Tiên Quốc Đại Đế

chương 846: lờ mờ mê ly

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tu giả xung quanh ban đầu không cảm thấy Diêm Xuyên cương thi có phần thắng. Hóa Tôn Thiên thánh nhân ra tay, Diêm Xuyên cương thi chỉ là một thánh đình nho nhỏ mới thành lập chưa đến trăm năm, có thể đỡ được không?

Nhưng hiện tại đám tu giả trông thấy cái gì? Hóa Tôn Thiên thánh nhân sợ hãi? Diêm Xuyên cương thi còn uy hiếp Hóa Tôn Thiên thánh nhân?

Vô số tu giả không nói nên lời.

Bỗng vang tiếng lạnh lùng cười:

- Ha ha ha ha ha ha! Hóa Tôn Thiên, không phải ngươi đến giết Diêm Xuyên, Doãn Hận Thiên sao? Tây Môn thánh nhân nói một câu thì ngươi tin ngay?

Mọi người ngoái đầu nhìn, trên đỉnh ngọn núi đứng một đám tu giả mặc áo xanh.

Người dẫn đầu cực kỳ anh tuấn, mặt trắng trẻo, mắt lóe tia hung ác.

Không, hễ ai nhìn thấy đôi mắt của nam nhân thì tinh thần sẽ run lên, hình như mắt của nam nhân lúc nào cũng bắn ra tia hung ác.

- Hắn, mỗi con mắt của hắn đều có hai con ngươi?

- Trọng đồng? Truyền thuyết chỉ gia chủ của Tả gia mới có?

- Gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu?

................

........

....

Phút chốc có nhiều tu giả nhảna.

Hóa Tôn Thiên thánh nhân trầm giọng hỏi:

- Tả Xuân Thu?

Tây Môn thánh nhân nghiêm túc nhìn gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu, bá chủ một phương thiên hạ.

Diêm Xuyên cương thi nhìn gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu đứng ở phía xa.

Diêm Xuyên nheo mắt nói:

- Trọng đồng?

Mặc Vũ Hề nghi hoặc hỏi:

- Trọng đồng có gì sao?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Kẻ có trọng đầu thì mệnh cách rất quý, đồn là cả đời không có khắc tinh, trong mệnh cách có thể khắc chế trọng đồng chỉ có thể là chính hắn, hơn nữa....

- Hơn nữa cái gì?

- Tả Xuân Thu này không đơn giản, chắc thực lực trên Phượng Đế, không, chắc còn trên cả Thánh nhân.

Mặc Vũ Hề kinh ngạc hỏi:

- A?

Gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu trầm giọng nói:

- Hóa Tôn Thiên, ngươi đã hứa với ta rồi. Bắt đầu đi! Ta chỉ cần Doãn Hận Thiên chết!

Hóa Tôn Thiên thánh nhân vẫn nhìn chằm chằm vào gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu, trầm giọng hỏi:

- Tại sao thúc ép như vậy?

Gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu trầm giọng nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi không cần biết nhiều. Yên tâm, ta bảo đảm đây là lần cuối cùng, hơn nữa ta đứng sau lưng ngươi, sẽ bảo đảm ngươi bình an.

Hóa Tôn Thiên thánh nhân im lặng một lúc.

Bên kia Tây Môn thánh nhân nghi hoặc hỏi:

- Hóa Tôn Thiên, ngươi có nhược điểm trong tay Tả Xuân Thu sao? Ngươi có biết là đang mạo hiểm vị trí thánh nhân của mình không? Cho dù lần này ngươi thắng được Diêm Xuyên thì cũng mất đại đức Thánh nhân!

Hóa Tôn Thiên thánh nhân nhìn Tây Môn thánh nhân, hít sâu, nói:

- Tây Môn, đa tạ ngươi đã nhắc nhở, nhưng, có một ít sự, ta không thể không làm!

Tây Môn thánh nhân nhìn hướng gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu, nói:

- Tả Xuân Thu, ngươi cũng là nhân vật luyện ra đại đạo, tại sao ngươi bức ép Hóa Tôn Thiên như vậy?

Gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu nhìn Tây Môn thánh nhân, lạnh lùng cười:

- Có chút chuyện ngươi không cần biết!

Tình hình biến căng thẳng.

Hóa Tôn Thiên thánh nhân lại bước ra một bước, quát:

- Diêm Xuyên, hãy giao Doãn Hận Thiên ra đây!

Diêm Xuyên cương thi trừng mắt, lạnh lùng nói:

- A! Nếu ngươi có thể giết trẫm thì tất nhiên Doãn Hận Thiên sẽ đi ra, nếu ngươi không giết trẫm được thì sau này trẫm sẽ diệt giáo tràng của ngươi!

Hai đại cường giả đã chuẩn bị quyết chiến, Tây Môn thánh nhân cũng không nói gì nữa.

Gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu lạnh lùng đứng trên đỉnh núi, đám cường giả xung quanh chậm rãi chờ đợi.

Ba cường giả Khô Hải giáo chủ, Quỷ Kiến Sầu, Tam Âm giáo chủ thầm thở phào, cùng quyết định chờ chút nữa phải tiêu diệt Diêm Xuyên, nếu không thì bản thân sẽ gặp họa lớn.

Hóa Tôn Thiên thánh nhân hét to một tiếng:

- Thiên đạo!

Ầm ầm ầm!

Sau lưng Hóa Tôn Thiên thánh nhân đột nhiên xuất hiện hơn hai ngàn thiên đạo. Thiên đạo vừa ra, khí thế khủng bố lan tràn.

Hóa Tôn Thiên thánh nhân vung tay vỗ một chưởng, từ trong lĩnh vực của thánh nhân điều động vô tận thiên địa đại thế chi lực đè ép toàn Đại Tần thành.

Cương chưởng to lớn phô thiên cái địa, cương chưởng chưa đến mà hư không đã lắc lư kịch liệt, bạo phong nổi lên bốn phía, từ trên trời giáng xuống, hình như muốn một chưởng đập nát Đại Tần thành.

Đằng trước Trung Ương điện, vẻ mặt Diêm Xuyên cương thi hung ác.

Trên vân hải khí vận, Diêm Xuyên thần tượng bỗng hóa thành thập bát trảo kim long khí vận.

Thập bát trảo kim long khí vận vẻ mặt hung ác gầm hướng Hóa Tôn Thiên thánh nhân:

- Grao!

Diêm Xuyên cương thi đạp bước tiến lên.

Dương gian, chỗ Diêm Xuyên hình người.

Diêm Xuyên hình người trầm giọng nói:

- Doãn Hận Thiên, tại Âm phủ, Đại Tần thành, Hóa Tôn Thiên thánh nhân, Tả gia, toàn bộ bức đến rồi, ngươi phải trở về!

Miêu Miêu hưng phấn kêu lên:

- Meo! Lại đại chiến nữa? Ta muốn đi, ta muốn đi!

Doãn Hận Thiên nhíu mày nói:

- Thánh vương, gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu cũng tới rồi?

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Đúng vậy.

Doãn Hận Thiên căm hận hỏi:

- Thánh vương có thể cho ta xem bộ dạng của Tả Xuân Thu được không?

Diêm Xuyên gật đầu, vung tay, dùng pháp thuật ngưng tụ ra hình dạng gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu, giống như gã đang đứng trước mặt Doãn Hận Thiên.

Doãn Hận Thiên nhìn gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu, như bị sét đánh.

Doãn Hận Thiên bỗng nhiên ôm đầu, cực kỳ thống khổ kêu lên:

- A!

Miêu Miêu mờ mịt nhìn Doãn Hận Thiên:

- Meo?

Diêm Xuyên vung tay, hình ảnh gia chủ của Tả gia, Tả Xuân Thu biến mất.

Diêm Xuyên kinh ngạc hỏi:

- Doãn Hận Thiên, ngươi làm sao vậy?

Doãn Hận Thiên thống khổ ôm đầu, người co giật.

Diêm Xuyên nhìn chăm chú, Doãn Hận Thiên bởi vì đau đầu nên mặt mày vặn vẹo, cái này không phải mấu chốt, quan trọng là con mắt của Doãn Hận Thiên.

Diêm Xuyên kinh ngạc nói:

- Trọng đồng?

Con ngươi của Doãn Hận Thiên cũng biến thành trọng đồng? Sao có thể như vậy?

...

Doãn Hận Thiên, trọng đồng?

Diêm Xuyên nhướng mày.

Miêu Miêu hưng phấn kêu lên:

- Meo, meo, mắt của Tiểu Doãn Tử biến thành quái vật!

Bạch Khởi đứng một bên kinh ngạc nhìn.

Bùm bùm bùm!

Diêm Xuyên vỗ một chưởng vào lưng của Doãn Hận Thiên, hình như đang giảm đi sự đau đớn cho gã.

Nhưng Doãn Hận Thiên vẫn ôm đầu, hình như Diêm Xuyên vỗ một chưởng không có chút tác dụng.

Diêm Xuyên thả tay ra, nhíu mày.

Bạch Khởi nghi hoặc hỏi:

- Thánh vương, Doãn đại nhân làm sao vậy?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Huyết mạch truyền thừa ký ức! Chắc tiên tổ của Doãn Hận Thiên là một nhân vật ghê gớm, thậm chí có thể phong ấn ký ức thượng cổ vào huyết mạch, truyền thừa cho Doãn Hận Thiên.

Bạch Khởi nhíu mày hỏi:

- Phong ấn ký ức vào huyết mạch?

Nói chung chẳng qua là nhiều huyết mạch kế thừa tiên tổ thần thông, nhưng Bạch Khởi gặp quá ít trường hợp huyết mạch kế thừa ký ức.

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

- Đây là tiên tổ của Doãn Hận Thiên cố ý làm như vậy. Có lẽ tiên tổ của Doãn Hận Thiên biết một đoạn lịch sử, theo thời gian troi qua sẽ chìm trong dòng sông lịch sử. Nhưng tiên tổ của Doãn Hận Thiên cảm thấy đoạn ký ức này dù cách vô số năm vẫn cực kỳ quan trọng, vì không muốn nó biến mất nên đã phong ấn vào huyết mạch.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio