Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

chương 32-1: thủ khoa tỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Yue

Hứa Viễn Hàng còn đang do dự, Tiêu Dĩnh bước ra khỏi cổng trường với chiếc cặp trên lưng, thoáng nhìn đã thấy khung cảnh hạnh phúc của một gia đình ba người hòa thuận vui vẻ cách đó không xa, cô ta lập tức hận đến nghiến răng, cùng là con gái của Trì Hành Kiện, vì cái gì cô không bao giờ được đối xử như thế này? Ngay cả bình thường đi ăn cùng nhau và gặp gỡ người quen, ba ba cũng chưa bao giờ thừa nhận thân phận của cô trước mặt người ngoài, lần nào ông cũng dùng lý do con gái của bạn để thoái thác.

Chẳng lẽ cô thật sự phải sống không danh không phận như vậy sao?

Nỗi bất bình trong lòng Tiêu Dĩnh không chỉ có chút này, cô ta thực sự muốn chạy ngay đến trước mẹ con họ gọi một tiếng “Ba ba”. Cảnh tượng khi đó sẽ rất thú vị đặc sắc, nhưng một lần nữa, hành động này của cô ta chắc chắn sẽ khiến ba ba không hài lòng, mà điều này cũng trái với ý định ban đầu của mẹ cô. Mẹ thường nhắc nhở cô phải ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng làm hài lòng ba ba, ngàn vạn lần không được làm cho ông ấy tức giận.

Chút lý trí còn lại đã dập tắt sự xúc động.

Tiêu Dĩnh lại nghĩ tới ngày có kết quả, việc Trì Vân Phàm thất bại trong kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ là một trò cười lớn ở Tam Trung, mà người ba ba ở trước mặt bạn bè khoe khoang khoác lác nói rằng con gái tôi sẽ giành thủ khoa tỉnh cũng sẽ mất hết thể diện theo, sau đó mối quan hệ giữa cha và con gái xuất hiện rạn nứt ... Thật sự là dễ chịu quá, trong mười ngày tới, chắc cô ta có thể cười tỉnh từ cơn mơ mỗi đêm.

Trì Hành Kiện cũng chú ý đến sự tồn tại của Tiêu Dĩnh, ông không ngờ con bé cũng đang thi ở điểm thi này, sắc mặt hơi đổi, thân hình cao lớn đứng trước mặt vợ và con gái: “Bên ngoài mặt trời lớn, chúng ta trở về đi.”

Trước khi lên xe, Trì Vân Phàm cố tình quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Hứa Viễn Hàng, anh tướng mạo xuất chúng, thân hình thẳng tắp, trong một đám thí sinh ủ rũ cúi đầu rất dễ dàng phân biệt, ánh mắt của cô gần như lập tức liền khóa chặt lấy anh.

Hứa Viễn Hàng biết gia đình bọn họ muốn rời đi, vốn dĩ anh hơi ảo não vì cô thậm chí không thể nói chuyện với mình lời nào, ai ngờ cô đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người nhẹ nhàng xuyên qua đám đông chạm vào nhau, anh cảm thấy tâm của mình hình như cũng bị va chạm theo, con ngươi đen nhánh vì đắp lên ý cười mà như sáng lên.

Cô ngoái nhìn rồi cười, liền thắng hết tất cả.

Hứa Viễn Hàng đút một tay vào túi, hai ngón tay mảnh khảnh nhẹ đặt lên huyệt thái dương, sau đó hất về phía cô một cách ngầu lòi. Có rất nhiều người xung quanh, họ chỉ nghĩ rằng anh chơi bài ngầu vì thi tốt, nhao nhao ném tới ánh mắt u oán, chỉ có Trì Vân Phàm mới có thể hiểu được, anh đang nói lời tạm biệt với cô theo cách của riêng mình.

Cô gật đầu, quay người đi vào xe.

Con đường phía trước còn dài, hãy trân trọng.

Chiếc xe màu đen hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Hứa Viễn Hàng.

Ánh mắt cùng ý cười của anh cũng thu hồi.

Lãnh đạo Tam Trung và một số giáo viên chủ nhiệm an ủi những học sinh đang sa sút như quả cà héo nước: “Không chỉ riêng các em mà thí sinh toàn tỉnh cũng khó khăn lắm. Không phải ai cũng giống ai sao? Thoải mái tinh thần nào, tận hưởng kỳ nghỉ...”

Có lẽ chỉ có Lão Thang – thầy dạy thể dục là nhàn nhã nhất. Học sinh của ông không quan tâm đến kết quả bài kiểm tra một chút nào. Một khi ra khỏi trường thi, chúng như một con ngựa hoang đứt dây cương, kéo cũng kéo không được, làm ông công tình chuẩn bị một bụng lời nói an ủi, cũng chỉ có thể đi an ủi học sinh lớp khác.

Ông mà nhàn nhã á?

(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)

Ngay khi Lão Thang vừa trấn an xong cảm xúc một nữ sinh cùng trường, liền thấy Hứa Viễn Hàng không nhanh không chậm đi tới, ông trêu ghẹo nói: “Nhìn em thế này, chắc thi rất tốt.”

Lần đầu tiên, Hứa Viễn Hàng suýt nữa không nhận ra Lão Thang.

Lão Thang – người luôn theo đuổi sự đơn giản vô hạn thế mà mặc một thân đồ thể thao màu đỏ chót, trước ngực có in hai chữ lớn: “Tất thắng”, chắc sau lưng còn có mấy từ “Thi đại học” gì đó, đôi sandal màu đen quê mùa cũng đổi thành giày Nike, cũng vì nhãn hiệu của nó giống với “√”?

Đến mức đó sao, quá mê tín như thế.

Hứa Viễn Hàng phát hiện Lão Thang gầy đi rất nhiều, ông vốn đã gầy, hiện tại hầu như chỉ còn một bộ xương khô, mấy tháng nay dường như ngày nào ông cũng rầu thúi ruột, thức khuya dậy sớm, ho lên ho xuống, so với học sinh trong lớp thi đại học còn hăng hái hơn.

Mưu đồ gì đây?

Lão Thang có thể nhận được gì từ họ chứ?

Khiến người khác đau đầu nhất ở khối Tam Trung là ban thể dục, học sinh tính khí kém, điểm kém, kỷ luật kém, giáo viên nào sẵn sàng đảm nhận? Vì Lão Thang làm người chất phác trung thực, không biết từ chối là gì, cuối cùng cục khoai lang bỏng tay này chuyển đến trên tay ông.

Ai cũng biết đây là một cục diện rối rắm, phí sức lại không thể nhẹ lòng, Lão Thang thì hay rồi, chẳng khác nào nhặt được báu vật, quan tâm cái lớp này hơn tất cả.

“Trong mắt thầy, không có học sinh kém, các em cũng giống bọn họ.”

“Học sinh thể dục thì thế nào? Đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao? Đây là suy nghĩ cứng nhắc của thế giới bên ngoài! Thầy nói cho các em biết…”

Mỗi lần Lão Thang rót súp gà cho tâm hồn đều nhận được một tràng pháo tay tán thưởng, ông chỉ biết thở dài lắc đầu, nhưng lần sau vẫn tiếp tục nói y như vậy.

Hứa Viễn Hàng chưa bao giờ gặp người thầy nào như Lão Thang, nhìn thì ngốc nghếch, trên thực tế thì vẫn... Ngốc, nhưng một lời chế giễu anh cũng không thể nói.

Anh cầm cây quạt tuyên truyền nhỏ của cơ sở đào tạo XX nào đó trong tay Lão Thang, lấy cây bút từ túi quần jean sau ra, lười nhác cười cười, trên đó ký ba chữ “Hứa Viễn Hàng” rồng bay phượng múa, sau đó trả cây quạt lại cho Lão Thang.

Lão Thang không biết trong hồ lô anh bán thuốc gì: “Đây là để làm gì?”

Hứa Viễn Hàng mặt mày viết tràn đầy tự tin cùng trương dương: “Gửi cho cháu trai của thầy, chữ ký đến từ nhà vô địch nhảy cầu trong tương lai.”

Vẻ mặt của Lão Thang từ sửng sốt đến kinh hỉ: “Em, em đây là...”

“Giúp em nói cho người hâm mộ nhỏ của em, em” Hứa Viễn Hàng vỗ ngực, “đang chờ cậu ấy trong đội tuyển quốc gia.”

Lúc này, trong lòng Lão Thang thật sự có trăm mối cảm xúc lẫn lộn, rõ ràng còn rất nhiều chuyện muốn nói, muốn hỏi nhưng đều nghẹn ở cổ họng, cuối cùng chỉ là giơ tay vỗ vỗ vai Hứa Viễn Hàng: “Đồ nhóc con nhà cậu! “

REPORT THIS ADPRIVACY SETTINGS

Hứa Viễn Hàng nghiêng người ôm lấy ông: “Lão Thang, cám ơn.”

Rồi buông ra: “Em đi đây.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Lão Thang đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cao dài đang dần dần khuất đi, ông tháo kính xuống, vươn tay lau khóe mắt, lau rồi mỉm cười.

Kỳ thật, tình cảnh này, sao lại không phải là một loại trông mong nhìn theo chứ?

Thầy trò với nhau, ông chỉ có thể làm bạn với từng học sinh trong một khoảng thời gian giới hạn, mà đến cuối cùng, bọn họ cũng sẽ dùng bóng lưng âm thầm nói cho ông biết: Không cần đuổi theo.

Vậy thì không theo, ông ở đây, chờ bọn họ mang vinh quang trở về.

Sáng sớm hôm sau, Đại Tráng cùng Tiểu Bạch đến đường sắt cao tốc Miên Thành để tiễn Hứa Viễn Hàng, mặc dù vẫn cười cười nói nói như bình thường, nhưng trong lòng bọn họ đều bị ám ảnh bởi cảm xúc biệt ly, chỉ là cố tình giấu đi không biểu hiện ra mà thôi.

Thẳng cho đến thời khắc ly biệt thực sự đến, Tiểu Bạch là người đầu tiên không kìm lòng được, hai mắt dần dần đỏ hoe, Đại Tráng còn miễn cưỡng chống đỡ, mỉm cười tìm đủ loại chủ đề sôi nổi để khuấy động bầu không khí: “Viễn ca, đến thành phố A, có ăn ngon chơi vui đều phải nhớ đến anh em đó, đặc biệt là mỹ nữ. Dù sao thì anh cũng có nữ thần của em rồi, mỹ nữ khác liền giữ cho chúng em đi...”

Chết tiệt, ngừng, Đinh Tĩnh Nghi, con m nó mi ngừng lại cho bố!

Cũng không phải sinh ly tử biệt, làm gì phó thác thấy ghê như thế?

Hứa Viễn Hàng bình tĩnh nhìn bọn họ. Thông báo phát sóng bắt đầu soát vé, anh mở hai tay ra, nắm vai hai người họ, toàn bộ sự nhẫn nhịn cảm xúc của anh đều được thể hiện qua cái ôm giữa hai anh em này. Đại Tráng cố gắng hết sức để ôm lấy: “Viễn ca, nhất định... Ô, nhất định phải, phải thật tốt đó!”

Tiểu Bạch nói: “Tráng ca, buông ra đi, Viễn ca phải vào trạm.”

Cho dù miễn cưỡng không từ bỏ thế nào, Đại Tráng cũng chỉ có thể thả tay ra, sau khi Hứa Viễn Hàng đẩy vali đi ra ngoài vài bước, cậu liền hét lớn: “Viễn ca, chờ anh trở lại, chúng ta cùng nhau nướng xiên, uống rượu!”

Hứa Viễn Hàng không dừng lại, cũng không ngoảnh lại, chỉ vẫy tay với họ.

Đại Tráng ôm Tiểu Bạch khóc thành cục béo gần hai trăm cân.

Sau khi Hứa Viễn Hàng lên toa xe, anh tìm một chỗ ngồi rồi ngồi xuống, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, đoàn tàu từ từ rời ga, tia đỏ dưới mắt dần tan biến, anh hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra, gửi một cái định vị cho Trì Vân Phàm.

Chắc cô ấy không nhìn thấy cũng không trả lời đâu.

Tuy nhiên, một vài phút sau, Hứa Viễn Hàng phát hiện vòng kết nối bạn bè luôn luôn yên lặng của cô đổi mới, cô đang chia sẻ một bài hát có tên « Wish You A Pleasant Journey[] ».

Loại phương thức biểu đạt nhẹ nhàng và uyển chuyển này càng chọc vào trái tim của Hứa Viễn Hàng hơn, anh nhẹ cười, khóe mắt cũng cong thành một đường cong đẹp mắt, làm cho đường nét khuôn mặt anh cũng nhu hòa mấy phần. Anh kết nối tai nghe, yên lặng lắng nghe bài hát.

Suốt con đường về phía bắc, Hứa Viễn Hàng không biết điều gì đang chờ đợi mình, điều duy nhất anh biết là mình đã xuất phát.

Tiến lên cùng tình yêu và sự mong đợi, anh sẽ không đơn độc.

Đoàn tàu xuyên qua hiện thực cùng mộng cảnh, xuyên qua sáng sớm cùng hoàng hôn, sau gần mười tiếng, cuối cùng nó cũng đến ga đường sắt cao tốc ở Thành phố A.

Sau khi Hứa Viễn Hàng ra khỏi nhà ga liền thấy có hai người tới đón, dường như anh cũng không ngạc nhiên chút nào, anh để lại vali sau lưng, sải bước đi về phía họ.

(Continue)

CHÚ THÍCH

[]Bài hát Wish You A Pleasant Journey[祝你一路顺- tạm dịch chúc bạn thuận buồm xuôi gió] do ca sĩ Ngô Kỳ Long thể hiện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio