Editor: Yue
Anh bàng hoàng phát hiện ra cô gái lớn lên cùng anh trước mặt dường như có điều gì đó thay đổi, nhưng anh không thể biết đó là gì.
Điều duy nhất có thể xác định rõ ràng là anh đang bối rối.
Dù bố mẹ hai bên đều có ý định cho hai đứa cưới nhau trong tương lai nhưng anh tự hỏi bản thân rằng anh đối với cô không có tình yêu nam nữ, chỉ coi cô như em gái. Nhưng không thể không thừa nhận rằng nhìn thấy cô ngồi ăn cơm cùng Hứa Viễn Hàng, Hứa Viễn Hàng còn ăn thức ăn thừa của cô, mà cô cũng không ngăn cản..
Ngay lúc đó, anh cảm thấy mình như bị mất thứ gì đó.
Mất đi người bạn tốt?
Hay mất đi người em gái?
Đúng, nhưng không phải tất cả.
Trì Vân Phàm biết Cao Ngạn Thần chỉ có thiện ý nhắc nhở từ góc độ của anh ấy, cô gật gật đầu: "Em biết rồi."
Cao Ngạn Thần thở phào nhẹ nhõm.
Lại tìm đề tài khác hàn huyên gần nửa giờ, anh ấy còn có việc khác phải làm, liền tính trở về.
"Anh đi trước đi," Trì Vân Phàm nói, "Em sẽ ở lại một lúc."
"Ừ."
Cao Ngạn Thần đi được hai mét, dừng bước: "Vân Phàm, số phận của chúng ta, chúng ta sẽ đi con đường nào trong tương lai "Đã được quyết định từ khi mới sinh ra"."
"Người ngoài nhìn chúng ta gọn gàng xinh đẹp, có thể tùy hứng làm bậy kỳ nhưng chỉ có chính chúng ta biết, cả đời này đều là thân bất do kỷ."
(Yue: Làm những việc mà người khác muốn mình làm nhưng bản thân lại không mong muốn điều đó)
Anh nói xong liền đi.
Trì Vân Phàm vẫn đứng trước cửa sổ, khuôn mặt trầm tĩnh như một tác phẩm điêu khắc gỗ tinh xảo, thật lâu sau, cô mới nhẹ giọng hỏi: "Thân bất do kỷ sao?"
Ánh mắt cô lướt qua màn mưa rồi lại rơi xuống sân bóng rổ, bóng dáng đang chơi bóng không còn nữa, chỉ có mưa phùn tùy ý bay lả tả, tạo nên một thế giới thần tiên mơ hồ.
Nhìn thời gian, sắp vào tiết, Trì Vân Phàm chuẩn bị quay trở lại lớp học thì tiếng bước chân ngày càng gần trên hành lang.
Bước chân dừng lại sau bức tường.
Sau đó là một giọng nữ nghe thật ngọt ngào như làm nũng: "Hi, Hứa Viễn Hàng. Tớ là Tiêu Dĩnh ban âm nhạc."
"Có việc?"
Tiêu Dĩnh mỉm cười tiến về phía trước: "Chúng ta có thể làm bạn với nhau không?"
Mẹ từng nói, đàn ông đều là động vật có thị giác, đặc biệt thích con gái xinh đẹp, đây là thói hư tật xấu bẩm sinh của bọn họ, Tiêu Dĩnh rất tự tin vào vẻ đẹp của mình, chưa kể cô ta là học sinh ban năng khiếu đa tài đa nghệ giống như anh.
Mẹ cũng nói rằng: Chỉ cần chịu khó suy nghĩ một chút trên đời này không có góc tường nào không thể đào được.
Phàm là đồ vật Trì Vân Phàm có, cô ta cũng phải có.
Nhưng mẹ cô ta không nói với cô ta rằng trong quá trình đào chân tường, cô ta lại gặp phải tấm sắt dầu muối không ăn như Hứa Viễn Hàng. Anh hững hờ lườm cô ta một chút, nhận ra cô ta chính là nữ sinh ngày đó bất ngờ đưa chân suýt làm Trì Vân Phàm vấp ngã trên giảng đường. Ánh mắt Viễn Hàng lập tức lạnh xuống, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: "Không phải ai cũng có thể làm bạn với tôi."
Tiêu Dĩnh không ngờ đây là câu trả lời, nụ cười trên mặt cô ta thoáng chốc tắt ngúm. Suy nghĩ đã chuẩn bị sẵn trong đầu cũng quên không còn một mảnh.
Hứa Viễn Hàng muốn ôm bóng lướt qua cô ta, cô ta hét lên bất chấp: "Trì Vân Phàm thì sao, cô ta thì có thể?"
"Ờ." Hứa Viễn Hàng nghiêm túc gật gật đầu, "Cô ấy có thể."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì cô ấy.." Hứa Viễn Hàng trầm ngâm nói, "Ôn nhu hiền lành, ngoan ngoãn nghe lời, học tập đứng đầu toàn thành phố, tính cách và học thức xuất sắc, lấy giúp người làm niềm vui, còn biết đỡ cụ già bị té ngã." Ửm, còn có cái gì nữa nhỉ? "Có mệnh công chúa, nhưng không có bệnh công chúa."
"Đúng rồi," anh lại bổ sung, "Cô ấy cũng có khí chất xuất chúng, xinh đẹp như tiên nữ." Đây là nguyên văn lời nói tràn đầy Văn học nghệ thuật đến bốc mùi chua của Tiểu Bạch.
Tiêu Dĩnh nghiến chặt răng, khuôn mặt như biến thành một bảng pha màu sặc sỡ, liền không lựa lời: "Cô ta không phải thiệt tình thích cậu, người như cô ta làm sao có khả năng.. Cô ta chỉ đang đùa bỡn cậu thôi! Đúng vậy, cô ta chính là muốn đùa bỡn cậu!"
Vừa mới nói xong, bốn phía yên tĩnh.
Trì Vân Phàm thở chậm lại và chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của anh.
Cô kìm lòng không đặng mà âm thầm bật cười, chờ khi ý thức được thì nụ cười đã không thu lại được. Tựa như khu vườn bí mật đã ngủ yên dưới trong lòng từ lâu, bị gió xuân mạnh mẽ thổi tới làm cô không khống chế nổi, một cây lại một cây nở hoa.
Cô nghe thấy anh, dùng giọng điệu gợi đòn nói: "Cô ấy muốn đùa bỡn liền đùa bỡn, ông đây vui lòng, cô có ý kiến?"
Tác giả có lời muốn nói:
Viễn ca hộ vợ cuồng ma a a a~
Viễn ca hôm nay cao hai mét tám!
Viễn ca Viễn ca, tin tôi đi, nói xong câu cuối cùng, cậu đã tiến gần hơn bước để theo đuổi vợ mình rồi!
[ Yue: Đã edit tới bộ thứ mà vẫn loạn xưng hô tùm lum. Tui bực quá mà.. Nếu trong quá trình đọc bị lộn xưng hô hắn/anh/anh ta/cậu thì mọi người thông cảm. Lâu lâu tui cứ quay lại chỉnh sửa nhiều khi nó sót. Đợi dịch xong tui rà lại từ từ. THÔNG CẢM NHÉ!]