Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

chương 31: 31: oán ở núi hoang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"A!"

Hai chân Chúc Linh mềm nhũn khụy xuống đất, nhìn bộ xương lảo đảo đi về phía cô, Chúc Linh che mắt lại như muốn trốn tránh.

"Ha...!a..."

Trong bầu không khí yên tĩnh, Chúc Linh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình đang dần dần chậm lại, nhưng vẫn rất nặng nề, nhưng mãi đến khi Chúc Linh đếm được mười mấy tiếng hít thở trong lòng, cô cũng không cảm thấy bất kỳ điều gì không ổn.

Chuyện gì xảy ra? Chúc Linh lặng lẽ tách ngón tay, nhìn qua khe hở, lại đúng lúc đối diện với hai hốc mắt trống rỗng.

Không có nhãn cầu, chỉ còn lại hốc mắt xương xẩu.

"Đừng tới đây...!Mày đừng tới đây..."

Chúc Linh cứ nghĩ rằng, khi con người ta sợ hãi sẽ không ngừng la hét và cuồng loạn, nhưng chờ khi cô thật sự trải qua tất cả những điều này, cô mới biết nỗi kinh hoàng thật sự là im lặng.

Sợ hãi sẽ khiến con người ta chủ động ngậm miệng lại.

Cô vừa nỉ non xin tha vừa chống tay xuống đất không ngừng lùi về sau, nỗi kinh hãi liên tiếp khiến Chúc Linh hoàn toàn quên mất ba lá kim phù trên hai vai và đỉnh đầu cô, bây giờ cô chỉ muốn trốn, chỉ muốn chạy thật xa Bình Sơn quỷ dị này.

Nhưng những bộ xương đó không tiếp tục dây dưa với Chúc Linh, nó nghiêng đầu nhìn cô gái không ngừng lùi về sau, sau đó xoay người nhào về phía Phó Minh Huân.

Hướng đi này đã vượt quá sức tưởng tượng của Chúc Linh, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Minh Huân bị năm bộ xương vây quanh, hoàn toàn không rõ vì sao sự việc lại phát triển thành như vậy.

Phó Minh Huân...!Anh ta không phải là trùm cuối đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này sao?

Phó Minh Huân xanh mặt, hiển nhiên không ngờ đến tình huống này, không biết là cố ý hay vô tình, Lâu Tiêu không để lại kim phù bên cạnh hắn, mà khắc trên người hắn lại bị Cố Duy Sanh dùng Khước Sương hủy đi mấy cái, lúc này phải đối đầu với mấy bộ xương không biết từ đâu xuất hiện, trong đầu Phó Minh Huân lần đầu tiên sinh ra xúc động muốn chửi má nó.

Chung Tử Bình tên tiểu nhân này, chuyện này hoàn toàn khác với lời gã đã nói!

Vân Hành có kim phù hộ thân lẳng lặng đứng tại chỗ, cậu trầm mặc nhìn tất cả phát sinh trước mắt, dường như đã sớm lường trước tình huống hiện tại.

Chúc Linh cuối cùng cũng biết, tất cả người ở đây chỉ có mình cô là người thường, cô vịn thân cây bên cạnh đứng dậy, cô rụt bàn tay đổ đầy mồ hôi của mình sang một bên, sợ mình kinh động đến cuộc chiến giữa mấy bộ xương và Phó Minh Huân.

"Đừng sợ," Vân Hành nhìn Chúc Linh cười, "Mục tiêu của chúng nó không phải cô."

Nụ cười của đối phương vẫn mang theo một chút ngại ngùng, nhưng Chúc Linh một chút cũng không dám xem thường "Boy ngại ngùng" này nữa, cô nhẹ nhàng nắm lấy một góc bùa trên vai trái, như muốn thu được một chút dũng khí từ lá bùa chính khí lẫm liệt này.

"Đừng sợ, tôi chỉ là người thường có nhiều kiến thức mà thôi," Vân Hành quơ quơ cánh tay mảnh khảnh của mình, "Thư sinh yếu ớt tay trói gà không chặt, không làm tổn thương cô được."

"Anh đứng ở đó đừng nhúc nhích," Chúc Linh cảnh giác lên tiếng, thấy Vân Hành thật sự không có ý muốn tiếp cận, cô mới nuốt nước miếng hỏi, "Chuyện gì đang xảy ra với anh ta vậy?"

Chúc Linh nhìn lại nơi Phó Minh Huân đứng, năm bộ xương số lượng nhiều nhưng hành động chậm chạp, Phó Minh Huân thể lực tốt lại có khắc hộ thân, trong lúc nhất thời hai bên thế nhưng ngang tài ngang sức.

Chỉ có điều, Phó Minh Huân chỉ lòng vòng tại chỗ, hơn nữa Phó Minh Huân không phát hiện ra, hắn đã dần dần đi đến căn nhà gỗ tản ra khí tức không rõ kia.

"Quỷ đánh tường," Vân Hành nhàn nhạt nói, "Hiện tại trong mắt hắn đều là ảo giác."

"Chúng ta có thể làm gì không?" Chúc Linh do dự nói, "Anh ta sẽ không chết chứ?"

Nếu để người thừa kế tập đoàn Phó thị chết ở chỗ này, người khác sẽ như thế nào Chúc Linh không biết, nhưng cô dám cam đoan, cô nhất định sẽ bị giận chó đánh mèo.

Như nhìn thấu bất an của Chúc Linh, Vân Hành nhẹ giọng an ủi một câu: "Làm người đứng xem là được rồi, Phó gia gieo gió gặt bão, chỉ cần cô đóng chặt miệng, chuyện này sẽ không xả tới người cô."

Có lẽ vì thái độ của Vân Hành trước sau vẫn không thay đổi, trong tiềm thức của Chúc Linh cảm thấy lời nói của đối phương có vài phần đáng tin, cô yên lặng đặt tay lên môi làm động tác kéo khóa, ý bảo mình tuyệt đối sẽ không lắm lời.

"Chốc nữa có chuyện gì xảy ra thì chớ nên lên tiếng," thấy Chúc Linh thức thời, Vân Hành dừng một chút rồi nhắc nhở một câu, "Nhớ kỹ, chúng ta chỉ là người đứng xem."

"Một khi đã can thiệp vào ân oán giữa bọn họ, cô muốn trốn cũng không được."

Mặc dù Chúc Linh không biết chốc nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn nghe lời gật gật đầu.

Người nói nhiều thường sẽ sống không tới cuối cùng, cô đã từng diễn qua không ít phim truyền hình như vậy, đạo lý này đương nhiên Chúc Linh hiểu.

Ngay sau khi Chúc Linh gật đầu, Phó Minh Huân bị đám xương dẫn tới trước nhà gỗ, Chúc Linh chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, sau đó cô rơi vào một mảnh tối tăm.

Tiếng chim hót líu lo vang bên tai Chúc Linh, ánh mặt trời dịu nhẹ mà không chói chang chiếu vào phòng, ấm áp đến mức khiến Chúc Linh đang nằm trên giường thả lỏng cả người.

Gượm đã, bây giờ cô đang ở đâu?

Chúc Linh định mở mắt ra nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhưng cô lại phát hiện mình không thể điều khiển cơ thể của mình.

Ngay cả loại chuyện nhỏ như động ngón tay, cô cũng không làm được.

Hoàn cảnh chung quanh làm Chúc Linh vui vẻ, nhưng bóng tối lại làm cô bất an, nhưng ngay cả như vậy, Chúc Linh vẫn nhớ kỹ lời cảnh báo của Vân Hành.

Phải làm người đứng xem, Chúc Linh ở trong đầu không ngừng nhắc nhở mình, không biết qua bao lâu, ngay lúc Chúc Linh mơ màng muốn ngủ, cô lại thình lình mở mắt ra.

Đập vào mắt là trần nhà bằng gỗ sạch sẽ, chiếc quạt kiểu cũ treo trên trần nhà "cạch cạch cạch cạch" thổi tới những cơn gió mát mẻ, lúc này Chúc Linh mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường đơn.

Phát hiện mình vẫn không thể khống chế cơ thể này, Chúc Linh thôi không đấu tranh nữa—— Ngay lúc mở mắt, cô nhận ra đây không phải là cơ thể của mình, mà theo suy đoán của cô, chủ nhân cơ thể này hẳn là một trong năm bộ xương kia.

Quan sát mọi thứ qua đôi mắt của người bị hại, có vẻ như lần này cô đã được định sẵn là trở thành một người đứng xem.

Chủ nhân cơ thể đương nhiên là một cô gái, Chúc Linh cảm nhận được nhiệt độ bên trong xô nước, lại từ trong gương nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng lòng bàn tay.

Quần áo cũ kỹ không che được nét đẹp của cô gái, Chúc Linh nhìn quần áo của cô gái trong gương, xác định giờ cô vẫn đang ở hiện đại.

Nhìn kiểu cách quần áo, là kiểu đồ thịnh hành ít nhất cũng từ năm, sáu năm trước.

Chúc Linh vừa tính toán tình hình hiện tại, vừa cùng cô gái trải qua tất cả những gì đối phương đã trải qua, chờ cô gái ra khỏi phòng, Chúc Linh mới phát hiện cô vừa ở trong ngôi nhà gỗ nằm trong sương mù.

So với vẻ âm u khi Chúc Linh nhìn thấy lần đầu tiên, giờ phút này nhà gỗ tắm dưới ánh mặt trời trông vô cùng bình thường, nó yên tĩnh đứng sừng sững trên bãi đất trống trong rừng, giống như được cây cối cao lớn rậm rạp xung quanh bảo vệ.

Nhà gỗ không lớn nhưng cả gia đình cô gái sống ở đó, ông nội tóc hoa râm nhưng tinh thần khỏe mạnh, cha mẹ hiền lành và tình cảm, còn cả người anh trai lúc nào cũng cãi nhau chí chóe với cô.

Cuộc sống cả gia đình không giàu có cũng không tiện nghi, nhưng Chúc Linh vẫn cảm nhận được niềm hạnh phúc của cô gái.

Đặc biệt là khi các cô gái xách xô nước đi chăm cây cối hoa lá, Chúc Linh mới thực sự hiểu được thế nào gọi là tung tăng.

Hầu hết hoa cỏ và cây cối trong rừng đều cao lớn và khỏe mạnh, nhưng gia đình cô gái vẫn ở trong ngọn núi không bao la hùng vĩ này với tư cách là kiểm lâm, cỏ mọc trên núi, mọi sinh vật sống trên núi, chúng là những người bạn thân thiết của gia đình cô gái.

Chúc Linh ngạc nhiên quan sát mọi thứ xung quanh qua đôi mắt cô gái, là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố, Chúc Linh chưa bao giờ gần gũi với thiên nhiên như bây giờ.

Cô thông qua bàn tay cô gái cho một con nai con ngây thơ ăn, cũng thông qua miệng cô gái để nếm thử nước suối mát lạnh trên núi, tiếng cười cô gái dễ nghe như chim Hoàng Oanh, cô gái giống như tinh linh sống trên núi, không buồn không lo là khắc họa rõ ràng nhất cho cuộc sống của cô gái.

Nhưng mấy ngày sau, tất cả mọi thứ đã bị đảo lộn, tiếng thở dài thường xuyên của người lớn trong nhà cũng như sự trầm mặt của anh trai, cô gái nhận ra đã có chuyện gì đó không hay xảy ra.

—— Đó là vì một tập tài liệu mang tên "Bản kế hoạch thu mua khai phá Bình Sơn".

Khi Chúc Linh và cô gái nhìn thấy chữ ký rồng bay phượng múa cuối trang, cuối cùng cô cũng đã biết được nguyên nhân của những sự kiện kỳ lạ này.

Nơi thu mua Bình Sơn chính là tập đoàn Phó thị, và người thực hiện phần kế hoạch này chính là Phó Minh Huân.

Tuy gia đình cô gái đã sống trên núi nhiều năm, nhưng họ chỉ là một hộ kiểm lâm bình thường nhất, ngọn núi mà họ yêu thương không thuộc về họ.

Mặc dù cô gái sinh sống trên núi này từ nhỏ, nhưng cô không tách biệt với xã hội, cô hiểu rõ phần kế hoạch khai phá này sẽ đem đến những gì cho Bình Sơn.

Dưới cái hoa lệ và lợi ích của bản kế hoạch, che giấu Bình Sơn trăm ngàn lỗ hổng.

Cô gái không biết bên trong Bình Sơn có bảo bối gì, cô gái chỉ biết nếu nó bị khai phá và khai quật theo kế hoạch, như vậy tất cả sinh linh sống ở Bình Sơn đều sẽ bị ảnh hưởng bởi sự tàn phá này.

Cô gái không biết phải làm thế nào mới có thể ngăn cản kế hoạch khai phá này tiến hành, cho nên cô gái chỉ có thể cùng người nhà cố chấp canh giữ ở nhà gỗ không chịu chuyển đi.

Cô gái biết mình lúc này khiến người khác chán ghét giống như "Hộ không chịu di dời" trong tin tức, hầu hết các hộ gia đình không chịu di dời đều không có kết quả tốt, cô gái biết rất rõ, nhưng cô gái chưa bao giờ nghĩ kết quả sẽ thảm khốc đến như thế.

Một lần "ngoài ý muốn", năm mạng người, án mạng nơi núi sâu chẳng nhấc lên được một gợn sóng ở bên ngoài, tập đoàn Phó thị dựa vào gỗ quý và mỏ ngọc kiếm lời đầy chậu đầy bát, thi thể cô gái thì lại thối rữa bốc mùi khắp mọi ngóc ngách trong núi sâu.

Một giây trước khi cô gái bị phân xác, Chúc Linh nhẹ nhàng thoát khỏi cơ thể đối phương, mặc dù cô không cảm nhận được nỗi đau của cô gái, nhưng màu đỏ tươi che ngợp bầu trời vẫn làm đôi mắt Chúc Linh đau nhói.

Thời gian sau khi cô gái qua đời giống như bị nhấn nút tua nhanh, Chúc Linh mắt thấy các nhân viên trực thuộc Phó thị không hề tiết chế vắt lấy tài nguyên trên Bình Sơn, chỉ vài năm trôi qua, Bình Sơn đã từ non xanh nước biếc biến thành một ngọn núi hoang vắng vẻ ảm đạm.

Nhưng ngay khi một pho tượng giấu trong núi được đào lên, bầu không khí của toàn bộ Bình Sơn đã xảy ra biến hóa, sương mù tích tụ dày đặc, xương trắng được hợp lại, Chúc Linh bay trên vùng trời Bình Sơn, dường như thấy được oán khí ngút trời của ngọn núi hoang này.

Ngọn núi này giống như trong nháy mắt có được suy nghĩ, nó không ngừng tỏa ra từ trường đặc biệt thu hút con người đến đây, sau đó không ngừng nuốt chửng nhân loại bước chân vào Bình Sơn.

Truyền thuyết về Bình Sơn ngày càng nhiều, Phó thị cũng mượn cơ hội này làm một đợt tuyên truyền, mà nơi đầu tiên hợp tác với Phó thị chính là tổ tiết mục [Đưa Bạn] của đài Dâu Tây.

Thời gian trôi qua cực nhanh, hình ảnh dừng lại ngay lúc đoàn người Chúc Linh bước vào Bình Sơn.

Oán ở núi hoang...!Chúc Linh đưa tay chạm vào chính mình trong hình, đột nhiên hiểu được điều gì đó.

Đó là sự tức giận mà mẹ thiên nhiên "ban tặng" cho con người.

- ------

Góc lảm nhảm:

Meey: Má tụi loz này vờ như không thấy xúc luôn năm mạng nhà người ta, rồi thì quả táo sẽ không chừa một ai đâu con trai, tu bi rồi mày cũng chết thôi con:))))))).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio