Tiên Sở

chương 107: đại nhạn chi minh(p1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuồng phong lồng lộng,ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào trong tháp.

Bóng người nhấp nhô, hào quang của thần binh pháp bảo lấp lánh,ngang dọc bắn về phía lồng chân khí hộ thể của Sở Dịch, "đinh" một tiếng giòn tan,cọ xát với nhau làm bắn ra muôn ngàn tia sáng huyễn lệ.

Đường Mộng Yểu nóng nảy,đứng lên chắn trước mặt Sở Dịch thét lên:

-"Sư tôn, Sở công tử không phải người xấu, người đừng bắt huynh ấy...Cố sư thúc, Đại bi phương trượng,các người bắt lầm người rồi, Lý Huyền, Lý Tư Tư mới là ma môn yêu loại..."

Nàng ôn nhu đạm nhã, vốn không giỏi dùng từ, trong lúc khẩn cấp, hoảng hốt cầu tứ phía, không biết phải khuyên giải thế nào.

Sở Dịch ha ha cười nói:

-"Đường Tiên tử, đa tạ nàng khuyên giải dùm ta.Đáng tiếc, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội,nàng nghĩ bọn họ quả thật là vì công lý chính nghĩ mới bắt ta sao?Cẩn thận nói nữa, nàng lại biến thành đồng đảng của Sở mỗ đấy!"

Ngu phu nhân nhíu mày nói:

-"Mông Yểu,con mau lui ra.Người này tuy từng cứu tính mệnh con, nhưng người trong ma môn gian ngoan nhiều mưu mẹo,không chừng hắn cứu con có ý đồ khác? Huống chi đạo ma bất lưỡng lập,chúng ta sao có thể vì chuyện riêng mà làm hỏng chuyện công.

Tề Vũ Tiêu mỉm cười nói:

-"Đường chường môn, lệnh sư nói đúng đấy.Ngày đó, thiên hạ đều đồn đại cô và Sở Cuồng Ca câu kết làm loạn, nhờ mọi người hợp lực biện bạch mới thoát khỏi tội danh.Không lẽ giờ cô lại muốn tự mình nhảy vào biển lửa nữa sao?"

Đường Mộng Yểu nghe mà như không nghe, run giọng nói:

-"Sư tôn, Sở công tử tuyệt không phải hạng người đó!hắn...hắn...vì cứu Mộng Yểu năm lần bảy lượt không màng đến tính mạng,con sao có thể vì danh tiết của mình, bỏ mặc hắn được?"

Sở Dịch trong lòng ấm áp,to giọng nói:

-"Đường tiên tử,nàng có tâm ý như thế là đủ rồi.Sở Mỗ quen được người như cô, thật là tam sinh vạn hạnh!"

Trong đám động một một giọng cười quái lạ vang lên:

-"Thì ra không những là đồng mệnh uyên ương, mà còn có duyên tam sinh nữa!Không lạ lại không màng tính mạng, danh tiết chẳng cần, bảo hộ tình lang như thế."

Đường Mộng Yểu vừa ngượng vừa nóng nảy,má hồng như lửa,nước mắt không kìm được rớm khỏi bờ mi.

Nàng đối với sư tôn trước nay rất nghe lời, cực kỳ cung kính,bị bà trách móc như thế, trong lòng vừa thất vọng vừa ủy khuất,chỉ muốn tránh đi,nhưng mắt thấy Sở Dịch chỉ có một mình,tim như bị ai cắn xe, không thể cất chân đi được.

Đúng lúc này, chợt nghe thấy tiếng tù hiệu ô ô, kim la leng keng,dưới tháp có tiếng người hô lớn:

-"Hoàng thượng ngự giá!"

Qua một lúc sau, quả nhiên thấy Đường Nguyên tông, Lý Tư Tư cùng tùy tùng hộ giá, men theo cầu thang xoắn ốc từ từ đi lên đỉnh tháp.

Mọi người cùng hô vạn tuế,nhưng lại sợ Sở Dịch thừa cơ chạy mất, tư thế không đổi, ngay đến thị tuyến cũng không dám dời đi nơi khác.

Nhìn thấy Sở Dịch hãm thân trong trùng vây,Lý Tư Tư mắt sáng lên,khóe miệng nhếch lên nụ cười vui mừng đắc y, yêu kiều nói:

-"Thất ca, huynh xem kỹ rồi chứ,ngày đó người bắt giữ huynh và Ngũ nương nương,có phải tên yêu tặc này không, đừng để oan uổng cho người tốt."

Tên "Lý Huyền" nọ vỗ tay cười nói:

-"Đúng là hắn! Điện hạ, tên yêu tặc này hóa thành tro, thần đệ cũng nhận ra!"

Sở Dịch lửa giận xông lên đầu,hóa thành hào khí cuồng dã, ha ha cười nói:

-"Hay cho tên ngậm máu phun người,vừa ăn cướp vừa la làng! Lý Tư Tư,người đặt ra cái bẫy này,không phân trắng đen, dụ chúng ta tàn sát lẫn nhau ư? hắc hắc, bọn họ đều là do ta bắt, người trong thiên hạ đều là kẻ địch của ta đấy,không lẽ các ngươi bắt được ta sao?"

Lý Tư Tư "í" lên một tiếng, cười khanh khách nói:

-"Điện hạ, cô gia ở thâm cung, một bước không ra khỏi cửa,không ngờ cái chức yêu ma lại đến phần muội, mà lại còn được phong bầu nữa chứ.Ai, nếu muội lắm mưu lược kế sách như thế,điện hạ sao không phong muội làm đại tướng quân đi."

Mọi người cùng ha ha cười lớn.

"Lý Huyền" đắc ý vỗ tay nói:

-"Thua đến nơi rồi còn ngoan cố,thú cùng đường còn dám hống to.Đại Bi phương trượng,lôi đầu con hồ ly tinh đó ra đây, nếu hắn còn dám không đầu hàng, lập tức cho nó hồn phi phách tán!"

Đại Bi phương trượng chắp tay nói:"A di đà phật!",ống tay áo phất lên một cái,bạch quang lóe lên,Yến Tiểu Tiên mềm như bún ngã lăn trên đất.

Mặt nàng trắng như tuyết,tóc mây rối bù,đôi mắt đẹp bi thương nhìn Sở Dịch,nước mắt long lanh, muốn nói điều gì, mà nói không ra tiếng.

"Tiên muội!"

Sở Dịch như bị đánh mạnh vào đầu, không thể hô hấp.

Sau khi thu liễm tinh thần,hắn nổi giận phừng phừng, trong lòng thầm tự thề:

"Vô luận thế nào, ta cũng phải cứu được Tiên muội!"

Tâm tư xoay chuyển, khổ sở tìm cách đối phó.

Đường thái tông từ từ đi lên phía trước, lạnh lùng nói:

-"Yêu nghiệt,làm nhiều điều bất nghĩa ắt chịu quả báo.Ngươi có ngày hôm nay, cũng đều là do tự làm tự chịu.Các vị thần tiên bồ tát, còn không động thủ?"

Lời nói chưa dứt,trong tháp bóng người nhấp nhoáng,thần binh loạn vũ,sát khí lăng lệ tung hoành.

Sở Dịch lạnh toát người, cất tiếng hú to,nhanh như thiểm điện cúi người xông lên,nắm lấy Yến Tiểu Tiên ôm vào lòng, tay phải đã sớm thuận thế rút ra Thiên xu kiếm,bích quang nộ vũ thành một cái lồng như quang cầu, xông ra ngoài cửa sổ bay đi.

Đảo mắt liếc qua, cảm thấy ngạc nhiên,Đại bi phương trượng, Ngu phu nhân, Cổ Kình Tiên mười mấy người không ai đuổi theo, ngược lại đứng tụ tập tại một góc khác, vây đến một giọt nước cũng không lọt.

Nhìn kỹ lại,hắn thấy Lý Tư Tư,Lý Huyền nằm mềm nhũn dưới chân quần hùng, trên thân đầy các lọai binh khí,không thể động đậy,chớp mắt đã bị khóa hết kinh mạch.

Kỳ biến phát sinh, Sở Dịch tròn mắt líu lưỡi,không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một lúc lâu không hề có phản ứng.

Đường Mộng Yểu, Tô Mạn Như hai người trợn tròn hai mắt, vừa kinh ngạc, vừa hồ loạn.

Lý Tư Tư vừa kinh ngạc vừa giận dữ trừng mắt nhìn mọi người,quát hỏi: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

-"Các ngươi bị điên à,sao không mau thả chúng ta ra, bắt yêu ma đó đi!"

Chỉ nghe thấy Đường Thái Tông lãnh đạm nói:

-"Ai là yêu ma, thập cửu muội trong lòng hiểu rõ nhất.Trẫm đã nói rồi, làm nhiều điều bất nghĩa tất có quả báo.Lưới trời tuy thưa mà khó lọt,ngươi có thể trốn được một lúc, sao có thể trốn được suốt đời?"

Khuôn mặt thanh tú của Lý Tư Tư biến sắc, Lý Huyền nọ sắc mặt lại càng trắng bệch,răng ra vào nhau lách cách,uy phong vừa rồi biến đi đâu mất.

Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa vui mừng,vỗ tay cười nói:

-"hay thật hay thật, thì ra là điện hạ thánh minh,đã sớm biến rõ mọi chuyện,làm lần này tôi phí công lo lắng.!

Lý Tư Tư trừng mắt,lắc đầu run giọng nói:

-"Điện hạ, người đừng nghe lời yêu nhân hãm hại, trúng kế ly gián!Muội ở thâm cung, một lòng hướng đạo,làm sao là yêu ma gì đó được?Điện hạ,oan uổng quá!"

Mặt tỏ ra vể khổ sở đáng thương,nước mắt lã chả,khóc không thành tiếng.

Đường Nguyên tông trầm giọng nói:

"Được rồi, ngươi đã tự nhận mình oan uổng, để ta gọi nhân chứng ra,cùng ngươi giáp mặt đối chứng,tránh để ngày sau có người nói trẫm nghe lời nói nhảm, huynh đệ tương tàn."

Đại Bi phương trượng nói:

-"A di đà phật, mời hai vị thí chủ ra đây,hiện tại cuối cùng đã có thể ra được rồi.

Ông từ trong tay áo lấy ra một cái bình ngọc tĩnh trắng sáng trơn tru,lắc nhẹ một cái, hào quang lóe lên, hai người từ đó tuôn ra.

-"Tiên muội! Tình nhi!"

Sở Dịch giật mình,kinh ngạc vui mừng muốn phát điên.

Hai người thanh lệ tuyệt luân,thuần chân mà yêu mị,nụ cười như hoa,đang hoan hỉ nhìn hắn,chính là Yến Tiểu Tiên cùng Tiêu Vãn Tình.

Sở Dịch lạnh người, vậy Yến Tiểu Tiên mà hắn đang ôm trong lòng là ai?

Suy nghĩ chưa dứt, bỗng thấy Yến Tiểu Tiên cười khanh khách nói:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio