(tên chương do Editor tự đặt)
Editor: Yue
Vào lúc bị anh dùng sức đè lại kia, đầu óc Trì Vân Phàm hoàn toàn trống rỗng, mọi giác quan đều dồn vào trên tay, nơi đó tựa như một đám lửa hừng hực, cô không thể thoát ra được, chỉ có thể mặc cho nó dễ như trở bàn tay truyền nhiễm tới, đốt khắp cơ thể.
Tại sao đột nhiên anh ấy lại … như thế này?
Mà bây giờ bọn họ đang ở nơi công cộng, phía trước mặt còn có một ông lão nữa đó.
Cho dù Trì Vân Phàm có bình tĩnh đến đâu, cô cũng không biết phải làm gì khi đối mặt với tình huống khó khăn như vậy, nhịp tim của cô chuyển từ thình thịch sang bang bang bang, suýt chút nữa muốn nhảy ra ngoài, đáy mắt cũng hiện lên một tia luống cuống nhìn xung quanh vì sợ rằng ông lão kia sẽ quay lại, ngay cả khi có chỗ ngồi cản trở, ông không thể nhìn thấy họ đang làm gì, cô vẫn cảm thấy xấu hổ không chịu được.
Giọng cô rất trầm thấp: “Hứa Viễn Hàng…”
Làm sao Hứa Viễn Hàng có thể buông cô ra vào thời điểm quan trọng như thế này? Bàn tay mềm mại không xương đó chính là liều thuốc tốt nhất để chữa trị cho anh lúc này, khoái cảm tê dại nhảy lên từ xương đuôi, cả tứ chi cũng bị bắt làm tù binh, sao có thể dừng lại?
Anh nghiêng người, đem hơi thở nóng rực vùi vào tai cô, phát ra âm thanh như bị khó thở: “Thuyền bé con, bảo bối, giúp anh.”
Cùng lúc đó, Trì Vân Phàm cảm nhận được thứ lòng bàn tay của mình… Anh kìm nén và phát ra một tiếng “ưm” trầm thấp, mất tiếng lại gợi cảm, cô phát hiện khu vực không thể miêu tả kia đã không thể diễn tả bằng một tay được nữa…
Trên màn hình, những hạt ngọc xâu dưới rèm giường cứ va chạm nhau phát ra âm thanh giòn giã, ông lão có lẽ đã mệt mỏi ngồi không được, từ từ nghiêng người đổi tư thế, mái tóc bạc chải gọn gàng vì động tác của ông mà rụng mất vài cọng, giống như lông ngỗng hay bông tuyết rơi xuống.
Nhịp tim của Trì Vân Phàm gần như ngừng đập, một lúc sau, cuối cùng sự tỉnh táo của cô cũng có chút trở lại, cô nghĩ, lần trước anh đã giải quyết như thế nào nhỉ?
Giống như chỉ cần ôm ôm là tự nhiên ổn liền?
Không đợi cô nghĩ rõ ràng, Hứa Viễn Hàng đã nói với cô đáp án tiêu chuẩn mới bằng hành động thực tế.
Anh chỉ cảm thấy hưng phấn cùng kích thích, da đầu tê rần từng hồi, lại kéo áo khoác bên hông qua, sau khi che lại, càng thêm không chút kiêng kỵ.
Trì Vân Phàm không biết những nội dung sau đó của bộ phim là gì, điều duy nhất cô biết là, tay cô mỏi đến mức dường như không còn là của riêng mình nữa.
Cứ như đã qua lâu như một thế kỷ vậy, mưa bão cuối cùng cũng ngừng, anh lại nghiêng người về phía trước, thậm chí hơi thở của anh cũng trở nên khác thường, Trì Vân Phàm vẫn bị mắc kẹt trong mây mù, đáy lòng run lên một cái, không nghe rõ anh đang nói gì, bối rối hỏi: “Cái gì cơ?”
Trên trán Hứa Viễn Hàng ướt đẫm một lớp mồ hôi mỏng, khiến cho cặp mắt kia càng thêm sâu thẳm trong trẻo, dường như ẩn chứa vô biên xuân sắc, nhộn nhạo cực kỳ, anh cười khẽ, cường điệu lặp lại một lần: “Khăn giấy.”
Một lúc lâu sau, Trì Vân Phàm mới phản ứng được thứ anh muốn là khăn giấy.
Hiếm khi cô luống cuống tay chân mà lục đồ trong túi, tìm được khăn giấy liền rút cho anh một tờ.
Hứa Viễn Hàng nhận lấy, hơi nhếch môi: “Không đủ.”
Lúc này Trì Vân Phàm mới nhận ra anh muốn khăn giấy để làm gì, mặt cô lại bị thiêu cháy bừng bừng, cô trợn trừng mắt, trực tiếp ném cả gói khăn giấy qua, dùng cái này để chuộc lại tay mình. Bàn tay vẫn nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, cũng không có dính vào thứ gì.
Công việc giải quyết tốt hậu quả bên dưới chiếc áo khoác tiến hành rất thuận lợi, Hứa Viễn Hàng nhét mấy viên giấy vào túi, đúng lúc bộ phim kết thúc, đèn ở trong rạp đột nhiên sáng lên, mất đi lớp bóng tối che phủ, hai gò má đỏ ửng của Trì Vân Phàm bị chiếu đến không chỗ nào che giấu, cô cúi đầu, hít một hơi thật sâu.
Ông lão ho khan đứng dậy, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước ra ngoài.
Chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hứa Viễn Hàng phũ phũ chiếc áo khoác đen như không có chuyện gì xảy ra, mặc vào rồi tự nhiên tiến đến nắm tay cô. Trì Vân Phàm nghĩ đến những gì anh đã làm trước đó liền xấu hổ tránh đi, cô cầm túi xách của mình bước ra ngoài. Anh liếm liếm môi nghiền ngẫm, cúi người cầm lấy ly trà sữa cô uống còn thừa, nhờ đôi chân dài của mình, mà đi không tới mấy bước đã đuổi kịp.
Lúc này là ôm eo nhỏ của cô, Hứa Viễn Hàng luôn kiên trì tập luyện hàng năm, lực cánh tay kinh người, một tay liền có thể bế cô lên, Trì Vân Phàm không thể thoát được, thừa dịp không ai, liền đá vào bắp chân của anh, cơ bắp căng cứng, không khác gì đá sắt.
Bọn họ đang bước ngược lên cầu thang, trong rạp có lót thãm mềm, khi Trì Vân Phàm đá tới, Hứa Viễn Hàng thuận thế cong bắp chân quỳ xuống trước mặt cô, anh giả vờ nhướng mày ngạc nhiên: “Thuyền bé con, em đang ám chỉ với anh cái gì sao?”
Cười xấu xa: “Em nóng lòng muốn gả cho anh như vậy à?”
“Mặc dù anh rất muốn, nhưng chúng ta cũng chưa đủ tuổi hợp pháp để kết hôn…”
Một tiếng “Ai nha” cắt ngang lời nói tiếp theo của Hứa Viễn Hàng, một dì lao công đang đứng ở lối ra, trên tay cầm một cái chổi cùng cái xô, vừa để công cụ dọn dẹp xuống liền vội vàng đến đỡ anh lên, lo lắng hỏi: “Anh bạn trẻ bị ngã phải không, có bị thương gì không đấy?”
Có thể thấy được là ngã rất mạnh, bà nghĩ thầm, trước đó cậu nhóc cũng không đứng dậy nổi, cô gái nhỏ bên cạnh cậu nhìn có vẻ yếu đuối, chắc không phải là không cố gắng giúp cậu nhóc, hiển nhiên là sức lực không đủ rồi, nếu đỡ không được thì để bà phụ đi.
Bình thường bà đều làm việc nặng, đỡ một anh bạn trẻ căn bản không thành vấn đề.
Vẻ mặt của Hứa Viễn Hàng không thể che giấu được sự kinh ngạc, Trì Vân Phàm cũng không nhịn được cười sau một khoảng thời gian ngắn sững sờ.
“Không bị thương chứ, hể?” Dì lao công hỏi lại.
“Dạ không,” Trì Vân Phàm mỉm cười thay bạn trai trả lời, “Vừa rồi anh ấy không cẩn thận trượt chân, cám ơn dì ạ.”
Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, còn có lễ phép như thế, dì lao công cười xua tay: “Không sao là tốt, lần sau nhớ cẩn thận một chút.”
“Dạ.” Trì Vân Phàm gật đầu, sau đó nhìn Hứa Viễn Hàng, giọng điệu hiếm thấy có chút nghịch ngợm, “Dì có lòng tốt giúp đỡ anh như vậy, anh còn không nói cảm ơn với dì ấy sao?”
(Continue)
Yue: Mấy bạn đã bị tui dụ, ahihi, chả có rạp chiếu phim play gì ráo:, chỉ có handjob play thoai. Lưu manh để đâu cho hết Viễn ca ơi. Khữa khữa…