Tiên Sinh Không Ngây Thơ (Giả Thuần Tình)

chương 35-1: đùa bỡn lưu manh xong liền muốn chạy, không có cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảnh khắc cô hôn đó, Hứa Viễn Hàng dường như cảm thấy tim mình ngừng đập, thời gian như ngừng trôi, trên thế giới này giống như chỉ còn lại hai người là anh và cô, tựa như ảo mộng, con ngươi đen nhánh của anh còn óng ánh hơn bầu trời đêm đầy sao trên đỉnh đầu.

Hỏi em có muốn trở thành bạn gái của tôi không.

Kết quả, em chỉ hôn tôi mà không nói một lời.

Đây là có ý gì?

M nó, điều này còn có thể là gì nữa!

Trên thực tế, chỉ qua hai ba giây sau, khi Trì Vân Phàm hôn xong chuẩn bị rút lui, Hứa Viễn Hàng đã nhanh chóng vươn tay, gắt gao ôm cô vào trong ngực mình, anh cúi đầu, đôi môi mỏng dán chặt vào bên tai cô, nụ cười xấu xa khẽ nói: “Đùa bỡn xong lưu manh xong liền muốn chạy, không có cửa.”

Cùng lắm anh chiếm tiện nghi của cô ngoài miệng thôi, nào đâu giống cô – người theo phái hành động, vừa lên liền đoạt lấy nụ hôn đầu của anh rồi.

Nói một cách chính xác, còn không thể tính là nụ hôn đầu, cũng chỉ là một cái chạm môi.

Trì Vân Phàm cũng không muốn chạy. Mặc kệ cái nhiệt độ cơ thể nóng rực hay lồng ngực cứng rắn kia, đều khiến cô cảm thấy lạ lẫm, trong lạ lẫm lại có một niềm vui bí ẩn. Đây là quyết định đầu tiên cô đưa ra sau khi trưởng thành, hoàn toàn tuân theo tâm ý của mình.

Cô từ từ ôm eo anh, áp mặt vào lòng anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ hòa cùng tiếng sóng biển.

Hứa Viễn Hàng ngửi thấy mùi thơm như có như không quen thuộc trên cơ thể cô, mơ màng suy nghĩ tới thứ liên quan đến mùi thơm này, đường cong sau lưng căng cứng theo. Anh giống như một người du hành đã bôn ba mấy ngày trong sa mạc, tình cờ phát hiện mùi hoa quả thơm ngào ngạt, sao có thể cưỡng lại sự cám dỗ này?

Bởi vì ép thấp giọng, tiếng nói của anh khàn khàn: “Vừa rồi… Không tính.”

“Hả?” Trì Vân Phàm ngẩng đầu, hàng mi dài khẽ run lên, một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt anh.

(Truyện được đăng tại dembuon.vn và themoonyue.wordpress.com. Xem trang chính chủ để ủng hộ tinh thần cho Editor. Thanks!)

Hứa Viễn Hàng chưa từng yêu đương bao giờ, lại thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này, trong đầu tìm kiếm mấy đoạn clip ngắn đã xem trên TV, hầu kết nhanh chóng rung lên: “Nhắm mắt lại.”

Trì Vân Phàm biết anh muốn làm gì, cô từ từ nhắm mắt lại, trước một giây tia sáng biến mất, nụ hôn của anh liền rơi xuống.

Đầu tiên, đôi môi chạm vào nhau, sau đó, khi thì ngậm nhẹ, khi thì khẽ cắn, từ giữa môi đến khóe môi… Trao đổi lấy sự thân mật chưa từng có với bất kỳ ai.

Trì Vân Phàm nhẹ nhàng nắm lấy eo áo sơ mi của anh.

Đây là nụ hôn đầu tiên chân chính của cô, cũng là của anh.

Ôn nhu như nước, ngây ngô lại động lòng người.

Tiếng tim đập của bọn họ quấn lấy nhau, đinh tai nhức óc, không phân khác biệt, hô hấp đều lạc nhịp.

Ở cái tuổi trong trẻo và tươi đẹp này, có thể liều lĩnh yêu ai đó, không sợ mắc sai lầm, cũng không so đo lo lắng cho tương lai, nhân sinh sao mà ngắn ngủi, chỉ cần nắm bắt được niềm vui nhất thời như vậy là đủ rồi.

Làm những điều hạnh phúc với người yêu thật dễ dàng biết bao.

