Tiên Sinh Đến Từ 1930

chương 33: cha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Dờ

Âu Dương Khiêm làm đạo diễn không nóng không lạnh. Bởi vì Khưu Mẫn Tuyền và Uông Lỗi đã bị khai trừ, một nửa phân cảnh phải quay lại, dù gì Khưu Mẫn Tuyền cũng là nữ thứ.

Phong cách đạo diễn của Âu Dương Khiêm rất máu chó, anh ta thích quay cảnh tỏ tình dưới mưa, đuổi nhau trong tuyết, sấm rền ôm ấp, chớp giật hôn môi, các cảnh quay lại có sự thay đổi khá lớn, Bạch Dương và Chung Việt làm màu giả ngầu trên nền mưa to gió lớn nhân tạo. Tuyết thì còn đỡ vì toàn là xốp, nhưng mưa thì quả thực tra tấn. Mùa đông ở Nam Kinh vô cùng giá rét, nước vừa chảy từ vòi xuống đã đóng thành vụn băng, thật ra hiệu quả thị giác rất ổn, có cảm giác trong veo lóng lánh.

Hai người thay phiên nhau bị cảm, vừa hô cắt là ôm lấy túi chườm túi sưởi, giống như ôm lấy nửa cái mạng còn rớt lại.

Tất cả những điều ấy Bạch Dương vẫn chịu được.

Nhưng mà dạo này cậu cứ nhìn thấy Chung Việt là hổ thẹn.

Không chỉ bởi vì cậu đã liên lụy Chung Việt để cậu ấy gặp nguy hiểm, mà cũng bởi chuyện này nên tất cả các phân cảnh của Chung Việt đều bị hủy hết quay lại toàn bộ.

May mà diễn xuất của Chung Việt không kém Khương Duệ Quân, phải nói là, bọn họ là hai loại hình diễn viên khác nhau. Khương Duệ Quân biết cách dung nhập vào nhân vật, diễn cái gì giống cái đó. Chung Việt lại giống như có sức hấp dẫn trời sinh, cậu ấy diễn gì đều chính là bản thân cậu ấy, nhưng khiến cho người xem cảm thấy rất hợp tình hợp lý.

Có lẽ là do cậu ấy nói lắp nên được đền bù một thứ khác. Những người không giỏi mở miệng đều có đôi mắt biết nói, ánh mắt của Chung Việt luôn có thể diễn đạt ra loại cảm xúc mà chính đạo diễn cũng không ngờ tới, dịu dàng, lạnh lẽo, đau đớn, mịt mờ.

Cậu ấy chẳng hề hiểu việc bộc lộ và thu lại cảm xúc, thậm chí luôn làm ảnh hưởng đến diễn viên cùng diễn. Mỗi lần đối diễn với Chung Việt, nữ thứ khóc không ngừng được.

Chung Việt ngơ ngác đỡ cô dậy.

Nhan sắc là chính nghĩa, khuôn mặt của Chung Việt tự mang theo sức thuyết phục, dù nội dung kịch bản có vô lý đến đâu, chỉ cần một ánh mắt của cậu là có thể hợp lý hóa tất cả --- Vì sao nữ thứ lại yêu từ cái nhìn đầu tiên? Vì sao nữ thứ lại chết đi sống lại vì cậu ấy? Vì sao nữ thứ có thể không màng tới gia sản trăm vạn để gả vào Lâm gia rồi ngậm cay nuốt đắng?

Đều bởi vì đẹp trai!

Bạch Dương vô cùng vô cùng ngưỡng mộ. Chung Việt là một kiểu thiên tài khác mà cậu muốn bắt chước cũng không thể làm được. Tất cả của Chung Việt xuất phát từ tự nhiên trời sinh, nếu Bạch Dương muốn bắt chước thì đầu tiên cậu phải đẹp trai như Chung Việt đã...

Cậu do dự mấy ngày vẫn không biết mở lời nói xin lỗi với Chung Việt thế nào, đành phải lén nạp tim cho tài khoản Love Live của Chung Việt. Chung Việt bận quay phim nên rất ít khi chơi, có lần mở ra xem thì phát hiện tài khoản có thêm một đống vật phẩm nhân dân tệ.

Chung Việt: "......?"

Chung Việt: "Bạch Dương."

Bạch Dương hoảng hốt: "Hả?"

Chung Việt: "Đăng nhập... Tặng nhiều tim thật đấy."

Bạch Dương: "......"

Chung Việt nhìn cậu, nở nụ cười: "Cậu nạp phải không."

Bạch Dương bị cậu ấy đánh bại rồi. Cậu phát hiện ra Tiểu Chung không chỉ thông minh mà còn rất là phúc hắc.

Chung Việt vui vẻ quay thẻ, "Sao lại.... nạp cho tôi nhiều vậy."

Bạch Dương ngả đầu lên vai Chung Việt, "Bởi vì ngại đó, lần trước gặp nguy hiểm như vậy là do tôi cứ nằng nặc kéo cậu đi."

Chung Việt tạm dừng chơi, xoay qua nhìn cậu, mái tóc dài mềm mại phất bay lên mặt Bạch Dương, có một hương thơm không rõ tên đang lan tỏa.

"Bạch Dương, chúng ta là... bạn. Đừng, nói vậy."

Bạch Dương rất cảm động.

Chung Việt nở một nụ cười cực đẹp với cậu: "Tôi sẽ bảo vệ cậu."

Tiểu Chung nói chuyện trôi chảy hơn trước rất nhiều, Bạch Dương thầm nghĩ.

Giữa tiết trời tạnh tuyết, tháng Mười Hai cứ tĩnh lặng như vậy mà đi qua. Hai người chạy ngược chạy xuôi trên đường phố Nam Kinh, tất bật quay phim và quay tiết mục hậu trường, một người quay xong sẽ đợi người kia, cứ như hai bé thú cưng nhỏ đang bảo hộ lẫn nhau.

Bọn họ là đồng đội, cũng là bạn bè. Con đường tương lai còn rất dài, luôn luôn phải giúp đỡ lẫn nhau.

Tháng Một, Kiếm Tung Tầm Tình được lên sóng đúng hạn. Như dự đoán từ trước, nhân khí của Khương Duệ Quân tăng lên chóng mặt. Bạch Dương nhìn Khương Duệ Quân xuất thần nhập hóa trên TV, nói không hâm mộ là giả.

Khương Duệ Quân không cùng một cấp bậc với cậu, hâm mộ hay ghen tỵ có ích gì đâu, người ta là thiên tài bẩm sinh, còn mình chỉ có thể cố gắng hơn nữa.

Nhờ phúc của Kiếm Tung Tầm Tình mà Bạch Dương được ké fame. Nữ chính và nữ thứ của bộ phim này xé nhau tung trời, nữ thứ có thiết lập nhân vật tốt, nữ chính lại có nhiều đất diễn hơn, hai bên đều là tiểu hoa tuyến tiêu chuẩn, ai cũng không chịu thua. Không ăn được thì đạp đổ, hai bên thà tự phá CP của mình, nhất quyết không để CP của đối thủ đạt được mục đích. Ngập tràn trên diễn đàn giấu tên là các chủ đề:

"Tây Môn Nguyệt thật kinh tởm, làm bộ làm tịch, cảm giác Thạch Hiểu Sinh còn giống nữ thứ hơn."

"Mạc Vấn Tình xấu chết đi được, CP nam nam Vân Trung Phong x Thạch Hiểu Sinh còn đẹp đôi hơn biết bao nhiêu."

Hai bên đều ném đá giấu tay, lấy Bạch Dương làm viên đạn gây war, rằng tuyến tình cảm của đối phương còn không cảm động bằng Vân Trung Phong Thạch Hiểu Sinh. Fan của nữ chính và nữ thứ đều thống nhất nói Bạch Dương là "cái tên đó còn nổi bật hơn Tình xấu xí (Nguyệt thảo mai) nhà các người". Mục đích cơ bản vẫn là dùng Bạch Dương để công kích. Kết quả của trận war này là khiến một CP khác trở nên nổi tiếng - Khương Duệ Quân x Bạch Dương, nhóm hủ nữ chui trong đám fan CP BG của hai bên để tranh thủ kích war.

Có ích gì chứ, cuối cùng lại bị fan Chung Bạch ấn đầu xuống mà đánh, "Một bộ cổ trang rẻ rách mà cũng đòi phá CP nhà chị đây, Khương Duệ Quân trông như con cá chết, có mặt mũi nào lập CP với Tiểu Bạch nhà bọn chị? Từ chối gán ghép."

Fan của Khương Duệ Quân đương nhiên là không thèm đếm xỉa: "Ừ thì cổ trang rẻ rách đấy, nhưng idol nhà các cô vẫn chịu đóng một vai phiên vị tám đấy thôi, muốn bú fame thì tem tém lại, bú xong lại lật mặt chửi, mặt dày đíu chịu được."

Một trận hỗn chiến khiến người ta muốn hóng mà không theo kịp. Tuy Bạch Dương không hiểu gì lắm nhưng vẫn thích nghe ngóng. Cậu vinh hạnh được gia nhập vào hàng ngũ tân lưu lượng, mấy ngày liền đều chễm chệ trên hotsearch.

Chưa bao giờ nổi đến thế, dù cái lý do nổi tiếng hơi xấu hổ.

Lật xem cuốn lịch, mắt thấy sắp đến tết âm, Thế An sắp xếp đón cha của Bạch Dương đến Nam Kinh cùng mừng năm mới --- Bạch Dương sống chết không chịu đón bố cậu đến, chỉ lừng khừng nói phim chưa quay xong.

Vậy là Thế An dẫn theo Trịnh Mỹ Dung chạy xe tới An Huy, tự mình đi đón Thái Sơn đại nhân của hắn.

Lúc Bạch Phú Cường nhìn thấy một hàng siêu xe đỗ trước cổng học viện Pháo binh thì miệng không khép lại được, lại nhìn thấy Kim Thế An và Trịnh Mỹ Dung đi xuống xe, ông lập tức nghiêm mặt.

Chủ yếu là ông chú ý Trịnh Mỹ Dung.

Cô gái này thoạt nhìn hơi lớn tuổi. Bạch Phú Cường rất lo lắng con trai ông đi vào con đường sai trái, bị phú bà bao dưỡng.

Trịnh Mỹ Dung làm như không thấy ánh nhìn đánh giá của ông, khách khí giới thiệu: "Đây là Kim tổng, Bạch tiên sinh hiện đang quay phim ở Nam Kinh nên ủy thác cho chúng con đến đón bác cùng mừng năm mới."

Thế An cầm tay bố vợ hắn: "Kim Thế An, cứ gọi con Tiểu Kim là được. Con là bạn của Bạch Dương."

Trước đó Bạch Dương đã van nài hắn: "Anh đừng có nói thật với ông ấy, em sợ ông ấy không chịu nổi."

Thế An hiểu ý cậu, khẽ gật đầu.

Bạch Phú Cường đánh giá Thế An, gọi một cú điện thoại cho con trai mình, "Mày cho người đến An Huy đón bố?"

Bạch Dương rất mất kiên nhẫn, "Đang quay phim! Có đến không!"

- --- Thằng nhãi con mất dạy này!

Đang giữa đợt "di cư mùa xuân", dòng xe chật như nêm cối khắp cao tốc và các tuyến đường quốc lộ, dịch chuyển từng tấc một, còn chậm hơn cả đi bộ. Cũng may Thế An giỏi nói chuyện phiếm, suốt dọc đường đều trò chuyện cùng Bạch Phú Cường nên bầu không khí không khó xử cho lắm.

Thế An đưa cho Bạch Phú Cường xem đoạn phim gốc mà Đinh Thông Nguyên cung cấp, "Đây là phim Bạch Dương quay năm trước, bây giờ đang được phát sóng."

Bạch Phú Cường mặt không cảm xúc, khóe miệng lại không giấu được nụ cười, "Có thể xem trên TV à? Đài nào thế?"

Thế An cũng cười, "Tinh Mang TV, đang chiếu đấy ạ. Mấy ngày nữa là chiếu tới phân cảnh này, đạo diễn vẫn luôn khen Bạch Dương diễn tốt."

Tuy Bạch Phú Cường không nói nhưng trong lòng vẫn rất vui. Ông hỏi Trịnh Mỹ Dung ngồi ở phía trước: "Trịnh tiểu thư, các cô là đồng nghiệp của nó hả?.....Hay là người đại diện?"

Trịnh Mỹ Dung quay đầu lại, "Kim tổng là...."

"Người đầu tư." Thế An ngắt lời.

Trịnh Mỹ Dung nhìn hắn, gật đầu.

"Ồ, ông chủ hả." Bạch Phú Cường tỉnh ngộ, "Ngại quá, tết nhất đến nơi lại bắt cậu đi đón, không được ở nhà với cha mẹ."

"Kim tổng rất coi trọng Bạch tiên sinh." Trịnh Mỹ Dung thờ ơ nói.

Vài ngày sau đó không có gì khác biệt với những cuộc thăm hỏi gia đình khác, ba mươi mùng một tết Lý Niệm dẫn theo Chung Việt và người trong công ty đến tiếp đón, ngày hôm sau tổ chức tiệc tại gia, Trịnh Mỹ Dung mang cả con gái đến dự.

Vốn Bạch Phú Cường đã cảm thấy khó xử khi nhìn thấy Trịnh Mỹ Dung, nay thấy chị dắt con đến thì càng thêm khó xử. Mặt Bạch Phú Cường tái mét.

"Cháu đã có con rồi ạ." Trịnh Mỹ Dung thành khẩn giải thích.

Tôi biết cô có con nhỏ, Bạch Phú Cường thầm nghĩ, cô đang ra uy với tôi hay gì?!

Lần đầu tiên Kim Thế An cảm thấy Trịnh Mỹ Dung không làm được việc. Chịu oan một chút thì có sao đâu!

Tổng thể mà nói thì buổi tiệc vẫn rất hòa thuận thân thiết. Ngày đầu tiên Bạch Phú Cường bị Lý Niệm chuốc say khướt, ngày thứ hai bị Trịnh Mỹ Dung kính mười tám chén rượu. Thế An nghe Bạch Dương nói cha cậu thích hát, thế là buổi tối lại bảo Lý Niệm sắp xếp một buổi ca hát.

Bạch Phú Cường say chếnh choáng, hát cho mọi người nghe bài Tiểu bạch dương.

"Con trai tôi được đặt tên theo bài hát này... Tôi mong nó tham gia vào quân ngũ làm lính, nhưng nó lại muốn làm cái nghề này..."

Nói xong, ông bắt lấy tay Thế An, "Ông chủ Kim, con trai tôi đành nhờ cậu chăm sóc." Lại túm tay Lý Niệm, "Còn ông chủ Lý, bình thường nó không hiểu chuyện ngang bướng làm càn, các cậu bỏ quá cho."

Bạch Dương ngồi rụt một góc, muốn cười mà không dám cười.

Lý Niệm cảm thấy anh thật là thừa thãi.

Mùng hai, Thế An bảo Lý Niệm mang theo Tiểu Ngưu Tiểu Tạ đến để dẫn Bạch Dương và Bạch Phú Cường đi chơi --- Minh Hiếu Lăng không đi, sợ dông cả năm, thế là đến Mai Hoa Sơn, hồ Huyền Vũ, lại đi chùa Kê Minh thắp hương, cầu cho Bạch Dương cả năm may mắn. Lúc thắp hương có một cô gái nhận ra Bạch Dương, muốn cậu ký tên.

Bạch Phú Cường thực sự cảm thấy con trai ông cuối cùng cũng trở thành người nổi tiếng rồi.

Một ngày chơi vui vẻ, lúc về Thế An lại mời bố vợ uống trà.

Bạch Phú Cường ngồi xuống ngắm nhìn khu nhà cao cấp trên Tử Kim Sơn của Thế An, trà Hầu Khôi được bưng lên, ông ngắm thư phòng rộng rãi của Thế An rồi nói: "Ông chủ Kim tuổi trẻ tài cao, thằng con trai tôi coi như học đại học phí công, lúc thi đầu vào cũng là nhờ sở trường nghệ thuật. Cậu bận làm ăn mà còn có tâm tư đọc sách, nhất định là tốt nghiệp từ đại học danh giá phải không?"

Thế An thuận miệng cười đáp: "Con tốt nghiệp từ trường công lập Đông Nam rồi đi du học Cambridge. Về sau Bạch Dương cũng sẽ có cơ hội được ra ngoài học hỏi, cái này phải để Lý tổng sắp xếp."

Bạch Phú Cường sợ hãi than, "Đại học Cambridge, giỏi lắm, giỏi lắm."

Lý Niệm khẽ liếc nhìn hắn.

Kim Thế An rõ ràng học cùng Trịnh Mỹ Dung, hai người đều du học ở Australia.

Thế An chỉ lo tiếp chuyện bố vợ hắn: "Bạch Dương rất thông minh, bác cứ yên tâm."

Bạch Phú Cường nhìn chữ treo trên tường, "Chữ đẹp lắm, viết rất phóng khoáng."

Thế An mỉm cười nói: "Bác cũng thích thư pháp?"

Bạch Dương ở bên cạnh ngắt lời: "Bình thường anh ấy thích viết chơi."

Bạch Phú Cường lườm thằng con, lại quay ra nói với Thế An, "Thỉnh thoảng tôi cũng hay luyện chữ. Chữ này của cậu chắc đắt tiền lắm nhỉ?"

Bạch Dương lại chen miệng: "Đây là anh ấy tự viết đó."

Bạch Phú Cường kinh ngạc nhìn Thế An. Hắn xoa cằm cười, "Nếu bác thích thì con sẽ viết biếu bác, chỉ mong bác đừng chê."

Nói xong, hắn bảo Tiểu Ngưu Tiểu Tạ bày giấy bút ra, tiện tay viết Khoái Tuyết Thời Tình, vừa viết vừa nói: "Ngày mai con sẽ cho người dán lên, bác cũng không cần cầm đi, con sẽ đưa tận nhà bác."

Kim Thế An rất hiểu việc tôn trọng lòng tự tôn của người khác, hắn sẽ không biếu quà cáp gì quá cao sang cho Bạch Phú Cường.

Huống chi năm đó Lưu Kỷ Văn cũng thích chữ hắn viết, bức thư pháp này đã vào được nhà của thị trưởng Nam Kinh, hắn không tin không lọt được vào mắt bố vợ.

Bạch Phú Cường lại âm thầm đánh giá cao vị Kim tổng tuổi trẻ anh tuấn này --- nhã nhặn điềm nhiên, luôn tươi cười, lúc người khác đang nói hắn sẽ không chen lời, lúc người khác nhàm chán thì luôn biết cách khơi gợi đề tài, bốn chữ "như tắm gió xuân" không thể nào phù hợp hơn được nữa.

Mà vị Kim tổng này đối xử với con trai ông tốt quá mức...

Bạch Phú Cường còn phải trực ban, mùng ba phải quay về. Thế An và Lý Niệm đều giữ ông ở lại, Bạch Phú Cường chỉ nói, "Quy định cả mà, phải làm cho tận chức tận trách. Tôi đến thăm nó một chút là được rồi --- Các cậu đều là những nhân vật lớn, ở Nam Kinh mong các cậu chăm sóc nó."

Bạch Phú Cường bảo Thế An đừng tiễn, chỉ kêu Bạch Dương lái xe đưa ông đến ga tàu cao tốc phía Nam.

Hai cha con đứng trước sân ga, lúc Bạch Phú Cường tới đây không mang theo thứ gì, chỉ mang mấy điếu thuốc thì đều cho Thế An cả. Lúc về lại mang theo một rương quà cáp, là đồ Thế An mua lúc ở Mỹ, hắn chỉ nói là Bạch Dương mua tặng.

"Nhiều quá." Bạch Phú Cường nói, "Kim tổng Lý tổng của con quá khách khí."

"Đó là vì con có bản lĩnh." Bạch Dương vênh mặt ưỡn ngực.

Bạch Phú Cường nhìn con trai ông một lúc lâu.

Ông thở dài một hơi: "Dương Dương, con nghĩ bố không biết, nhưng thực ra bố biết hết đấy."

Bạch Dương hơi sững người.

Bạch Phú Cường ngẩng lên nhìn trời.

"Ài.... Mẹ con đi sớm."

Sau đó ông không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Bạch Dương, "Con phải cố gắng nhiều hơn nữa."

Bạch Phú Cường kéo vali, quay lại nhìn cậu, "Đi đây."

Không biết vì sao, Bạch Dương chẳng thể nói nên lời. Năm mới vui vẻ, bảo trọng thân thể, bố, con nhớ bố, những lời này đèu nghẹn trong cổ họng.

- -- Bố cậu hơn năm mươi, thoạt nhìn lưng đã hơi còng. Thực sự già rồi.

Bạch Dương nhìn bóng lưng bố cậu càng lúc càng mờ, đám đông của cuộc "di cư mùa xuân" đang dần bao phủ lấy bóng dáng đơn độc của ông. Biển người mờ mịt, như là vĩnh viễn cách trở.

Cha đã rời khỏi thế giới của cậu, càng ngày càng xa. Đây là con đường mà cậu đã lựa chọn, cũng chính là tình yêu mà cậu đã lựa chọn.

Đột nhiên Bạch Dương cảm thấy rất chua xót. Một nỗi khổ sở không thể nói thành lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio