Chín giờ tối, Lý Khắc Lập cùng Bình An rời khỏi công ty trở về nhà. Anh ôm chặt cô vào lòng, gian nan tránh khỏi vòng vây phóng viên đang vồ vập như những con hổ đói. Trước những câu hỏi ồ ạt như vũ bão của ký giả, Lý Khắc Lập vẫn duy trì trầm mặc cho tận đến khi hai người trở vào xe.
Gần nửa tiếng sau, chiếc xe công vụ màu đen bóng mới vất vả thoát ra khỏi đám đông, bon bon lăn bánh trên đường.
Bình An chồm người nhìn ra phía sau cảm thán: “Bọn họ hung hăng thật.”
Lý Khắc Lập xoay Bình An lại, gác cằm lên tóc cô: “Có mệt không? Hôm nay lại quá giờ ngủ của em rồi.”
Bình An bĩu môi khinh thường liếc anh một cái: “Anh nói cứ như ngày nào em cũng được ngủ đúng giờ vậy.”
“Làm sao có thể so sánh với nhau được, những hôm trước là làm chuyện chính đáng, hôm nay lại lãng phí thời gian vô ích.”
Bình An không thèm nhắc đến chuyện dở hơi này, cô chợt nhớ đến một việc, liền lên tiếng: “Công ty anh vẫn dùng hợp chất Glycosid để điều hòa nhịp tim sao?”
Có chút không thích ứng vì Bình An đột nhiên đổi chủ đề, nhưng ngay sau đó anh liền gật đầu xác nhận: “Đúng thế.”
Bình An nhíu mày, có vẻ không hài lòng: “Nhưng Digitalis có khả năng gây ngộ độc, làm rối loạn tiêu hóa, thị giác, ảnh hưởng đến hệ thần kinh, thậm chí còn tác dụng ngược gây rối loạn tim mạch.”
Lý Khắc Lập không biết đến đáp thế nào, anh không phải kỹ sư hóa học chuyên nghiệp, chỉ biết chút ít nửa vời, nói trắng ra anh chỉ là một thương nhân nhiễm nặng mùi tiền mà thôi, ngẫm nghĩ giây lát anh lại giải đáp cho cô: “Hiện tại, glycosid chính là sự lựa chọn tốt nhất, các loại thuốc trợ tim trên thị trường cũng đều như thế. Ngộ độc digitalis chỉ là một bộ phận nhỏ trong số người dùng thôi.”
“Nhưng thuốc trợ tim của công ty anh không tốt.”
“Thiên Nguyên là một trong những tập đoàn dược phẩm hàng đầu cả nước, sản phẩm trợ tim này cũng được xuất khẩu đi nhiều nơi, sao lại không tốt.” Lý Khắc Lập không phản bác.
“Nó có tác dụng phụ quá lớn, thậm chí nếu dùng hơi quá liều sẽ bị sốc thuốc ngay, như thế thì có chỗ nào tốt.”
“Đó là chuyện không thể tránh khỏi, bất kỳ loại thuốc nào khi dùng quá liều đều sẽ bị sốc, huống chi người sử dụng lại là những bệnh nhân có trái tim yếu ớt. Cho nên loại thuốc này chỉ được phép sử dụng dưới sự theo dõi của bác sĩ.”
Bình An bĩu môi, không cho là đúng. Trong mắt cô, sản phẩm này của Thiên Nguyên không phải là hàng tinh phẩm, sai sót trùng trùng: “Để em cải tiến lại thuốc trợ tim của Thiên Nguyên đi, như thế này không ổn chút nào.”
Lý Khắc Lập mỉm cười, tiếp nhận thiện ý của cô, cho rằng Bình An đang đau lòng vì thấy anh phải vất vả trước vụ kiện nên muốn làm gì đó giúp đỡ anh.
“Em đó, không cần nghĩ nhiều, chỉ cần mỗi ngày ăn thật no, ăn thật ngon là được rồi, mọi việc còn lại cứ để anh lo.” Dù Bình An là một thiên tài, nhưng thông minh đến cỡ nào thì trong mắt anh cô chỉ mới là cô nhóc tuổi. Nghiên cứu dược phẩm là công việc phức tạp, một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba như cô làm sao có thể đảm đương nổi.
Bình An không vui khịt mũi, anh cứ làm như cô chỉ biết mỗi việc ăn thôi: “Em nói nghiêm túc đó, anh chuẩn bị phòng thí nghiệm cho em đi. À, em cũng cần một trợ lý nữa.” Nói rồi, cô há miệng ngáp dài một cái, tựa vào ngực anh nhắm mắt. Lý Khắc Lập nghiêng người sửa lại tư thế để Bình An được thoải mái nhất, sau đó nhịp nhàng vỗ về mái tóc của cô, cũng không để những lời của Bình An vào lòng, cho rằng cô chẳng qua là ngẫu hứng nhất thời mà thôi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Ngày thứ hai sau vụ kiện, tình hình vẫn không có chuyển biến khá hơn, tập đoàn dược phẩm Thiên Nguyên bị bủa vây bởi búa rìu dư luận. Vừa bắt đầu phiên giao dịch buổi sáng, giá cổ phiếu Thiên Nguyên lại tiếp tục giảm không phanh.
Bình An không quan tâm đến những vấn đề kinh tế rắc rối đó, hiện tại cô đang chuyên tâm nhìn vào hồ sơ bệnh án của mười một bệnh nhân đồng loạt khởi kiện Thiên Nguyên.
Càng xem, đôi mày cô nhíu càng chặt: “Anh có chắc bệnh án này không bị thay đổi chứ?” Bình An hỏi trợ lý Phương.
“Cô cứ yên tâm, tôi có thể đảm bảo điều này.” Đối với bà chủ tương lai, anh mười phần cung kính.
Lật hết một lượt, Bình An bỏ bệnh án xuống, nhìn Lý Khắc Lập cảm thán: “Bọn người này dở hơi thật, rõ ràng không có phần thắng mà vẫn kéo nhau đi kiện chúng ta.”
Lý Khắc Lập, trợ lý Phương cùng luật sư Hoàng Phú chăm chú nhìn Bình An, không tin tưởng lắm về những lời cô nói, dù sao độ tuổi Bình An còn quá trẻ, chưa đủ sức thuyết phục người khác.
Bình An không phật ý, cẩn thận chỉ ra từng người một: “Anh xem, trong những người bị sốc thuốc, có năm người bị mẫn cảm với thành phần của thuốc, ba người tự ý dùng thuốc mà không có sự cho phép của bác sĩ, hai người dùng vượt liều lượng đã kê trên đơn thuốc của bác sĩ, người cuối cùng thì xuôi xẻo, tự ý dùng một loại thuốc hỗ trợ tiêu hóa có thành phần tương khắc với thuốc trợ tim, sau khi sốc thuốc người nhà đưa đến bệnh viện chậm trễ, hiện giờ vẫn chưa hồi phục.”
Mọi người chia nhau xem xét mấy hồ sơ bệnh án, có cái hiểu có cái không nhưng đại khái nhìn ra được vấn đề giống như những gì Bình An đã nói.
“Nếu như sản phẩm ngoài thị trường thông qua đợt kiểm tra chất lượng của bộ y tế, vậy vụ kiện này chúng ta thắng chắc rồi.” Bình An lại bổ sung thêm.
Luật sư Hoàng Phú lật tới lật lui tập bệnh án trên tay, nhíu mày thắc mắc: “Kỳ lạ, nếu đúng như vậy, vụ kiện này chưa bắt đầu chúng ta đã nắm chắc phần thắng rồi, thế lực phía sau gây nên chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ là do quá rãnh rỗi?”
Lý Khắc Lập mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm u ám. Tấm màn mơ hồ trước mắt anh đã được vén mở. Trong đầu cũng manh nha ý tưởng cho một cuộc trả thù khốc liệt sắp tới. % xác định được chủ mưu đứng sau vụ kiện, hơn nữa còn biết được mục đích khi bọn họ cố tình thúc đẩy một đơn kiện không hề có phần thắng này. Bọn họ không hề quan tâm đến tiền bồi thường, cũng chẳng sợ thất thoát khi thua kiện, bởi thứ mà bọn họ đánh chủ ý tới còn có giá trị hơn thế rất nhiều, đó là một đơn hàng lớn trường kỳ xuất khẩu dược phẩm sang Tây Âu, có thể thấy nếu thành công dành lấy đơn hàng này, lợi nhuận sẽ là một con số không thể tưởng tượng được.
Thiên Nguyên hiện tại là tập đoàn dược phẩm đứng đầu quốc gia và khu vực, cho nên khả năng được đối tác Tây Âu chọn trúng là rất cao. Thay vì lấy cứng chọi cứng, cách tốt hơn chính là đứng ở trong tối, hủy hoại danh dự của Thiên Nguyên. Người phương Tây làm ăn coi trọng nhất là chữ tín, nếu Thiên Nguyên dính vào tin đồn làm thuốc giả, chắc chắn sẽ bị loại khỏi sự chọn lựa của họ. Kế hay ở chỗ dù tin đồn có là sự thật hay không thì nó cũng sẽ trở thành tì vết trong lịch sử kinh doanh của Thiên Nguyên, neo lại một nghi vấn trong lòng người sử dụng, dù cho Thiên Nguyên có thắng kiện thì người dân chưa chắc có thể mở lòng với sản phẩm của Thiên Nguyên, đặc biệt là những sản phẩm dùng để bảo vệ sức khỏe.
Vụ kiện này có thể thắng, nhưng danh dự chưa chắc có thể khôi phục lại hoàn toàn không tì vết như trước kia, còn chưa kể đến những thiệt hại vô hình do thương hiệu bị ảnh hưởng. Nếu muốn hoàn toàn vượt qua khỏi sự ảnh hưởng của vụ bê bối này, công ty cần phải có đột phá, hơn nữa còn là một đột phá lớn về mặt sản phẩm để tạo thành tiếng vang trong cả nước.
Lý Khắc Lập thở dài, day day trán. Sản phẩm mới sao? Nói thì dễ hơn làm. Thôi, vẫn là nên lo chuyện trước mắt.
“Hoàng Phú, vụ kiện lần này tất cả đều trông cậy vào anh. Vụ vu khống đã đem lại thiệt hại rất lớn cho công ty chúng ta, anh hãy đòi tiền bồi thường nhiều nhất có thể.”
“Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm.” Luật sư Hoàng Phú hào khí khẳng định.
Buổi chiều, Lý Khắc Lập có một cuộc họp khẩn cấp với bộ phận PR, Bình An ở một mình trong phòng nhàm chán liền đứng dậy đi loanh quanh. Nhìn thấy được vụ kiện lần này nắm chắc phần thắng, niềm lo lắng trong lòng cũng buông xuống, trở về trạng thái vô tâm vô phế như mọi ngày.
Đi lòng vòng một hồi liền đói bụng, Bình An chợt nhớ đến món bánh tiramisu của tiệm bánh ngọt đối diện cổng công ty. Thè lưỡi liếm khóe miệng, cô quyết định phải giải quyết cơn thèm này.
Bên ngoài công ty vẫn còn phóng viên phục kích, tuy nhiên mục đích của họ là trung tâm của vụ bê bối ngành dược phẩm - ngài tổng giám đốc trẻ tuổi, đẹp trai Lý Khắc Lập. Cho nên sự xuất hiện đơn độc của Bình An không hề gây sự chú ý gì cho cánh phóng viên, trong mắt họ, Bình An chẳng qua chỉ là một nhân viên nho nhỏ, điều đặc biệt duy nhất chính nhân viên này xinh đẹp quá mức cho phép mà thôi.
Một đường thong thả xuyên qua đám phóng viên, Bình An thẳng tiến đến quán cà phê phía đối diện con đường, bỗng nhiên cô bị một âm thanh quen thuộc gọi lại:
“Kitty, Kitty!!” Giọng nói mười phần kinh hỉ.
Bình An quay đầu tìm kiếm, rất nhanh nhìn thấy Đình Nam đi ra từ một khúc cua bên hông cao ốc Thiên Nguyên, cô khá ngạc nhiên vì cuộc hội ngộ bất ngờ này.
Thật ra mà nói, đối với Đình Nam cuộc gặp gỡ này cũng không tính là bất ngờ. Anh đã mai phục ở bên ngoài từ sớm, cho đến tận chiều mới có cơ hội thấy Bình An.
Sau lần cuối cùng gặp mặt Lý Khắc Lập, Đình Nam không cách nào liên lạc được với Bình An. Mỗi ngày đều vây trong tâm trạng lo lắng và nhớ nhung, anh nhiều ngày đóng cọc trước khu chung cư của Bình An nhưng vẫn không thấy cô trở về. Cứ ngỡ là cùng đường, thế nhưng ngày hôm qua, tin tức về vụ scandal lớn nhất trong ngành dược phẩm chiếm cứ hết tất cả các tờ báo mạng, Lý Khắc Lập chễm chệ xuất hiện trên các trang bìa, nép vào lòng được anh bảo vệ là một bóng dáng Đình Nam vô cùng quen thuộc, dù trong ảnh chụp cô quay lưng về phía ống kính, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái anh đã nhận ra ngay. Thế là sáng sớm hôm nay anh chạy đến cao ốc Thiên Nguyên chờ đợi, ông trời không phụ lòng người, rốt cuộc cũng cho anh gặp được Bình An.
Thật ra Lý Khắc Lập là người khá có tiếng trong giới doanh nhân nội địa, được rất nhiều người biết đến, chỉ tiếc Đình Nam vừa từ nước ngoài trở về, cũng mới tham gia vào bộ phận quản lý công ty của gia đình nên không hề nhận ra Lý Khắc Lập trong lần đầu gặp mặt.
“Đình Nam, sao anh biết tôi ở đây?” Bình An lên tiếng đáp lại.
Đình Nam cười hì hì nói: “Em có trốn đến tận chân trời anh cũng sẽ tìm ra được.”
Bình An không hiểu phong tình, cũng không cảm nhận được ẩn ý sâu sắc trong lời nói này, chỉ biết giọng điệu của Đình Nam rất kỳ quái, khiến cô phải nổi cả da gà.
“Em định đi đâu đấy?” Đình Nam hỏi, thái độ vẫn ngã ngớn như mọi khi, tựa như hai người chưa từng chia cắt.
“Tôi sang đường ăn bánh.” Cô chỉ tay sang tiệm bánh ngọt đối diện.
“Vừa lúc, anh cũng đói bụng, chúng ta cùng ăn đi.”
Bình An không có bất kỳ dị nghị nào, thản nhiên đáp ứng, trong đầu cẩn thận suy xét xem có nên mời Đình Nam ăn một bữa hay không, dù sao trước kia anh ấy cũng cho cô ăn rất nhiều. Sờ túi áo lép kẹp, cô thở dài một hơi, không biết bao nhiêu đây có đủ cho cô khao người khác hay không.
Từ khi cô và Lý Khắc Lập xác định quan hệ, với tiêu chí tuy hai mà một, Bình An vô cùng tự giác đem tất cả tài sản của mình giao cho anh dù cho số tiền còn lại của cô cũng chưa đủ mua hai thùng mì ăn liền, chỉ khi thật sự cần tiền cô mới tìm anh lấy. Không nghĩ đến Lý Khắc Lập lại vô cùng hứng thú với trách nhiệm phát tiền tiêu vặt này, cảm giác tựa như trong nhà có nuôi thêm một cô con gái. Chính vì vậy mới dẫn đến tình trạng nghèo túng như hiện tại của Bình An, mặc dù cô cũng không hề cảm thấy mình nghèo túng, ngược lại còn trở thành người giàu có, chẳng phải cả tập đoàn Thiên Nguyên đều thuộc về cô hay sao.