Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

chương 7: trước chứa chấp anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khóe miệng Hạ Nguyệt Đình không cách nào điều khiển tự động co quắp, đối mặt với mặt mũi sưng vù và tóc bị trảo như cái ổ gà của chị, xong rồi, ruột bắt đầu co rút rồi, nhưng cô còn nhịn được, nếu không người bị đánh tiếp theo chính là cô.

Không ai giễu cợt, Mộng Lộ buồn bực, chẳng lẽ mẹ lần này có lương tâm hơn rồi, chỉ để lại nội thương thôi? Mẹ a, ngài cuối cùng cũng để ý đến lòng tự ái của con gái rồi, tuổi rồi, còn bị đánh, truyền ra có phải mất mặt lắm không? Nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Vân Hải thấy cô bị như vậy mà vẫn còn mang dáng vẻ đắc chí, anh nghĩ mình nhịn muốn hỏng rồi, nhìn một đôi mắt gấu mèo .o của cô, lập tức cúi đầu đầu tiên là khắc chế cười nhẹ, sau đó mân chặt môi mỏng làm rung động bả vai, đè nén tiếng cười không ngừng của mình.

"Ha ha ha ha ha ha, chị, lần này bác xuống tay thật mạnh ha ha ha ha ha ha con mắt của chị. . . . . . Lỗ mũi của chị. . . . . . Ha ha ha ha!" Hạ Nguyệt Đình ôm gối nằm xuống sofa ôm bụng cười điên cuồng.

Lần này Hạ Mộng Lộ hoàn toàn bộc phát, giận dữ hét to: "Các người câm miệng cho tôi, cười cái gì cười? Có gì đáng cười chứ? Tôi cảnh cáo hai người các ngươi, tốt nhất đừng làm cho tôi bắt được bím tóc, nếu không tôi sẽ cho các người đẹp mặt!"

"Muốn ai đẹp mặt? À? Con nói người nào đẹp mặt?" Mẹ Hạ tiến lên đá vài đá.

"A a a a mẹ, con sai lầm rồi, thật đó, con sai lầm rồi, tha cho con đi mà, thật là đau quá!" Hạ Mộng Lộ ôm lấy đầu ngồi xổm xuống, chủ động thừa nhận sai lầm của mình, được rồi, cởi đồ đàn ông là cô không đúng, đem người đàn ông nằm trên giường mình là lỗi của cô, vấn đề là lúc đầu cô bị vàng làm cho mê mẫn, sao có thể suy nghĩ nhiều như thế?

Mẹ Hạ giận dễ sợ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhe răng nói: "Mày được a, đem đàn ông vào nhà liền thôi đi, còn để em gái mày chịu thiệt, mày nói một chút mày. . . . . . Tao hôm nay không đánh chết mày không được!"

Lạc Vân Hải mắt thấy bà rút đai lưng ra, lập tức tiến lên kéo tay kia lại, giận dữ hét: "Đủ rồi!"

Chỉ hai chữ, lại khiến ba người phụ nữ run sợ ngay người ra, thật là khí thế, nhưng ngay sau đó mẹ Hạ quay đầu lại với dáng vẻ ngay thẳng, người bị hại là con gái của mình, sao có thể bị dọa sợ được? Vì thế bà liền vung dây lưng lên quất về phía anh chửi: "Tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày lại tự động đưa tới cửa, tao nói mày là thứ đồ lang thang!"

‘ ba ba pằng! ’

Hạ Mộng Lộ biết mẹ rất tức giận, ôm cái ót ngồi chồm hổm trên đất động cũng không dám động, nhưng sao lại không đau chứ? Khiếp sợ ngửa đầu nhìn thử, ưmh. . . . . .

Hạ Nguyệt Đình cũng sợ đến ngây người, đôi tay che miệng lại, chuyện này. . . . . .

Giờ phút này chỉ thấy mẹ Hạ như phát điên vung mạnh dây lưng, mà người đàn ông cũng không đánh trả lại, mặc cho bà đánh thỏa mái, mỗi lần đánh làm cho người ta như muốn vỡ cả gan mật, chiếc áo sơ mi người đàn ông giờ đã dính đầy máu, nhưng anh không ý định thay ra, cũng không có ngăn cản, giống như đợi cho người đang đánh hạ hỏa mới thôi.

Hạ Mộng Lộ không ngờ mẹ tức giận như thế, cũng không ý muốn dừng tay lại, mà anh ta không sợ đau sao? Đánh hơn mười roi rồi, mắt cũng không nháy một lần, còn nữa sao anh ta không chịu xin tha thứ? Tính mẹ già nhà mình chính là loại thích mềm không thích cứng, anh càng quật cường mẹ sẽ càng khó chịu.

‘ pằng! ’

Dây lưng đột nhiên chuyển đổi góc độ, đánh xuống gương mặt lạnh lùng của anh, làm khóe miệng anh chảy máu, cô vội vàng đứng dậy ôm lấy mẹ mình rồi hô lớn: "Đừng đánh nữa, mẹ, con và anh ta không có gì cả, con xin thề, nếu còn như vậy nữa mẹ sẽ đánh chết người đó!"

Lạc Vân Hải lấy ngón tay cái lau đi vết máu trên mặt, sau đó mặt không đổi sắc xoay người đi, nhưng anh không đi ra cửa chính, mà là đi đến phòng của cô, đến bên trong phòng mới hung hăng đạp thùng rác một cước, bực mình móc thuốc lá ra hút, chán chường xoa xoa cái ót mình, rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại ở chỗ này chịu uất ứt như vậy?

"Chỉ là như vậy?"

Trong phòng khách, mẹ Hạ vừa giúp con gái bôi vết thương vừa tức giận hỏi.

Hạ Mộng Lộ uất ức chu mỏ: "Chỉ là như vậy!" Sau đó móc ra khối vàng và quần áo của người đàn ông kia rồi nói: "Mẹ xem, con đã nói không phải như mẹ nghĩ, mà mẹ lại không tin con, đúng là, con rất muốn kết hôn, nhưng con không muốn lấy một công tử ăn chơi mẹ hiểu không?" thật không biết coi cô là cái gì?

"Aiz, Mộng Lộ, con cũng không thể để hắn ở trong phòng con chứ? Nếu là truyền ra ngoài, sau này con sẽ như thế nào? Vừa nhìn là biết hắn ta không phải người tốt rồi, con xem vết thương trên vai, nói không chừng là đào phạm, mau để cho hắn đi đi, nghe lời mẹ a!" Mới vừa rồi bà quả thật hơi quá đáng, chỉ lo đánh con gái thôi.

"Nói không chừng là cướp đấy !" Hạ Nguyệt Đình lầm bầm.

Hạ Mộng Lộ cũng nghĩ như vậy: "Mẹ, một lát con dẫn anh ta đi cục cảnh sát ghi danh, không đúng, hai người nhìn quần áo anh ta mặc là biết không rẽ rồi, con khẳng định gia đình anh ta rất giàu có, nói không chừng là do tranh giành tài sản, bị người nhà hãm hại, vậy không phải con đưa dê vào miệng cọp sao? Có câu nói cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp, như vậy đi, con dẫn anh ta đi bác sĩ, chờ anh ta khỏi hoàn toàn, con sẽ đòi anh ta một khoản tiền!"

Mẹ Hạ cẩn thận suy nghĩ, sau đó cốc đầu con gái mình một cái: "Ngộ nhỡ người khỏe rồi bỏ chạy chúng ta tìm ai đòi nợ đây?"

"Chuyện này. . . . . ." Đúng vậy, giải phẫu rất đắt tiền, con ngươi chợt sáng lên: "Nếu không như vậy đi, nhìn thân thể anh ta cường tráng , vừa hay con thiếu một hộ vệ kiêm đầy tớ, mẹ cũng không biết mỗi ngày đi mua hàng ở nhà họ Thẩm rất mệt mỏi, để cho anh ta làm việc cho chúng ta, để tự anh ta kiếm tiền chữa bệnh mẹ thấy như thế nào?"

Hạ Nguyệt Đình là người thứ nhất giơ tay tán thành: "Em cảm thấy phương án này được đó!"

"Có người chia sẻ công việc đương nhiên là thấy được rồi!" Mẹ Hạ trợn mắt nhìn con gái và cháu mình một cái, chỉ là bọn nhỏ cũng đã lớn rồi, có một số việc nên tự mình làm chủ, suy nghĩ một hồi sau đó gật đầu nói: "Hai con thấy được thì làm vậy đi! Nhưng mẹ cảnh cáo các con, khách sạn Bồng Lai không nuôi tiểu bạch kiểm"

"Sẽ không có chuyện đó đâu mẹ!" Hạ Mộng Lộ vỗ ngực quả quyết nói.

Hạ Nguyệt Đình kỳ quái nhíu mày: "Chị, chị khi nào tốt bụng như vậy rồi?" nhìn chị cô đâu giống như người thấy chết không cứu đâu.

Hạ Mộng Lộ liếc em mình một cái, cô đương nhiên đâu có lòng tốt như vậy chỉ là cô muốn tìm một người làm việc thay mình!

Bị mẹ đánh từ nhỏ đến lớn giờ cũng thành thói quen, kể từ sự kiện kia của cha, tính tình của mẹ liền trở nên khác thường hay nóng nảy, anh ta thay cô chịu đòn nhưng cũng không trách cô, đây là lần đầu tiên có người thay cô chịu đau, nhìn em họ mình, mỗi lần cô bị đánh chẳng những không giúp một tay, ngược lại như đang xem kịch vui, cảm giác có người thay mình đỡ đau thật là không giống nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio