Editor: Diệp Hạ
Màu chủ đạo trong phòng thiên về màu sáng, dù cho Giang Cảnh Bạch chưa bật đèn ống trong tủ, chỉ có đèn từ trần nhà chiếu xuống cũng đủ làm tủ quần áo trở nên loá mắt.
Có nền trắng sữa trong suốt sạch sẽ làm lớp lót, những dãy quần áo cao sang sặc sỡ lại càng gây chú ý.
Giang Cảnh Bạch đứng chết trân ở cửa, tay vẫn còn đặt lên công tắc, nửa ngày sau mới hồi thần, ánh mắt nhìn về tủ quần áo cách mình gần nhất, chậm rãi xem qua từng món đồ.
Tất cả đều là đồ C cùng một màu, hiện đại và cổ phục phân chia ra hai hên, cổ phục bên trái, hiện đại bên phải, từng loại chiếm hơn nửa mặt tường.
Tủ giày âm tường đối diện cửa phòng cũng được chất đầy với nhiều kích cỡ khác nhau.
Cả phòng không còn quạnh quẽ như trong trí nhớ của Giang Cảnh Bạch nữa, tuy rằng tất cả vẫn chưa được lấp đầy, nhưng bây giờ đã chen chúc náo nhiệt đến mức rất kỳ cục, liếc mắt quét qua căn bản không thấy được trọng điểm, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là báo động năng lượng cao.
Giang Cảnh Bạch đã quá quen thuộc với chúng nó, tất cả đều là những nhân vật y từng cos, số lượng đa dạng, bao gồm tất cả không bỏ sót.
Hai năm đầu khi vào vòng, Giang Cảnh Bạch không quá dư dả, sau khi cos xong đã bán bớt một số, y thật hoài nghi Nam Việt đã giao dịch với người sau hậu trường.
Trên thực tế, những đồ C này quả thực không giống đồ cũ.
Giang Cảnh Bạch biết rõ các chi tiết nhưng lại không thể biến tất cả thành hoa văn, bởi vì đồ này khá tốn kém, những chỗ bình thường lại không muốn làm quần áo cao như vậy, rất khó tìm xưởng, không tiện bán đi, Giang Cảnh Bạch không thể không để ý điều kiện kinh tế của mình, dùng tiền mua một bộ gần giống, hoặc là in hoa văn xấp xỉ, chụp xong lại chỉnh sửa thêm vào.
Mà tất cả quần áo trong tủ này hiển nhiên không có ý tứ lừa gạt, tất cả trang sức hoa văn đều rất hoàn mỹ, góc viền đánh bóng êm dịu, cực kỳ tinh tế.
Khung cảnh này quá kinh người, đối với bất luận coser nào mà nói đều có thể so với thiên đường.
Giang Cảnh Bạch là người bình thường, không thể khắc chế cảm giác mừng như điên đang cuồn cuộn dâng lên, lại nghĩ tới những thứ này là kiệt tác của Nam Việt, cảm thấy hơi ngại, càng nhìn càng cảm giác tâm tình như đi tàu lượn siêu tốc, tư vị phức tạp khôn kể, ấm áp chua ngọt, lung ta lung tung quấn lại một chỗ, cùng tiếng tim đập làm loạn trong lồng ngực, kịch liệt đến mức da thịt sắp vỡ nát.
Không nói đến chuyện có trộn một ít tạp chất dư thừa nào hay không, tóm lại là vui vẻ đến sắp điên mất rồi.
Giang Cảnh Bạch đâu còn tâm tư treo đồ trong tay nữa, dựa túi giấy lên tường rồi quay người chạy ra nhà bếp.
Nam Việt đã thu dao lại, cúi đầu đứng ở mép bàn yên tĩnh tách thịt quả non hồng ra.
Mặt hắn vẫn bình bình như giếng cổ, trên thực tế từ khi Giang Cảnh Bạch rời phòng khách đã ngưng thần lưu ý động tĩnh bên phòng để quần áo, vừa nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch trên mặt đất, khóe miệng cong cong.
Hương vị dễ ngửi trên người thanh niên dần gần lại, cuối cùng khoảng cách biến mất.
Giang Cảnh Bạch trực tiếp nhào lên lưng Nam Việt từ phía sau.
Lần này Giang Cảnh Bạch một đường chạy tới, quán tính lớn, nhưng chân Nam Việt không nhúc nhích, nửa người cúi về phía trước một chút rồi ổn định.
"Thấy rồi?" Nam Việt không quay đầu lại nhìn y, ngữ khí nhàn nhạt hỏi.
Giang Cảnh Bạch ôm cổ Nam Việt, nửa khuôn mặt vùi vào hõm vai hắn, dùng sức gật đầu liên tục.
Gáy Nam Việt bị hô hấp đối phương làm cho phát ngứa, hầu kết lăn lộn: "Thích hơn xe đua điều khiển từ xa không?"
Đây mới là thưởng hắn nói ở siêu thị.
Giang Cảnh Bạch càng siết chặt hai tay, trên mặt phiếm hồng, vừa thẹn thùng vừa hưng phấn: "... Cảm ơn."
Tim y đập kịch liệt, Nam Việt thậm chí có thể cảm giác được sự chấn động từ lồng ngực Giang Cảnh Bạch.
Nam Việt nhận lấy tiếng cám ơn này, lột xuống một khối nhỏ thịt quả, nghiêng đầu đút cho động vật nhỏ nhà mình.
Khoé mắt Giang Cảnh Bạch giật giật, nhấc cằm há miệng tiếp được thịt quả, nhẹ giọng lấy lòng đáp lại: "Thích anh hơn."
Đáp xong mới nằm nhoài trên vai Nam Việt nhai nhai.
Câu trả lời này hết sức kì diệu, trực tiếp đặt nhân tố quyết định lên người Nam Việt.
Nam Việt rất được vui vẻ, đút y một miếng nữa, cõng trang sức hình người tiếp tục lột số còn lại.
"Sao anh lại biết chuyện em bán đồ C?" Giang Cảnh Bạch nuốt xong hỏi hắn.
Quần áo bên trong nhiều như vậy, hiển nhiên không phải mới bắt đầu chuẩn bị gần đây, mấu chốt nhất chính là, bên trong vừa vặn bao gồm mấy bộ Giang Cảnh Bạch không cam lòng bán đi, điều này cho thấy Nam Việt rất rõ về số lượng đồ C của y.
Nam Việt giải thích: "Anh biết tài khoản trên diễn đàn của em."
Giữa những coser có vài đường giây giao dịch, thuận tiện và phổ biến nhất chính là khu diễn đàn có lượt truy cập cao ở trong nước. Ngoại trừ việc tạo mục truyền thông để kéo tương tác, các coser còn sáng lập một nền tảng giao dịch riêng biệt, sau khi mở ra sẽ là khu thông tin, có ý muốn giao dịch thì liên lạc với đối phương, lén lút nói chuyện là được.
Trước khi sàn giao dịch đồ cũ thịnh hành, có thể nói các diễn đàn là nơi mua bán thuận tiện nhất.
Giang Cảnh Bạch cũng dùng diễn đàn, trên trang cá nhân là một loạt các bài đăng, vì giảm bớt tâm lý sợ bị lừa gạt của người mua, mục sửa đổi ghi chép không giới hạn quyền riêng tư, bất cứ ai mở ra cũng có thể nhìn thấy.
Nam Việt biết rõ tình huống của Giang Cảnh Bạch như thế, chắc chắn là thấy những bài của y trong diễn đàn.
"Vốn là muốn mua lại giúp em, thế nhưng lần nào cũng trễ một bước." Nam Việt lại nói.
Giang Cảnh Bạch định giá có lời, giữ gìn đồ cũng rất tốt, nhìn còn như mới, về cơ bản thì cũng thuộc dạng nổi tiếng, thường thường mở bài không bao lâu đã có người mò ra phương thức liên lạc tìm đến, chờ Nam Việt làm công việc xong chú ý tới, Giang Cảnh Bạch đã sớm ghi chú "Đã bán" ở phía sau.
Giang Cảnh Bạch chỉ cos những nhân vật bản thân yêu thích, trước đây chọn bán là bởi vì áp lực kinh tế, sau khi thu nhập ổn định lại thì rất ít khi bán cái gì, lưu lại xem như là kỷ niệm.
Đương nhiên Nam Việt biết kỷ niệm chính là những thứ Giang Cảnh Bạch bán ra, mà người khác lại mua để dùng lại, quần áo đạo cụ đều qua tay người khác, sau đó lại mua lại đồ người khác đã dùng, Nam Việt không biết Giang Cảnh Bạch có thích không, riêng hắn thì lại rất không vui khi Giang Cảnh Bạch dùng đồ của người khác.
Nghĩ tới đây, lông mày Nam Việt hơi nhíu lại: "Tại sao lại bán chúng đi?"
"Chúng" này là chỉ những đồ Giang Cảnh Bạch mới bán gần đây.
Giang Cảnh Bạch rũ mắt, cằm đặt lên vai Nam Việt giật giật: "Sợ anh không thích."
Đừng thấy có nhiều người khen ngợi cosplay trên internet, trong cuộc sống hàng ngày, từ độ hai mươi lăm tuổi về sau ít có ai có thể thành tâm tiếp thu sở thích này, người khác chơi thì không sao, đổi thành mình thì lại có hơi không thoải mái.
Chi tiêu lớn, tập trung tinh lực nhiều là một mặt, một mặt khác là trong những năm gần đây, có rất nhiều người trà trộn vào vòng để kiếm tiền, ước pháo(hẹn chịt), xác thật loạn càng thêm loạn, tạo ấn tượng xấu cho người khác.
