Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

chương 41: lạc vân hải yêu hạ mộng lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa tiếng sau, Trình Thất dẫn mọi người đến nhà họ Hạ.

Mẹ Hạ, ba Hạ, ba Hoắc ngồi trên ghế sa lon nhìn Trình Thất. Ba Hạ nói với mẹ Hạ, “Đi pha trà đi!”

“Không!”

“Nói bà đi thì đi đi!” ba Hạ nói.

Mẹ Hạ cắn răng đứng dậy. Đáng ghét! Chạy tới đây làm mặt hình sự cho ai xem? Nếu không nhờ bọn họ, nói không chừng Lạc Vân Hải đã chết mất xác rồi!

Đông Phương Hoàng khó hiểu nghĩ, anh Hải định làm gì? Chẳng lẽ mình sẽ thua? Không thể nào, giờ chỉ là anh Hải chưa suy nghĩ kỹ mà thôi, chắc chắn không bao lâu nữa, anh Hải sẽ đổi ý!

Trình Thất lạnh lùng nhìn ba người bên nhà họ Hạ, sau đó lấy ra một tờ chi phiếu và một bản hợp đồng, “Tôi rất cảm ơn cả nhà đã giúp tôi chăm sóc Tiểu Hải trong một năm qua. Cả nhà cũng biết, con tôi có thân phận đặc biệt vả lại đã kết hôn với con gái nhà họ Thái, vợ chồng nó rất hòa hợp, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ít nhiều sẽ có ảnh hưởng, cho nên hi vọng cả nhà có thể quên hết mọi chuyện đi!”

“Rầm!”

Mẹ Hạ làm rơi bình trà trong tay xuống đất, tiến lên cầm lấy tờ chi phiếu xe tan tành rồi vứt vào mặt Trình Thất, “Bà nghĩ con gái tôi gả cho con trai bà chỉ vì tiền? Tôi cho bà biết, nhà họ Hạ chúng tôi không có vô liêm sỉ tới vậy! Không sao, coi như bị chó cắn một lần chứ chẳng có gì to tát! Nơi này không chào đón mấy người, lăn!” Mẹ Hạ chỉ thẳng ra cửa.

Trình Thất cũng không tức giận, đứng lên nói, “Tôi tin tưởng các vị là thật lòng thương Tiểu Hải, là mẹ của nó, tôi cảm thấy rất vinh hạnh, cũng rất bội phục ‘cốt khí’ của các vị, các vị đã nói vậy thì chúng tôi không dám quấy rầy nữa, tạm biệt! Đi!” Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ đang khóc đứng ngoài cửa, khẽ thở dài nói, “Cháu à, đừng đi tìm nó nữa, hai đứa không có duyên đâu!”

Hạ Mộng Lộ lắc đầu lùi về sau, nhìn chằm chằm Trình Thất, đây chính là mẹ của A Hải sao? “Không, con muốn nghe chính miệng A Hải nói, chỉ cần anh ấy nói không, con sẽ lập tức buông tha, mặc kệ bác có đồng ý hay không, con chỉ muốn hỏi A Hải một câu, chẳng lẽ tình yêu của con ở trong mắt anh ấy chẳng đáng giá mấy đồng sao? Con nghe nói, bác cũng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nên con tin bác cũng hiểu được tâm tình của con!”

“Không sai, tôi đã từng bắt đầu từ hai bàn tay trắng, lúc sáu tuổi đã theo nghiệp này, sau đó còn ngồi tù, ra tù mới phát hiện, tất cả huy hoàng từng có đã mất, phải làm lại từ đầu! Tôi ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, sóng gió nào mà tôi chưa thấy? Tôi chưa từng ra tiêu chuẩn cho con dâu của mình, cũng không kỳ thị ai hết, nhưng hi vọng cháu hiểu, Bảo Nhi chính là con dâu tôi đã nhận định, trước kia, bây giờ và về sau cũng vậy, bất kỳ ai cũng không thay thế được! Giờ trừ tiền ra, chúng tôi còn có thể cho cháu thứ gì? Chẳng lẽ cháu muốn hai vợ một chồng? Cho dù nhà cháu đồng ý, tôi cũng không chấp nhận! Hạ Mộng Lộ, buông tha đi, cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm cháu đau khổ hơn thôi!” nói xong, Trình Thất đen mặt bước ra ngoài.

Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay. Cô nhất định phải nghe chính miệng A Hải nói. Cô yêu anh chứ không phải yêu mẹ anh, cô biết có thể sẽ tự rước lấy nhục, và càng nhiều thương tổn hơn, nhưng nó có thể giúp cô hoàn toàn chết tâm!

Nghĩ vậy, Hạ Mộng Lộ xoay người chạy ra ngoài, cô muốn bảo vệ tình cảm của mình, ai cũng không ngăn được!

“Mộng Lộ? Mộng Lộ! Con bé ngu ngốc này!” ba Hạ giận đến dậm chân, người ta đã nói tới mức này, nó còn chạy theo làm gì?

Mẹ Hạ ngồi bệt trên đất, nghiêng đầu nhìn bàn đồ ăn phong phú, hôm nay là sinh nhật của Mộng Lộ, tại sao bọn họ lại gây tổn thương cho nó? Cứ như sấm sét giữa trời quang như vậy, nó làm sao chịu nổi!

Trên bờ biển, Lạc Vân Hải chần chừ không chịu lên máy bay, chân như mọc rễ, không thể bước về phía trước, giống như chỉ cần anh vừa bước lên máy bay, cả Phổ Đà sẽ biến mất, nhà họ Hạ và Hạ Mộng Lộ cũng biến mất không dấu vết.

Lạc Vân Hải cứ đứng đó nhìn ra mặt biển không nói một lời, sau khi đeo lên mắt kính gọng vàng, anh càng trở nên khó hiểu. Ngay cả Thái Bảo Nhi đang đứng bên cạnh cũng không biết anh đang nghĩ gì, hay là nói anh đang đợi ai? Chẳng lẽ đang đợi cô gái tên Hạ Mộng Lộ, người đã kết hôn với anh được nửa năm?

Không! Mình không thể để chồng mình bị cướp đi!

Thái Bảo Nhi tiến lên, dịu dàng khoác tay Lạc Vân Hải cười nói, “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Tiểu Hải, đi thôi!” Trình Thất lo lắng thúc giục, không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.

Lạc Viêm Hành thấy có bóng người đang chạy tới từ xa, bèn nói, “Tôi đi một chút rồi quay lại!”

Lạc Vân Hải nghiêng đầu nhìn Thái Bảo Nhi, vỗ vỗ tay cô để trấn an, “Em lên trước đi, anh đứng thêm một chút.... ....” bỗng anh ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mu bàn tay Thái Bảo Nhi, khi thấy trên mu bàn tay vốn trắng noãn giờ chằng chịt vết sẹo thì ngạc nhiên hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thái Bảo Nhi khổ sở nhún vai, “Em cho là anh đi rồi, lòng em đau tới mức không thở nổi, chỉ có cách khiến mình đau đớn về thể xác mới có thể không nhớ tới nỗi đau trong lòng. Vân Hải, anh biết em không thể không có anh mà, chúng ta về nhà được không?”

Vết cũ vết mới tổng cộng hơn một trăm, khiến Lạc Vân hải nhìn còn thấy ghê, mắt anh đỏ lên, đau lòng ôm chặt Thái Bảo Nhi, “Được!”

“A Hải.......”

Hạ Mộng Lộ chạy thật lâu mới thấy được Lạc Vân Hải,nhưng tiếng kêu đã dừng ngang khi thấy anh đang ôm Thái Bảo Nhi. Cô cắn chặt môi dưới, rất sợ mình sẽ phát ra tiếng khóc. Cô bỗng cảm giác mình tựa như một con hề, cái ôm dịu dàng đó không bao giờ là của cô nữa rồi!

Thái Bảo Nhi nghe vậy, xoay người nhìn về phía Hạ Mộng Lộ, cô rất cám ơn Hạ Mộng Lộ đã chăm sóc Vân Hải lâu như vậy, nhưng anh ấy là chồng cô, cái gì cô cũng có thể cho, dù là tập đoàn nhà họ Thị, hay cả Long Hổ, nhưng anh là ngoại lệ. Hạ Mộng Lộ, thật xin lỗi, tôi yêu anh ấy, yêu đến mức điên cuồng, không thể không có anh ấy, thật xin lỗi!

Lạc Vân Hải, nói nhỏ với Thái Bảo Nhi, “Ngoan, em lên trực thăng trước đi, anh đi một lúc rồi về!”

“Không được gạt em!” Thái Bảo Nhi làm nũng.

“Ngốc, anh đã gạt em lần nào chưa?”

“Anh đã nói, tuyệt đối không phụ em, nhưng giờ thì sao?”

“Cái đó.... ... Là vì anh không nhớ....... Nghe lời!” Lạc Vân Hải cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Thái Bảo Nhi.

Thái Bảo Nhi đỏ mặt chạy về phía Trình Thất.

Hạ Mộng Lộ đang cố gắng kiềm chế để mình không té xỉu. Cô chính là Hạ Mộng Lộ của núi Phổ Đà, là bà chằng rất kiên cường, rất mạnh mẽ, vĩnh viễn sẽ không ngã xuống! Hạ Mộng Lộ quẹt mặt một cách thô bạo để lau nước mắt, xoay người chạy tới một chỗ trống, cô biết Lạc Vân Hải sẽ đi theo.

Nếu anh ấy là A Hải, anh ấy nhất định sẽ đi theo....... Cô biết, anh sẽ cho cô một câu trả lời dứt khoát, chứ không im lặng mà biến mất.

“Ông tới làm gì?” ba Hạ tức giận trừng Lạc Viêm Hành.

Lạc Viêm Hành cười cười, rút bao thuốc ra, chìa hai điếu về phía ba Hạ và ba Hoắc.

Hạ Hưng Quốc trừng một hồi vẫn đưa tay ra nhận, dù gì người này cũng là cha của A Hải!

Lạc Viêm Hành tự mình châm lửa cho ba Hạ và ba Hoắc xong mới nói, “Thật ra, nếu không có Bảo Nhi, tôi rất vui lòng tiếp nhận con gái anh, cô bé rất tốt, rất hiền lành, rất ngây thơ, Tiểu Hải quá thâm trầm, vì vậy nên tìm một người vợ có thể mang tới niềm vui cho nó, nhưng về điểm này, Bảo Nhi cũng đã làm được. Tôi chưa bao giờ tham dự vào chuyện riêng của Tiểu Hải, nhưng Bảo Nhi đã là vợ nó, chính là một phần của nhà họ Lạc, tôi có trách nhiệm phải bảo vệ nó!”

“Tôi hiểu, chúng tôi cũng đã nghĩ thông, chỉ có Mộng Lộ là còn chưa buông được!” Hạ Hưng Quốc bất đắc dĩ lắc đầu.

“Mong anh cố gắng khuyên nhủ nó, tôi tin nó là một đứa bé kiên cường, rồi sẽ khá lên!”

“Tôi biết rồi! Anh đi đi!” ba Hạ gật đầu một cái, lại nói, “ A Hải....... Nó là một đứa bé tốt, không có duyên làm cha vợ của nó, là do tôi không có phúc!” Nói xong, ba Hạ xoay người gạt nước mắt.

Lạc Viêm Hành thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai ba Hạ, sau đó không thể không bước đi.

Bên này, Hạ Nguyệt Đình biết chuyện cũng không tự nhốt mình trong phòng nữa, cô muốn đi nhìn Đỗ Vương lần cuối, vì nếu giờ không đi, tương lai thật sự không có cơ hội nữa rồi. Cô rất hận tại sao mình lại mềm yếu như vậy!

Ai ngờ, vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Đỗ Vương đứng trong sân, Hạ Nguyệt Đình tiến lên hỏi, “Anh còn chưa đi?”

Đỗ Vương lúng túng đáp, “À...... Tôi tới để cám ơn cô đã thích tôi.... ..... Chúng ta tới đây là hết!”

“Tôi biết rồi!” Hạ Nguyệt Đình xoay người đi vào, cầm cây kéo ngồi xổm xuống cắt đậu cô ve.

Chỉ như vậy? Không tức giận? Không mắng mình? Đỗ Vương cau mày nói, “Thật ra tôi vẫn luôn gạt cô, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cùng một chỗ với cô, tôi chỉ lợi dụng cô để Tiểu Hứa tiếp cận anh Hải!”

“Tôi biết!”

Vậy tại sao không nổi giận? Đỗ Vương phiền não gãi gãi ót, anh đang hi vọng cô sẽ cho anh một cái tát, rồi đạp mấy phát, như vậy trong lòng anh sẽ không phải rối rắm như bây giờ, “Tôi chưa từng thích cô!”

Hạ Nguyệt Đình cười khổ, “Tôi biết!”

“Cô biết? Biết tại sao không tức giận? Hạ Nguyệt Đình, chẳng lẽ sau khi bị người khác quăng, cô không thể giống như chị cô hỏi này nọ sao?”

“Không!” Hạ Nguyệt Đình lắc đầu.

“Tại sao?”

Hạ Nguyệt Đình khụt khịt mũi, để cây kéo xuống, ngửa đầu nói, “Bởi vì tôi cũng giống như anh, nên tôi sẽ không!”

Đỗ Vương cau mày, “Cô đừng ra vẻ như tôi đang lừa gạt tình cảm của cô như vậy, tôi chưa từng hứa hẹn gì hết! Hơn nữa, đó cũng không phải là yêu, Hạ Nguyệt Đình, cô có dám nói, cô không phải vì tiền tài của tôi mới đối tốt với tôi? Mới không ngừng lấy lòng tôi? Bình thường, lúc nam nữ đi dạo phố, có mấy cô gái sẽ tự mình móc tiền túi chứ?”

Thì ra là trong lòng anh, cô chỉ là một cô gái ham mê giàu sang!

Hạ Nguyệt Đình đứng bật dậy, “Muốn biết tại sao? Bởi vì từ nhỏ tôi đã như vậy rồi! Cái gì cho được tôi đều cho người khác hết, mong rằng họ sẽ chơi với tôi, kết quả, một người bạn cũng chẳng có! Tôi chẳng biết tại sao, tôi đối với họ tốt như vậy, chưa bao giờ dùng đồ của họ, ngược lại tất cả đồ tốt của mình đều cho đi, nhưng họ lại càng không thích tôi. Giờ thì tôi đã biết, chính anh đã giúp tôi hiểu, tôi làm vậy chỉ khiến họ cảm thấy tôi đang muốn khoe khoang, đang cười nhạo họ không mua nổi một món đồ, càng làm người ta cảm thấy tôi đang cố sức nịnh nọt để đạt được mục đích nào đó. Cám ơn anh đã cho tôi một bài học đắt giá, để tôi hiểu thì ra xã hội không đơn giản như tôi tưởng, không phải mọi người đều như tôi nghĩ!”

Đỗ Vương kinh ngạc trợn to mắt, trách “Tại sao cô lại để ý cái nhìn của người khác đến vậy? Mình sống cho mình là được rồi, người khác kệ họ!”

“Anh không phải là tôi nên mãi không thể nào hiểu được! Học xong lớp bảy là tôi đã bắt đầu làm việc ở đây, mỗi tháng cô đều cho tôi kha khá tiền tiêu vặt, nhưng đến giờ tôi vẫn chẳng để dành được bao nhiêu, anh có biết tại sao không? Bởi vì tôi cũng dùng nó để báo hiếu với cô. Tôi luôn hi vọng người bên cạnh được vui vẻ, họ cười, tôi mới cười được. Tôi cho rằng chỉ cần đối tốt với anh, anh sẽ bị cảm động, không ngờ, hoàn toàn ngược lại! Anh biết thế nào là tự ti sao? Nếu tôi chưa từng có chuyện gì với Cố Vân Nam, tôi sẽ không phải tích cực tới mức này, tối thiểu sẽ không bị người ta nói là đồ ham giàu sang. Đỗ Vương, anh nói rất đúng, tôi quá ngây thơ, ngây thơ một cách quá đáng, nghĩ mọi chuyện rất đơn giản! Anh đi đi! Vĩnh viễn đừng trở lại! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Mọi chuyện đều trở lại điểm xuất phát.

Đỗ Vương áy náy nói, “Thật xin lỗi!”

Không sao, do chính cô quá ngây thơ, đơn phương thích người ta, trách ai được? Người ta là ai chứ? Sao có thể coi trọng một con nhóc như mình? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, mơ mộng hão huyền!

Hạ Nguyệt Đình thấy Đỗ Vương còn chưa đi, bèn khom người nhặt cây chổi lên, đập tới, “Anh cút đi! Tôi cho anh biết, đời này, Hạ Nguyệt Đình tôi sẽ không ngu như vậy nữa, bị lợi dụng bị lừa gạt là do tôi gieo gió gặt bão, còn anh cũng chỉ là cặn bã chẳng khác gì Cố Vân Nam!” Tại sao cô luôn thích phải loại người này?

Đỗ Vương thấy Hạ Nguyệt Đình kích động, không thể không bước đi.

Thôi, giờ không phải lúc nói chuyện này. Nếu tương lai thấy không yên lòng, lại nghĩ biện pháp đón cô ấy qua là được. Có lẽ đúng như anh Hải đã nói, mình đã yêu, bởi vì mình không nỡ thấy cô ấy khóc, không buông tay được, nên mới chạy tới tạm biệt. Chẳng biết từ lúc nào, ở Phổ Đà đã có một người khiến mình không muốn rời đi, một người khiến mình đau lòng.

Trên bờ biển, Hạ Mộng Lộ bước đi một cách vô thức, biết sau lưng có Lạc Vân Hải đi theo, nhưng anh không nói lời nào, nên cô cũng chẳng mở miệng, gần mười phút sau, cô mới xoay người, lạnh nhạt nói, “Thật ra thì tôi đã có câu trả lời, anh không cần thiết phải đi theo!”

“Thật sao? Em cứ đi như vậy không phải là vì muốn tôi theo sao?” Lạc Vân Hải đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt ôn hòa.

“Hiện giờ tôi không có gì để nói hết, anh muốn nói gì thì nói đi, tôi nghe!”

“Được! Chúng ta hãy đối mặt với thực tế một cách lý trí! Tôi không muốn nợ gì em. Lúc đầu em dẫn tôi về nhà là vì có ý đồ, đã lấy hết đồ của tôi, tiếp theo, mẹ em thấy tôi cường tráng mới cho ở lại làm công, nhưng em cảm thấy tôi không phải là người thường, nên đưa tôi đi, mặc dù không hiểu tại sao em lại dẫn tôi về lại, nhưng tuyệt đối là có mục đích! Sau đó, em đi xem mắt thất bại, mẹ em sợ mất mặt, mới gả em cho kẻ đã mất trí nhớ là tôi đây. Ở nhà họ Hạ một năm này, tôi tự thấy đã mang đến cho nhà em không ít lợi ích kinh tế......”

Anh ta đang sợ mình sẽ kiện nên mới ra sức giải thích?

Hạ Mộng Lộ tức cười gật đầu, “Vậy còn tối qua? Lạc Vân Hải, là một người đàn ông, anh không nghĩ đến chuyện phải phụ trách sao?” Là ai tối qua nói yêu cô? Là ai đeo nhẫn cho cô? Là ai nói muốn yêu thương cô cả đời?

Lạc Vân Hải giận tái mặt, móc ra một tờ chi phiếu, “Nói đi, bao nhiêu mới có thể bịt miệng của cô?”

Thấy thế, trái tim vốn cứng rắn của Hạ Mộng Lộ như hỏng mất, cảnh này cô từng tưởng chỉ có thể thấy trên ti vi, mỗi lần nam chính làm như vậy, nữ chính sẽ xoay người đi, còn cô sẽ chửi nam chính một trận, nhưng giờ, cô lại xòe tay phải ra, “Anh đã nói sẽ kiếm cho tôi đủ năm trăm ngàn nhân dân tệ, vậy giờ lấy ra đi, năm trăm ngàn!”

Rõ ràng gió biển ấm như vậy, tại sao cô lại có cảm giác như đang trong hầm băng? Cảm thấy lạnh từ trong người lạnh ra, thật sự rất muốn học những cô gái khác, quỳ xuống ôm gối anh cầu xin, mong anh mềm lòng!

Không được! Mình cũng có tự tôn của mình, không thể thấp hèn như vậy, nhất định phải chịu đựng!

Lạc Vân Hải lập tức viết năm trăm ngàn lên tờ chi phiếu, vứt lên người Hạ Mộng Lộ rồi xoay người nói, “Tôi không hi vọng chuyện này lộ ra ngoài, cô hãy.... ... Giữ gìn sức khỏe!” xong, bước chân càng ngày càng xa.

Hạ Mộng Lộ lại khóc, A Hải, anh thật cứ vậy mà đi? Không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?

Rốt cuộc Hạ Mộng Lộ vứt bỏ tôn nghiêm gì đó, vọt tới, ôm lấy Lạc Vân Hải từ phía sau, “Chồng à, anh đừng tuyệt tình như vậy! Chẳng lẽ anh đã quên, chúng ta ôm nhau ngủ nửa năm, mỗi tối anh ôm em rõ ràng rất khó chịu, nhưng vẫn không nỡ bức ép em, quên chúng ta đã nói mùa thu sẽ đi Bắc Kinh sao? Quên chính anh kêu em phải gọi anh là chồng? Quên hôn lễ của chúng ta? Anh đã nói sẽ không để em phải khổ sở, đã nói sẽ cố gắng kiếm tiền cho em đi du học, đã nói chờ em làm có tiền sẽ ở nhà lo việc nhà.... .....!”

Lạc Vân Hải cứng người lại, ảm đạm cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy mình, tiếng khóc bất lực của Hạ Mộng Lộ như ngàn mũi dao đang đâm vào tim anh. Anh dùng sức kéo tay cô ra, xoay người ôm lấy cô, vuốt vuốt lưng cô, nói “A Hải yêu em, rất yêu em, yêu đến nỗi mỗi phút mỗi giây đều nghĩ đến em, nhưng tôi không phải là A Hải, tôi là Lạc Vân Hải, tôi không yêu em, trong lòng tôi đã chứa một người con gái khác, không thể có người thứ hai, Mộng Lộ, quên tôi đi, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có một A Hải đích thực đứng bên cạnh em. Mong em hạnh phúc!”

Lạc Vân Hải quyết tuyệt buông tay, bước nhanh về phía trực thăng.

Hạ Mộng Lộ ngơ ngác nhìn Lạc Vân Hải đi xa dần, không đuổi theo nữa, bởi vì cô phát hiện cô yêu anh như con thiêu thân lao đầu vào lửa, rốt cuộc đã bị lửa thiêu trọi. Cô la lớn, “Lạc Vân Hải, tôi hận anh! Đời này kiếp này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh! Đồ khốn kiếp!” hô xong, ngồi bệt xuống đất.

Anh đi đi, từ nay về sau, A Hải hay Lạc Vân Hải gì đó đều không liên quan gì tới tôi nữa, một đêm trinh tiết đổi lấy năm trăm ngàn nhân dân tệ, hẳn cũng tính là gái bao cao cấp?

Tôn nghiêm bị người yêu nhất chà đạp thật không dễ chịu gì! Hạ Mộng Lộ bắt đầu gào khóc như một đứa trẻ bị bắt nạt, không sao, rồi sẽ khá hơn, Hạ Mộng Lộ, khóc xong thì hãy đứng lên, xem như đây là trò đùa của ông trời đi!

Lạc Vân Hải bước chậm lại. Hận sao? Hận đi, cô nên hận anh. Khóc xong thì hãy đứng lên, tiếp tục làm Hạ Mộng Lộ không lo không nghĩ!

Lạc Vân Hải ngửa đầu ngăn giọt nước sắp chảy xuống, đây chính là chỗ khác nhau giữa A Hải và Lạc Vân Hải, xử sự rất quả quyết.

Giống như có một sức mạnh vô hình đang kéo khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, xa tới mức không thể chạm. Lạc Vân Hải bước lên trực thăng, chỉ mấy phút sau, chỉ còn lại một điểm đen loáng thoáng trên bầu trời. Hạ Mộng Lộ khóc mệt, nước mắt cũng cạn, cứ ngồi ngẩn người nhìn theo đoàn trực thăng từ từ mất hút.

Chồng à, không cần biết anh là ai, Mộng Lộ sẽ mãi không quên anh, dù kiếp này không có duyên, vẫn hi vọng anh có thể sống hạnh phúc, cám ơn anh đã mang đến cho em tất cả trong một năm qua. Chúc hai người sớm sinh con trai, đầu bạc răng long.

“Mộng Lộ, con mở cửa ra đi, được không? Nghe mẹ nói, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, đừng luôn nhốt mình trong phòng! Ngoan, mở cửa ra! Ba ngày rồi, rốt cuộc con muốn thế nào?”

“Đúng vậy, chúng ta nói chuyện một chút được không?” Ba Hạ cũng đập cửa nói.

Trong phòng, Hạ Mộng Lộ đang ôm một cuốn album hình, ngơ ngác ngồi trên giường, xung quanh là hình cưới bị xé tả tơi. Cô chỉ cần nửa tháng thôi, tại sao mọi người cũng không cho?

Chỉ là thất tình? Không! Không phải là thất tình, không phải chỉ đơn giản là mất bạn trai, mà đã không còn chồng. Trong phòng còn lưu lại hơi thở của anh, trong tủ quần áo vẫn còn đồ của anh, trong đầu đều là bóng dáng anh! Vốn là vợ chồng son, giờ chỉ còn lại mỗi mình cô, chẳng ai hiểu được lòng cô đau đến chừng nào, bởi vì họ không phải là cô.

Được rồi! A Hải của cô đã chết, không về được nữa!

Hạ Mộng Lộ vuốt vẻ khuôn mặt tươi cười của người trong hình. A Hải, giờ anh đang làm gì? Đã ăn cơm chưa? Có phải anh đang ôm vợ của anh, tích cực tạo con? Thật xin lỗi, Mộng Lộ không cách nào giữ anh lại được, đã để Lạc Vân Hải dẫn anh đi, thật xin lỗi!

Em không phải là người vợ tốt, ngay cả chồng mình cũng chẳng bảo vệ được, ngày nào đó anh trở lại, nhất định sẽ trách em có đúng không? Em nói rồi, đời này em chỉ có một mình anh, Mộng Lộ nói được là làm được, đến chết cũng không đổi, anh yên tâm, Mộng Lộ sẽ sống rất tốt, Lạc Vân Hải cho em năm trăm ngàn, em sẽ đi hoàn thành giấc mộng của mình, tuyệt đối không cho anh mất mặt, nhất định sẽ trở thành một nhà thiết kế xuất sắc.

“Em yêu anh!” Hạ Mộng Lộ cúi đầu hôn lên bức ảnh.

Ngoài cửa, mẹ Hạ giận muốn nổ phổi, xoay người nói, “Đều do cái đứa ăn cây táo rào cây sung kia, vì một thằng đàn ông mà hại chị mình, đáng chết!”

“Bà định làm gì?” ba Hạ kéo mẹ Hạ lại.

“Tôi làm sao? Nó đã biết từ sớm Đỗ Vương tới vì A Hải, nhưng vẫn không báo với chúng ta, còn nói họ Hứa gì kia là người thân của nó. Nếu nó biết Đỗ Vương không phải là em A Hải, vậy chắc chắn biết A Hải không thể nào không có người thân, nó biết A Hải là người nhà họ Lạc, nhưng vẫn gạt chúng ta! Vì sao? Là vì nó mê Đỗ Vương, cho rằng sau khi xong chuyện Đỗ Vương sẽ ngó ngàng tới nó! Kết quả thì sao? Người ta phủi mông chạy mất tiêu! Giờ nó còn dám mặt dày ở lại đây! Hôm nay đừng ai mong cản được tôi!” mẹ Hạ gạt tay ba Hạ ra, chạy thẳng lên lầu hai, đạp cửa phòng Hạ Nguyệt Đình xông vào.

Hạ Nguyệt Đình run run ngồi dậy, hai tay siết chặt đầu gối, cô biết, chắc chắn mẹ Hạ sẽ không bỏ qua cho cô, cô rất sợ! Chưa bao giờ sợ tới mức này.

“Cô, lập tức thu dọn đồ đạc cút ra khỏi đây cho tôi, nhà chúng tôi không cung nổi Bồ Tát sống như cô!” mẹ Hạ mở tủ quần áo ra, ném hết tất cả đồ đạc của Hạ Nguyệt Đình xuống đất.

“Cô, con xin lỗi, hu hu, con biết sai rồi, hu hu, con không muốn đi! Con không còn nơi nào để đi hết hu hu!”

Mẹ Hạ lấy va ly ra, nhét đại quần áo của Hạ Nguyệt Đình vào, kéo khóa xong, trực tiếp đẩy Hạ Nguyệt Đình đang chỉ mặc áo ngủ ra khỏi cửa.

“A!”

Hạ Nguyệt Đình xoa cái ót bị đụng đau, nói, “Cô! Con biết đi đâu bây giờ? Hu hu, con thật sự không cố ý, xin cô tin tưởng con! Hu hu!” Hạ Nguyệt Đình quỳ gối xuống đất, cúi thấp đầu van xin.

“Cô là đồ ăn cây táo rào cây sung, chân ngoài dài hơn chân trong! Không có chỗ để đi? Làm sao cô biết không có chỗ? Đi tìm Đỗ Vương đi, cô chịu giúp nó, chứng tỏ nó đã đồng ý sẽ đối đãi với cô thật tốt, đi đi, đừng để tôi thấy mặt cô nữa! Cút!” mẹ Hạ chỉ ra ngoài cổng rống.

Hạ Nguyệt Đình đành gạt nước mắt xách va ly đi. Mẹ Hạ đóng sầm cổng lại, hoàn toàn ngăn cô bên ngoài.

Cô biết, chỉ cần cô kiên trì nhận sai và xin tha thứ, mẹ Hạ sẽ mềm lòng, nhưng cô không muốn làm như vậy, bởi vì cô đã hại chị họ và anh rể phải chia lìa, cô là kẻ có tội, cô không cách nào đối mặt với chị họ được nữa, không cách nào đối mặt với cả nhà.

Hạ Nguyệt Đình bước trên con đường mình đã đi hơn mười năm, giờ này chỉ còn vài người đang đi dạo vừa nói vừa cười. Cô thật sự rất hâm mộ những người này còn có thể cười được.

Hạ Nguyệt Đình kéo va ly đến bến tàu, nhìn lại về hướng nhà họ Hạ. Tạm biệt cô, tạm biệt dượng, tạm biết anh chị, cám ơn cô dượng đã nuôi dưỡng Nguyệt Đình nhiều năm, kiếp sau con nhất định sẽ báo đáp. Tạm biệt Phổ Đà! Cha mẹ, đừng hận mọi người, tất cả đều là lỗi của con, là con bị ma quỷ ám mới làm như vậy, đều là lỗi của con.

Cùng lúc đó, ở thành phố F, nhà họ Lạc.

Thái Bảo Nhi cố ý mặc một bộ đồ ngủ bằng ren hết sức quyến rũ đi tới phòng làm việc của Lạc Vân Hải, thấy anh đang bận rộn giải quyết công việc đã tồn đọng một năm qua, bèn tiến lên ngồi vào lòng anh, bất mãn hỏi, “Công việc quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả em?”

Lạc Vân Hải đặt bút xuống, thuận thế ôm chầm lấy Thái Bảo Nhi, cười khổ nói, “Không có công việc, làm sao nuôi sống được gia đình? Doanh thu của Long Hổ một năm này không tốt lắm, anh vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, em mệt thì ngủ trước đi!”

“Không! Anh vừa về đã đâm đầu vào phòng làm việc không chịu ra, có phải vì Hạ Mộng Lộ mới vậy không? Chẳng lẽ anh hoàn toàn không quên được cô ấy?” Thái Bảo Nhi cau mày nói, ba ngày rồi, không phải đến công ty thì vào phòng làm việc, phòng ngủ cũng không bước vào một bước, chẳng lẽ anh định ngủ ở phòng làm việc cả đời?

“Làm gì có chuyện đó? Em thấy đấy, quả thật anh có rất nhiều chuyện phải xử lý, ngoan! Đừng nháo, những tài liệu này rất quan trọng, ngộ nhỡ để cảnh sát thừa cơ thì Long Hổ sẽ bị phiền to!”

“Em mặc kệ, đã một năm không gặp! Hôm nay anh phải trả lại cho em một đứa con, chồng à, được không?”

Lạc Vân Hải xoa xoa trán, nâng mặt Thái Bảo Nhi lên đặt xuống một nụ hôn nóng bỏng.

Thái Bảo Nhi rất vui, bắt đầu đưa tay gợi lên dục vọng của Lạc Vân Hải.......

‘A Hải, em yêu anh.... ..... A Hải.... ...... Em chưa từng hạnh phúc đến thế này, thật sự rất yêu anh, rất yêu.... ..... A Hải.... ... A Hải....... A Hải.... ....’

Lạc Vân Hải nhắm mắt lại, rõ ràng đã đã cắt đứt hoàn toàn, vì sao vẫn không thể quên được giọng nói kia?

Thái Bảo Nhi cũng phát hiện khác thường, Lạc Vân Hải hoàn toàn không hề có hứng thú, dù cô trêu chọc thế nào, anh cũng không có phản ứng, nhất định là vì Hạ Mộng Lộ, nhất định là vậy!

Thái Bảo Nhi ráng hôn mạnh hơn.

‘A Hải....... Chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau được không.... ...’

Đáng chết!

Lạc Vân Hải bất đắc dĩ né ra, cau mày nói, “Bảo Bảo, cho anh chút thời gian được không?”

“Bao lâu? Mười phút? Hay một giờ?”

“Ý anh không phải vậy, gần đây công việc tồn đọng rất nhiều, chờ anh xử lý xong, có lẽ sẽ tốt hơn!”

Thái Bảo Nhi buồn bã đứng dậy, “Em chờ anh!”

Lạc Vân Hải thở dài một hơi, thấy Thái Bảo Nhi ra khỏi cửa xong, tiếp tục lật xem xấp tài liệu dày cộm, siết chặt cây bút, lại không biết viết chỗ nào, đang muốn đứng dậy đi tắm cho tỉnh táo, bỗng phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Nhớ lại cảm giác vui mừng lúc chọn nhẫn, tốn mất hai giờ mới được!

Lạc Vân Hải cố sức kéo nó ra, nhưng dù dùng sức thế nào, nó vẫn không nhúc nhích. Anh đứng dậy bước vào phòng tắm, đổ một đống sữa tắm ra cho trơn, kéo đến mức rách da, nhưng vẫn không có tác dụng

Lạc Vân Hải âm trầm rửa sạch tay, giơ cao tay lên, lắc đầu nói, “Mày còn ỷ lại vào tao?”

Một khắc kia, có phải Hạ Mộng Lộ cảm thấy chồng mình đã chết?

Hạ Mộng Lộ, chắc em vẫn đang con núp trong phòng cưới khóc một mình? Dường như anh có thể nghe được tiếng khóc đè nén của cô. Em có gì mà phải khóc? Nên khóc là anh mới đúng, không biết còn tưởng anh bị ‘liệt dương’ mất rồi. Ngày trước, chỉ cần Thái Bảo Nhi vừa hôn, anh đã cảm thấy sôi trào, còn giờ.... ..... Lạc Vân Hải quét kem đánh răng ra, dùng sức đánh mạnh.......

‘Chồng à, cái có hình đầu con trai này là của anh, còn cái có hình đầu con gái là của em, miệng mỗi người có rất nhiều vi khuẩn nên không thể dùng lẫn lộn bàn chải đánh răng được, về phần kem đánh răng, chúng ta dùng chung một tuýp nha! Cảm giác rất ấm áp, đúng không?”

Lạc Vân Hải đặt bàn chải đánh răng xuống, rút khăn mặt.... ...

‘Chồng à, em mới mua cho anh một chiếc khăn cotton siêu mềm cho anh nè!’

‘Chồng à, tất cả quần nhỏ của anh em đều để trong cái ngăn này.... ...’

Đáng chết! Tại sao cả nhìn quần nhỏ cũng có thể nghĩ tới cô ấy?

‘Chồng à, đừng lúc nào cũng cau mày, rất dễ già, ngoan, giãn ra, đúng, cứ như vậy sẽ đẹp trai hơn nhiều!’

Hạ Mộng Lộ, chẳng lẽ em là miếng kẹo mè xửng đầu thai?

Lạc Vân Hải ném khăn lông xuống trở về bàn làm việc tiếp tục đọc tài liệu, lúc mệt mỏi nhất cảm giác như có một đôi tay đang vuốt ve trên vai anh.

‘Chồng à, em phát hiện chữ anh thật đẹp, đẹp hơn nét chữ như cua bò của em gấp trăm lần! Tính sổ quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn! Sao, lực vậy đủ chưa? Thoải mái không?’

“Ừ, tạm được.... ...” Lạc Vân Hải vừa nói xong bỗng đen mặt, tại sao? Từ ngày trở về, hình bóng Hạ Mộng Lộ cứ như âm hồn không tan, lúc ăn cơm, cảm giác cô đang ngồi bên cạnh anh, lúc thức dậy thì ôm gối đầu nói, ‘Vợ à, dậy đi!’, ngay cả vào nhà vệ sinh trong đầu cũng vẳng lên giọng cô, ‘nước rất quý, đi tiểu đừng xả nhiều!’ Đáng sợ hơn là, khi ký tên, không để ý sẽ ghi thành Hạ Mộng Lộ, vì lúc ở nhà họ Hạ, mỗi lần ký sổ đều dùng tên cô.

Anh nhất định là điên rồi!

Không! Hạ Mộng Lộ chỉ là một người xa lạ không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới mình hết!

Mười ngày sau......

“Cái gì? Nguyệt Đình đi rồi? Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy? Con vẫn nói với Nguyệt Đình, mẹ luôn coi Nguyệt Đình là con ruột, đối xử với hai chị em như nhau!”

Hạ Mộng Lộ vốn đang buồn bã, giờ nghe Hạ Nguyệt Đình bị đuổi đi, thì càng buồn thêm. Cô lập tức vọt vào phòng Hạ Nguyệt Đình, mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ màu đỏ, nhẹ nhàng lật ra ra, bên trong là mười ngàn nhân dân tệ được xếp rất chỉnh tề, kèm theo một tờ giấy.

‘Chị, em chắc chị sẽ thấy cuốn sổ này, khi đó có lẽ em đã đi rồi. Nguyệt Đình thật sự không cố tình hại chị, quả thật em biết thân phận của A Đỗ, nhưng A Đỗ nói anh ấy tới là vì muốn xem xét nhà chúng ta, sợ Vũ Hinh tới đây sẽ bị bắt nạt, em không hề nghi ngờ gì hết, sau lại, A Đỗ nói muốn giúp anh rể khôi phục lại trí nhớ, em nghĩ rằng anh ấy nể mặt Vũ Hinh mới làm vậy nên đồng ý giúp. Em cứ tin lời Vũ Hinh tưởng rằng anh rể chưa có bạn gái. Em thật sự không ngờ mọi chuyện sẽ biến thành thế này.

Chị! Thật xin lỗi, là em hại chị. Em không có nhiều tiền, chỉ có bao nhiêu đây gởi chị, coi như là chuộc tội. Chị yên tâm, em sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, nếu có duyên, không chừng sẽ gặp lại. Chị đừng trách cô, bởi vì em hiểu tâm tình của một người mẹ! Đừng tìm em, chị sẽ không tìm thấy đâu. Chị nhớ lúc nhỏ chúng ta thường chơi trò trốn tìm không? Chị chưa bao giờ tìm được em cả! Em chỉ muốn giấu mình đi như con đà điểu. Cám ơn cả nhà đã chăm sóc em trong thời gian qua. Nguyệt Đình luôn ghi tạc trong lòng. Kiếp này không báo đáp được, đành để kiếp sau!”

“Hu hu, mẹ! Mẹ xem này, Nguyệt Đình chẳng mang theo một đồng nào cả, mẹ bắt Nguyệt Đình phải sống sao đây? Nó chưa từng đi xa nhà lần nào, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì biết làm thế nào?” Hạ Mộng Lộ dúi tờ giấy vào ngực mẹ Hạ, vừa khóc vừa chạy ra bến tàu.

Nguyệt Đình, con nhỏ ngốc này, rốt cuộc em đã đi đâu? Chị không hề trách em!

Hạ Nguyệt Đình, em đã đi rồi?

Không sao! Chỉ cần em chăm sóc mình thật tốt, thì đi đâu cũng được, chị sẽ không ép em.

Hạ Mộng Lộ hướng ra biển hô to, “Hạ Nguyệt Đình, em nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, không được để người ta bắt nạt, biết không?”

Mẹ Hạ đọc xong tờ giấy, hung hăng tát mình một cái, lúc ấy quá tức nên mới đuổi nó đi, cứ ngỡ một lúc sau sẽ trở lại, ai dè, đợi mấy ngày cũng không thấy người! Rốt cuộc cái nhà này thê thảm tới mức nào ông trời mới chịu đây?

Hôm sau.

Mẹ Hạ bưng một chén tổ yến vào phòng Hạ Mộng Lộ, thấy trong phòng không ai bèn nói, “Mộng Lộ, mẹ biết sai rồi, mẹ không nên trút giận lên Nguyệt Đình, ngày ngày mẹ sẽ cầu phúc cho Nguyệt Đình, nhất định nó sẽ trở về!” mẹ Hạ đợi mãi không thấy trả lời, bèn kéo cửa nhà vệ sinh ra nhìn thử, bên trong nào có ai?

Mẹ Hạ thấy là lạ, vội chạy tới tủ quần áo xem thử, mấy bộ đồ, hộ chiếu và chứng minh nhân dân của Hạ Mộng Lộ đều không thấy. Mẹ Hạ run rẩy mở lá thư trên bàn ra.

‘Cha mẹ, con không phải bỏ nhà đi. Con đi theo đuổi ước mơ của mình! Về phần khi nào trở lại, phải chờ tương lai ra sao mới biết. Lúc đi A Hải để lại cho con năm trăm ngàn, cho nên cha mẹ không cần lo lắng con không có tiền. Con đã quên A Hải, xem như anh ta chưa từng xuất hiện, cũng sẽ không đi làm phiền anh ta. Chuyện này, anh ta cũng là người bị hại. Xin cha mẹ tha thứ vì con đã không trực tiếp nói lời từ biệt với cha mẹ.

Còn nơi con đi, tạm thời con cũng chưa biết, dù sao chỉ cần không phải châu Á là được. Nhất định lúc gặp lại, con sẽ dẫn về cho cha mẹ một đứa con rể tốt. Sắp tới, có lẽ con không cách nào liên lạc với cha mẹ được, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của con. Chỉ có quên hoàn toàn mới có thể làm lại từ đầu. Đúng rồi! Cha mẹ hãy nói với anh hai, Vũ Hinh là một cô gái tốt, anh hai hãy cố lên. Con yêu cha mẹ. Hạ Mộng Lộ!”

“Đều đi hết rồi!”

Ba Hạ cất bức thư đi, ôm mẹ Hạ vào lòng, “Không phải còn có tôi sao? Con cháu tự có phúc của con cháu, hãy để tụi nó bay đi!”

“Hu hu, ông à, trong nhà chỉ còn lại hai chúng ta!” Tiếng cười nói vui vẻ của bọn nhỏ mất rồi! Tất cả là do một tay mình tạo nên, nếu như không đuổi Nguyệt Đình đi, Mộng Lộ cũng sẽ không đi! Nếu lúc đầu không làm mối cho A Hải và Mộng Lộ thì cái nhà này cũng không biến thành như bây giờ!

“Bà yên tâm, đời này tôi chắc chắn không bay đi đâu, vĩnh viễn ở bên cạnh bà, đừng khóc, bọn nó đi thì chúng ta vẫn phải buôn bán, để kiếm tiền nuôi Trạch Nguyên!”

Trong phòng chủ tịch của Long Hổ. Mười người, cả nam cả nữ đang nhanh chóng xử lý văn bản.

Anh Hải trở về quả nhiên không khí khác hẳn!

Đông Phương Hoàng nói, “Anh Hải, ông Tào đã tới phòng họp. Đây là người đã ký hợp đồng làm ăn với Long Hổ nửa năm trước, còn là người nối nghiệp của ông Brown, nghiên cứu ra phương pháp chế tạo bom nguyên tử, chắc chắn có thể chế được hai viên mỗi năm, nếu muốn tiếp tục hợp tác, thì phải tạo mối quan hệ tốt, nên khi nói chuyện cố gắng nhẹ nhàng một chút!”

Lạc Vân Hải ném tài liệu trong tay xuống, đứng dậy lấy bản hợp đồng đã soạn sẵn từ tối qua lên, nói “Đi thôi!”

“Dạ!” Chín người còn lại đồng thanh.

“A Hoàng, cậu sắp phá sản rồi! Cậu xem, tới giờ anh Hải vẫn không đề cập đến Phổ Đà một chữ nào!”

Đông Phương Hoàng đen mặt nói, “Kỳ hạn ba tháng vẫn chưa tới!”

“Tới lúc đó sẽ có tiền!” Hứa Trí Viễn cười nói.

Đông Phương Hoàng xì một tiếng, rõ ràng từ lúc anh Hải về tới giờ vẫn không ở chung phòng với Thái Bảo Nhi ngày nào!

Trong phòng họp, người đàn ông trung niên chờ đã lâu, thấy cửa chính mở, lập tức đứng dậy đưa tay ra, “Ông Lạc!”

Những người còn lại cũng rối rít đứng dậy chào.

“Ông Tào! Mời ngồi!”

Tào Mân vừa ngồi vừa nói, “Đã nghe từ lâu, ông Lạc tài giỏi hơn người, hôm nay gặp mặt, quả không sai!”

Lạc Vân Hải nhếch môi tỏ vẻ tiếp nhận, ngồi xuống xong, bình tĩnh nói, “Ông Tào cũng không hề thua kém! Tôi đã xem đề nghị của ông. Long Hổ quyết định sẽ ra giá cao thu mua ‘vũ khí’ do quý công ty sản xuất ra!” xong, đẩy hợp đồng tới trước.

“Thầy tôi từng nói, sản phẩm này chỉ Long Hổ mới dám mua!” Tào Mân cầm hợp đồng xem, “Nghe nói chữ của ông Lạc rất đẹp, quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy, nét chữ rất có lực.... .......” Tào Mân bỗng nhiên ngừng lại.

Gần trăm người trong phòng họp đều nhìn về phía Tào Mân. Rất có lực rồi sao nữa? Bọn họ không muốn nghe nịnh hót mà là cần Tào Mân ký tên vào hợp đồng!

Lạc Vân Hải cau mày chờ, cũng không hiểu Tào Mân muốn nói gì.

Tào Mân nhìn hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, “Chữ của ông Lạc rất có phong thái của một vị đại tướng, không biết có phải vì tôi ở nước ngoài lâu nên hơi nhầm không, nhưng tại sao tôi có cảm giác chữ ‘Lạc’ này khá giống chữ ‘Hạ’?”

“Hả?” Đỗ Vương há hốc mồm, thiệt hay giỡn đó?

Lạc Vân Hải đột nhiên ngồi thẳng người.

Tào Mân lúng túng cười cười, “Ông Lạc có khả năng viết chữ ‘Lạc’ giống như chữ ‘Hạ’, tôi thật sự bội phục!” Tào Mân càng nhìn càng khó hiểu, xoa xoa mồ hôi lạnh, “Còn chữ ‘Vân’ này sao cứ như chữ ‘Mộng’? Hạ Mộng Lộ? Ông Lạc, là ông đã sửa tên, hay đang cố ý đùa tôi đây?” Tài liệu quan trọng như vậy, có thể ký sai sao?

“Ha ha!” Đông Phương Hoàng không nhịn được, cười ra tiếng, thấy Lạc Vân Hải nhìn cảnh cáo thì vội vàng mím môi.

Hạ Mộng Lộ? Bọn Đỗ Vương đều cau mày, chẳng lẽ anh Hải bị ma ám? Dùng tên Hạ Mộng Lộ ký hợp đồng?

Tào Mân im lặng chờ Lạc Vân Hải giải thích.

Lạc Vân Hải cười gượng nói, “Có thể đã nhầm lẫn với một tài liệu khác! Chúng tôi tuyệt đối không có ý xem thường quý công ty. Thật sự xin lỗi! Ba ngày sau chúng tôi sẽ gửi một bản hợp đồng khác tới tận nơi ông Tào nghỉ lại!”

“Ồ! Thì ra là vậy! Không có gì! Ông Lạc, tôi hi vọng chuyện như vậy sẽ không có lần thứ hai!” Tào Mân đen mặt dẫn cấp dưới rời đi. Không phải xem thường thì là gì?

Đợi đoàn Tào Mân đi hết, Lạc Vân Hải cau mày, thầm rủa, nhất định là do A Hải đang giở trò quỷ! Đáng chết! Hạ Mộng Lộ đúng là âm hồn không tan, chỗ nào cũng có. “Tan họp!”

“Chủ tịch sao vậy?”

“Ai biết!”

Trong hành lang, Đông Phương Hoàng hất cằm, xòe tay ra, “Đưa đây!”

“Chẳng phải chỉ là viết sai một cái tên thôi sao? Kỳ hạn ba tháng vẫn chưa tới!” Nhạc Tử Tuyền đập tay Đông Phương Hoàng một cái. Anh Hải thiệt là, sao lại ký tên thành Hạ Mộng Lộ chứ? Chẳng lẽ anh ấy thật không quên được? Lần này có trò vui xem rồi.

“Ba tháng? Được, tới đó rồi xem!” Đông Phương Hoàng nhún vai nói. Một người hai mươi tỷ, bảy người là một trăm bốn mươi tỷ, phát tài rồi!

Ba tháng sau.... ....

Trong phòng làm việc, Lạc Vân Hải buồn bã nhìn Thái Bảo Nhi, “Bảo Bảo, có thể cho anh thêm chút thời gian không?”

Thái Bảo Nhi nghe vậy, đau lòng nhìn Lạc Vân Hải hỏi, “Đã ba tháng rồi, anh vẫn chưa tìm lại mình sao? Vân Hải, anh định bắt em đợi tới khi nào?”

“Hiện giờ, thật sự anh không có tâm trạng!”

“Bởi vì Hạ Mộng Lộ?”

Lạc Vân Hải không muốn lừa gạt, bèn gật đầu nói, “Đúng, mỗi ngày cô ấy đều xuất hiện trong đầu anh, Bảo Bảo, anh nghĩ.... ....” Ba tháng qua, đầu anh như sắp nổ tung, ăn ngủ không yên, mỗi ngày anh đều nghĩ giờ Hạ Mộng Lộ đang sống ra sao? Có phải đã tìm được A Hải của riêng cô rồi? Có phải đang rúc vào lòng một người đàn ông khác? Dù là ghét, thích, hay lo lắng, tất cả đều là Hạ Mộng Lộ. Càng kiềm chế không muốn nghĩ nữa, thì lại càng nghĩ nhiều hơn!

Lạc Vân Hải cho rằng, chỉ một tháng là có thể quên được Hạ Mộng Lộ, nhưng ba tháng đã qua, chẳng những không quên được, ngược lại hình bóng cô càng xuất hiện thường xuyên hơn. Lúc ăn cơm, sẽ nghĩ, nếu cô thấy cả bàn đồ ăn ngon lành này không biết sẽ phản ứng thế nào? Lúc đi mua đồ thì nghĩ, nếu anh nói một câu, ‘Thích cái gì cứ lấy đi, anh tính tiền!’ chắc chắn cô sẽ vui như điên.Ngay cả đi vệ sinh, đi đánh răng rửa mặt, cũng nhớ tới cô.

Giờ cô vẫn đang chờ anh sao? Có phải đã gầy? Có đang khóc?

Thái Bảo Nhi nức nở nói, “Anh nghĩ cái gì? Anh nói đi anh nghĩ gì?”

Lạc Vân Hải thấy vậy, vừa lau nước mắt cho Thái Bảo Nhi vừa nói, “Bảo Bảo, anh không khống chế được mình. Trước kia, anh tuyệt đối không tin sẽ có một người con gái khiến anh phải nóng ruột nóng gan như vậy. Mỗi lần nhắm mắt, là anh lại thấy hình ảnh cô ấy ngồi xổm trên giường khóc thút thít. Ngày anh đi, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, vì trong đôi mắt đó chứa đầy đau khổ và tuyệt vọng, lúc đó anh tự nói với mình, một ngày nào đó có thể.... ...”

“Anh yêu cô ấy? Em thì sao? Anh nói đi, em phải làm sao? Anh không yêu em nữa đúng không?”

“Anh yêu em !”

“Vậy anh muốn bắt cá hai tay?”

Lạc Vân Hải xoa xoa trán, lắc đầu nói, “Em biết anh không phải loại người đó mà! Nhưng anh cần thời gian để quên đi! Anh chỉ nghĩ không muốn lừa em! Anh mệt mỏi quá, chưa bao giờ mệt đến mức này!”

Thái Bảo Nhi gượng cười nói, “Nếu cả đời cũng không quên được thì sao?”

Cả đời? Lạc Vân Hải siết chặt tay, nếu Hạ Mộng Lộ biết anh không thể quên được cô thì cô sẽ phản ứng ra sao?

Đáng chết! Tại sao anh lại nghĩ tới cô nữa rồi! Chẳng lẽ, anh.... ... Yêu cô? Yêu đến mức điên cuồng? Không có bất kỳ ham muốn nào với người đã từng yêu nhất, thậm chí chỉ nói với Bảo Nhi một câu thôi đã cảm thấy như đang phản bội cô, vì vậy mà trốn tránh hơn ba tháng. Hạ Mộng Lộ, em nói tôi phải làm sao đây?

“Em cho anh thời gian tỉnh táo một chút được không?”

“Anh phải tỉnh táo chuyện gì? Vân Hải, em thấy được trong mắt anh....... Sự bài xích đối với em! Là sự bài xích! Anh hiểu không? Trước kia, mỗi lần thấy em, mắt anh sẽ tỏa sáng, nhưng giờ mỗi lần em xuất hiện, anh đều cố gắng trốn tránh! Hơn nữa, anh quên rồi sao? Hôm nay là sinh nhật em! Anh quên, bởi vì trong lòng anh đã không có em nữa! Em không muốn bất kỳ món quà nào hết, chỉ muốn anh hãy suy nghĩ thật kỹ rồi nói cho em biết. Anh yên tâm, em không phải là người sẽ cố gắng dây dưa hay níu kéo gì hết!”

Dứt lời, Thái Bảo Nhi chạy nhanh vào phòng ngủ, nhốt mình trong phòng tắm, cầm lấy cây trâm trên bồn rửa tay đâm mạnh vào đùi.

Vân Hải yêu Hạ Mộng Lộ! Anh đã thay lòng đổi dạ! Cô không hận Hạ Mộng Lộ, bởi vì Hạ Mộng Lộ cũng là người bị hại, lúc đó tim Hạ Mộng Lộ đau đớn thế nào, có lẽ cũng giống như cô bây giờ.

Thái Bảo Nhi nhìn chằm chằm vết thương trên đùi. Từ khi nào cô lại thích dùng cách này để giảm bớt đau khổ trong lòng? Nếu như Vân Hải thật sự nói, anh chọn Hạ Mộng Lộ, cô phải làm sao? Cười chúc phúc cho họ?

Những cô gái khác gặp phải tình huống này sẽ làm gì? Ai nói cho cô biết đi!

Vân Hải, dù anh chọn ai, Bảo Bảo cũng sẽ không trách anh. Nếu anh chọn Hạ Mộng Lộ, Bảo Bảo sẽ chúc phúc cho hai người. Đó chính là yêu! Yêu là tranh đoạt, nhưng yêu cũng là buông tha, là chúc phúc.

Cố gắng níu kéo sẽ chỉ làm cả ba khổ sở thêm, không phải sao?

Trong phòng chủ tịch.

Đỗ Vương khó hiểu nghĩ, anh Hải gọi mình tới làm gì? Hơn nữa còn có vẻ khó nói nên lời!

Lạc Vân Hải gõ gõ ngón tay xuống bàn, nhìn Đỗ Vương hồi lâu mới nói, “A Đỗ, cậu nói tôi có nên đi Phổ Đà một chuyến không?” Không đợi Đỗ Vương trả lời, đã tiếp, “Thật ra, không đi cũng không sao ... ...”

Đỗ Vương trợn to mắt, “Anh Hải, anh muốn đi? Em cũng vậy! Em cảm thấy gần đây mình làm bậy quá nhiều, lương tâm hổ thẹn, muốn đi bái lạy Bồ Tát, tẩy rửa tâm hồn bẩn thỉu!”

Ba tháng qua, ngày nào anh cũng lo lắng nhỏ tham tiền sống có tốt hay không. Đã không buông được, vậy cứ can đảm tiến tới, dù Hạ Nguyệt Đình không thích cuộc sống của anh, hận anh, ghét anh, dù có thể sẽ bị cô chém chết, anh vẫn muốn cưới cô, còn hơn cả ngày mất hồn mất vía.

Nếu cứ luôn nhớ nhung cô như vậy, không cưới thì thật có lỗi với bản thân!

“Tôi nói không đi cũng không sao!” Lạc Vân Hải vốn định tìm lý do để lừa mình, ai ngờ, Đỗ Vương không chỉ không phản đối, còn ra vẻ háo hức muốn đi.

“Anh Hải, anh thật không thấy mình có tội? Gần đây không có làm việc gì trái lương tâm?” Đỗ Vương cố ra vẻ nghi ngờ, rõ ràng rất muốn đi, còn làm bộ không vui! Lúc thấy anh Hải kí tên nhầm, thì anh đã biết, anh Hải không thể quên được Hạ Mộng Lộ. Trước kia anh không hiểu, nhưng giờ đã biết, con người không thể kháng cự được tình yêu.... ..... Anh đã yêu Hạ Nguyệt Đình rồi, yêu cô nhóc tham tiền kia. Lần này dẫn cô về, là có thể thấy cô bò tới bò lui trong phòng lau chùi! Càng nghĩ càng thấy vui!

Không đúng! Chẳng lẽ anh yêu cô chỉ vì muốn cô thành người giúp việc cho anh? Người giúp việc? Không tệ! Cứ nói cho cô biết, hãy làm người giúp việc cho anh, lời này rất khí phách, sẽ không mất mặt, cứ vậy đi!

Lạc Vân Hải vẫn còn đang suy nghĩ, có nên đi hay không. Một khi đi, thì không còn đường lui nữa, từ trước tới giờ, anh luôn quyết đoán, làm việc dứt khoát, đi, không có nghĩa chỉ nhìn một lát, mà phải dẫn người về! Vậy còn Bảo Nhi? Nhưng một khi anh đã nghĩ tới chuyện dẫn Hạ Mộng Lộ về đã chứng minh anh đã không còn yêu Bảo Nhi, chẳng phải sao? Đúng vậy, đã không còn yêu! Từ khi trở lại, anh đã không tìm được cảm giác từng có, lúc nào cũng nghĩ tới Hạ Mộng Lộ, vừa nghĩ tới chuyện đi Phổ Đà, thì đã thấy vui vẻ!

Đúng! Anh đã yêu Hạ Mộng Lộ!

Lạc Vân Hải đứng lên nói, “Đi!”

“Vâng!” Đỗ Vương vui vẻ nói. Nhỏ tham tiền, hoàng tử trong mơ của em sắp tới, có vui không?

Cô yêu anh như vậy, nhất định sẽ rất vui!

“Anh đi tìm cô ấy?”

Trước cửa, Thái Bảo Nhi đưa tay chặn đầu xe.

Lạc Vân Hải xuống xe, gật đầu, “Bảo Bảo, anh yêu cô ấy, anh đã quyết định, nếu không quên được, vậy hãy nghe theo trái tim. Anh biết như vậy rất có lỗi với em, nhưng anh tin đây là trời cao an bài, hãy quên anh đi!”

“Không thể không đi?” Thái Bảo Nhi thở dốc, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô thua rồi! Thua một cách thảm hại!

“Anh có thể không đi, nhưng dù ở lại, trong lòng anh chỉ toàn hình bóng cô ấy, em thật sự hi vọng như vậy? Anh không chờ nổi một phút giây nào nữa, rất muốn biết hiện giờ cô ấy sống thế nào, muốn đón cô ấy về, muốn cưới cô ấy!” Lạc Vân Hải nặng nề nói, “Thật xin lỗi!” sau đó xoay người bước vào trong xe, “Đi!”

Thái Bảo Nhi lùi lại một bước. Ha ha, anh yêu cô ấy, anh phải cưới cô ấy, còn em? Lạc Vân Hải, anh rất dứt khoát!

Cô sẽ không níu kéo, vì cô biết với cô, anh chỉ có áy náy, trong khi, cô cần chính là yêu mà không phải áy náy.

Vào lúc này, anh có thể nói yêu Hạ Mộng Lộ, chứng tỏ anh thật yêu, đáng buồn hơn, anh không còn yêu cô, nếu không sao có thể dứt khoát ra đi như vậy?

Vân Hải, chỉ cần anh hạnh phúc, vậy hãy đi đi!

Còn cô phải đi đâu đây?

Cha mẹ, cám ơn hai người đã yêu con, nhưng Bảo Nhi không chỉ cần như vậy, nếu đã không có được trái tim của Vân Hải, thì chẳng còn gì nữa!

Không sao, chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Cô chẳng hiếm lạ gì! Cái gì cũng có thể mất hết, nhưng tôn nghiêm thì không thể! Anh nói đúng, anh ở lại, đều không tốt với cả ba.

Cho dù, lúc này anh quay lại, cô cũng không thèm quan tâm, Thái Bảo Nhi cô không đê tiện như vậy, loại nam nhân này, không có cũng chẳng sao!

Nhưng tại sao, nước mắt cứ rơi mãi?

Qua kính chiếu hậu, thấy Thái Bảo Nhi bước đi, Đỗ Vương liên tục chậc lưỡi, “Không hổ là anh Hải của bọn em. Không biết đến lúc nào em mới được như anh, bỏ rơi con gái dứt khoát như bỏ một bộ quần áo! Anh quả là đàn ông trong đàn ông.......”

Lạc Vân Hải trừng Đỗ Vương, “Lo lái xe đi!”

“Em có nói sai sao? Chị Bảo Nhi cũng thật đáng thương! Sau khi anh đi, chính chị ấy chăm sóc cha mẹ anh, còn nói sẽ giúp anh chăm sóc cả đời!”

Lạc Vân Hải xoa xoa thái dương, thở dài nói, “Tôi không biết phải bù đắp cho Bảo Nhi thế nào, cũng không muốn cô ấy bị tổn thương, nhưng cứ tiếp tục thế này, chẳng những khiến cô ấy đau khổ, còn làm chậm trễ cả đời cô ấy. Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi thật hi vọng, chúng tôi có thể sống yên bình cả đời! Ba tháng này, ban ngày tôi nghĩ Hạ Mộng Lộ, đến tối nằm mơ cũng thấy Hạ Mộng Lộ, ngay cả tôi cũng không tin trên đời sẽ có người có thể khiến tôi điên cuồng đến vậy! Tôi không thể nào khống chế được bước chân mình, lúc nào cũng muốn bay đến Phổ Đà!”

“Đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc! Không phải rối rắm nhiều như anh.” Đỗ Vương nói. “Anh đón Hạ Mộng Lộ về, vậy chị Bảo Nhi thì sao?”

Lạc Vân Hải thở dài một hơi, “Đến lúc đó rồi tính. Cậu nói.... ..... Mộng Lộ vẫn còn chờ tôi sao?”

“Chắc còn! Yêu một người rất dễ, nhưng quên một người lại không đơn giản tí nào, giống như em, không ngừng tự nói, Hạ Nguyệt Đình chỉ là một cô gái quê, không xứng đáng làm chị dâu của vô số đàn em, chỉ là một cô gái bình thường không có bất kỳ sức hút nào, nhưng em lại không quên được cô ấy!”

Lạc Vân Hải dở khóc dở cười, thì ra còn có người giống mình. Duyên phận quả là điều kỳ diệu, trước kia khi ở bên Thái Bảo Nhi, quả thật vui vẻ, nhưng không tới mức cách một ngày cũng không chịu nổi như bây giờ. Hạ Mộng Lộ không xinh đẹp như những diễn viên nữ muốn leo lên giường anh, nhưng anh lại yêu Hạ Mộng Lộ, tới mức không ai có thể thay thế được, một Hạ Mộng Lộ khiến anh mất ăn mất ngủ.

Thật không thể tưởng tượng nổi trái tim anh cũng có lúc đập điên cuồng thế này! Vì biết nó sắp đi gặp người nó thích nhất! Đây mới là tình yêu thật sự?

Núi Phổ Đà.

“Đến rồi! Anh xem, bến tàu vẫn đông khách như cũ!” Nhưng tại sao rõ ràng là đến giờ đón khách lại không thấy bảng chào của khách sạn Bồng Lai? Nhỏ tham tiền điên khùng và Hạ Mộng Lộ đâu? Chẳng lẽ còn đang ngủ nướng?

Lạc Vân Hải ngừng thở, cười nói, “Đi thôi!”

“Anh còn cười được? Em đang sợ sẽ bị họ đuổi ra khỏi nhà đây!”

“Tức giận chứng tỏ trong lòng còn có cậu! Nếu chẳng quan tâm mới phiền toái!” Lạc Vân Hải nghĩ, với tính cách nóng nảy của Hạ Mộng Lộ, không tức giận mới là lạ.

Hai người chạy thẳng đến khách sạn Bồng Lai, lòng tràn trề hi vọng. Nhưng tới nơi, mẹ Hạ lạnh lùng đập hai tờ giấy xuống mặt bàn, “Hai đứa nó đi rồi! A Hải, chính cậu ép Mộng Lộ đi! Nó không nói cho chúng tôi cách liên lạc, không báo nó đi đâu. Nhà họ Hạ chúng tôi rốt cuộc thiếu cậu cái gì mà cậu phải hại chúng tôi như vậy? Giờ cậu sung sướng chưa? Trong nhà chỉ còn hai kẻ già này thôi!”

Hạ Hưng Quốc cầm lon bia uống ừng ực, không thèm nhìn hai người.

Lạc Vân Hải sửng sốt cầm tờ giấy lên, đọc hơn mười phút.

Chữ đã xấu còn viết nhiều như vậy! Đi đâu cũng được? Không muốn gặp anh nên mới nói vậy? Hạ Mộng Lộ, em cho rằng sẽ thoát được tôi sao?

Lạc Vân Hải đi vào phòng cưới của hai người. Trong phòng không có bụi, xem ra có người thường quét dọn. Lạc Vân Hải tìm hồi lâu, mở ra hộp để tiền của Hạ Mộng Lộ, phát hiện chiếc nhẫn kim cương anh tặng cô, và giấy đăng ký kết hôn đều không có.

Em vẫn không bỏ được!

Ông trời đang khảo nghiệm anh! Hạ Mộng Lộ, dù em đi đâu, anh đều sẽ tìm được em, nhất định!

Lạc Vân Hải đang định ra ngoài, lại phát hiện dưới gầm giường có hai que thử thai, chẳng lẽ....... Nhất định là Hạ Mộng Lộ sẽ không vô cớ mà mua que thử thai! Đáng chết! Một mình bỏ chạy thì thôi, còn mang theo con của anh! Không được! Anh phải mau chóng tìm ra cô!

Đợi đã! Cô sẽ không phá thai chứ? Hạ Mộng Lộ, anh đã ba mươi rồi, nếu em dám phá.... ... Anh tin tưởng cô nhất định sẽ không.

Bên này, Đỗ Vương đang nghe mẹ Hạ khóc kể.

“Đều tại tôi tức quá.... Cứ tưởng nó sẽ quay về, ai ngờ.... ....”

Trời! Nhóc tham tiền của anh bị đuổi ra khỏi nhà!

Đều do anh hại cô.... ...

Đỗ Vương bước vào phòng ngủ của Hạ Nguyệt Đình, đồ đạc trong phòng vẫn y như cũ, nhưng đã không còn cảm giác ấm áp như trước. Anh cầm quyển nhật ký của cô lên xem.

Nhật ký bắt đầu từ hơn nửa năm trước, ghi lại tất cả những chuyện vụn vặt giữa anh và cô, suy nghĩ muốn yêu nhưng không dám của cô, vô số lần cô định thổ lại, lại sợ bị từ chối.... ..... Bên trong tràn đầy tình yêu của cô, nhưng anh lại chưa bao giờ quý trọng! Ngay cả anh cũng hoài nghi, anh có sức hút đến mức khiến một cô gái yêu say đắm đến vậy sao?

‘Anh đi rồi! Giống hệt như lúc tới, rất dứt khoát! Tôi rất muốn hỏi, anh có từng yêu em không? Nhưng câu này phải vào lúc chia tay người ta mới hỏi, tôi không muốn chia tay nên cố nén không hỏi ra. Buồn cười nhất là, chúng tôi chưa từng chính thức ở bên nhau, thì sao có thể chia tay? Khi thấy những người từ trên mấy chiếc trực thăng kia cung kính chào anh, thì tôi đã hiểu, tại sao anh không thích tôi. Tại sao anh không phải A Đỗ mà lại là Đỗ Vương chứ? Vấn đề này đã theo tôi cả nửa năm, tôi ghét Đỗ Vương, nhưng không cách nào biến anh thành A Đỗ được, sớm muộn cũng có ngày anh sẽ rời đi.

Hôm nay, chính là ngày đó. Tôi nghĩ, chẳng bao lâu nữa tôi cũng phải đi thôi, cô nhất định sẽ không tha cho tôi. Nếu anh rể và Đỗ Vương không xuất hiện thì tốt biết bao? Chúng tôi sẽ mãi vui vẻ như ngày xưa, không buồn không lo! Giờ tôi đang rất sợ, tôi không ngừng cầu nguyện cô đừng tìm tôi, mọi người đừng tìm tôi, tôi đã là con đà điểu bị trăm ngàn vết thương rồi, không chịu nổi bất kỳ đả kích nào nữa!’

Đà điểu? Hạ Nguyệt Đình, em quả thật rất giống con đà điểu, gặp chuyện liền trốn đi, không dám đối mặt! Tại sao em không đợi tôi đến? Em đã đi đâu? Đến một nơi khác là nơi nào? A Đỗ đã trở lại, sẽ không bao giờ bỏ mặc em nữa! Hoàng tử của em đã trở lại, nhưng em đang ở đâu?

Là đà điểu đúng không? Dù em có vùi đầu ở đâu, tôi cũng sẽ tìm thấy em trong biển người mênh mông, nhất định!

“Hai cậu đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy hai cậu nữa!” mẹ Hạ không hiểu vì sao hai người trở lại, cũng không muốn biết.

Lạc Vân Hải và Đỗ Vương quỳ xuống trước mặt ba mẹ Hạ, dập đầu một cái.

Lúc sắp lên thuyền, Lạc Vân Hải bỗng quay đầu đi tới nhà ba Hoắc, thấy ông đang ngồi uống trà, bèn lúng túng chào, “Cha nuôi!”

Ba Hoắc cười nhạo nói, “Đừng gọi bậy! Tôi không dám trèo cao!”

“Con biết, dù con làm gì, mọi người cũng không tha thứ, nhưng điều duy nhất con có thể làm là giúp mọi người tìm ra cô ấy, cha nuôi yên tâm, con nhất định sẽ tìm được Mộng Lộ!”

“Tìm được nó rồi thì sao?” Ba Hoắc trợn mắt nhìn Lạc Vân Hải, “Cậu tìm nó làm gì? Cậu đã có vợ còn tìm nó làm gì? Nó bỏ đi cũng vì ở đây có quá nhiều kỷ niệm không muốn nhớ lại, người nó không muốn gặp nhất chính là cậu!”

Lạc Vân Hải mím môi, kiên định nói, “Con sẽ cưới cô ấy!” Dứt lời, xoay người bước đi.

Ba Hoắc vui vẻ nói, “Coi như thằng nhóc cậu có lương tâm!” Con nuôi của ông sao có thể là loại vô tình vô nghĩa? Mộng Lộ à, của con thì sẽ mãi là của con, ai cũng không giành được.

“Anh Hải, anh về trước đi!”

Lạc Vân Hải lạnh lùng cau mày, “Cậu điên hả? Để tôi về một mình?”

Đỗ Vương kích động nói, “Hồ sâu ngàn thước cũng không bằng tình cảm của anh dành cho em, nhưng em muốn đi tìm cô ấy! Cô ấy không có hộ chiếu, chắc chắn vẫn còn ở Trung Quốc, em sẽ đến từng thành phố tìm, nhất định sẽ tìm được! Anh ngồi thuyền về trước đi!”

“Ngộ nhỡ cô ấy lén ra nước ngoài thì sao?”

“Cô ấy không dám đâu! Lá gan của cô ấy còn nhỏ hơn kim!”

“Không được! Cậu phải về với tôi!” Muốn tìm người không phải dễ như vậy, chẳng khác gì mò kim đáy bể, hơn nữa, hiện tại anh đang khó chịu, ai cũng đừng mong được dễ chịu.

Đỗ Vương co quắp mặt, “Tại sao?”

Lạc Vân Hải cười lạnh vỗ vai Đỗ Vương, “Chúng ta, có phúc không nhất định phải cùng hưởng, nhưng gặp nạn nhất định phải cùng chịu!” Sau đó đen mặt bước lên thuyền.

Anh được lắm! Chết cũng muốn kéo em theo làm đệm lưng! Nếu cả đời anh không tìm được, chẳng lẽ em cũng không thể đoàn tụ với đà điểu nhỏ?

Trách ai? Đây chính là trừng phạt anh Hải dành cho mình vì đã lừa anh ấy suốt nửa năm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio