Tiên Quốc Đại Đế

chương 831: lo lắng của đạo tặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoặc nên nói chúng đã lĩnh giáo thứ khắc chế thô bạo, đó là 'mặt dày'. Mặc dù bọn chúng không phải cái gì tuyệt thế kiêu hùng, nhưng đã từng là bá chủ một phương, có thể bị thánh nhân trọng điểm chiếu cố, có tệ đến đâu cũng là nhân vật có uy tín danh dự.

Nhưng mọi người quen biết bao người, chưa từng gặp ai vô sỉ như hai người này.

Có thể nói Nhâm Thử, Dịch Phong Gia chúng đã diễn dịch sự vô sỉ, mặt dày đến cực độ. Ai cũng không biết tiếp theo Nhâm Thử, Đông Phương Chính Phái, gã còn có cách nghĩ nào vô sỉ hơn không. Bởi vậy đám đạo tặc ba phần kính sợ hai người.

Đông Phương Chính Phái, gã cười nói:

- Các vị, nói sao chúng ta cũng là đồng tâm hiệp lực đi, không cần làm bộ mặt chết cha chết mẹ đó.

Mọi người:

- …

Im lặng một lúc, một nam nhân mặt ngựa trầm giọng nói:

- Hai vị trưởng phòng....

Đông Phương Chính Phái, gã cười nói:

- A, Mã Vương tiền bối, ngươi chính là đối tượng thánh nhân muốn tìm, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi.

- Cái gì trăn....

Đông Phương Chính Phái, gã sửa đúng:

- Là Đại Trăn thánh đình!

Mã Vương hơi lo lắng hỏi:

- Đúng đúng, Đại Trăn thánh đình kia, có phải là thánh nhân thánh vương tính cũng giống như các ngươi không?

Mã Vương hỏi như vậy làm mọi người biến sắc, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Chính Phái, gã.

Đúng rồi, một Đông Phương Chính Phái, gã vô sỉ đã khiến mọi người dục tiên dục tử, thánh vương của Đại Trăn gì đó cũng giống vậy thì đám người không thể tưởng tượng sau này ngày tháng sẽ khốn khổ đến mức nào, có người thậm chí muốn quay vè ngục giam.

Đông Phương Chính Phái, gã lập tức phủ định:

- Giống như ta? Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể ngực ôm hạo nhiên chính khí như ta được?

Đông Phương Chính Phái, gã lại khích lệ mình, hạ thấp Diêm Xuyên.

Nhưng không hiểu sao mọi người thở ra.

Mã Vương cảm thán rằng:

- May mắn, may mắn.

Đông Phương Chính Phái, gã hỏi:

- Như thế nào? Có gì không ổn sao?

Mọi người lập tức nói:

- Không có, không hề!

Đám người lại im lặng, nhưng trong lòng vẫn hơi khó chịu, dù sao ngày xưa ai cũng là bá chủ một phương, bây giờ lại phải cúi đầu xưng thần, họ hơi không cam lòng.

Mã Vương lại hỏi:

- Thực lực của Đại Trăn thánh đình mạnh không?

Đông Phương Chính Phái, gã nói:

- Chắc là rất mạnh.

Mã Vương lại hỏi:

- A! Chắc là nghãi là sao? Rốt cuộc Đại Trăn thánh đình có mạnh hay không? Hôm nay chúng ta chạy đi, ngày sau Diêm Xuyên có bởi vì Ngô Thiên thánh nhân tức giận mà giao nộp chúng ta không?

Đông Phương Chính Phái, gã lắc đầu, nói:

- Sao có thể như vậy? Chỉ cần các ngươi được thánh vương thừa nhận thì thánh vương không có khả năng giao nộp các ngươi.

Mã Vương vẫn hơi lo lắng nói:

- Vậy sao? Nhưng đây chính là thánh nhân, không, là đệ nhất thánh nhân. Áp lực đệ nhất thánh nhân, trên đời này hiếm có thánh vương nào dám đối đầu.

Lại một người kêu lên:

- Đúng vậy. Chúng ta lo là nếu hôm nay thần phục Đại Trăn thánh đình, sau này lại bị đệ nhất thánh nhân đòi về, Diêm Xuyên có chống được áp lực từ thánh nhân không?

Đám người thấp thỏm bất an, vừa đi vừa xì xầm, lo cho vận mệnh tương lai của mình.

Ầm ầm ầm!

Phía trước vang tiếng nổ điếc tai.

Nhâm Thử ở đằng trước hét to:

- Ha ha ha ha ha ha! Ra rồi, đi một vòng to rốt cuộc đến mặt đất. Các vị, cùng ta đi ra đi!

Đám người hưng phấn, nhanh chóng xông hướng cửa động.

Đây là một sơn cốc, mọi người nhanh chóng đi ra khỏi sơn động.

Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!

Phương nam phía xa có một chuỗi tiếng nổ điếc tai truyền đến.

- Có chuyện gì? Phía xa thiên hôn địa ám, đánh lộn sao?

- Lại có người dám đến địa bàn của đệ nhất thánh nhân gây chuyện?

- Để ta xem là ai!

....................

............

....

Ba ngàn đạo tặc nhanh chóng bò lên núi, đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa.

Dù tu vi của ba ngàn đạo tặc bị phong lại nhưng ánh mắt còn đó, cách cự ly khá xa vẫn thấy rõ ràng.

- Ta nhìn thấy cái gì? Bị hoa mắt sao? Đệ tử của Ngô Thiên thánh nhân đang bị đồ sát?

- Đó là Đại đê tử của Ngô Thiên thánh nhân đã bắt ta, a, hắn bị đao tu kia truy sát?

- Quân đội hung mãnh quá, từ khi nào thiên hạ xuất hiện quân đội hung mãnh như vậy?

- Đây là muốn bứng rễ Ngô Thiên giáo tràng rồi!

- Bứng nguyên Ngô Thiên giáo tràng? Ai mà gan dữ vậy?

............

........

....

Ba ngàn đạo tặc bàn tán, Đông Phương Chính Phái, gã nhìn thấy Diêm Xuyên.

Đông Phương Chính Phái, gã la lên:

- Nhìn kìa, ở đó, đó là thánh vương Đại Trăn, là thánh vương sau này của các ngươi!

Đông Phương Chính Phái, gã nói xong, cả đám người quay đầu nhìn chân trời phía xa.

Mọi người thấy trong gió to, một nam nhân mang theo đám người đứng trên cao, trường bào bị thổi bay phần phật.

Hình như thấy phía xa một vài đồ tử đồ tôn của Ngô Thiên thánh nhân chạy trốn, nam nhân kia vung tay lên. Trong phút chốc nhiều tướng sĩ xông lên, giết sạch đồ tử đồ tôn của Ngô Thiên thánh nhân, rồi lại xông vào chiến trường.

Nam nhân kia đang chỉ huy hung quân tàn sát đồ tử đồ tôn của Ngô Thiên thánh nhân?

Mọi người:

- …

Mã Vương khó tin hỏi:

- Đấy là thánh vương Đại Trăn sao?

Đông Phương Chính Phái, gã giải thích rằng:

- Đúng vậy. Cho nên các ngươi không cần lo lắng, thánh vương sẽ không vì thấy Ngô Thiên thánh nhân mà run rẩy, càng sẽ không giao các ngươi ra.

Run? Run cái đầu! Đế vương trước mắt tru diệt cửu tộc của Ngô Thiên thánh nhân, hắn còn sợ gì Ngô Thiên thánh nhân? Đây chính là đồ tử, đồ tôn của đệ nhất thánh nhân! Vậy mà hắn to gan đồ sát không ngại gì ai?

Ba ngàn đạo tặc hưng phấn, đế vương như vậy ít nhất sẽ không bôi nhọ mình.

Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử mang theo ba ngàn đạo tặc đứng trên đỉnh núi, nhìn phía Diêm Xuyên chỉ huy đại quân tiêu diệt Ngô Thiên giáo tràng.

Giờ phút này, trong mắt Nhâm Thử đầy phức tạp.

Lúc trước Nhâm Thử gia nhập Đại Trăn xem như là bị Đông Phương Chính Phái, gã vô sỉ lừa gạt, không có cảm giác trung thành bao nhiêu, bởi vì gã không xem trọng Đại Trăn.

Nhưng mới có bao lâu mà Diêm Xuyên đã cuồng đến mức này? Đây là cứ địa của đệ nhất Thánh nhân!

Phía xa, trên trời cao, Diêm Xuyên đang nhìn chiến trường bỗng như có cảm ứng, quay đầu lại nhìn.

Diêm Xuyên nói với Mặc Vũ Hề:

- Các ngươi chờ ta ở đây, ta quay lại ngay.

Đám người Mặc Vũ Hề gật đầu.

Miêu Miêu kêu lên:

- Meo! Ta cũng muốn đi!

Diêm Xuyên nhấc chân, chớp mắt đi tới ngọn núi đám người Đông Phương Chính Phái, gã, Đại Trăn, Ầm ầm ầm! Đứng.

Vù vù vù!

Gió nhẹ thổi, ba ngàn đạo tặc kinh thán nhìn Diêm Xuyên.

Đông Phương Chính Phái, gã hưng phấn nói:

- Thánh vương, lần này ngươi chơi lớn rồi, ngươi lật tung Ngô Thiên giáo tràng, khi thánh nhân trở về thì làm sao?

Nhâm Thử hơi lo lắng nói:

- Đúng vậy. Đệ nhất thánh nhân không đơn giản.

Diêm Xuyên mỉm cười, chưa kịp nói gì thì Miêu Miêu ngồi trên vai hắn nói chen vào.

Miêu Miêu đắc ý nói:

- Meo! Thánh nhân có cái gì ghê gớm? Chúng ta ở đây chờ hắn này!

Nhâm Thử kinh ngạc hỏi:

- A?

Miêu Miêu lại nói:

- Meo! Ngô Thiên thánh nhân đó không biết trời cao đất dày, lần này chúng ta phải cho thánh nhân đó một bài học!

Ba ngàn đạo tặc:

- …

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio