Editor: Yue
Sau bữa cơm chiều, cô thường ở trên lầu một mình. Nếu như không có chuyện gì, người giúp việc sẽ không tùy tiện đi lên quấy rầy.
Trì Vân Phàm làm bài tập Toán cùng kiểm tra đáp án xong, bài tập hôm nay coi như hoàn thành. Cô đem vở xếp gọn gàng xong bỏ vào trong cặp, sau đó bật máy tính đang ở chế độ chờ, mở trình duyệt, bấm vào: Bản kiểm điểm.
Nhìn vài giây xong, cô đóng trang.
Tại sao phải giúp anh ta viết?
Là một người khách quen thường xuyên xuất hiện trên đài phát thanh và phê bình của trường, bản kiểm điểm anh ta viết còn ít chắc?
Đoán chừng toàn Tam Trung cũng không tìm ra học sinh nào có nhiều kinh nghiệm viết kiểm điểm hơn anh đâu.
Trì Vân Phàm khép máy tính lại, nhìn túi giấy bên cạnh bàn. Dù sao chút nữa cô cũng phải ra ngoài một chuyến, nhân tiện đem đồng phục học sinh của anh đi giặt.
Cô không thể giúp anh giặt quần áo được. Từ nhỏ đến lớn ngay cả quần áo của mình cũng chưa từng giặt qua. Với lại nếu có giặt xong thì khi đem phơi cũng sẽ bị người giúp việc nhìn thấy.
Khoảng chín giờ, Trì Vân Phàm lặng lẽ đi ra từ cửa sau của sân rồi dừng lại trước một bức tường cách đó vài mét. Tính an ninh của khu biệt thự cực cao, mọi hành vi trong khu vực công cộng đều bị giám sát. Điều đó có nghĩa là cô đi ra ngoài vào ban đêm sẽ gặp thêm không ít phiền phức. Cũng may vẫn tìm được biện pháp giải quyết, giờ phút này cô đang đứng ở góc chết của camera.
Không phải chỉ là leo tường thôi sao?
Cũng không phải chưa từng leo.
Trì Vân Phàm ném cái túi giấy qua tường trước. Mượn đèn tường nhô ra, bóng người lóe lên, người liền ở trên bức tường. Vận khí cô cũng không tệ lắm, bên ngoài bức tường có một cây cổ thụ xiêu vẹo dựa gần tường. Cô dễ dàng tận dụng phần cổ cây lệch ra kia làm đệm giảm xóc khi rơi xuống đất.
Đây là một khoảng sân nhỏ thoáng đãng, phòng bên cạnh không có đèn sáng, đoán chừng không có ai ở đó, cô mang theo túi giấy đi ra ngoài.
Hẻm Nam.
Đây là nơi lần trước làm cô lạc đường đến thất điên bát đảo .
(Yue: Ở tình trạng hết sức bối rối, hoảng loạn)
Cô tiếp tục đi xung quanh, đi đi lại lại, rồi nhận ra rằng mình không thể đi vòng vòng mãi được. Cô quyết định tìm vật làm dấu, đưa mắt trông về phía xa, khiến người khác chú ý nhất chính là một tấm biển viết bằng ánh sáng màu xanh đậm: "Một lưới tình thâm", giống như bầu trời đêm bị khoét một lỗ mà chứa tấm biển vào.
Trì Vân Phàm đi về phía "Một lưới tình thâm", còn chưa đi đến đích, cô ngạc nhiên khi phát hiện ra cuối một con hẻm bên tay phải có một con sư tử đá đang ngồi ở phía đối diện. Nếu như đoán không lầm thì đi qua con hẻm này liền có thể đến đường cái mà cô đi qua hằng ngày.
(Yue: Đường tương đối rộng, làm trục giao thông chính trong một địa phương ở nông thôn)
Một tuyến đường hiện ra rõ ràng trong tâm trí cô: Một khoảng sân nhỏ trồng những cây cổ thụ xiêu vẹo - Một lưới tình thâm - Hẻm nhỏ - Đường cái.
Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ,Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. [].
Ánh trăng như nước, trong vắt sáng ngời. Trì Vân Phàm quay đầu lại, nhìn qua tấm biển hiệu "Một lưới tình thâm", tràn ra nụ cười rạng rỡ.
Ngày hôm sau, Hứa Viễn Hàng đợi từ sáng đến trưa, cũng không đợi được bản kiểm điểm ba ngàn chữ của mình.
Trên thực tế là nộp lên trước giờ tan học. Anh cố ý nói sớm hơn để còn dành thời gian chuẩn bị. Anh lười viết kiểm điểm càng lười đối phó với chủ nhiệm Lục đang bước vào thời kỳ mãn kinh. Với lại, anh rõ ràng muốn đánh bài tình cảm để tác động mạnh mẽ tới búp bê sứ kia. Dù sao cũng là nhân vật được thiết lập là thân thiện với bạn học, lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, tin rằng cô sẽ giúp chuyện này.
Nhưng mà, mắt thấy đã gần hết giờ nghỉ trưa mà bản kiểm điểm ba ngàn chữ vẫn không có bóng dáng, Hứa Viễn Hàng xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình: "Chậc, lòng dạ thật tàn nhẫn mà."
Anh gửi một tin nhắn trong nhóm Wechat "Mang ta trang bức mang ta bay": Treo thưởng số tiền lớn cho ai viết bản kiểm điểm hộ.
(Yue: Trang bức, nghĩa là giả dạng kém cỏi, làm cho tụi thù địch với mình có cảm giác ghét mình, khinh thường mình, mất cảm giác cảnh giác đối với mình.. Rồi đến phút chót tự dưng bị mình lấy sự cách biệt đến trời một vực ra để đập cho bọn nó chết k có chỗ chôn, dẵm bọn nó dưới chân như một con kiến.. -nguồn nomax ttv)
Sau đó đem tất cả số tiền lẻ đang có, chín khối tám mao, dùng bao lì xì phát ra.
(Yue: Mình nghĩ chắc là hào xu. Thì cỡ~-> ngàn VND. [Quy ước tệ (.VND) = hào, hào = xu])
Không đến một giây, lì xì liền bị cướp đi, tiền vào trong túi tương đương nhận đơn. Những người khác không lấy được cũng cảm thấy may mắn mà thở dài.
Trên thực tế, họ nhận đơn của Hứa Viễn Hàng không phải vì kiếm tiền. Anh mặt mũi lớn lại giỏi giao tiếp xã hội, nhân vậttam giáo cửu lưu đều biết. Nếu có quan hệ với anh, ra ngoài lăn lộn chẳng khác nào có người chống lưng.
(Yue: Tam giáo cửu lưu. Nghĩa là ba giáo phái: Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và học phái lớn thời Chiến quốc: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia, từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội)
Thậm chí có người vì tranh viết hộ đến nỗi đầu rơi máu chảy, còn bí mật hẹn ra đánh nhau.
Đại Tráng đang gào thét, cầm điện thoại di động tìm bài kiểm điểm mẫu, chọn một đoạn ở đó chép ra giấy. Thấy Hứa Viễn Hàng không làm gì mà bình tĩnh lại trước mặt mình, cậu lắm miệng hỏi một câu: "Viễn ca, bản kiểm điểm đã viết xong chưa?"
Hứa Viễn Hàng không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.
"Ghê vậy."
"Cũng không cần anh của cậu viết."
"Hả? Chứ ai viết?"
Hứa Viễn Hàng mỉm cười một cách thần bí. Đại Tráng nghĩ đủ hướng cũng không thể đoán đó là ai: "Gợi ý chút đi chứ."
"Vì sao anh của cậu lại bị phạt viết kiểm điểm?"
"Bởi vì không mặc đồng phục."
"Vì sao anh của cậu lại không mặc đồng phục."
"Bởi vì.."
What the f! Đại Tráng nhận tín hiệu thành công, tay cầm bút vẽ một đường dài trên giấy, giọng điệu cũng thay đổi: "Chẳng lẽ là.. Nữ thần của em giúp anh viết?"
"Cũng không phải." Hứa Viễn Hàng liều mạng đem tin nhắn Wechat trong điện thoại úp xuống mặt bàn, thản nhiên dựa vào lưng ghế, chân dài khoanh lại, cười thật gợi đòn, "Anh của cậu đều nói không cần, cô ấy một hai đòi viết giúp anh, còn nói đây là cô ấy nên làm. Aiz, cậu không biết chứ, cản cũng không cản nổi mà, anh đây thật sự là không có biện pháp."
Đại Tráng: Ngại quá, tôi điếc rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
, Viễn ca: Lại lần nữa ăn vạ thành công, vui rạo rực, vợ phải giặt đồng phục cho tôi.
Ngư Nga: Tỉnh táo một chút đê! Âm thầm nói cho cậu một nguồn tin. Cậu có thể tập trung chuyên môn đào một cái hố dưới gốc cây cổ thụ xiêu vẹo trong sân nhỏ rồi sau đó ngồi xổm ôm cây đợi vợ á á á
Thiếu nữ leo tường-Vân muội: "..."
, Vân muội: Liên quan tới bản kiểm điểm..
Viễn ca: Vợ à, trước mặt huynh đệ cho anh chút mặt mũi, về nhà anh sẽ quỳ sầu riêng bồi tội.
CHÚ THÍCH
[] Trong văn hóa Trung Hoa xưa, thành ngữ: "Liễu ám hoa minh" thông thường có ngụ ý rằng: Khi bạn gặp những chuyện không vui, không như ý, không toại nguyện, thậm chí là rơi vào hoàn cảnh tưởng như bần cùng, vô vọng, không lối thoát thì cũng chớ bi quan, nản lòng lùi bước bởi lẽ thường "vật cực tất phản", "qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai".. vậy thì hãy cứ xuất tâm, xuất niệm mà làm tiếp, bước tiếp, tiến tiếp về phía trước xem sao. Khi đó không chừng phía trước mắt bạn sẽ mở ra một con đường mới, một lối thoát mới, một tầm cao mới thênh thang hy vọng và ngập tràn ánh sáng hạnh phúc. Và khi đó bạn sẽ mỉm cười mà phát hiện ra rằng: "Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn"..
Trong đó có hai câu:
"Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn".
(Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng ). Ý tứ văn cảnh này là: Giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt lại phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên ả.
Hai câu trên trong bài thơ Thất ngôn bát cú Đường luật: "Du Sơn Tây thôn" của Lục Du:
Du Sơn Tây Thôn
Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,
Phong niên lưu khách túc kê đồn.
Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ,
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.
Tiêu cổ truy tuỳ xuân xã cận,
Y quan giản phác cổ phong tồn.
Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt,
Trụ trượng vô thì dạ khấu môn.
Dịch thơ:
Chơi thôn Sơn Tây
Chớ chê rượu đục của nhà nông,
Mùa được, lợn gà đãi khách mừng.
Trùng điệp núi sông ngờ hết lối,
Âm u hoa liễu lại một thôn.
Trống tiêu giục giã xuân vui tới,
Trang phục đơn sơ tục cũ còn.
Nếu được vui nhàn như bóng nguyệt,
Đương đêm chống gậy tới đầu thôn.