Editor: Yue
Chiều hôm qua người bị bám đuôi hình như là cô mà nhỉ?
Sáng nay anh ta lại có lệ khí nặng như vậy với cô là sao?
Không hiểu nổi.
Trì Vân Phàm thu tầm mắt, đi tiếp, ai ngờ Hứa Viễn Hàng trực tiếp nhảy xuống từ đài quan sát cao hai ba mét chặn đường cô. Trong không khí mát mẻ buổi sáng, tràn ngập hương hoa mộc lan, lại có thêm hơi thở mát lạnh tỏa ra, hẳn là mùi bột giặt, mang theo hơi nóng mạnh mẽ sau khi vận động, xông thẳng vào mặt cô, bá đạo xâm chiếm khứu giác cô.
Chỉ thấy Hứa Viễn Hàng khom lưng nhặt bóng rổ lên, sau khi vỗ hai lần, bộ dáng cà lơ phất phơ, nghiêng nghiêng đầu qua mà không lên tiếng.
Một tư thế khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Cho dù Trì Vân Phàm có giáo dưỡng cùng kiên nhẫn tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng bị anh cố tình khiêu khích tiêu mà hao hơn phân nửa, cô không muốn tính toán với anh, nhưng rất hiển nhiên, anh cũng không tính buông tha cô.
Cho nên, đến cùng cô đã chọc anh ta ở chỗ nào?
Một giọng nói kịp thời xuất hiện phá vỡ cục diện bế tắc: "Viễn ca, còn đến hay không hả?"
"Liền đến." Hứa Viễn Hàng mở miệng trả lời, nhưng thân hình không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, sâu không lường được, giống như giấu kín một vòng xoáy màu đen nguy hiểm.
Chấn ép người ta đến mức không thở nổi.
Tuy nhiên, trong lòng Trì Vân Phàm không hề sợ hãi, vì cô biết, muốn kết thúc trận giằng co khó hiểu này, chính là lúc tỏ ra mình yếu đuối. Đã sớm bí mật hướng tấm gương luyện tập qua nhiều lần, quen tay hay việc, lúc biểu diễn ra giống như đúc, hiệu quả tốt đến lạ.
Cô cực kì tự nhiên lộ ra vẻ bàng hoàng, lui về sau và mỉm cười như che giấu sự hoảng sợ của mình, trên mặt tràn đầy phong tình, yếu đuối động lòng người.
Yếu đuối, dịu dàng và vô hại là vũ khí để cô bảo vệ mình.
Qua nét mặt của Hứa Viễn Hàng, Trì Vân Phàm thu thập được tín hiệu thành công, nhưng đến cùng cô vẫn đánh giá thấp anh.
Hứa Viễn Hàng sửng sốt một chút, sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng trước đây, mặt không thay đổi nhìn cô, giọng nói cũng không có chút ấm áp gì: "Tôi trong mắt cậu, là loại như thế?"
Loại nào?
Trì Vân Phàm nghe xong như lọt vào trong sương mù.
Hứa Viễn Hàng không có ý định giải thích với cô, anh nhếch môi cười tự giễu một tiếng, ôm bóng, thân ảnh nhoáng một cái, trong chớp mắt liền tiến vào sân bóng rổ.
Anh mặt lạnh dẫn bóng, xông pha chiến đấu, như vào chỗ không người. Tư thế đẹp mắt ném rổ, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.
"Xoát xoát xoát.." Một người tiếp một người mà dẫn bóng, ba lần ném bóng tỉ lệ chính xác trăm phần trăm, động tác quả quyết ngoan lệ, từ khi anh bắt đầu xuất hiện, trái bóng chưa từng rời khỏi tay anh, những người khác chỉ có thể bên đứng cạnh làm khán giả. Trên sân bóng rổ, như một buổi trình diễn cá nhân của Hứa Viễn Hàng.
"Fck, Viễn ca đây là ăn phải thuốc nổ à? Mạnh như vậy."
"Vớ vẩn, rõ ràng là uống thuốc kích dục."
"Á à, nên không có chỗ tiết hormone.."
"Vóc người này của Viễn ca, vai rộng hẹp eo mông vểnh, còn có đôi chân dài, quả thực man đến bùng nổ, bạn gái anh ấy thật có phúc."
Mọi người trao đổi ánh mắt đàn ông đều hiểu: "Hắc hắc hắc!"
"Tớ bỏ lỡ cái gì sao? Từ lúc nào Viễn ca có bạn gái?"
"Huynh đệ, có muốn tớ phổ cập kiến thức khoa học cho cậu một chút không, chuyện tình thời thanh xuân vô cùng đau đớn liên quan tới dấu bàn tay bên má trái, vết bầm bên má phải của "giáo thảo bá đạo yêu tôi" hệ liệt."
(Yue: Theo hudong thì 校草(giáo thảo) là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với 校草là 校花(hoa khôi) - nguồn mitchell ttv)
"Mau nói mau nói."
"Là như vậy, bọn họ vượt qua biển người mênh mông gặp nhau ở Tam Trung, nhìn thoáng qua, chàng yêu nàng, nàng cũng yêu chàng. Vào một buổi tối trăng lên cao, chàng cuối cùng kìm nén không được, đem nàng ngăn ở rừng cây nhỏ phía sau trường học, đè ở trên cây hôn, chỉ đổ thừa lúc ấy trời quá tối, nàng nghĩ là gặp phải kẻ xấu, hung hăng tát chàng một cái, yameteee (đừng mà )! Về sau biết người kia là chàng, vui vẻ không thôi, hai người tâm sự với nhau, khó kìm lòng nổi mà hôn nhau, hôn đến nỗi bầm luôn khóe môi."
Hứa Viễn Hàng lại ghi thêm ba điểm, dư quang liếc về mấy cái đầu đang chụm vào nhau, lén lén lút lút không biết đang làm gì, anh đi qua, liền nghe được: "Lúc này, chủ nhiệm khối đột nhiên xuất hiện, đèn pin trong tay chiếu sáng hai khuôn mặt nhỏ đang chìm trong ngọt ngào hạnh phúc.."
Anh lau sạch mồ hôi trên trán, đẩy tóc ướt ra, thuận miệng hỏi: "Đang nói gì đấy?"
"Viễn ca cùng bạn gái anh ấy.."
"Á, Viễn ca!"
"Chạy mau!"
Mọi người như ong vỡ tổ.
Bạn gái( 女朋友-Nǚ péngyǒu)
Hứa Viễn Hàng tinh tế nhấm nháp ba chữ này, trong ngực có một cỗ khó chịu khó tả, gặp quỷ, rõ ràng cô còn châm chọc anh "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển", cô xem thường anh như thế, thế nhưng anh còn cảm thấy cô vừa mới cười lên, rất đẹp, không phải đẹp giống bình thường, anh nhìn đến hoảng thần..
F-ck, con m nó Hứa Viễn Hàng mày bị bệnh đúng không.
Còn bệnh đến không nhẹ.
Hứa Viễn Hàng trở lại phòng học, vừa lúc Đại Tráng từ bên trong ra, thản nhiên hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Xin phép nghỉ."
Anh chàng Đại Tráng này, ngẫu nhiên cũng đến trễ về sớm, nhưng có một chút tốt hơn so với Hứa Viễn Hàng, đó chính là chưa từng trốn học. Chủ yếu là vì lão Thang thích hái quả hồng mềm, một cuộc gọi thẳng phụ huynh, chờ tan học về, nghênh đón cậu ta chính là chổi lông gà từ mẹ già khó tính, không đánh gãy tuyệt không bỏ qua.
Mấu chốt là mẹ cậu ta còn đánh đến có kinh nghiệm, mỗi lần đều chào hỏi chỗ nhiều thịt nhất, đang FA cũng chẳng có gì, lỡ xui sau này có bạn gái, quần cởi một cái..
Vì sao trên mông đầy sẹo?
Hu hu hu anh bị mẹ đánh.
Khí thế nam nhi làm sao gượng dậy nổi?
Trước khi Đại Tráng vào văn phòng, cố tình đem con mắt xoa đỏ bừng, lại nổi lên một phen cảm xúc, mới đi vào: "Thưa thầy, em muốn xin nghỉ."
Lão Thang cách lớp thấu kính dày đánh giá cậu: "Lý do?"
Đại Tráng khổ sở mà cúi thấp đầu: "Cậu hai của em qua đời."
Lão Thang kéo ngăn bàn ra, tìm một cuốn notebook bìa da trâu, lật vài tờ, đưa ngón tay sờ cằm.
Ừm ừm, vị bạn học này, xin bắt đầu màn biểu diễn của em đi.
Đại Tráng hít hít mũi, cực kỳ bi thương che ngực: "Khi còn bé em lớn lên ở nhà bà ngoại, nhưng cậu hai rất thương em, xem em như con ruột, đáng tiếc ông trời không có mắt, em còn chưa kịp hiếu thuận cậu, cậu.. Cậu liền đi rồi.."
"Nói xong chưa?"
"Hả? Dạ, nói xong."
Trong lòng Đại Tráng rung lên hồi chuông nhỏ, phản ứng này của lão Thang, không thích hợp nha.
"Bạn học Đinh Tĩnh Nghi."
Mặc dù Đại Tráng rất không thích người khác gọi tên thật cậu, nghe như con gái, không có chút nào phù hợp khí chất nam tử Hán của cậu, nhưng ai bảo quyền sinh sát phê duyệt nằm trong tay lão Thang cơ chứ?
Cậu nhịn.
Lão Thang điểm nhẹ lên notebook, trên đó ghi chép rất rõ ràng: "Để thầy nhìn xem, từ lúc thầy trực ban chủ nhiệm đến nay, ông ngoại, bà ngoại em chết một lần, mợ cả, dì ba, chú hai, anh tư họ hàng cũng lần lượt chết một lần."
Ông đem vở ném qua, tức giận nói: "Cậu hai của em đã chết qua, giờ chết lần thứ hai hả!"
(Continue)