Nhưng mà, đối với Hứa Viễn Hàng mà nói, từ sau khi nụ hôn kết thúc, anh vô cùng xác định, anh muốn cô ấy cả một đời.

Dù khó khăn đến đâu, dù trả giá thế nào.

Anh chỉ cần cô.

Trì Vân Phàm mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, Hứa Viễn Hàng cũng không khá hơn cô bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng không thở hổn hển như cô, cười đùa nói: “Sao thế, thủ khoa tỉnh còn không biết cách lấy hơi sao? “

Anh cong ngón tay búng nhẹ vào trán cô: “Ngốc quá.”

Trong lòng bàn tay ra không ít mồ hôi.

Trì Vân Phàm nhìn anh, đáy mắt có tia nước, ướt át quyến rũ động lòng người mà không nhận ra.

Hứa Viễn Hàng nhớ tới trước đây mình đã nói với cô, đừng nhìn người khác bằng ánh mắt này, lúc đó anh chỉ nói nửa câu đầu, nửa câu sau là: Nhìn anh thì có thể.

Hiện tại thì càng có thể.

Thật lâu sau, Trì Vân Phàm cuối cùng cũng hô hấp đều đặn lại, Hứa Viễn Hàng vẫn ôm cô không buông, gió biển thổi váy cô lên đùi anh, bay đầy cả người.

Bầu trời đêm lốm đốm những vì sao, trên bãi cát mềm mịn là hình bóng một cặp đôi.

“Hứa Viễn Hàng.” Trì Vân Phàm thì thầm tên anh.

Để không phá vỡ bầu không khí lúc này, Hứa Viễn Hàng cũng đáp nhẹ một tiếng “Ừm”.

“Anh thật sự xác định sao?”

Cô hỏi không đầu không đuôi, nhưng Hứa Viễn Hàng vẫn hiểu được ý tứ ngay lần đầu tiên, cong môi cười: “Bây giờ hỏi cái này cũng muộn rồi, em đã là của anh rồi.”

Anh cũng là của em.

Bây giờ đã đóng dấu, liền không thể đổi ý.

Hứa Viễn Hàng buông cô ra, tìm được tầm mắt của cô, đối mặt, giọng điệu nghiêm túc chưa từng có: “Anh rất xác định, vô cùng xác định, sau này muốn đi cùng em.”

Có câu này của anh, một tia lo nghĩ cuối cùng trong lòng Trì Vân Phàm liền bị xua tan đi, cô cũng trịnh trọng gật gật đầu: “Được.”

Hứa Viễn Hàng lại cười tủm tỉm: “Dù sao thật vất vả mới lừa gạt tới tay.”

Anh ôm hai vai cô: “Bạn học Trì Vân Phàm, chúc mừng em đã hoàn thành ước nguyện có bạn trai vô địch thế giới trong tương lai.”

Sau đó, anh lùi lại một bước, lấy tay ấn nhẹ lên ngực, hơi cúi xuống, vô cùng có phong thái quý ông đưa ra lời mời nhảy với cô.

Trì Vân Phàm mỉm cười, đưa tay cho anh.

Anh đưa cô đi khiêu vũ nhưng phong thái quý ông chẳng có chút dính dáng gì tới anh.

Có lẽ cả hai đã thiết lập mối quan hệ bạn trai bạn gái, Hứa Viễn Hàng không còn kiêng kị gì nữa, cũng chính là như tục ngữ nói, triệt để giải phóng bản chất của mình, anh lại lộ ra vẻ lưu manh vô lại đó, xoay hông lắc mông nghiêng người về phía trước cùng cô khiêu vũ, từ điệu nhảy samba đến cha-cha, lại đến điệu Rumba, cuối cùng là điệu nhảy hỗn loạn.

Chỉ có một điểm chung duy nhất, thân thể tiếp xúc thân mật đến không thể thân mật hơn được nữa.

Hứa Viễn Hàng nắm thời cơ rất tốt, trong không khí tràn đầy mập mờ, que diêm làm mồi cũng chuẩn bị xong, nhưng anh vẫn chậm chạp không châm lửa.

Mặc dù Trì Vân Phàm chưa nhảy qua điệu nhảy cuồng nhiệt và không bị gò bó này, nhưng cô có một nền tảng vũ đạo nhất định, khi bắt đầu cô còn có thể theo kịp nhịp điệu của Hứa Viễn Hàng, từ từ cô liền dừng lại, biến thành một mình anh nhảy đơn.

(Continue)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio