Ngữ khí Cố Duy Sanh không tốt, đôi mắt hoa đào mang ý cười giống như kết thành một tầng băng, Phương Mộc bình tĩnh túm lấy cánh tay Cố Duy Sanh, sợ tổ tông này một giây sau sẽ xách kiếm đi chém người.
Kỳ Tố Tố chưa từng thấy Cố Duy Sanh như vậy, cô không tự chủ được lui về sau một bước, rụt rè cắn cắn môi: "Anh Cố..."
Tuy rằng cô không dám nói mình là người đẹp sắc nước hương trời, nhưng dù gì cũng là hotgirl thuần khiết đáng yêu của đại học Z, lúc này Kỳ Tố Tố làm dáng cô gái nhỏ như vậy, thật sự có chút khiến người khác rung động.
Đáng tiếc Cố Duy Sanh chưa bao giờ là người dễ bị lừa vào tròng.
"Cắn môi trừng mắt, cô cũng chỉ học được mấy thứ này thôi à?" Cố Duy Sanh hơi nhíu mày, giọng nói cũng hơi mất kiên nhẫn.
Giả bộ đáng thương y không có ý kiến, nhưng trước mặt y mà đối phương lại diễn quá dở, nên không thể trách y nói chuyện không khách sáo như vậy.
Lời này thật sự hơi hùng hổ dọa người kiếm cớ gây sự, Phương Mộc liều mạng nháy mắt với Cố Duy Sanh, không biết tổ tông nhà mình lại trúng cơn gió nào.
Bầu không khí trong phòng trang điểm trở nên lúng túng, Kỳ Tố Tố không cam lòng buông môi dưới đã bị cắn ra dấu răng nhạt, cô lặng lẽ cúi đầu, hốc mắt không kìm được đỏ lên.
Thì ra thái độ anh Cố đối với cô không khác gì những người khác, Kỳ Tố Tố cúi đầu nhìn vé phụ tiệc rượu trong tay mình, mệt cô còn trông mong tự mình chạy tới tìm khổ.
Chuyên gia trang điểm mà đoàn phim sắp xếp cho Cố Duy Sanh không ngẩng đầu lên chỉ thu dọn cốp trang điểm của mình, giống như hoàn toàn không nhìn thấy tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.
Phương Mộc bất đắc dĩ đỡ trán, sợ sáng mai chờ anh chính là tiêu đề "Cố Duy Sanh giáo huấn người mới trên phim trường".
Ngược lại, Cố Duy Sanh giống như một người không có việc gì, y nhìn khuôn mặt đã được trang điểm trong gương, sau đó cầm lễ phục đi vào phòng thay đồ.
Còn Kỳ Tố Tố có trả lời hay không, đó căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Cố Duy Sanh.
Đối với người bình thường mà nói, Lâu Tiêu chỉ là một người đàn ông có nhiều hào quang trên người, có người thích hắn đương nhiên cũng có người không thích hắn.
Cố Duy Sanh mượn cơ hội phát tiết, chẳng qua là muốn Kỳ Tố Tố hiểu y không hề chiếu cố đặc biệt với cô ta mà thôi.
Chờ Cố Duy Sanh thay xong lễ phục ra cửa, trong phòng trang điểm đã không còn bóng dáng Kỳ Tố Tố, Phương Mộc bất lực trừng mắt nhìn y một cái, sau đó ý bảo chuyên gia trang điểm nhanh chóng tới cố định lớp trang điểm cho tổ tông nhà mình.
"Anh thấy cậu hù người ta sợ thật rồi," Phương Mộc thở dài, "Con gái nhà người ta lúc rời đi mắt đỏ cả lên."
Cố Duy Sanh nghếch mắt: "Em thấy nãy anh cũng nói không ít đâu."
Phương Mộc: "...!Anh đây còn không phải sợ cậu bị người khác cọ nhiệt sao?"
Hơn nữa, bị anh Lâu uy hiếp dặn dò, sao Phương Mộc dám bỏ mặc nam này nữ nọ nhào lên người tổ tông nhà mình chứ.
"Khi cần quyết đoán thì nên quyết đoán, vất vả lắm mới bước vào cái giới này, nghĩ mình nên làm thế nào để diễn hay thì vẫn tốt hơn." Cố Duy Sanh nhàm chán xoay cây chì kẻ mày, không còn Lão Bạch hình mèo bên cạnh, y cứ cảm thấy trong tay thiếu thiếu, "Diễn viên mà, ngoại trừ diễn xuất, những thứ khác đều là giả dối."
Cố định lớp trang điểm xong, Cố Duy Sanh đứng dậy cảm ơn chuyên gia trang điểm, sau đó cầm lấy thiệp mời cùng Phương Mộc ra cửa.
Y có thể nhìn ra trong mắt Kỳ Tố Tố không có ý muốn ôm đùi bò lên cao, nhưng thường chính loại giấc mộng ngôn tình "đại minh tinh và tiểu trong suốt" mới là thứ Cố Duy Sanh đỡ không nổi.
Bóp chết tất cả mầm phát triển từ trong trứng nước, điều này cũng là một trong những lý do tại sao Cố Duy Sanh nhiều năm như vậy mà không yêu đương với ai.
Mà lực lượng hành động đặc biệt mạnh mẽ như Lâu Tiêu, có lẽ là tai nạn duy nhất trong cuộc sống của y.
Khách sạn Lãng Vực, thành phố S.
Thảm đỏ chất lượng tốt trải dài trước khách sạn, nhân viên an ninh nghiêm túc mặc đồng phục lịch sự mà mạnh mẽ ngăn cản các phóng viên đã chờ đợi bên ngoài khách sạn ở hai bên thảm đỏ, hiện trường trật tự mặc dù có hơi ồn ào nhưng không có vẻ hỗn loạn.
Rõ ràng chỉ là một buổi tiệc rượu của người trong giới, nhưng cố tình lại bị một số người xào thành náo nhiệt như lễ trao giải.
Nhưng các phương tiện truyền thông cũng không phải kẻ ngốc, nếu buổi tiệc rượu này không có mánh lới nào, bọn họ sẽ không bỏ mặc những tin tức khác để chạy đến đây như ong vỡ tổ.
Trước tiên không đề cập đến các ông trùm trang sức tổ chức bữa tiệc này, chỉ nói riêng danh sách khách mời lưu hành trong nội bộ, tên của các khách mời đặc biệt cũng đủ cho họ gấp rút chạy chuyến này.
—— Lãnh đạo một số thương hiệu xa xỉ cao cấp, một số đạo diễn nổi tiếng đã giành được giải thưởng quốc tế, và liên hệ tới các diễn viên người mẫu có vị trí không thấp trong danh sách, mục đích của bữa tiệc này không cần nói cũng biết.
Hơn nữa, Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh dính scandal không ngừng gần đây cũng nằm trong danh sách khách mời lần này, phải biết rằng mặc dù hai người này đã từng bị chụp được ảnh đi ăn riêng với nhau một lần, nhưng trong công việc của họ vẫn không gặp nhau như thường lệ, điều này khiến rất nhiều phóng viên muốn công bố tin tức lớn trước công chúng cảm thấy vô cùng đè nén.
Không nói gì khác, miễn là có thể bắt được hình ảnh hai người chung khung hình, các phương tiện truyền thông tự tin có thể làm cho sức nóng của scandal này tăng gấp đôi.
Gần chín giờ, tuấn nam mỹ nữ mặc lễ phục đúng hẹn đến, Cố Duy Sanh ngồi trong xe nghịch điện thoại, trông khá nhàm chán.
Lão Bạch ăn no mệt chỉ muốn ngủ, Cố Duy Sanh đã sớm tiện đường đưa người về nhà, lúc này Phương Mộc đang cầm lái, vẻ mặt điên cuồng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lời tàn nhẫn cũng nói ra rồi, sao mà chị Thích còn đi cùng người mới kia dị?"
Cố Duy Sanh nghếch mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy Thích Thanh Mạn mặc một bộ váy đen phong thái yểu điệu khoác tay một người trẻ tuổi, người thanh niên kia nhìn rất quen mắt, chính là người mới Nguyễn Ngôn mà Cố Duy Sanh từng gặp ngày đó ở Trục Mộng.
"Hai người kia sao lại đi chung với nhau?" Phương Mộc không hiểu nhìn chằm chằm tư thế thân mật của hai người kia, "Chẳng lẽ chị Thích cuối cùng cũng bắt đầu ăn cỏ bên tổ rồi à?"
Tuy Thích Thanh Mạn chay mặn không kiêng kỵ tình sử khá nhiều, nhưng có lẽ vì nhớ kỹ quy tắc nơi làm việc, chị chưa bao giờ có bất kỳ mập mờ nào với các nghệ sĩ cùng công ty.
"Em cảm thấy giống như yêu thích lẫn nhau hơn." Mối quan hệ giữa Cố Duy Sanh và Thích Thanh Mạn vẫn khá tốt, cho nên trong chuyện này y biết nhiều chuyện hơn Phương Mộc, "Sau khi đổi người đại diện dắt mối, Nguyễn Ngôn phát triển rất tốt trong giới ca hát."
"Cậu ta có thiên phú cũng biết chịu khổ, mấy năm gần đây sự phát triển của giới ca hát đình trệ, vất vả lắm mới có được một hạt giống tốt đã được sửa sai, đương nhiên Thích Thanh Mạn sẽ coi trọng cậu ta nhiều hơn."
"Ngay cả Kỳ Tố Tố cũng lấy được một vé phụ, chuyện Thích Thanh Mạn dẫn Nguyễn Ngôn đến cũng không phải chuyện gì khác thường."
"Nhưng loại tiệc rượu này dù sao cũng phải tìm một người bạn có địa vị tương đương đi cùng, lúc trước có hoạt động không phải đều là hai người cùng tham dự sao?" Phương Mộc đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, "Cho dù chị ấy muốn đổi người, cũng nên thông báo trước cho chúng ta một tiếng chứ?"
"À...!Nghe nói như vậy, Cố Duy Sanh mới như nhớ tới cái gì đó vô tội nháy mắt với Phương Mộc, "Thật ra chị ấy nhắn tin cho em rồi, mà em quên nói với anh."
Phương Mộc: "...!Tui có thể xin nghỉ việc ngay lập tức không?"
"Yên tâm." Cố Duy Sanh lắc lắc cổ tay, một chiếc đồng hồ đơn giản cao quý nhưng trông có chút thanh tú từ cổ tay áo trượt ra, "Chẳng lẽ anh vẫn chưa phát hiện nó là đồng hồ đôi sao?"
Chiếc đồng hồ này là Lâu Tiêu nhờ người đem tới cùng với lễ phục, Cố Duy Sanh chỉ nhìn thoáng qua đã biết người này lại định làm cái gì.
So với việc phát cơm tró công khai, thì việc tuyên bố chủ quyền cũng rất được Lâu Tiêu yêu thích.
Phương Mộc cuối cùng cũng phản ứng được mình bị nhét thức ăn cho chó: "..."
Còn chưa công khai đã thích phát cơm tró như vậy, anh quả thực không thể tưởng tượng được hai người này sau khi gặp mặt phụ huynh Lâu Tiêu sẽ biến thành cái dạng gì.
"Ting."
Điện thoại rung lên, Cố Duy Sanh nhìn lướt qua màn hình sáng lên, sau đó nói: "Chúng ta đi thôi."
Biết trong lòng nghệ sĩ nhà mình đã có kế hoạch, Phương Mộc cũng không hỏi nhiều, xe theo làn đường chậm rãi chạy về phía trước, cuối cùng vững vàng dừng lại trước thảm đỏ.
Quả nhiên, trong nháy mắt Cố Duy Sanh xuống xe, Phương Mộc lập tức nhìn thấy Lâu Tiêu mặc lễ phục màu đen cười tủm tỉm chờ đón người.
"Đi thôi, " Lâu Tiêu ga-lăng đưa tay ra với Cố Duy Sanh, "Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi."
Ánh đèn flash không ngừng sáng lên bên cạnh hai người, Cố Duy Sanh sửng sốt, sau đó thoải mái đặt tay lên tay Lâu Tiêu.
Cố Duy Sanh không chút do dự đáp lại hiển nhiên đã lấy lòng vị thiên sư nào đó, Lâu Tiêu nhéo nhéo ngón tay thon dài của đối phương, trong giọng nói không kiềm được ý cười: "Ngoan thật."
Cố Duy Sanh thổn thức trong lòng, cảm thấy người nào đó thật đúng là càng lớn càng trẻ con, đúng là dễ dàng thỏa mãn như một đứa trẻ.
Hai người đàn ông đi thảm đỏ đương nhiên sẽ không có hành động thân mật như khoác tay, sau khi Cố Duy Sanh đứng dậy, Lâu Tiêu cũng thả tay ra như thường lệ, giống như vừa rồi chẳng qua chỉ là một cái nắm tay theo lễ tiết.
Tuy nhiên, các phóng viên bên cạnh lại không bỏ lỡ tương tác giữa hai người, âm thanh chụp ảnh không dứt bên tai, một số web phát sóng trực tiếp thì sóng bình luận trên đó lại càng như ong vỡ tổ.
【Lệ Rơi Thành Châu: Tay khống ngất trước đây! Hằng ngày liếm tay (/)】
【Peppa rừng xinh đệp: Hắc bạch song sát tái xuất giang hồ! Mỗi lần chính thức chung khung hình đều là trắng đen, mãnh liệt yêu cầu anh Sanh đổi màu!】
【Bút chì vị dâu tây: Đột nhiên xuất hiện cục đường bự! Tui thề tui chỉ tới mlem sắc đệp của anh Sanh, ai ngờ ảnh với Lâu tiên sinh lại đi chung với nhau, cược năm đồng trong này có bí mật!】
【Hôm nay Sanh Tiêu kết hôn chưa: Lầu trên không cần cược, nơi nào có Lâu tiên sinh nơi đó có đường bự, lẽ nào mấy bà vẫn chưa phát hiện ổng là hệ cuồng phát cơm tró à / đầu chó】
【Người qua đường bính: Tôi nói này...!Mấy người không cảm thấy đồng hồ đeo tay là lạ ở chỗ nào à / buồn cười】
Sức nóng trong livestream lập tức tăng lên, truyền thông tại hiện trường cũng không ngừng kéo dài micro lớn tiếng đặt câu hỏi, Cố Duy Sanh lười trả lời, dứt khoát lễ phép mỉm cười đến cuối cùng.
Vào khách sạn coi như vào được nội trường, Cố Duy Sanh đưa thiệp mời cho waiter đang chờ đợi, sau đó giật giật khóe miệng cười đến cứng đờ của mình: "Nói đi, tiệc rượu này có gì thú vị?"
"Listeria," Lâu Tiêu cầm một ly sâm banh đưa cho Cố Duy Sanh, "Nghe nói anh ta có một bộ phim muốn tìm em.".