Editor: Diệp Hạ
Nam Việt không biết nói gì.
Trước đây Giang Cảnh Bạch nói hắn mặt lạnh không thể đoán được suy nghĩ, Nam Việt ghi nhớ ở trong lòng, ngoại trừ nỗ lực trò chuyện nhiều hơn cùng Giang Cảnh Bạch, hắn còn cố gắng nhìn gương điều chỉnh biểu tình, nhưng đáng tiếc quản lý biểu tình còn khó hơn việc nói nhiều, ít nói đã là thói quen được hình thành từ công việc, biểu tình lại càng không thể sửa, từ nhỏ hắn đã như vậy, thần sắc không được tự nhiên như Giang Cảnh Bạch, cố gượng trái lại hơi kỳ lạ.
Lúc đó Nam Việt cũng rất buồn bực, nhưng giờ lại thấy cảm kích vì khuôn mặt thiếu cảm xúc của mình.
Giang Cảnh Bạch chỉ muốn đùa hắn một chút, cũng không thật sự muốn nghe Nam Việt trả lời, hỏi xong liền khẽ cười, đứng dậy dọn cốc nước, rất là chu đáo mà cho Nam Việt chút thời gian chuẩn bị.
Rửa sạch cốc rồi úp lên, Giang Cảnh Bạch trở lại, ý cười nơi đáy mắt vẫn còn, nhưng thêm vào đó là chút nghiêm túc.
Đây là muốn đi vào chủ đề chính.
Nam Việt nuốt nước bọt, buông hai tay đang đan trước người ra, tư thế càng ngay ngắn hơn lúc nãy, giống hệt học sinh tiểu học sắp bị trả bài.
Giang Cảnh Bạch mới vừa nghiêm túc được một chút, thấy hắn như vậy lập tức không gồng được nữa, khóe miệng hiện lên độ cong vốn có: "Tại sao lại nói dối?"
Đổi lại là người khác, sự trong sạch của bản thân mới là quan trọng, còn Nam Việt, Giang Cảnh Bạch không nghĩ hắn có thể một hơi kể hết đầu đuôi câu chuyện.
"... Thích em." Nam Việt có hỏi có đáp, từng chữ rất thành khẩn, "Muốn theo đuổi em, thế nhưng sợ em gặp được đối tượng hẹn hò thích hợp."
Giang Cảnh Bạch có nghĩ đến hướng này, không bất ngờ lắm: "Trước đó chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?"
Y không cảm thấy tướng mạo của Nam Việt có chút quen thuộc nào, rất do dự.
Nam Việt gật đầu.
Giang Cảnh Bạch nhìn đối phương, cố gắng tìm tòi trong đầu một lần nữa, xác định mình chưa từng, ít nhất là hai năm gần đây chưa từng đi qua những nơi có thể gặp Nam Việt.
Không phải y chưa từng nghĩ đến chuyện hơn hai năm trước, mà là y rất "tự mình biết mình", không dám.
Nam Việt nhìn y nghi hoặc, đột nhiên nở nụ cười nhẹ: "Em không nhớ là rất bình thường."
Giang Cảnh Bạch ngừng suy nghĩ, tập trung nhìn hắn.
"Thời gian trôi qua quá lâu, hơn nữa...." Nam Việt chăm chú nhìn y, "Có rất nhiều lúc, anh đang nhìn em, nhưng em không nhìn anh."
Ngắn ngủi mấy câu, nhưng tất cả đều là trọng điểm.
Giang Cảnh Bạch sững sờ.
Y nghĩ "thích" trong lời Nam Việt nói là "nhất kiến chung tình", vừa gặp đã nổi tâm tư không thuần túy, thế nhưng lại bị vướng chuyện y đang tìm người kết hôn, vì vậy muốn lừa người tới tay trước rồi tính.
Không trách Giang Cảnh Bạch cảm thấy như vậy, y đã gặp qua quá nhiều người "nhất kiến chung tình", hơn nữa Nam Việt muốn theo đuổi y, lại sợ y gặp được đối tượng thích hợp trước, "thích" mới xuất hiện gần đây là lời giải thích hợp lý nhất.
Giờ tuyến thời gian lại bị kéo dài, Giang Cảnh Bạch không thể tiêu hoá kịp.
Nam Việt thừa nhận mình cũng "háo sắc nông cạn" giống những người kia, ban đầu chú ý tới Giang Cảnh Bạch là bởi vì đối phương rất đẹp, đứng trong đám nam sinh vừa dậy thì như hạc trong bầy gà, thực sự rất bắt mắt.
Cho nên liếc nhìn một cái đã nhớ rõ.(dphh___)
Ban đầu ấn tượng của hắn đối với Giang Cảnh Bạch chỉ dừng ở chỗ gương mặt rất đẹp, thái độ chỉ là thưởng thức, còn chuyện phát triển sau này, Nam Việt cũng không nói được nguyên do, tính cách dịu dàng vốn đã rất hấp dẫn, huống chi còn có nhiều ưu điểm đáng yêu như vậy. Hắn chỉ nhớ, trong ba cấp ba mình có một thói quen, đó chính là thích ra ban công tắm nắng.
Đứng ở ban công có thể nhìn thấy sân sau biệt thự, trong sân thỉnh thoảng có cậu trai nhỏ cười híp mắt đi tới đi lui.
Nam Việt dùng giọng điệu lãnh đạm thường ngày để tổ chức từ ngữ, kiên trì làm câu chữ không quá ngắn gọn, nghiêm túc đến ngốc nghếch.
Chuyện Nam Việt nhắc tới không nhiều, nhưng tất cả đều có cơ sở, ký ức lúc còn đi học của Giang Cảnh Bạch rất mơ hồ, nhưng khu Tùng Sâm lại được y khắc sâu ở đáy lòng, vừa nhắc đến là đã nhớ lại.
Y không thể ngờ đối phương đã để ý mình từ hồi trung học, trái tim nhỏ đập kịch liệt, phản ứng đầu tiên không phải là không tin, mà là không dám tin.
"Anh không có chứng cứ, không biết nên chứng minh thật giả làm sao." Tay Nam Việt đặt trên đầu gối giật giật, khó nhọc nói, "Nhưng trưởng bối trong nhà hoặc nhiều hoặc ít cũng biết chuyện của em, nếu như em không ngại, anh có thể đưa em đi hỏi."
Lòng Giang Cảnh Bạch đang run rẩy, nghe vậy cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Lời này thật giống như "Không tin thì em hỏi mẹ anh đi".
Hơn nữa, Giang Cảnh Bạch có cảm giác mình đã gặp mẹ Nam Việt từ sớm rồi.
Sau khi y kết hôn không lâu có một người phụ nữ đến mua cúc bách nhật, thông tin làm thẻ hội viên vừa vặn là nơi Nam Việt nói đến.
Lúc đó bà ấy nói gì nhỉ?
"Lén lút đặt người ta ở trong lòng rất nhiều năm", "Ném mặt mũi lừa người tới tay".
Tai Giang Cảnh Bạch nóng lên, bị lời thổ lộ muộn mười năm này làm ứng phó không kịp.
Nam Việt nói được những lời này đã là cực hạn, ngồi bất động không hé thêm một chữ nào nữa.
Phòng khách yên tĩnh.
Giang Cảnh Bạch thật vất vả mới tiêu hoá hết thông tin, nhấc mắt nhìn về phía Nam Việt, quyết định không thể buồn bực một mình, thẳng thắn nói ra nghi ngờ trong lòng: "Vậy anh... chưa từng thích ai sao?"
Nam Việt không chút nghĩ ngợi: "Không có."
Giang Cảnh Bạch nhìn phòng để quần áo một cái, đột nhiên có một suy đoán lớn mật, tiện thể nghĩ lại lần ghen tuông kia của mình.
Nam Việt chú ý tới ánh mắt của y, cũng nhìn bên kia một cái.
"Không thích ai, thế nhưng có nói dối mấy lần nữa." Nam Việt nói, "Costume Play, không phải tình cờ thấy."
Càng chứng minh cho suy đoán của Giang Cảnh Bạch: em không lớn mật chút nào, nó vốn là sự thật.
Giang Cảnh Bạch chớp mắt, bối rối nặn ngón tay.
Hướng đi này làm y suиɠ sướиɠ, đồng thời cũng cảm thấy đầu vai nặng trịch.
Giang Cảnh Bạch quan niệm về tình yêu rất tích cực, nhưng cũng tồn tại chút sạn, từ nhỏ y đã ít nhận được tình thương của cha mẹ, không ai dạy y nên tiếp nhận tình yêu của người khác như thế nào.
Giang Cảnh Bạch rất khó xử khi ở trong một mối quan hệ không cân bằng, luôn cảm thấy chỉ nhận lấy là không được, đây là một loại nợ không thể bù đắp, y biết dịu dàng trong tình yêu, lại không biết cách yêu chính xác, đây cũng là lý do Giang Cảnh Bạch chọn kết hôn qua xem mắt, nguyên nhân chủ yếu là vì hai bên không có tình cảm với nhau.
Bây giờ gánh nặng mười năm đột nhiên đè xuống, tình cảm mất cân bằng nghiêm trọng, y không tốn chút sức nào lại đột nhiên được nhận nhiều như vậy, Giang Cảnh Bạch không biết nên cân bằng nó lại như thế nào, khó tránh khỏi có chút âu sầu.
Nam Việt nhìn y rũ mắt bất an.
Hắn duỗi tay gọi Giang Cảnh Bạch lại.
Giang Cảnh Bạch nhấc mắt, đứng dậy đi đến, bị Nam Việt kéo ngồi lên đùi, nhất thời cao hơn hắn một cái đầu.
Nam Việt dùng hai tay mình bao phủ tay y, nắm chặt kéo đến trước ngực mình.
Thình thịch, thình thịch.
Nhịp đập như gõ trống chấn động dưới lòng bàn tay Giang Cảnh Bạch.
"Em tốt đến nỗi nó cam lòng đập vì em." Nam Việt thốt ra từng chữ từng chữ, "Đây là thứ em nên có được, không phải là anh đưa cho em, hiểu không?"
Tim Nam Việt đập rất nhanh, Giang Cảnh Bạch cảm thấy tim mình cũng bị ảnh hưởng theo.
Đầu ngón tay y cuộn tròn, đôi mắt bị Nam Việt nhìn đến khó chịu, nghiêng đầu muốn nhìn sang nơi khác.
Nam Việt bóp cằm Giang Cảnh Bạch, không cho phép y dời mắt: "Có lẽ em đã hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta rồi."
Hiểu lầm?
Giang Cảnh Bạch bị ép phải nhìn thẳng hắn.
"Em đi phía trước, anh đuổi theo sau, vì vậy mới có sóng vai đồng hành của bây giờ." Nam Việt nói, "Việc em cần làm là đi chậm một chút, chờ anh, đừng tiếp tục kéo dài khoảng cách giữa chúng ta."
Giang Cảnh Bạch bị Nam Việt siết cổ tay, cằm nhọn bị Nam Việt nắm, bắp đùi... bắp đùi hình như đang bị đâm, ánh mắt không tự chủ được toát ra mấy phần vô tội mặc người xâm lược, muốn kéo dài khoảng cách lại không thể.
"Hiểu không?" Nam Việt hỏi y.
Không hiểu cũng phải hiểu.
Giang Cảnh Bạch muốn gật đầu, cằm lại bị khống chế, không gật được, "Ừ" một tiếng.
Nam Việt buông cổ tay y ra, nắm cằm y đánh giá chốc lát, lại ôm eo Giang Cảnh Bạch, vùi đầu lên xương quai xanh của y, trầm thấp kêu một tiếng.
Giang Cảnh Bạch cưỡi ở trên đùi hắn, bị ôm dán sát vào người Nam Việt.
"... Có nghĩa là em không trách anh đúng không?" Nam Việt vùi đầu thật sâu, thanh âm chậm rãi mang theo chút thăm dò.
Giang Cảnh Bạch không trả lời, cánh tay vòng ra sau cổ Nam Việt, cúi đầu hôn lên vành tai hắn một cái.
Nam Việt nở nụ cười, hơi thở nóng bỏng phun lên xương quai xanh Giang Cảnh Bạch, luồng ấm áp xuyên qua da dẻ tiến vào huyết quản, nhanh chóng lan tràn.
Xương quai xanh là nơi mẫn cảm nhất của Giang Cảnh Bạch.
Giang Cảnh Bạch lập tức kẹp chặt hai chân, tự nhiên cũng siết Nam Việt lại.
Giang Cảnh Bạch rõ ràng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ở bên tai, bắp đùi càng căng cứng.
Giang Cảnh Bạch thở gấp.
Một nửa là bị kinh sợ, một nửa là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cảm giác vạt áo bị vén lên, y ôm cổ Nam Việt ngượng ngùng nói: "Vừa nãy em có làm tổng vệ sinh, trên người đổ mồ hôi."
Y còn chưa tắm đó.
Dù là nói như vậy, người đàn ông vẫn gặm cổ y một cái.
Giang Cảnh Bạch muốn bật dậy ngay lập tức.
Nhưng còn chưa làm gì, cả người đã lơ lửng trên không.
Y bị Nam Việt nâng mông lên, ôm như một đứa nhỏ đến phòng ngủ, ngón tay đặt sau cổ đối phương cũng trở thành màu hồng.
Giang Cảnh Bạch dù gầy nhưng cũng hơn kg.
Bắp thịt trên người Nam Việt căng chặt, cơ ngực và cơ bụng cứng rắn, dù đang thở dốc nhưng bước chân vẫn rất vững vàng.
Giang Cảnh Bạch chịu đựng sự nóng bỏng của mấy khối cơ, tiến vào phòng tắm xong giãy dụa muốn xuống khỏi người Nam Việt.
Còn chưa mở nước nóng, Nam Việt thả y xuống, xoay người chỉnh nhiệt độ nước.
Giang Cảnh Bạch vừa xuống đất đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình giãy giụa quá chậm.
Vị trí này không tốt lắm, vòi hoa sen ở phía trước, vách tường kính ở phía sau, có hơi quen thì phải.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Việt: QAQ Anh nói đều là thật, không tin em có thể đi hỏi mẹ anh!!
Giang Cảnh Bạch:... Cuối năm là tròn hai mươi tám rồi, anh thận trọng chút.