Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi

chương 7: 7: máy lọc linh khí hình người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu như nói hôm qua ở trường quay tốt xấu gì vẫn duy trì vẻ trời yên biển lặng, thì không khí trường quay hôm nay chỉ có thể dùng mây đen bao phủ khắp thành phố để hình dung.

Trường quay vốn náo nhiệt thậm chí có chút ồn ào nhưng hôm nay lại trở nên vô cùng yên tĩnh, Cố Duy Sanh cùng Phương Mộc dọc theo đường đi khiêm tốn chào hỏi các nhân viên, đến phòng hóa trang sớm để chuẩn bị.

"Hôm nay..." Phương Mộc đẩy cửa ra, nhưng giây tiếp theo lại lui ra ngoài nhìn kỹ biển số dán trên cửa.

Đúng mà, trên biển ghi là "Cố Duy Sanh", nhưng tại sao anh lại thấy Lâu ảnh đế trong phòng hóa trang nhỉ?

Cố Duy Sanh không biết Phương Mộc lại đang nghĩ gì, y đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn vào mắt Lâu Tiêu.

"Chào," Lâu Tiêu tâm trạng tốt vẫy vẫy tay với Cố Duy Sanh, "Tối qua ngủ ngon không?"

Phương Mộc vừa mới chuẩn bị tâm lý thật tốt bước vào cửa: "!!!"

Tối qua? Lẽ nào nguyên nhân tối qua Cố Duy Sanh không cần anh đưa lên lầu là vì muốn gặp riêng tiểu tình nhân?

Đưa lưng về phía Phương Mộc, Cố Duy Sanh không hề cảm giác được người đại diện nhà mình đang não bổ cái chi, y ngồi xuống ghế bình tĩnh gật đầu: "Ngon."

"Chuyện cửa sổ là tôi không đúng," Lâu Tiêu bỏ kịch bản trong tay xuống chỉ chỉ con mèo trong ngực Phương Mộc, "Không phải đồ vật này nọ bị phá hư hết rồi sao? Tôi có để lại thẻ trong ổ của con mèo này đó."

Lão Bạch hung hăng gầm gừ với Lâu Tiêu: Nó đây chướng mắt cái thẻ cùi kia có được hay không! Nếu không phải do người nào đó cầm bùa hù dọa nó, nó mới không ngoan ngoãn làm nhân viên chuyển phát nhanh đâu.

Phương Mộc đần mặt đứng bên cạnh đẩy kính mắt: Cứ cảm thấy thế giới đã trở nên ảo ma chỉ trong vòng một ngày.

Cửa sổ? Lỗi của Lâu ảnh đế? Thẻ?

Lẽ nào thật sự giống những gì anh não bổ?!

Cố Duy Sanh lười so đo với những lời trêu đùa của Lâu Tiêu, y dựa lưng vào ghế, thờ ơ hỏi: "Sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ còn có người dám chiếm phòng hóa trang của anh Lâu sao?"

—— Mặc dù Cố Duy Sanh lớn hơn Lâu Tiêu không biết bao nhiêu tuổi, mặc dù trong lòng y vẫn luôn kêu "Tiểu thiên sư tiểu thiên sư", nhưng ở địa bàn của nhân loại, Cố Duy Sanh vẫn phải tuân theo quy tắc của con người.

"Josie nói chung phòng hóa trang tiện hơn, nên tôi đi nói chuyện với Từ đạo, "Lâu Tiêu nghiêm túc nói, "Đường Ninh đi giúp tôi thu dọn đồ đạc rồi, đây cũng coi như là giúp đoàn làm phim tiết kiệm tài nguyên ha."

Cố Duy Sanh lặng lẽ lườm một cái: Tin hắn mới có quỷ, chuyện ghép phòng hóa trang gần cả tuần rồi Lâu Tiêu mới nhắc tới, Josie thật đúng là gánh một cái nồi to.

Lâu Tiêu cũng không để ý Cố Duy Sanh khinh bỉ: "Tin tôi đi, sống chung một chỗ mới là lựa chọn tốt nhất, sau này cậu sẽ hiểu."

Cố Duy Sanh: "...." Y xác định, người này không biết nói tiếng người.

"Phương Mộc, đi mua hai ly nước trái cây giúp em với anh Lâu." Lời nói của Cố Duy Sanh đánh thức Phương Mộc vẫn đang trong trạng thái hóa đá, "Nước ép dưa hấu thêm đá, đi đi."

Phương Mộc liếc mắt nhìn vẻ mặt Cố Duy Sanh, biết đối phương có chuyện muốn nói với Lâu Tiêu, vì thế anh rất thức thời ôm mèo bỏ chạy, còn cực kỳ cẩn thận giúp bọn họ đóng cửa phòng lại.

Với tính cách và bản lĩnh của tổ tông nhà anh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người gặp chuyện còn không biết chắc là ai đâu.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Lâu Tiêu vui vẻ: "Người đại diện này vậy mà rất thức thời đấy."

"Đó là vì hắn rất yên tâm về bản lĩnh của tôi," Cố Duy Sanh đang đọc kịch bản ngẩng đầu lên cong cong mắt nhìn Lâu Tiêu, "Cái người lúc trước muốn "quy tắc ngầm" tôi bây giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện chưa ra đấy, anh Lâu có muốn thử không?"

Từ khi hấp thu giọt máu đầu tim của Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh đã trở nên ít nhạy cảm hơn đối với cơ thể Lâu Tiêu —— hoặc là nói mùi thơm thanh lãnh tỏa ra từ trong máu thịt của hắn.

Thơm thì vẫn thơm, nhưng y sẽ không còn chẳng hiểu kiểu gì cảm thấy đói bụng nữa.

Nhưng nếu cứ theo lẽ thường mà theo nhịp thì Lâu Tiêu đã không còn là Lâu Tiêu, hắn nhếch môi, hứng thú dạt dào nói: "Tôi lại muốn thử xem, dáng vẻ cầm kiếm tối qua của cậu rất đẹp."

Đẹp hơn tất cả những diễn viên cổ trang mà hắn đã từng thấy.

Cho dù lúc đó Cố Duy Sanh đang mặc đồ ngủ mang dép lê.

Cố Duy Sanh: "...." y thua.

Nhưng Lâu Tiêu hiển nhiên vô cùng hiểu đạo lý thấy tốt liền thu, hắn dừng lại đúng giới hạn nhẫn nại của Cố Duy Sanh, sau đó đổi đề tài nói chuyện chính sự: "Cậu biết nữ quỷ kia trốn chỗ nào trong nhà này không?"

Cố Duy Sanh rất không nể mặt lắc lắc đầu: "Không biết, không phải anh là thiên sư sao? Chuyện nhận biết quỷ hồn vậy mà anh lại hỏi tôi?"

"Bởi vì khí tràng của cậu quá mạnh, con quỷ kia cũng không phải ác quỷ gì, mấy ngày nay ở trong căn nhà này tôi chỉ có thể cảm nhận được khí tức của cậu," Lâu Tiêu hiếm thấy nghiêm túc giải thích, "Nếu không phải hôm qua nữ quỷ kia đột nhiên lộ tung tích, thì không chắc tôi có thể theo khí tức của cô ta đuổi tới nhà cậu."

Nữ quỷ kia đột nhiên lộ tung tích rõ ràng vì bị tiếng mèo kêu làm cho sợ hãi, tuy Lão Bạch không có tính công kích, nhưng dù gì nó cũng là con mèo đen Cố Duy Sanh tìm được ở cổ mộ nhặt về nuôi mấy trăm năm, nếu nó hung dữ gào lên vài tiếng, mấy con tiểu quỷ đạo hạnh không cao tất nhiên sẽ bị lệ khí của Lão Bạch đè bẹp.

Nữ quỷ rời khỏi nhà cũ trực tiếp tìm tới Cố Duy Sanh người đóng vai Tống Hòa An, lại không nghĩ rằng Cố Duy Sanh chính là chủ của con mèo dọa cô ta chạy mất dép.

Nhưng lúc đó Lão Bạch gào lên như vậy cũng không hoàn toàn vì bị kinh sợ, nó chỉ đơn thuần bị nữ quỷ mặc đồ đỏ hù mà thôi, nếu không vì tiếng kêu của nó, đêm qua Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu cũng không dính dáng tới nhau.

Thì ra những phiền phức này đều do con mèo ngu ngốc này gây ra, tay lật kịch bản của Cố Duy Sanh dừng một chút, đêm nay chỉ cho nó ăn một bát thức ăn cho mèo thôi.

"Thực tế thì tôi không cố ý phóng khí tràng, là vì anh quá nhạy cảm thôi," nếu đã đồng ý điều kiện của Lâu Tiêu, Cố Duy Sanh cũng không dốc sức phát huy tinh thần chuyên nghiệp của y, "Nếu cần thiết tôi có thể cố ý thu liễm một chút."

"Không cần," Lâu Tiêu lập tức từ chối, "Sau khi ký khế ước tôi đã quen thuộc với linh khí của cậu rất nhiều, tình huống như thế sẽ không xảy ra nữa."

Hơn nữa chỉ có linh khí không dính nửa phần lệ khí và máu tanh của Cố Duy Sanh mới có thể làm cho hắn triển khai đạo pháp Lâu gia mà không thống khổ, khó khăn lắm mới lừa được một máy lọc linh khí hình người ở bên người, Lâu Tiêu làm sao nỡ tắt đi.

"Tùy anh," Cố Duy Sanh không thèm để ý nói, "Chị Kiều với Lưu Kha đâu? Sao giờ còn chưa tới trang điểm? Hôm nay không quay phim sao?"

"Hôm nay Josie có việc, trang điểm cho chúng ta chỉ có mình Lưu Kha thôi, nhưng xui xẻo là cô gái này sáng sớm đã bị Từ đạo xách qua một bên mắng cho máu chó đầy đầu," Lâu Tiêu giả vờ bất đắc dĩ lắc lắc tay, "Cho nên trước khi Từ đạo mắng xong, e là chúng ta chỉ có thể ngồi ở đây chờ."

Nghe đến đó, Cố Duy Sanh không khỏi nhíu mày: "Lưu Kha cô ấy phạm lỗi gì?"

Quan hệ giữa y và Josie khá tốt, bây giờ Josie đem học trò bảo bối của cô đặt ở dưới mắt y, nếu như có thể giúp đương nhiên Cố Duy Sanh sẽ giúp một tay.

"Sáng sớm chạy vào phòng hoá trang của đoàn phim trang điểm cho mình không nói, còn bị Từ đạo bắt gặp." Lâu Tiêu nói, "Hôm nay tôi tới sớm, lúc đi tìm Từ đạo đổi phòng hóa trang thì thấy ông ta ở trước mặt nhiều người giáo huấn Lưu Kha."

Lâu Tiêu nhẹ nhàng "chậc" một tiếng: "Nhìn sắc mặt kia, Đường Ninh thiếu chút nữa phải dâng lên thuốc trợ tim khẩn cấp ấy chứ."

Đường Ninh nổi tiếng trong giới là toàn năng và trong suốt, chuyện đối phương có thể móc trong túi ra thuốc trợ tim khẩn cấp Cố Duy Sanh cũng không thấy ngạc nhiên, nhưng cho dù như vậy y vẫn không tránh khỏi có chút hiếu kỳ ——

Thái độ trước mặt và sau lưng của Lâu Tiêu đối với Từ Thanh Sơn thật sự chênh lệch rất nhiều.

"Trên người ông ta dính không ít oan nghiệt của phụ nữ và thai nhi," thấy Cố Duy Sanh hiếu kỳ, Lâu Tiêu đại khái giải thích một câu, "Lễ phép đáng tin cậy là nhu cầu của công việc, Đường Ninh chỉ yêu cầu tôi đứng đắn trước mặt người khác, tất nhiên cậu không ở trong phạm vi hắn quy định."

"Giống loài bất đồng trách tôi chắc," Cố Duy Sanh nhún nhún vai, "Nói đi, anh phát hiện ra cái gì?"

Lưu Kha bị mắng chắc chắn không chỉ vì việc tự tiện trang điểm, mà người Josie dẫn dắt cũng sẽ không biết chừng mực như vậy, riêng cô đã có nguyên một cốp trang điểm, không đáng để phí sức làm những chuyện như vậy.

"Trên người cô ấy có khí tức của nữ quỷ kia, hẳn là đã từng tiếp xúc với cô ta," Lâu Tiêu cũng không thừa nước đục thả câu, "Tôi dùng bùa truy tìm nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được tung tích của nữ quỷ đó, với thực lực của tôi, chuyện như vậy căn bản không thể xảy ra."

Cố Duy Sanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, y nhìn thấy dáng vẻ che mặt chạy tán loạn của nữ quỷ hôm qua khi bị kim phù thiêu đốt, nếu nói Lâu Tiêu không lần ra được dấu vết của đối phương, trước hết Cố Duy Sanh sẽ không tin.

"Hoặc trong nhà này có pháp khí nào đó che dấu, hoặc có người ở sau lưng nhằm vào tôi," Lâu Tiêu cười lạnh, "Thời gian kỳ tuyển cử bổ nhiệm hiệp hội thiên sư vừa đến, đồ vật không thể xuất hiện đều tung ra."

Nhất là bây giờ càng ngày càng tới gần kỳ suy yếu khi trưởng thành năm năm một lần của hắn.

Cố Duy Sanh không rõ lắm về môn đạo của giới thiên sư, y nghiêng đầu nhìn về phía Lâu Tiêu: "Đạo pháp không được...!Anh muốn tôi tìm con quỷ này thay anh sao?"

Tuy y cũng tu đạo, nhưng đạo y tu lại là quỷ đạo, không giống với con đường chính đạo của Lâu Tiêu.

"Đúng vậy," Lâu Tiêu gật đầu biểu thị khẳng định, "Lâu gia nhận được đơn hàng của Từ Thanh Sơn, đương nhiên tôi phải tốc chiến tốc thắng, không thể đạp đổ bảng hiệu của Lâu gia được."

Nếu không phải hôm qua nữ quỷ kia chủ động rời khỏi trạch viện tìm Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu cũng rất khó để lần theo dấu vết của đối phương.

Nhưng nếu người nữ quỷ tìm không phải Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu cũng sẽ không vì vậy mà để cho nữ quỷ trốn thoát.

Nhất ẩm nhất trác giai thị định sổ[], Lâu Tiêu vuốt ve đầu ngón tay của mình, hiện tại nhận được kết quả này cũng không tính là quá xấu.

(Nhất ẩm nhất trác giai thị định sổ [一饮一啄皆是定数]: Miếng ăn, miếng uống, đều đã định trước.

Ý từ việc nhỏ nhất là ăn uống cũng đã được định từ trước, bất kể chuyện gì xảy ra đều không phải là ngẫu nhiên mà được nhiều sự việc xâu chuỗi lại mà thành.)

Thấy Cố Duy Sanh đồng ý, Lâu Tiêu lại nói: "Thư tịch ghi chép đạo pháp quỷ đạo đang ở tổ trạch Lâu gia, nhưng nếu cậu nóng lòng muốn tăng tu vi, tôi có thể cung cấp máu cho cậu bất cứ lúc nào."

Cố Duy Sanh không có thành ý nhanh chóng cự tuyệt: "Xin lỗi, gần đây tôi ăn chay."

Lâu Tiêu híp mắt lại, nhưng cũng không cưỡng cầu: "Gần đây không thấy kịch bản nào tốt, tôi sẽ kêu Đường Ninh tìm thử, trước khi quay xong bộ phim này tôi nhất định sẽ đưa cậu tài nguyên đủ để cậu thỏa mãn."

"Thành giao."

"Meo."

Câu trả lời của Cố Duy Sanh cùng tiếng mèo kêu đồng thời vang lên, Phương Mộc cầm theo hai ly nước ép dưa hấu cứng đờ tại chỗ: Có phải anh không cẩn thận nghe được giao dịch thần bí nào đó không thể kể lại hay không?

Bầu không khí rơi vào sự im lặng bí ẩn trong ba giây, cũng may Đường Ninh dẫn theo Lưu Kha đến phòng hóa trang phá vỡ sự im lặng này.

—— Từ đạo chửi xong, cảnh hôm nay đã có thể chuẩn bị quay.

Cố Duy Sanh nhìn về phía Lưu Kha đang xách cốp trang điểm khóc thảm thương, đối phương rũ mắt xuống, bả vai run lên, rõ ràng vẫn chưa điều chỉnh được cảm xúc của mình.

Lớp trang điểm của Lưu Kha đã sớm bị nước mắt làm nhòe đi, để lại một lớp phấn mờ trên mặt, nhưng lớp trang điểm này nhìn không bẩn chút nào, nó còn làm cho cô nhìn qua xinh đẹp hơn nhiều.

Kỹ thuật trang điểm này...!

Cố Duy Sanh gảy gảy kịch bản trong tay, học trò của Josie lợi hại vậy sao?

- ---

Lâu ảnh đế anh dám gọi vợ mình là máy lọc linh khí ư =)))) ẻm mà biết là anh ra chuồng gà chơi nha ????

Ưm ưm chắc để Duy Sanh xưng tôi - anh thôi:> tại ẻm theo vai vế loài người chời ơi, đọc qua rồi mà không để ý là sao vậy tui ơiiiiiiiii.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio