Editor: Yue
Không biết vị nữ anh hùng hào kiệt kia anh dũng như thế nào, dám vung cái tát vào mặt bá chủ một phương ở hẻm Nam, mấu chốt là còn để lại dấu tay, này cùng động thổ trên đầu Thái Tuế có gì khác nhau? Cậu ngoại trừ bội phục sát đất, còn muốn nhớ lấy về sau xa xa gặp phải còn biết đường mà tránh.
Đại Tráng tưởng là Hứa Viễn Hàng sẽ bạo phát một trận, dù sao trước đó nhắc tới chuyện có liên quan tới nữ sinh anh liền phá lệ không kiên nhẫn, chớ nói chi hiện tại còn bị người đánh mặt, lại không thể ăn miếng trả miếng trả, đoán chừng trong lòng đang kìm nén một đám lửa.
Nhưng, anh, không, có!
Anh lấy điện thoại di động trong túi ra, mở khóa màn hình, bấm máy chụp ảnh, hướng hai bên sườn mặt, cuối cùng quyết định chụp mặt bên trái, anh đầy hứng thú xem đi xem lại, tựa như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hiếm lạ nào đó!
Đại Tráng bỗng nhiên hít một hơi khí lạnh, chẳng lẽ bị đánh thành ngu luôn rồi? Tỉnh lại đi Viễn ca, anh bị nữ sinh đánh mặt đó, còn sưng lên kìa, dù khó mà tiếp nhận, sự thật như đinh đóng cột nó cũng không đổi được. Ai bảo chúng ta là đàn ông, rộng lượng chút, chớ chấp nhặt cùng nữ sinh.
Hứa Viễn Hàng cũng không biết nội tâm của Đại Tráng diễn tuồng phong phú như vậy, anh sờ sờ mặt, không tính là đau, cũng thấy kỳ quái, đổi lại nữ sinh khác, anh tuyệt đối không có tính nết tốt như vậy, đương nhiên, cũng không có nữ sinh khác dám làm vậy đối với anh.
Tức giận không? Lúc ấy nhất định là có, nhưng giờ phút này hồi tưởng lại, dường như lực chú ý càng rơi vào trên tay của cô. Mềm mại, ấm áp, rơi vào trên mặt anh không chút do dự, nhìn dấu vết này xem, thon dài, từng ngón rõ ràng..
"Chết tiệt." Hứa Viễn Hàng nhíu mày, chửi nhỏ một tiếng, anh đây là đang suy nghĩ thú vui gì, giống như tên cuồng chịu ngược vậy.
Thấy mặt anh biến sắc, Đại Tráng sợ mình sẽ trở thành đối tượng cho anh trút giận, cho dù tò mò đến đâu cũng không dám tìm hiểu nữa: "Viễn ca, em luộc hai quả trứng gà cho anh thoa mặt."
"Không cần."
Đại Tráng không hiểu: "Vì sao?"
Chẳng lẽ ngày mai tính mang cái mặt treo đầy chứng cớ bị ngược đãi đi học hay sao?
Hứa Viễn Hàng cất điện thoại di động xong, thản nhiên nói: "Lãng phí."
Á à a ha hả hà ha.
Đáy lòng Đại Tráng có . con thảo nê mã vụt qua, lời này từ trong miệng lão nhân gia ngài nói ra, như thế nào tôi cũng không tin được.
Cậu từ trong sân lấy nước về, nối liền bình đun với cái bệ, đè xuống chốt mở đun nước, hướng ra ngoài bĩu bĩu cái cằm: "Viễn ca, căn nhà mặt sau ngôi biệt thự kia của anh sửa điện rồi, lúc nào chuyển qua thế."
Hẻm Nam cùng khu nhà giàu cách nhau vẻn vẹn một bức tường, mặc dù khoảng cách gần, nhưng người của hai bên ai cũng xem thường ai, ngày bình thường càng không lui tới với nhau, không xâm phạm lẫn nhau, Đại Tráng đang nói là ngôi biệt thự mà từ khi Hứa Viễn Hàng ở tại nơi này liền để trống không nuôi chuột kia, dù sao người ta giàu có, có tiền tùy hứng nha.
Hứa Viễn Hàng chưa từng lưu ý chuyện này, anh nhắm mắt lại, hai chân thon dài tùy ý khoác lên trên ghế, ngón tay như có như không gõ nhẹ trên mặt bàn: "Không biết."
Đại Tráng nắm chặt nắm đấm: "Em không muốn đảo nhỏ tư nhân gì, trước định ra mục tiêu nhỏ thôi, mua một căn biệt thự giống vậy đi."
"Viễn ca."
Hứa Viễn Hàng có chút buồn ngủ, trong thanh âm lộ ra ủ rũ, nghe hơi có vẻ mơ hồ: ".. Hả?"
"Anh nói em có thể thực hiện mục tiêu không?"
"Có thể đi."
Đại Tráng cười hắc hắc: "Em cũng cảm thấy vậy!"
Niềm tin của cậu tràn đầy chỉ vào ngoài tường biệt thự đựng đầy sáng ngời kia: "Chờ đó, sớm muộn gì mi cũng là của ta."
Phòng ngủ trên lầu hai căn biệt thự, dưới ánh đèn sáng ngời, Trì Vân Phàm khoanh chân ngồi ở trên thảm chơi xếp gỗ, tâm tình phập phồng không biết lý do, cô lập lại đến ba lần, khối gỗ ở trên đỉnh vẫn đứng một chút liền ngã, cô hít vào thở ra một hơi thật sâu.
Ngoại trừ chuyện không thoải mái trên đường tan học về, càng nhiều cảm xúc là bởi vì mẹ cô.
Mấy ngày nay chỉ cần ba ba không ở nhà, mẹ liền tới ăn cơm tối với cô, sợ quấy rầy cô học tập, sau bữa ăn thường trò chuyện không đến mấy phút lại muốn trở về.
Trì Vân Phàm do dự mấy lần, cần đem chuyện ba ba nuôi tình nhân và con gái riêng ở bên ngoài nói cho bà hay không, người phụ nữ nhu mì như vậy, xem chồng như trời, đau khổ gì đều tự mình nuốt vào lòng, nếu như bà biết sự thật, sẽ sụp đổ đến cỡ nào?
Trì Vân Phàm cố gắng tìm cách khác nhẹ nhàng hơn nhưng không tìm ra được, mọi nút thắt tạo nên sự thật này đều là một con dao sắc bén, một khi gỡ ra, thì chỉ biết cắt người ta máu thịt đầm đìa.
Cô đem một nửa xếp gỗ đẩy ngã.
Thời gian này người giúp việc sẽ không tới quấy rầy, Trì Vân Phàm mở cửa sổ kiểu Pháp bước ra, có một chiếc cầu thang dẫn thẳng đến sân sau tầng một. Cô xuống cầu thang, từ cửa nhỏ ra ngoài, làn gió đêm mát rượi tràn qua, bóng dáng của cô tiến vào trong màn đêm.
Hơn hai giờ sau, Trì Vân Phàm trở lại với đôi má lấm tấm mồ hôi, gương mặt phiếm hồng, hai người giúp việc còn sóng vai ngồi tại phòng khách tầng một vừa xem TV vừa nói cười, không ai để ý rằng cô đã đi ra ngoài và quay lại..
Sau mộ phen phát tiết, cả đêm ngủ ngon đến rạng sáng.
Sáng hôm sau, Trì Vân Phàm đi tới trường học, vẫn đi con đường bên cạnh sân thể dục, cô mới vừa lên tầng bốn, liền nghe được một đống nữ sinh đứng ở trong hành lang nói chuyện, giọng kích động cực kỳ: "Các cậu nghe nói không?"
Có cô gái tỏ ra bí mật, thiếu điều muốn nhảy cao ba mét ngay tại chỗ: "Nghe rồi!"
Có người nghe được như lọt vào trong sương mù: "Cái gì cái gì?"
Nữ sinh khơi mào câu chuyện tranh thủ thời gian lược ra ý chính: "Vừa rồi có người nhìn thấy Hứa Viễn Hàng, là anh chàng badboy siêu đẹp trai của ban thể dục kia đó, trên má trái in dấu bàn tay má phải thì có vết bầm, chơi bóng rổ ở sân thể dục."
"Trọng điểm là, các cậu có biết vì sao trên mặt cậu ta bị thương không?"
Nghe đến đó, Trì Vân Phàm muốn đi vào phòng học bỗng ngừng lại.
Nữ sinh trịnh trọng như kể chuyện lạ mà hắng giọng: "Nghe nói, vết bầm là do bạn gái cậu ta hôn, dấu bàn tay cũng là cô ấy đánh."
"Ôi mẹ ơi bạn gái cậu ta tính tình cũng quá bốc lửa đi?"
"Đại ma vương nha, bạn gái không mạnh mẽ mãnh liệt làm sao thu phục được? Mà không phải có câu nói, đánh là thương mắng là yêu, nói không chừng đây là tình thú của người ta."
Trì Vân Phàm: "..."
Bát quái vẫn còn tiếp tục:
"Thật không biết cậu ta yêu đương cùng bạn gái như thế nào, tớ đoán nhất định rất kịch liệt."
"Tình yêu của lão đại, không phải những người phàm như chúng ta có thể tưởng tượng được."
"Dấu bàn tay tớ có thể hiểu được, chỉ không thể lý giải làm cách nào mà hôn ra vết bầm được nhỉ."
"Cậu ngốc quá, khẳng định là dùng lực hôn nè mút nè gặm nè cắn nè."
"Chẳng lẽ chỉ có tớ hiếu kì bạn gái cậu ta là ai thôi sao?"
"Đúng đúng đúng! Tớ cũng đặc biệt hiếu kì!"
"Ở ngoài trường hả?"
"A a a a a.."
"Hứa, Hứa Viễn Hàng!"
Các nữ sinh đều không nghĩ tới đối tượng mình đang nhiệt liệt bàn tán bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, cảm thấy vui mừng lại ngoài ý muốn, càng nhiều vẫn là e ngại, dù sao ấn tượng Hứa Viễn Hàng lưu cho các cô là loại người không thể trêu chọc, hiện tại lại bị anh nghe được các cô ở sau lưng thảo luận chuyện riêng của anh, mỗi người bị dọa đến mức im thin thít.
Lại không hẹn mà cùng lặng lẽ trao đổi ánh mắt: Dù mặt bị thương nhưng người ta vẫn không rời bỏ được sự đẹp trai a a a!
Lúc nghe được tên Hứa Viễn Hàng, trong lòng Trì Vân Phàm có một dự cảm không lành, cô vô thức muốn đi về phía trước, nhưng vừa nhấc chân đã bị ánh mắt nhìn như không chút chú ý cùng tiếng nói trầm thấp lộ ra giọng điệu lười nhác khóa lại: "Bạn học này."
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca, ngài yêu cầu bàn tay, an, an bài xong..
Vân muội: Đối với chuyện tình cảm nam nữ, em không có gì hứng thú.
Viễn ca: Anh sẽ làm cho em cảm thấy hứng thú.
Đoán xem buổi tối Vân muội ra ngoài làm cái gì? Vì chúc mừng Viễn ca mặt mũi tràn đầy thương tích, bình luận đầy chữ không cần có ý nghĩa đều phát lì xì~
Đôi lời Yue: Mới chương , Viễn ca lộ bản chất M rồi ┏ (( = ̄ (エ)  ̄=)) ┛