Nam Việt bóc thịt quả, nghe y giải thích bên tai mình, sau đó nói: "Đó là vấn đề của bọn họ, liên quan gì đến em?"
Giang Cảnh Bạch nghiêng đầu nhìn gò má Nam Việt, chớp mắt một cái.
Nam Việt thấy y muốn nói lại thôi, quay đầu nhìn.
"Bởi vì lúc chúng ta vừa gặp mặt, anh thoạt nhìn rất..." Giang Cảnh Bạch liếm môi một cái, tìm ra từ hình dung không mạo phạm, "Chính trực, có loại cảm giác trưởng bối, không giống người có thể tiếp thu những thứ này."
Động tác của Nam Việt dừng lại một chút, thấy hơi bất đắc dĩ.
Giang Cảnh Bạch nói xong cũng tự nhận ra có chỗ không đúng, y muốn thay thế "tư tưởng cứng nhắc" bằng một lời giải thích êm tai, nhưng lại không cẩn thận đụng đến hai chữ "trưởng bối".
Giang Cảnh Bạch ngoan ngoãn ngậm miệng, một lần nữa chôn nửa khuôn trở lại, chỉ chừa một đôi mắt sáng lên dịu dàng nhìn Nam Việt.
Thật sự không thể trách y lấy "trưởng bối" hình dung Nam Việt, bản thân Nam Việt lớn tuổi hơn y, lại cho người khác cảm giác rất lão thành thạo đời, lúc đầu Giang Cảnh Bạch không quen thuộc với hắn như vậy, luôn cảm thấy giữa hai người cách biệt rất nhiều tuổi.
"Giờ thì thế nào?" Nam Việt bị ánh mắt y lấy lòng, nở nụ cười rất nhạt.
Bây giờ...
Giang Cảnh Bạch nhìn thấy Nam Việt thoáng cười, đưa hai ngón tay lên tạo ra một khoảng cách rất nhỏ: "Thỉnh thoảng... một chút thôi."
Tuy rằng vẫn còn một chút, nhưng ý tứ đã hoàn toàn thay đổi, không còn là cảm giác đối mặt với người lớn tuổi nữa, mà là cảm giác an tâm khi được trưởng bối chăm sóc, rất đáng tin cậy.
Nam Việt có được đáp án, xoay mặt đi không nhanh không chậm bóc mảnh bưởi cuối cùng.
Giang Cảnh Bạch tổ chức từ ngữ xong, đang muốn mở miệng nói tiếp, Nam Việt lại nói nhanh hơn: "Ngẩng đầu lên."
Giang Cảnh Bạch do dự một chút, chậm rãi đặt cằm lên vai Nam Việt một lần nữa.
Ném vỏ vào thùng rác, đặt thịt quả lên đĩa.
Nam Việt mở vòi nước rửa tay, sau đó lấy một tờ khăn giấy để lau.
Tầm mắt Giang Cảnh Bạch bị những ngón tay thon dài kia hấp dẫn, y còn chưa kịp nhìn nhiều vài giây, trước mắt đột nhiên tối sầm, môi lập tức nặng nề, có một thứ ấm áp dẻo dai trượt vào trong miệng, linh hoạt đảo qua môi răng, tiến quân thần tốc lật đổ Hoàng Long, cuốn lấy Giang Cảnh Bạch không chịu thả lỏng.
(Khe núi Hoàng Long ở Tứ Xuyên - Trung Quốc)
Giang Cảnh Bạch đột nhiên không kịp chuẩn bị, mới hít được một nửa hơi, không bao lâu đã bị hôn đến hoa mắt choáng đầu, bắt đầu thiếu dưỡng khí, cánh tay quấn quanh cổ Nam Việt đã sớm tách ra, thay vào đó là ấn lên vai Nam Việt, vừa ấn vừa lùi ra sau, ý đồ muốn đẩy người đàn ông ra.
Nam Việt nắm cằm y, không cho y lui binh, dựa thế xoay người, lật ngược thế cờ ôm Giang Cảnh Bạch vào trong ngực, mút liếm cho đến khi đối phương run tay run đùi mới chịu thôi.
Giang Cảnh Bạch thở dốc kịch liệt, hít một hơi mạnh, cuống họng bị sặc làm ngứa, khóe mắt ẩm ướt đỏ bừng ho khan hai tiếng.
Nam Việt dựa lưng vào cạnh bàn, một tay siết chặt eo y, một tay vén những lọn tóc trên thái dương Giang Cảnh Bạch bị rối do hỗn chiến, cúi đầu cùng y hơi thở đan xen, khàn khàn cười khẽ: "Cảm giác trưởng bối?"
Giang Cảnh Bạch nâng mắt, khóe miệng giật giật, nói không nên lời.
Trưởng bối mà giống Nam Việt bây giờ, thật sự là không xong đâu.