiên đạo này thế giới ba ngàn thiên đạo, trong thượng cổ đại kiếp nạn thì thiên đạo tan vỡ chỉ là một phần của thế giới ba ngàn thiên đạo, nếu không thì thiên địa này sớm biến mất. Vì không khiến thế giới tan vỡ, thiên đạo không có trí tuệ không hiểu sao lựa chọn từng người có mệnh cách phù hợp, có thể sự dọng lực lượng của thiên đạo nào đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio