Tiên Sinh Vẫn Không Chịu Ly Hôn

chương 42: em tin anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Diệp Hạ

Đôi mắt kia vắng lặng như mặt hồ sâu, Giang Cảnh Bạch đã từng chìm đắm hàng ngàn lần.

Lần này quá bất ngờ, Giang Cảnh Bạch cũng không kịp phản ứng.

Y nhìn thang máy, khóe mắt đuôi lông mày vẫn còn mang theo ý cười ấm áp, độ cong duy trì vài giây mới chầm chập hạ xuống.

Ánh mắt cứng đờ, hô hấp cũng chậm nửa nhịp.

Nam Việt thấy thế cũng sửng sốt, cả người như đóng đinh tại chỗ.

Trợ lý đi theo sau bị Nam Việt chắn mất tầm nhìn, không thể nhìn thấy tình huống bên ngoài thang máy, vẫn cứ nhìn màn hình Ipad, đúng theo chức vụ nhắc nhở lịch trình cho Nam Việt: "Sau khi kết thúc cuộc họp ở trụ sở chính, chạng vạng sáu giờ ngài và Ngô đổng của bất động sản Vạn Châu có một cuộc gặp mặt, các tài liệu đã được gửi vào điện thoại của ngài theo đúng yêu cầu từ trưa hôm qua. Mặt khác, quản lý Triệu khoa học kỹ thuật XX..."

Giọng điệu máy móc bình tĩnh, tốc độ nhanh mà rõ, từng chữ chắp vá thành câu vang lên bên tai Nam Việt, cũng luẩn quẩn ngoài tai Giang Cảnh Bạch.

Không được rồi, không biện hộ được nữa.

Giang Cảnh Bạch cầm điện thoại ngơ ngác đối diện với người đàn ông, trong đầu vang một tiếng, chậm rãi thở ra, có loại cảm giác hoảng hốt.

So với y, Nam Việt luống cuống chỉ nhiều hơn không ít, hơn nữa đâu chỉ luống cuống, còn có cả hoảng hốt kinh sợ từ sâu trong xương cốt, tay chân bắt đầu lạnh toát.

Trợ lý đọc hết lịch trình, ngữ khí đổi lại thành giọng điệu thông thường: "Tiệm bánh Bà Già có tin tức mới, có hai vị pudding Giang tiên sinh rất thích, hôm nay có cần liên hệ với quán, buổi tối mang về một ít vị mới để Giang tiên sinh nếm thử không?"

Ông chủ bất động cô bất động, có đôi khi Nam Việt sẽ dừng bước chốc lát để truyền đạt chỉ thị, trợ lý cũng không thấy khác thường, mãi đến tận khi cửa thang máy tự động thu về, nàng mới để ý thời gian dừng chân lần này của đối phương hình như quá dài.

Trợ lý vội vã quay đầu nhìn về phía Nam Việt.

Nàng có thể đi lên đến vị trí ngày hôm nay, năng lực cá nhân cùng nhãn lực là hai thứ không thể thiếu, làm việc bên người Nam Việt nhiều năm như vậy, bản lĩnh nghe lời đoán ý đã sớm tăng vọt, dù thần thái Nam Việt nghiêm túc không động, cô ít nhiều cũng có thể đọc hiểu một chút ánh mắt của ông chủ.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Đọc thì đọc được, nhưng kết quả lại làm cho cô rất là kinh ngạc.

Trợ lý thoáng thò người ra, theo tầm mắt Nam Việt, nhìn thấy thanh niên đẹp đẽ đứng trước mặt, lập tức hiểu rõ nguyên nhân Nam Việt thất kinh, hồi hộp thay ông chủ một chút.

... Đại khái là một màn lật xe ngoạn mục.

Đã rõ ràng, giờ trợ lý có thể phân tích trạng thái của Nam Việt một cách chi tiết hơn: bên ngoài như núi bất động, tâm lại hoảng loạn rối bời.

Não bộ vận chuyển, nỗ lực phân ưu giải nạn vì sếp, liên hệ với lời nói của mình vừa nãy, cảm thấy bánh xe cũng đã chổng lên trời rồi, không thể cứu nữa.

Tình huống khẩn cấp, cách này không được thì đổi cách khác.

Cô há miệng, muốn nói vài câu mang tính giảng hoà, nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, Nam Việt đã bỏ qua cô, đi đến phía trước, đứng trước mặt Giang Cảnh Bạch như hấp hối, cúi đầu rút ngắn khoảng cách của hai người.

Khí tức cường thế của người đàn ông ập đến, Giang Cảnh Bạch thấy hơi khó thở.

Y nâng mắt đối diện Nam Việt vài giây, lại nhìn xuống cần cổ thắt cà vạt đoan chính của đối phương, hé miệng chầm chậm hít thở hai lần, vẫn không thể bình tĩnh lại.

Giang Cảnh Bạch vốn định soạn tin nhắn gửi cho Nam Việt, điện thoại vẫn còn ở trước ngực.

Nam Việt nuốt nước bọt, hai tay rũ bên người hơi run, hắn nâng tay nắm lấy bàn tay Giang Cảnh Bạch, siết chặt: "... Cảnh Bạch."

Tâm tình của Giang Cảnh Bạch chuyển biến quá nhanh, tim đập lúc nhanh lúc chậm, đầu óc hoàn hỗn độn độn, tùy ý để đối phương nắm tay mình.

Giang Cảnh Bạch càng không né tránh, Nam Việt càng hốt hoảng.

Hắn thuộc phái hành động, không quen biểu đạt tình cảm, sau khi nói chuyện cùng Giang Cảnh Bạch, Nam Việt đã rất tận lực nói nhiều hơn một chút, nhưng có lẽ thiếu thời gian, sự tiến bộ không rõ rệt lắm.

Nếu Giang Cảnh Bạch còn tâm tình chất vấn hắn, Nam Việt còn có thể lời ít mà ý nhiều mà giải thích từng cái, nhưng lúc này y lại rũ mắt yên tĩnh không nói gì, Nam Việt thực sự không biết nên mở lời như thế nào.

Hắn nắm chặt hai tay Giang Cảnh Bạch, tất cả những lời chân tâm thật lòng cô đọng thành một câu, "Xin lỗi... Anh thật sự, rất muốn cùng với em. Anh..."

Hắn kẹt ở đây, không thể nói tiếp được nữa.

Nhiệt độ từ bàn tay Nam Việt truyền qua, xuyên qua lớp da tiến vào trong cơ thể.

Giang Cảnh Bạch bình tĩnh lại, tầm mắt nhìn đôi tay nắm chặt của hai người, đầu ngón tay cuộn tròn.

Y vẫn chưa tiêu hóa được mớ thông tin này, nâng mắt lên nhìn hầu kết, cằm, rồi đôi môi, cái mũi của Nam Việt, rồi lại nhìn thang máy chuyên dụng phía sau: "Không phải anh nói mình là..."

Loại phát triển này thật sự quá bất ngờ, giờ y cũng rất bối rối.

Nam Việt siết tay y chặt hơn, im lặng chốc lát, trầm giọng lập lại: "Xin lỗi."

Giang Cảnh Bạch định thần lại, lý trí từ từ trở về vị trí cũ, cuối cùng cũng nhìn về đôi mắt Nam Việt. Không đợi y đặt câu hỏi, bên tai đã vang lên một âm thanh yếu ớt của máy móc.

Trợ lý đứng ở cửa thang máy đang nỗ lực hạ thấp độ tồn tại biến sắc, vội tắt âm báo nhắc nhở lịch trình.

Vì cẩn thận, không chỉ dùng Ipad ghi chép lịch trình, cô còn không quên dùng di động cài nhắc nhở, lúc nãy chính là tiếng nhắc nhở đã đến thời gian xuất phát đi trụ sở chính, có thể đi sớm, nhưng không thể muộn.

Một tiếng ngắn ngủi cũng làm Giang Cảnh Bạch tỉnh lại, bây giờ không phải là thời gian nghỉ ngơi, Nam Việt đã từng nói có một cuộc họp ở trụ sở chính. Lúc đó y cho rằng đối phương chỉ là một người tham dự bình thường, bây giờ nhìn lại, có lẽ Nam Việt mới là nhân vật trọng yếu nhất trong cuộc họp.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Giang Cảnh Bạch không biết miêu tả cảm giác trong lòng như thế nào.

Y đang muốn rút tay ra, đột nhiên cảm thấy ngón tay Nam Việt đang nắm lấy bàn tay mình giật giật, đáy mắt luôn yên tĩnh không gợn sóng giờ lộ ra mấy phần lo lắng.

Giống như đang sợ nếu như không giải thích rõ ràng, Giang Cảnh Bạch sẽ bỏ đi.

Giang Cảnh Bạch bị động tác nhỏ của Nam Việt tác động, tự nhiên thấy hơi buồn cười.

"Để tối nói sau đi." Y giả vờ cong cong mắt, "Trong cửa hàng bận, em cũng không thể phân thân."

Mặc dù y không có tố chất tâm lý mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là người hay quyết định chuyện gì trong lúc kích động, nếu bây giờ không thích hợp để nói chuyện, vậy thì để lúc khác, trước sau gì cũng sẽ nói chuyện.

Nam Việt nghe vậy ngẩn ra.

Thần sắc Giang Cảnh Bạch không giống làm bộ.

Giang Cảnh Bạch cân nhắc rất đúng, cuộc họp chiều nay xác thực rất cần Nam Việt chủ trì, hắn đã gần tuổi, sự nghiệp đang đi lên, thế hệ trước đã dần nhượng quyền trong hai năm qua, sớm muộn gì Trung Minh cũng sẽ nằm gọn trong tay hắn, Nam Việt đứng tại vị trí này, là người phải chịu trách nhiệm cho tất cả mọi chuyện, không thể hành động theo cảm tính.

Hắn không buông tay Giang Cảnh Bạch, yên lặng nhìn y: "... Em chờ anh."

Giang Cảnh Bạch gật đầu, vẫn cười.

"Đừng đi." Nam Việt lại nói.

Lần này Giang Cảnh Bạch không giả nữa, y thật sự muốn cười: "Em có thể đi đâu được? Anh không phải suy nghĩ nhiều."

Sau khi nói xong nửa câu, độ cong ở môi Giang Cảnh Bạch khựng lại nháy mắt, rất nhanh đã nâng lên lần nữa.

Đừng suy nghĩ nhiều, không phải nghĩ nhiều, y và Nam Việt vẫn luôn nói qua lại với nhau những lời này, nhưng không ngờ ở tình huống này mà vẫn còn có thể nói.

"Ngoại trừ chuyện này, tất cả những gì anh nói với em đều là sự thật." Nam Việt thả lỏng lực tay, cố gắng nói rõ ràng, cuối cùng thấp giọng, "... Em tin anh."

Lòng Giang Cảnh Bạch vốn đã cảm thấy nguội lạnh, Nam Việt vừa nói như thế, y cư nhiên cảm thấy mình đang dỗ người ta: không cần gấp gáp, cứ yên tâm đi hoàn thành công việc trước.

Nghĩa là sao vậy?

Không phải chỉ có mình Giang Cảnh Bạch cảm thấy thế, trợ lý phía sau cũng cảm thấy như vậy, lẽ ra nên là một trận chiến khốc liệt, thế mà ông chủ mình bị dỗ vài câu đã mất liêm sỉ.

Giang Cảnh Bạch nén cười, rất không dễ dàng mà dỗ Nam Việt đi.

Y không đi ra cửa cùng Nam Việt, một mình đi ra đại sảnh, cố ý đi rất chậm.

Một người trong cuộc khác không ở đây, Giang Cảnh Bạch cũng không tiếp tục cười nữa, điều hoà trong tòa nhà gắn khắp nơi, mỗi khi đi qua đầu gió, Giang Cảnh Bạch đều bị thổi đến nổi da gà.

Chờ khi bước ra ngoài, hơi nóng ập đến khiến trán người thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Giang Cảnh Bạch lồng chìa khóa xe vào đốt ngón tay, đi đến xe giao hoa lại phát hiện có một người đàn ông tráng niên đang đứng đợi.

Giang Cảnh Bạch còn nhớ hắn, họ Tất, lúc trước tự xưng là tài xế vừa có giấy đăng ký, chở Giang Cảnh Bạch từ cửa hàng hoa về nhà trọ, nhưng chắc chắn người này là tài xế của Nam Việt.

"Sao anh không đi với anh ấy?" Giang Cảnh Bạch mở cửa xe hỏi hắn.

Tài xế Tất vẫn còn lúng túng vì mình đã từng cùng nói dối với Nam Việt, thấy Giang Cảnh Bạch không đề cập đến chuyện đó, nhớ lại bản chức của mình, hào phóng nở nụ cười: "Nam tổng kêu tôi xái xe về giúp cậu, ngài ấy sợ cậu không chịu người lạ mặt, cố ý kêu tôi tới."

Giang Cảnh Bạch đã sớm đoán ra ý đồ của đối phương, trạng thái của y bây giờ quả thật không thích hợp lái xe, không có từ chối, giao chìa khóa xe ra, nhường chỗ ngồi cho hắn.

Tài xế có phải là người quen hay không không quan trọng, Giang Cảnh Bạch có tâm sự, không nói chuyện gì, toàn bộ hành trình đều ngẩn người nhìn cửa sổ.

Tài xế Tất cũng không bắt chuyện giống lần trước nữa, chăm chú lái xe, không quấy nhiễu, chỉ khi xe dừng hẳn mới nói: "... Giang tiên sinh, thứ cho tôi nhiều chuyện, Nam tổng đối với cậu là thật tâm, tuy cách làm hơi không thích hợp chút... nhưng ngài ấy thật lòng."

"Cảm ơn, khổ cực rồi." Giang Cảnh Bạch lễ phép cười cười, không nói gì thêm nữa.

Y trở lại cửa hàng hoa, vào cửa liền nhìn thấy trên quầy có một hộp giấy tinh xảo.

"Về rồi!!" Lâm Giai Giai hô hoán, "Giang ba ba, có thể cho tớ thử một cái không? Tớ muốn ăn vị xoài."

Giang Cảnh Bạch vừa thấy hộp giấy đã biết bên trong chứa cái gì, cũng không khó đoán là do ai đặt.

Y vòng vào quầy hàng, mở giấy gói, hương vị ngọt ngào tản ra, nắp hộp có vài nhân vật chibi đáng yêu và hình chén pudding.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio