Editor: Diệp Hạ
Nam Việt đối với y, làm sao chỉ dừng lại ở thích.
Đột nhiên thổ lộ làm Giang Cảnh Bạch có chút luống cuống.
Nội dung của lời này hoàn toàn không hợp với biểu cảm Nam Việt chút nào.
Thậm chí y còn nghĩ mình nghe lầm.
"Tôi không biết mình ở trong lòng em có bao nhiêu phân lượng, thế nhưng ở chỗ này của tôi, tiên sinh của tôi, chỉ có thể là em." Nói được những lời này, Nam Việt cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, "Em hiểu ý tôi không?"
Lần này Giang Cảnh Bạch đã nghe rõ.
Trái tim y chợt đập mạnh, bên tai đỏ bừng.
Nhìn Nam Việt lạnh lùng, làm người cũng thanh đạm ít lời, vừa nhìn chính là kiểu người chậm nhiệt.
Hắn đi xem mắt là bị trong nhà ép, cũng không phải là chủ ý, kết hôn đột xuất cũng chỉ là vì ứng phó trưởng bối, sau kết hôn mặc dù quan tâm chăm sóc Giang Cảnh Bạch rất nhiều, có thể chu toàn mọi việc, không để xảy ra mâu thuẫn.
Nhưng kết hôn gần hai tháng, Giang Cảnh Bạch luôn cảm thấy mình không thể nhìn rõ hắn, chỉ coi Nam Việt dùng trách nhiệm hôn nhân làm trọng, là hòn đá cứng không thể ủ ấm, chỉ có mình thường động lòng, như kẻ ngốc không tiền đồ.
Vợ chồng yêu đương ba năm còn có kẽ nứt, y không thể nào yên tâm thoải mái dựa vào kết hôn để sống những ngày an bình.
Nên lúc này mới muốn giải quyết nhanh chóng, miễn cho Nam Việt thêm phiền phức, không duyên cớ liên lụy đối phương.
Giờ lại nghe Nam Việt nói thích mình, còn đặt mình ở một vị trí cao, Giang Cảnh Bạch thực sự là tiến thoái lưỡng nan, gấp tới muốn khóc.
"Nếu như em khăng khăng muốn ly hôn, hi vọng em có thể nói lý do thật sự cho tôi."
Giang Cảnh Bạch nghe thấy đối phương bình tĩnh nói một câu như đang đàm phán.
Nam Việt chỉ nói tới đây, trả quyền thẩm phán cho y.
Giang Cảnh Bạch nắm chặt tay.
Y rũ đầu xuống, không để đối phương nhìn thấy vành mắt hơi đỏ của mình, nội tâm giãy dụa một lát mới thốt ra: "Tôi... Tôi quá sợ đau, không thể khắc phục."
Đau?
Nam Việt bối rối.
"Mỗi lần... Làm chuyện đó với anh, tôi đều rất sợ." Âm thanh Giang Cảnh Bạch rất nhỏ, màu đỏ bên tai đã lan xuống cổ, "Quá đau, làm sao cũng đau... Dù anh làm từ từ theo ý tôi thì vẫn vô cùng đau đớn. Tôi cảm thấy, là do kích thước của chúng ta không hợp, đây là việc không có cách nào giải quyết."
Nửa câu sau quả thực như từ trong kẽ răng chui ra, mang theo chút rụt rè.
Kích thước không hợp.
Nam Việt lòng tràn đầy kinh ngạc.
Lý do Giang Cảnh Bạch muốn ly hôn với hắn, thế mà lại là bởi vì cảm thấy kích thước không hợp?
Không phải đã có người mình thích, cũng không phải phát hiện mình lừa y, càng không phải là không thích ở chung với hắn.
Gông cùm xiềng xích trong lòng đã biến mất.
Nam Việt đỡ khuỷu tay, hai tay nắm chặt đặt trước miệng, hung hăng thở phào một hơi.
Hai chân ấn xuống đất, an lòng.
Ánh mắt Nam Việt sáng quắc: "Nếu đau thì tại sao đến bây giờ mới nói?"
"... Đã nói."
"Ba lần."
Sau khi kết hôn làm nhiều lần như vậy, thế mà Nam Việt vẫn nhớ số lần y kêu đau.
Mặt Giang Cảnh Bạch càng nóng rát: "Anh đã làm tốt rồi, nhưng cũng không còn cách nào, cho nên, cho nên..."
"Cho nên em liền cắn răng nhẫn nhịn, làm bộ mình chịu nổi."
Giang Cảnh Bạch đỏ mặt gật đầu.
Nam Việt trầm mặc, đột nhiên áy náy: "Xin lỗi, là tôi sơ sót. Trước đó đã biết em sợ đau mà không chịu dò hỏi cảm xúc của em."
Hắn nhớ lại những chi tiết khi hai người thân thiết, lúc này mới biết khi đó mình đã làm đau y, không còn cảm thấy kiều diễm, đầu óc tỉnh táo suy luận: "Tôi không làm em quá đau."
Giang Cảnh Bạch không dám phản bác.
Chuyện này là thật sự, vô luận y đau như thế nào, từ đầu đến cuối không có thấy máu.
"Em cũng rất thích được tôi chạm vào." Giọng điệu Nam Việt bình tĩnh, lời nói ra lại làm cho người ta không có cách nào bình tĩnh, "Giọng nói của em rất mềm mại, thân thể cũng không căng thẳng, tất cả phản ứng nên có đều có, lúc đó em cũng..."
"Nam, Nam Việt!" Giang Cảnh Bạch ngắt ngang, đỉnh đầu bốc khói.
Nam Việt nhảy qua cái từ kia: "Từ góc độ của tôi, sau đó em cũng không có biểu hiện bài xích." Hắn dừng một chút, bổ sung: "Ít nhất trên thân thể không có."
Giờ cả mu bàn tay Giang Cảnh Bạch cũng màu hồng, cả người như một quả đào chín mọng.
"Cho nên, không phải không hợp." Nam Việt nỗ lực mềm giọng, "Là do tôi nóng vội làm em sợ đúng không?"
Giang Cảnh Bạch do dự, gật đầu, lại lắc đầu.
"Sợ tôi?" Nam Việt kiên trì hỏi.
Giang Cảnh Bạch nhéo nhéo ngón tay mình: "... Không phải sợ anh."
Nam Việt nói: "Chỉ là sợ đau."
Giang Cảnh Bạch lí nhí: "Ừm."
"Từ bước nào thì bắt đầu đau?"
Giang Cảnh Bạch muốn cắn đứt đầu lưỡi mình luôn.
Cũng quá trực tiếp rồi, làm sao y trả lời được?
Nam Việt nhìn y xấu hổ sắp bốc khói, đáy lòng mềm xuống: "Trước khi vào có đau không?"
Cũng đã nói đến nước này, Giang Cảnh Bạch không thèm điếm xỉa, lắc đầu.
"Chỉ dùng tay thì sao?"
Linh hồn Giang Cảnh Bạch bắt đầu che mặt rít gào.
Lông mi y cũng sắp bị hơi nóng làm bốc cháy: "Có một chút, thế nhưng..."
Nói không được nữa.
Nam Việt liền giúp y nói: "Nhưng cảm giác rất khác, cũng không thấy đau lắm."
Giang Cảnh Bạch: "..."
Tha tui đi mà....
Nam Việt cũng không nói tiếp.
Hắn nhìn người trước mắt cúi đầu, đỏ cả mặt, hai tay siết chặt, đột nhiên cảm thấy mình lưu manh quá, còn có hơi cầm thú.
"Tôi hiểu rồi." Nam Việt trầm tư.
Năng lực thích ứng của thân thể Giang Cảnh Bạch rất tốt, to nhỏ hay nhỏ cũng đều biểu hiện như không đau, vấn đề căn nguyên hiển nhiên là tâm lý.
"Cắn thì sao?" Nam Việt hỏi.
Giang Cảnh Bạch sửng sốt.
"Lần sau nếu đau thì đừng chỉ gọi, tôi không nghe thấy." Nam Việt chỉ chỉ bả vai của mình, "Cắn ở đây."
Mặt Giang Cảnh Bạch mới vừa dịu lại một chút, bùm một cái lại nổ tung.
Y trời sinh trình độ mẫn cảm vượt xa người thường, tính cảnh giác cao cũng không kỳ quái, sợ càng bị động càng khó có thể thả lỏng.
Nhớ đến đây, Nam Việt đơn giản nói: "Sau đó quyền chủ động giao cho em, có thể không thể làm tiếp cũng được, cực hạn ở đâu đều do em quyết định."
Cái, cái gì?
Giang Cảnh Bạch ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn về phía hắn.
"Không phải cho em ở phía trên." Nam Việt biết y hiểu lầm, tìm từ đính chính, "Em khống chế nhịp điệu, tôi phối hợp với em, như vậy em vừa có thể điều chỉnh tâm lý, làm quen với phản ứng của mình, cũng để tôi dễ hiểu em hơn."
Giang Cảnh Bạch không khỏi líu lưỡi.
Ý là, từ lúc hôn đến bước dạo đầu là do Nam Việt làm, chuyện sau đó y đều phải chủ động?
"Đương nhiên, nếu như cuối cùng em vẫn cho là không thể chịu đựng." Nam Việt dừng một chút, "Đến lúc đó, chúng ta làm lại lần nữa."
Làm lại lần nữa.
Giang Cảnh Bạch tìm đúng từ mấu chốt trong câu, ánh mắt ngơ ngác.
Nam Việt sợ y không hiểu, vội ho một tiếng, tỏ rõ thái độ: "Nói chung, bất kể vì lý do gì, tôi không hề muốn ly hôn với em."
Thấy phản ứng như vậy, Giang Cảnh Bạch lại mơ hồ cảm thấy một chút vui mừng.
Y buông mười ngón tay đang giao nhau: "Anh không ngại sao?"
"Cái gì?"
"Nếu như vẫn không được..."
Nam Việt ngắt ngang: "Không quan trọng. Với tôi mà nói, tình cảm không cần phụ thuộc vào chuyện đó."
Giang Cảnh Bạch bấm bấm ngón tay, nghe hắn thẳng thắn, tim đập vang dội.
Nam Việt: "Nếu em muốn, tôi có thể dùng tay..."
"Không không không không!" Giang Cảnh Bạch thật sự sợ hắn rồi, lại có thể nghiêm trang nói ra những lời này, xúc động vừa dâng lên trong nháy mắt không còn, "Tôi chỉ là sợ anh... Tôi không có ý đó."
Y liều mạng xua tay, nghiêm mặt giải thích.
Nam Việt khẽ cười một tiếng: "Vậy em nguyện ý thử một chút không?"
Dựa theo lời hắn nói.
Giang Cảnh Bạch hơi do dự, khẽ gật đầu.
Nam Việt như trút được gánh nặng: "Nói cách khác, lý do ly hôn của em không hợp lệ." Hắn nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách, "Không ly hôn nữa có được không?"
Giang Cảnh Bạch đối diện với đôi mắt mang ý khẩn cầu kia, hít sâu một hơi: "Được."
Y muốn ly hôn chỉ vì lo tương lai Nam Việt cũng sẽ có sầu não như Lưu Vũ Thần.
Đầu tiên Nam Việt nói rất thích y, sau đó từng bước thỏa hiệp, suy nghĩ cho y, cuối cùng cho y thấy sự kiên quyết ngay cả khi bị từ chối.
Giang Cảnh Bạch không khỏi sinh ra một chút trông mong, lỡ như thật sự giống Nam Việt nói, không phải không hợp, chỉ là nhịp điệu cùng tâm lý có vấn đề.
Y đang ngẩn ngơ, Nam Việt đột nhiên kêu: "Cảnh Bạch."
"A... Hả." Giang Cảnh Bạch ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lại đây." Nam Việt ngồi không nhúc nhích, duỗi tay lại.
Giang Cảnh Bạch không biết làm gì, chậm rãi đứng dậy, đi lên phía trước.
Chờ khi nắm lấy bàn tay kia, Giang Cảnh Bạch mới biết tay Nam Việt đã lạnh buốt, không chỉ đầu ngón tay, lòng bàn tay cũng lạnh lẽo.
"Anh lạnh sao?" Giang Cảnh Bạch lo lắng, theo bản năng nắm tay Nam Việt thật chặt, "Bên ngoài lạnh như thế sao? Có muốn uống trà gừng không?"
"Bên ngoài có lạnh không thì tôi không để ý," Gương mặt Nam Việt vẫn lạnh lùng, miệng lại nói ra mấy lời không phù hợp, "Là trong lòng rất lạnh."
Lạnh đến mức giờ hắn nhớ lại vẫn còn sợ, không thua gì Giang Cảnh Bạch sợ đau.
Giang Cảnh Bạch mờ mịt, bị Nam Việt nắm lại mới đột nhiên phản ứng, cẩn thận thở dốc.
"... Xin lỗi." Giang Cảnh Bạch nhẹ giọng nói.
Y muốn ngồi sang bên cạnh, lại bị Nam Việt đỡ lấy eo không cho dịch ra.
Mất thăng bằng, Giang Cảnh Bạch không thể không cong một chân đè lên ghế sô pha, khom lưng đối diện với Nam Việt.
Mặt y vốn đã đỏ bừng, bị tư thế này làm cho càng ngượng ngùng hơn.
"Hôn chúc ngủ ngon," Nam Việt ngẩng đầu nhìn y, "Em nên đi ngủ rồi."
Lúc này Giang Cảnh Bạch mới chú ý thời gian, lúc Nam Việt về nhà đã hơn mười giờ, e là giờ đã rất muộn.
Y cho rằng Nam Việt sẽ vẫn hôn mình như lúc trước, nhưng đợi nửa ngày người đàn ông vẫn ngồi trên ghế sa lông không nhúc nhích.
"Hôn tôi." Nam Việt nhắc nhở.
Đầu ngón tay Giang Cảnh Bạch run rẩy, nhớ lúc nãy Nam Việt nói chủ động.
Chủ động trên giường với chủ động hôn chúc ngủ ngon có liên quan à?
Nam Việt: "Bình thường hôn môi còn thẹn thùng, sao có thể làm chuyện khác?"
Giang Cảnh Bạch cứng đờ, ánh mắt bị đánh bại, y nhanh chóng cúi đầu, chạm lên môi Nam Việt một cái, sau đó như bị bỏng nhanh chóng rút về.
Nam Việt lại không chịu: "Không qua loa như thế."
"Tôi không có qua loa." Giang Cảnh Bạch chột dạ biện giải, nhìn hắn xin tha.
Nam Việt ngoảnh mặt làm ngơ, tay ôm eo y không buông tha.
Giang Cảnh Bạch hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cúi người lần nữa, chậm rãi hôn lên đôi môi đóng chặt của người đàn ông.
Chờ khi ngẩng đầu, vành tai Giang Cảnh Bạch đã đỏ đến mức ra máu.
Cuối cùng Nam Việt cũng coi như buông tha y, đứng lên hất cằm về phía phòng ngủ: "Đi ngủ đi."
Giang Cảnh Bạch cho là hắn sẽ về phòng cùng mình, không ngờ Nam Việt lại đi về hướng khác.
"Anh không ngủ sao?" Giang Cảnh Bạch hỏi.
Nam Việt cởϊ áσ khoác, vào nhà bếp: "... Đói bụng, muốn ăn chút gì đó."
Một buổi tối không ăn cơm, tinh thần căng thẳng được buông lỏng, giờ mới cảm thấy đói bụng.
Giang Cảnh Bạch nhìn người đàn ông mặt không đổi sắc mở tủ lạnh, đứng tại chỗ sờ sờ chóp mũi, bước nhẹ qua, lấy mì ống trong tủ bát ra: "Nấu chút mì thôi, quá muộn rồi, không tốt cho tiêu hóa."
Nam Việt theo lời đáp lại, muốn giục y đi ra ngoài, lại thấy Giang Cảnh Bạch lấy ra hai cái bát.
Giang Cảnh Bạch đối diện tầm mắt hắn, ăn ngay nói thật: "... Tôi cũng đói bụng."
Hai người chạm mắt nhau, trầm mặc chốc lát, ý thức được đối phương cũng không ăn cơm, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Khoé miệng Nam Việt chỉ cong một chút, nhưng Giang Cảnh Bạch lại không còn cảm thấy lạnh lùng nữa.
Giang Cảnh Bạch dọn bát đũa ra, đứng phía sau nhìn Nam Việt nấu nước: "Nam Việt."
"Ừm."
"Sau này, anh trò chuyện với tôi nhiều một chút giống lúc nãy được không?" Giang Cảnh Bạch nhỏ giọng thỉnh cầu.
Nam Việt mới vừa đổ nước vào, nghe vậy dừng tay lại.
"Anh không nói thì tôi không thể biết anh đang suy nghĩ gì, lần nào cũng đoán sai." Giang Cảnh Bạch rũ mắt, "Bình thường anh không thích nói chuyện với tôi, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt ngàn năm không đổi, tuy rằng ở chung mỗi ngày, thế nhưng tôi lại cảm thấy anh rất xa cách."
"Đêm nay anh nói rất nhiều, thật ra tôi... rất vui."
"Bất chợt đề nghị ly hôn là tôi không đúng, ban đầu tôi cũng muốn thương lượng với anh, nhưng mà tôi vừa sắp xếp ngôn ngữ xong thì anh đã quay đầu đến công ty, rất hời hợt, làm tôi cho rằng chuyện kết hôn hay ly hôn đối với anh mà nói... không quan trọng chút nào."
"Tôi..."
"Không đến công ty." Nam Việt nghe y nói một đống, tình cảm cũng sắp bị vén qua, đơn giản nói thẳng, "... Chỉ đi ra ngoài bình tĩnh một chút."
Về phần tại sao lại phải ra ngoài bình tĩnh, không cần giải thích cũng biết.
"Công việc là lấy cớ lừa gạt em." Nam Việt lúng túng thừa nhận.
Lượng thông tin có hơi nhiều, Giang Cảnh Bạch mất hai, ba giây mới tiêu hóa được.
Y nuốt những lời còn chưa nói vào, mở to hai mắt nhìn người đàn ông núi lửa đất nứt cũng không lay chuyển này, có hơi khó tin.
Nam Việt ấp úng nửa ngày, dùng nghĩ khí hời hợt để nói mấy lời khiến cho người khác không dám tin: "Không phải không thích nói chuyện với em, là không biết nên nói cái gì."
Giang Cảnh Bạch chớp mắt, hai chân xoắn lại.
"Rất muốn nói chuyện với em, nhưng không tìm được đề tài." Nam Việt nói xong dừng lại, lâu sau mới tiếp tục, "Giống như bây giờ, tôi không biết nên nói gì nữa."
Hắn đổ nước lạnh vào trong nồi, đóng nắp xoong, nửa ngày sau vẫn không nghe thấy thanh niên đáp lại.
Nam Việt giật giật khóe miệng, muốn giãy dụa lần cuối cùng, phía sau đột nhiên có một bàn tay gầy gò trắng nõn duỗi đến, yên tĩnh mở van ống dẫn gas, nhấn công tắc bếp, dưới nồi bốc lên ánh sáng xanh.
Nam Việt: "..."
Vừa nãy căng thẳng quá, quên mở gas rồi.
Hắn đang rất quẫn bách, phía sau đột nhiên bị đối phương nhẹ nhàng ôm lấy.
Giang Cảnh Bạch ôm xong nói với hắn: "Có thể cho vào nước một chút muối với một thìa canh dầu ăn."
Như vậy mì sẽ không dính.
Nam Việt nghe giọng đối phương hơi ngượng, nơi mình bị ôm chầm cũng có nóng lên.
Hắn gật đầu.
Cho dầu muối xong lại nghĩ đến cái gì, bổ sung: "Được."
Vài giây sau lại bổ sung: "... Bỏ thêm."
Bổ sung rồi lại bổ sung: "Còn cho gì nữa không?"
Chờ hắn nói hết ba câu, nắp xoong trong suốt đã bịt kín một tầng hơi nước.
"Như vậy là được rồi." Giang Cảnh Bạch mím môi, yên lặng cười phía sau Nam Việt.
Ngoài cửa sổ mưa rào xối xả, gió thổi nước mưa bắn tung toé lên cửa sổ.
Nổi nước đã nổi bọt khí cuồn cuộn.
Ùng ục, ùng ục.
Âm thanh nhẹ nhàng, ấm áp thư thái.
——
Mì sợi mỏng luộc khá nhanh, từ lúc nấu nước đến khi ra nồi chỉ mất năm, sáu phút.
Thời gian quá muộn, hai người cũng thật sự đói bụng, chỉ đơn giản trộn với gia vị, không làm cầu kỳ gì.
Ăn xong Nam Việt vội vã đi tắm, Giang Cảnh Bạch thì dọn dẹp chén bát, sau đó cầm áo khoác Nam Việt tiện tay để trên ghế sa lông, tỉ mỉ vuốt bằng tay áo, treo ngay ngắn trong tủ áo chỗ huyền quan.
Rèm cửa ở phòng ngủ còn mở một nửa, Giang Cảnh Bạch tiến lên đang muốn kéo vào, giữa tầng mây đột nhiên xuất hiện một tia điện, lập tức chiếu sáng cả bầu trời.
Giang Cảnh Bạch bị chói đến hoa mắt, nhanh chóng kéo rèm lại.
Không tới vài giây, bên ngoài đúng như dự đoán có một tiếng sấm nổ tung, cách thủy tinh rơi vào tai, đặc biệt phù hợp với dông tố cuồn cuộn mùa hạ.
Ánh sáng chuyển biến quá nhanh, trước mắt Giang Cảnh Bạch rất nhanh đã xuất hiện mấy vòng tròn đen.
"Sét đánh?" Nam Việt trong buồng tắm đột nhiên mở miệng, âm thanh cách cửa mơ hồ truyền đến.
"Đúng." Giang Cảnh Bạch nhắm mắt lại, giơ tay khẽ xoa mí mắt.
Chờ khi mở mắt lần nữa, cửa phòng vệ sinh đã bị đẩy ra.
Nam Việt mặc đồ ngủ, thò người ra nhìn y, lại quay về bồn rửa mặt chuẩn bị sấy tóc.
Tóc hắn vẫn ẩm ướt nhỏ nước xuống, cổ áo đằng sau đã bị thấm ướt một mảng nhỏ.
Vừa nãy y về đã tắm rửa sạch sẽ, chỉ là còn chưa có đánh răng.
Y đơn giản đi tới, kéo khăn lông khô trên giá xuống, một nửa khoát lên cổ Nam Việt, một nửa cầm ở trong tay xoa chân tóc cho Nam Việt một lát, sau đó mới lấy bàn chải bóp kem đánh răng ra.
Bên ngoài ầm ầm liên tục hai tiếng.
Giang Cảnh Bạch thấy Nam Việt nhìn mình qua gương, liên hệ với việc vừa nãy đối phương mở cửa ra nhìn, trong lòng hiểu ra, tri kỷ động viên: "Mùa hè khá nhiều mưa, nghe nói có rất nhiều người bởi vì sợ sét đánh mà ghét mùa hè."
Nam Việt nghe Giang Cảnh Bạch nói câu không đầu không đuôi như thế, nhất thời không thể hiểu ý, chỉ có thể hàm hồ đáp lại: "Ừm."
"Thật ra người chân chính sợ sét đánh đã ít lại càng ít, đại đa số người căn bản không phải sợ." Giang Cảnh Bạch tiếp tục nói, "Bởi vì có mấy người thính giác mẫn cảm quá mức, khi âm thanh quá lớn ập đến, hệ thần kinh phản xạ, do đó làm tim đập nhanh, trên bản chất chỉ là một loại phản xạ thôi, không có liên quan gì đến sự can đảm hết."
Nam Việt nghe y dịu dàng phổ cập khoa học xong, cân nhắc lại, trong lỗ mũi hừ ra một tiếng cười: "Tôi không sợ sét."
Đổi thành trước đây, nói không sợ xong là thôi.
Nhưng Nam Việt nghĩ vừa nãy đã đáp ứng Giang Cảnh Bạch sẽ nói nhiều với y một chút, chậm nửa nhịp mới giải thích: "Tôi lo em sẽ sợ."
Giang Cảnh Bạch nhìn Nam Việt trong gương, nhận ra mình đã hiểu lầm đối phương.
Miệng y ngậm bàn chải đánh răng không tiện nói, liếc mắt cười lắc đầu một cái, biểu thị mình cũng không sợ.
Nam Việt nhìn y rất bình tĩnh, đoán chừng là quên mất chuyện đêm hôm trước rồi.
Hắn cũng không lên tiếng nhắc nhở, không muốn gợi lại ký ức về mấy thứ kia.
Giang Cảnh Bạch cúi đầu súc miệng, tóc hai bên rũ xuống.
Nam Việt giúp y vén lên, nhàn nhạt nói: "Ừm, không sợ là được rồi."