Làm, làm rồi! Vậy mà cô lại làm tình với anh... Từ trong trạng thái lên đỉnh chậm rãi bình tĩnh lại, hơi thở của Quan Hướng Lam vẫn rối loạn, thân thể vẫn còn tràn ngập mệt mỏi sau khi làm tình, nhưng lý trí cũng đã từ từ trở lại.
"Ông trời ơi!" Cô hô nhỏ, há hốc mồm cứng lưỡi nhìn chằm chằm người đàn ông nằm ở bên cạnh, liền không biết nói cái gì.
Xong rồi, vừa rồi cô bị trúng tà sao? Sao, sao lại...
Nghĩ đến dây dưa nóng bỏng vừa rồi, Quan Hướng Lam không nhịn được chán nản nhắm mắt lại.
Cô nảy sinh dục vọng hơi nhiều sao? Không có chống cự cũng thôi đi, lại còn chủ động ôm anh chặt như vậy, còn không ngừng cầu xin anh nhanh một chút...
"A! Tôi điên rồi sao?" Xấu hổ túm lấy chăn úp lên mặt, cảm thấy không mặt mũi gặp người khác. Toàn bộ phản ứng của cô lọt vào mắt Ngôn Tử Ngự , mặc dù khuôn mặt tuấn tú tỉnh táo nhưng trong lòng cũng phập phồng không chừng, không còn bình tĩnh như xưa.
Ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ tới sẽ làm tình với cô.
Khi trong đầu có lại lý trí thì chuyện đã là sự thật, anh muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi, lần này tốt rồi, nên cứu vãn thế nào đây?
Anh còn chưa nghĩ ra cách giải quyết, phản ứng của cô lại làm cho mắt anh hơi híp lại, bộ dáng tỏ rõ hối hận khiến cho anh nhìn không khỏi khó chịu.
Anh kéo chăn trên mặt cô xuống, không nhịn được mở miệng chế giễu."Nhục nhã sau chuyện cũng không còn kịp rồi, sự thật đã xảy ra."
Quan Hướng Lam trừng anh, giận đến ngồi dậy, ngón tay chỉ vào anh thở phì phò nói ."Anh, đều tại anh! Không có chuyện anh lại nhào vào làm gì?" Không phải cô không chống cự! Cô có mà, ai biết sức của anh lớn như vậy, kỹ thuật hôn cũng tốt như vậy, hôn đến cô mơ mơ màng màng, sau đó, đã để xảy ra chuyện không nên xảy ra...A... Shit ! Shit ! Shit !
"Quan tiểu thư, là em nhào vào trước, được không?" Anh nhắc nhở cô, người nhào vào trước chính là cô.
"Tôi... " Quan Hướng Lam há mồm, nhưng không cách nào phản bác "Đúng, là như thế này không sai! Nhưng, nhưng rõ ràng là lần thứ hai chính là anh, là anh đấy!"
Ngón tay dùng sức đâm ngực của anh."Không có chuyện gì anh nhào vào hôn tôi làm gì? Hả? Anh nói đi!" Cô hung hăng hỏi tới, mắt to nhìn chằm chằm anh.
Nói? Anh phải nói gì? Nói anh trong một lúc bị tng trùng lên não, bị cô hôn đến choáng váng, sau đó liền không thể cứu vãn sao?
Hừ! Phải nói vị tiểu thư trước mắt này chỉ biết thay đổi, đổ toàn bộ tội lỗi toàn bộ trách nhiệm lên trên người anh.
"Quan tiểu thư, em trần truồng đứng trước mặt tôi, muốn không tôi không bị kích thích thì em nên kiểm điểm lại mình chứ?" Ngôn Tử Ngự không cam lòng yếu thế mà đáp lời.
"Anh -- . . . " Cái này thì nói gì? Anh là đang trách cô sao? Quan Hướng Lam giận đến không nói nên lời, ôm chăn nhảy xuống giường, nhặt quần áo trên đất lên dùng sức ném cho anh.
"Quên đi! Chỉ xem như bị chó cắn một cái." Cô hừ lạnh.
Bị chó cắn một cái? Lông mày tuấn tú của Ngôn Tử Ngự nhíu lại, cô so sánh làm anh nghe rất chói tai.
"Nói cho anh biết, lần này coi như là ngoài ý muốn, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng không được nhắc tới với người khác, có biết hay không?" Quan Hướng Lam nghiêm giọng cảnh cáo, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm anh.
Rất tốt, đề nghị của cô rất hợp ý anh, cũng giải quyết phiền phức của anh, dù sao thì anh cũng đang không biết nên xử lý như thế nào, đề nghị của cô vừa đúng ý anh.
Theo lý thuyết, anh nên lập tức gật đầu nhưng khi nhìn thấy bộ dáng cô ước gì mau phủi sạch quan hệ với anh một chút thì đầu của anh không gật xuống được, thậm chí cảm thấy hơi tức tối.
"Em nói tôi phải làm theo sao?" Không biết thế nào, anh nhất định muốn làm trái ý cô, không muốn làm như cô mong muốn.
"Anh..." Quan Hướng Lam trợn mắt, thấy bộ dáng anh ngã ngớn, cả người liền bốc lửa."Ngôn Tử Ngự, tiện nghi của chị đây cũng bị anh chiếm hết rồi, anh còn muốn thế nào?" Xin nhờ, bị thiệt thòi là cô! Cô không so đo, anh còn muốn như thế nào nữa?
"Tôi..." Đúng! Anh muốn như thế nào?
Đột nhiên Ngôn Tử Ngự không nói nên lời, nếu không phủi sạch quan hệ, vậy anh muốn như thế nào? Làm tình với cô đã là chuyện không nên làm, chẳng lẽ anh muốn tiếp tục sai lầm sao?
Anh ngơ ngác nhìn nhìn cô, ngơ ngác phát hiện mình không bài xích cái ý nghĩ này... Gặp quỷ, sợi dây gân của anh không bình thường sao?
Tiểu thư nhà họ Quan chính là quả bom không hẹn giờ, không phải đối tượng có thể tùy tiện vui đùa một chút, trước tiên không bàn tới quan hệ hai nhà, từ trước đến nay cô đều không phải tiêu chuẩn của anh.
Cô quá kích động, xử sự quá cảm tính, tuyệt đối không lý trí, bất cứ chuyện gì muốn làm liền làm, hoàn toàn không cần suy nghĩ kỹ càng. Cử chỉ của cô làm cho anh không cách nào hiểu, nói dễ nghe một chút là đơn giản, nói trắng ra chính là ngu ngốc đến không thuốc chữa! Phụ nữ ngu ngốc như vậy, thỉnh thoảng trêu chọc cô là giải trí, nhưng làm tình sẽ xong đời...
Nếu người trong trấn biết anh làm tình với cô, nhất định anh sẽ bị ép cưới cô! Hơn nữa người áp giải anh đến lễ đường chắc chắn là ba mẹ anh.
Anh cũng không quên, ba mẹ đối với người em gái hàng xóm chính là nhớ mãi không quên, yêu thích không dứt, trước kia còn có ý nghĩ kỳ lạ muốn anh cưới cô.
Xin nhờ, anh mới không cần, cưới một quả bom về bên cạnh, cô chưa nổ tung thì anh đã nổ trước.
Cô vẫn không phải là người phụ nữ mà anh muốn! Nhưng bây giờ là như thế nào? Vậy mà anh không bài xích cùng quan hệ này với cô -- . . . Vừa rồi là anh bị ham muốn làm cho choáng váng sao?
"Này! Sao anh không nói gì?" Thấy anh nhìn cô không nói câu nào, Quan Hướng Lam không nhịn được đẩy vai anh."Họ Ngôn, tôi cho anh biết, cho dù anh có muốn hay không, chuyện tối nay anh không được nói ra một câu nào, có biết không... " Lời còn chưa dứt, dường như cô nghe được tiếng vang từ lầu dưới, cô ôm chăn trước ngực vội vàng chạy đến cửa phòng, nhẹ nhàng mở cửa."Ơ? A Lam và A Ngự đã ngủ chưa?" Giọng nói của mẹ Quan từ lầu dưới truyền đến.
Chết rồi! Tại sao trở về?
Quan Hướng Lam vội vàng đóng cửa phòng lại, trước khi đóng cửa vẫn không quên gom khăn tắm và quần áo ngoài cửa vào.
"Ngôn Tử Ngự, mau mặc quần áo vào, mau đi ra ngoài, mẹ tôi đã về!"
Cô kêu nhỏ, quay đầu thúc giục anh.
Cô vừa kêu, vừa cầm quần áo trên đất lên, không để ý anh ở trong phòng, thả chăn trước ngực xuống vội vàng mặc quần áo vào.
Dù sao cũng bị anh nhìn rồi, cũng không sao nữa!
"Mau! Anh mau mặc quần áo rồi đi ra ngoài, ngàn vạn lần không thể để mẹ tôi phát hiện... " Cô nhỏ giọng nói, ngẩng đầu thấy anh vẫn không nhúc nhích, không khỏi nóng nảy."Ngôn Tử Ngự! Anh ngây ngẩn cái gì? Mau mặc quần áo!"
Cô mặc quần xong, lại vội vàng mở cửa phòng, lại nghe được tiếng người lên lầu."Xong rồi, có người lên tới, anh mau cút ra ngoài, nhớ, không cho phép nhắc tới chuyện tối nay, mau... " Đột nhiên, một cái tay ngăn chặn, đóng cửa phòng lại. Quan Hướng Lam sửng sốt, ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn chưa mặc quần áo, vẻ mặt kỳ lạ, tròng mắt đen toát ra ngọn lửa không hiểu.
"Sao anh còn chưa mặc quần áo?" Cô cau mày trừng anh.