Vấn nằm ở trên giường, thần sắc không rõ, nhìn trần nhà màu trắng trên đầu. Anh thật chán ghét bản thân khi tỉnh táo. Tỉnh táo đến mức làm anh hít thở không thông.
Lạnh lẽo, Vấn lấy khung ảnh đặt ở đầu giường qua. Trong ảnh, hai người thân mật dựa vào nhau, Trạch vẫn mang dáng vẻ tuấn nhã lúc trước, nụ cười mê người. Vấn khẽ vuốt nhẫn trên ngón áp út rồi trầm tư.
“Này, tôi muốn tìm một luật sư.”
Anh không chịu đựng được nữa, anh không thể tiếp tục sống như thế.
Một tuần sau.
Vấn mở tủ quần áo ra, tìm ra bộ tây trang đã từng cùng Trạch mua, cẩn thận xé mở lớp bao chống bụi bên ngoài. Bộ của anh là comple màu đen, cổ tay áo có một vòng chỉ bạc thêu không quá nổi bật mà vẫn không mất vẻ xa hoa. Còn bộ của Trạch là màu trắng.
Mặc áo vào người, mặc thêm quần tây, cẩn thận vuốt thẳng nếp áo sơmi, đeo cà vạt lên, từ từ cài từng cái cúc áo khoác, mang một đôi giày da đen bóng vào, Vấn nghiêm túc vuốt cầu vai, chỗ áo trước ngực, bụng qua một lần, trang trọng giống như lúc chính thức cầu hôn Trạch vậy.
Trước khi ra cửa, Vấn chậm rãi nâng tay phải lên, nhẹ nhàng hôn nhẫn kim cương tượng trưng cho vĩnh hằng.
Trong biệt thự không có một bóng người, anh đã đuổi mọi người về, ngay cả quản gia cũng không ngoại lệ.
Ra khỏi biệt thự, có một trực thăng loại nhỏ đậu ở sân trống trải. Trực thăng đã qua cải tạo, cốp sau có thể bỏ được những vật lớn.
Vấn mỉm cười dịu dàng. Mở cửa, Vấn cúi người, không cầm được lòng mà nhắm hai mắt, chân thành hôn mặt người yêu cách quan tài thủy tinh.
“Heo lười, giờ này còn chưa chịu dậy.”
“Chở chúng tôi đi nam cực được không, em ấy từng nói muốn đi tới đó chơi.”
“Anh và em cùng ngủ nhé.”
Vĩnh viễn không xa rời nhau.
Cánh quạt lớn chuyển động, trực thăng cuốn cát lên tới giữa không trung.
Trên đường đi, trong đầu Vấn không ngừng hiện lên hồi ức của bọn họ. Nghĩ nghĩ, nhịn không được nói ra: “Em còn nhớ chuyện thời đại học không?”
“Chúng ta cùng đánh tennis, mệt mỏi thì nằm ra trên cỏ, mỗi người bên tai nghe cùng nghe một bài hát. Em luôn nghe được hồi là sẽ ngủ, sau đó ôm anh ngủ, kiểu gì cũng không buông tay.”
Nói tới đây, Vấn buồn cười.
“Điểm chết người là em còn chảy nước bọt, mỗi lần về ký túc xá, đám người kia luôn nhìn chằm chằm vào mảng ướt trước ngực anh.”
“Sau lại, anh mua căn hộ bên ngoài, cùng em dọn vào ở.”
“Anh còn nhớ rõ lần đầu hôn nhau, đêm đó đánh tennis xong, chúng ta ăn cơm hộp trên bãi cỏ, anh ăn khá vội, khóe miệng có dính tương. Em cười giúp anh lau, lúc ấy anh cảm thấy em đang quyến rũ anh.”
“Có trời mới biết anh nhịn dữ lắm mới không đè ngã em xuống đất,” Vấn mang theo chút bất đắc dĩ, tiếp tục nói, “Cuối cùng chỉ có thể gặm môi em sưng như cục lạp xương thôi.”
Vấn không ngừng nói, còn Trạch lẳng lặng ngủ, không có bất kì phản ứng gì.
Lướt qua núi cao bình nguyên, lướt qua biển rộng, dần dần nhìn thấy một mảnh trắng xoá phía trước.
Dựa vào ký hiệu thuộc hạ để lại, Vấn đi vào nơi dành cho bọn họ ngủ. Vài người đang chờ đợi ở đó.
“Dựa theo yêu cầu của ngài, chúng tôi đã chuẩn bị tốt, nơi này sau một giờ sẽ tự nổ, đây là thuốc của ngài.” Một người mặc áo lông màu trắng nói.
Vấn gật đầu, ý bảo bọn họ nâng quan tài thủy tinh vào bên trong đi. Chẳng qua một mình anh không thể nâng vào, chứ anh chả muốn ai đụng vào người yêu của mình hết.
Toàn bộ mọi người cũng không dám liếc nhìn quan tài thủy tinh một cái, cũng không phải bọn họ sợ, mà do người đàn ông đáng sợ này không cho phép.
Một thằng nhóc ngó xuống phía dưới nhìn tí, đúng là trách không được, hèn gì người kia si tâm không đổi.
Vấn nhíu chặt mi, anh thấy hành động của tên nhóc, sau khi nâng xong, bàn tay to đánh thằng nhóc nhiều cái, không nương tay chút nào.
“Ai cho mày nhìn em ấy?”
Tên nhóc sợ hãi, oan ức, khom lưng xin lỗi.
“Cút!”
Thân thể Vấn hơi run rẩy, quần áo mỏng manh không thể chống lại cái rét cỡ này.
Vấn uống thuốc vào.
Đó là một viên thuốc làm chết não, khiến người hôn mê trước, sau đó chết trong giấc ngủ.
Mở quan tài thủy tinh ra, Vấn nằm bên cạnh Trạch. Quan tài thủy tinh rất lớn, hai người nằm vẫn dư dả.
Vấn nghiêng người, đôi tay chống hai bên đầu Trạch, môi chạm vào nhau.
Nụ hôn này như chứa cả một thế kỷ, thâm tình dài lâu.
“Anh yêu em.”
Sau khi đậy nắp quan tài thủy tinh, Vấn nắm lấy tay lạnh băng của Trạch, dưới tác dụng của thuốc, dần dần ngủ say.
Một giờ sau, một tiếng nổ lớn vang lên, mọi dấu vết đều bị băng tuyết che lấp.