”Rốt cuộc thì anh là ai! Anh muốn làm gì? Anh đã làm gì Tô Tấn? Anh ấy đang ở đâu?” Thịnh Hạ cố gắng tránh ra, thậm chí không để ý đến những sợi tóc đang quấn trên ngón tay anh vì sự né tránh của cô mà đứt rời ra, Cố Diệc Hàn nhìn những sợi tóc đen mềm mại giữa các ngón tay khẽ lắc đầu, chợt xoay mình ra tay bóp chặt cằm của cô...
Thịnh Hạ bị anh kéo lại gần hơn, chiếc mũi thẳng tắp của anh thậm chí còn dán lên chóp mũi của cô, mà khí thế trên người anh càng làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên, Thịnh Hạ liều mạng trốn tránh, giọng nói của anh lại như âm hồn lượn lờ bay đến: “Từ hôm nay trở đi, cô là của Cố Diệc Hàn tôi, chỉ có thể là tôi nói hai chữ không cần!”
Anh phủi những sợi tóc trên tay rơi xuống đất, khuôn mặt lạnh nhạt, giọng nói tối tăm: “Kể cả một cọng tóc, muốn hay không cũng là quyết định của tôi!”
”Đồ biến thái!” Toàn thân Thịnh Hạ cũng đang run rẩy, người đàn ông trước mặt này thật sự không phải là người, anh giống ma quỷ nhiều hơn!
Cố Diệc Hàn nghe được ba chữ kia, đúng là trên mặt có ý cười, khóe môi nâng lên, thân hình thon dài nghiêng mình dựa vào góc tường bên cạnh, chỉ là nụ cười kia càng nhìn càng sáng chói, đáy mắt phát ra ánh sáng lạnh lùng, Thịnh Hạ không hiểu vì sao bản thân lại thấy sợ hãi, không nhịn được muốn lui về phía sau...
”Tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị của sự biến thái thật tốt.” Cố Diệc Hàn cười câu hồn đoạt phách (đẹp và mị hoặc đến nỗi cướp đi hồn phách của người khác), mà một giây sau nụ cười kia đã bị thu hồi lại, Thịnh Hạ cảm giác thân thể của mình bị vứt lên trên ghế sofa, cô hét lên một tiếng muốn đứng lên...
Đầu gối cứng rắn của Cố Diệc Hàn đã nặng nề áp chế thân thể của cô, không biết từ nơi này anh đã sờ đến một cái dây lưng, không hề thương tiếc dùng nó trói chặt hai cổ tay của cô lại cùng một chỗ, dây lưng như muốn nhập vào trong da thịt, dây lưng buộc chặt ghim hai tay của cô lại, cô đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa, còn chưa phát ra tiếng kêu thảm thiết, váy mặc trên người đã bị anh dứt khoát kéo xuống...
Cô bị anh loay hoay vặn vẹo thành các tư thế kì quái và nhục nhã, sức lực của anh khiến cho nửa người trên của cô dần dần trựơt từ trên ghế salon trượt xuống, cho đến cuối cùng, trán của cô dán lên trên mặt đất lạnh buốt, theo từng động tác xông tới của anh, từng phát từng phát khiến cô muốn khóc, trán như đang chảy máu, cô không nhớ quá rõ ràng, không biết từ khi nào đã lâm vào trạng thái đen kịt như đang ở trong cơn ác mộng...
Một đêm này bọn họ đang không ngừng làm những chuyện giống như đang ở trong một cơn ác mộng, dường như người kia, suốt cả đêm đều không buông tha cho cô.
Mấy lần cô muốn tỉnh lại, rồi lại rất nhanh chìm vào trong bóng tối, không biết ngủ mê bao lâu, đầu Thịnh Hạ đau muốn nứt ra mới dần tỉnh lại...
Cô mạnh mẽ day huyệt thái dương, chống đỡ thân thể ngồi lên, mới phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn xa hoa lãng phí, mà bên cạnh lại không có một bóng người.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời đã xuyên qua khiến người ta cảm thấy chói mắt, cô muốn nhấc tay che ánh sáng, nhưng trên cổ tay lại truyền đến cảm giác đau đớn đến nỗi tan nát cõi lòng.
Thịnh Hạ cúi đầu xem xét, toàn bộ hai cổ tay cô đều bị mài rách, cổ taysưng đỏ máu ứ đọng một mảng, cử động nhẹ một cái cũng cảm thấy đau đớn đến đổ mồ hôi lạnh.
Không biết mất bao nhiêu sức lực mới miễn cưỡng sửa soạn tốt cho bản thân, Thịnh Hạ nhìn qua chiếc váy bị xé thành hai nửa, mặt mày ủ rũ chau lại, vừa quay đầu lại, nhìn thấy trên bàn bày một chiếc túi giấy tinh sảo, cô mở ra, bên trong là một chiếc váy màu đen đắt tiền của Givenchy còn có một bộ nội y mới tinh, Thịnh Hạ không có lựa chọn, oán hận cắn chặt răng đổi lại trang phục.