Tiên Sở

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yến Tiểu Tiên đang ngủ say,hồn nhiên bất tri,môi hồng chớm nở, hơi thở như lan,hàng răng trắng lấp lánh như ngọc có thể trộm nhìn rõ.

"Đại ca…."

Lúc này khoảng cách với Sở Dịch và đôi môi ngọc ấy chẳng được một thốn,Yến Tiểu Tiên đột nhiên mơ hồ nói mớ,thanh âm mềm mại thơ ngây,tưởng như lời trách cứ đứa trẻ đang nghịch ngợm.

Sở Dịch giật mình,toàn thân đột nhiên cứng đơ,một phần hồn vía tưởng như theo cổ họng bay vuột mất ra ngoài,nghĩ phải thu mình thoái lui lập tức,không ngờ quá sợ hãi khẩn trương,đổi lại làm hắn kinh ngạc đứng ngây ngốc nguyên trạng ở đó, chân tay dừng lơ lửng ở giữa không trung, một bước không dám động đậy.

Ánh hồng của lò lửa bập bùng, trước mặt chỉ một thốn, Yến Tiểu Tiên nằm đó trong giấc ngủ sâu, khoé môi khẽ cười, tiếng hô hấp dài nhè nhẹ, tựa như đang ở trong một giấc mộng đẹp ngọt ngào.

Sở Dịch đáy tim run rẩy,đột nhiên cảm giác mình ô trọc bất kham, khuôn mặt nóng như thiêu, giật mình nghĩ thầm:" Sở Dịch ơi là Sở Dịch, uổng cho ngươi mười năm đọc sách thánh hiền, nghĩa đệ đối đãi với ngươi như thủ túc, ngươi lại sinh ra những ý niêm như cầm thú với đệ ấy, quả thật là không bằng heo chó nữa!"

"Bốp!"

Hắn thấy vừa tự trách ngượng ngùng, lại vừa bi phẫn thống hận, không nhịn được giơ tay phải lên,tát mạnh vào tai của mình.

Tiếng bạt tai này vang lên rõ ràng vang vọng trong sự tĩnh mịch của thạch động giữa lúc đêm khuya,

Yến Tiểu Tiên mi dài khẽ động, nhẹ nhàng mở khẽ hai mắt, sóng mắt mê ly

"Chết rồi!" Sở Dịch trong lòng chùng xuống, hồn phi phách tán, hoảng loạn đứng lên lùi lại phía sau, không ngờ đầu gối mềm nhũn, khiến cả người loạng choạng, ngã lên người Yến Tiểu Tiên.

Trong lúc quan trọng này, đôi môi khéo thay không lệch một chút nào, dán lên đôi môi mềm mại của Yến Tiểu Tiên!

"ơ"

Yến Tiểu Tiên đột nhiên giật mình, lập tức tỉnh dậy, đôi mắt trong suốt, tràn đầy ngạc nhiên, thần sắc mê hoặc.

Sở Dịch cả đời chưa bao giờ lúng túng ngượng ngịu đến như vây, lục thần vô chủ bay lên đỉnh đầu, phồng môi định giải thích, nhưng đầu lưỡi lại dường như cứng đơ, không thể nói dược câu gì.

Lúc này bốn mắt nhìn nhau,tiếng hô hấp,nhịp tim đập đều có thể nghe rõ

Mọi thứ dường như ngừng lại.

Yến Tiểu Tiên thần người nhìn chằm chằm một khoảnh khắc, dường như hiểu ra điều gì, trong ánh thu ba, sự kinh ngạc, khốn hoặc từ từ chuyển sang kinh hoảng, sợ hãi lẫn ngượng ngùng,mi dài khẽ chớp, đôi má ửng hồng, yếu đuối vô lực thấp giọng nói:" Đại ca, huynh…huynh…" rồi nhắm mắt lại, đôi môi anh đào khẽ run tựa cánh hoa.

Sở Dịch hai tai đỏ hồng, ngượng đến muốn chết,nhất thời chỉ hận cái giường ngọc thạch không lập tức nứt một cái khe để hắn có thể chui vào,mồ hôi đầm đìa,không dám nhìn Yến Tiểu Tiên,tay chân khua loạn để chống khửu tay,những mong nhỏm người nằm qua một bên.

Trong lúc kinh hoàng, tay phải ngẫu nhiên đặt lên ngực Yến Tiểu Tiên,cảm giác mềm mại phong mãn,tưởng như ngón tay cầm phải một đồi thịt đàn hồi

Yến Tiểu Tiên "A" lên một tiếng thất thanh, toàn thân như bị điện giật, càng trở nên yếu đuối hơn.

Sở Dịch tim đập mạnh, rụt mạnh lại cánh tay, cúi đầu nhìn xuống, toàn thân run bần bât, suýt nữa phát ra tiếng thét kinh ngạc!

Vạt áo Yến Ti ểu Ti ên bị hắn kéo rộng ra hơn một xích, vòm ngực no tròn được quấn chặt bằng đai lụa mỏng, ẩn hiện hai núm hồng hồng, khe núi thâm sâu đối nghịch với đồi tuyết mịn màng trắng sáng, đang hô hấp gấp gáp phập phồng

"Nghĩa đệ" không ngờ là một tuyệt sắc mỹ nữ.

Sở Dịch đầu dường như bị cái gì đánh trúng, phảng phật như bị điện lôi kích phải, mắt trừng miệng há, trong khoảnh khắc một ý nghĩ chợt loé lên, đột nhiên đại ngộ

Nghĩ đến mình cùng một tuyệt sắc mỹ nữ như thế kết nghĩa huynh đệ, cùng đi một đường mà không hề biết gì, nhịn không được lén tự chửi mình:" Sở Dich ơi là Sở Dịch, ngươi là thằng ngu thằng mù nhất trên đời, thiên hạ làm gì có nam tử nào như hoa như ngọc, băng tuyết thông minh đến thế?"

Một thời gian tâm loạn như ma, cảm giác pha trộn, không biết là kinh hãi, ngượng ngùng hay là cuồng hỉ nữa.

Hai người một trên một dưới nguyên si bất đông, tưởng như đã bị đông kết thành một khối.

Yến Tiểu Tiên rèm mi khép lại, tim đập thình thịch, cùng lúc này, nhìn thấy Sở Dich thủy chung đến một cử động cũng không dám động, ý niệm hoảng loạn, sợ hãi dần dần mờ đi, ẩn ẩn trong đó có một chút thất vọng. Sau khi định thần, chuyển mắt nhìn qua, vừa đúng đụng vào ánh mắt của Sở Dịch.

Hai người trên mặt điểm hồng, cùng chuyển mình qua.

Sở dịch nhấc mình nằm qua một bên, lòng hồi hộp bất an, không dám thở mạnh, cũng không dễ lấy lại được dũng khí, lắp bắp nói:" hiền đệ, thì ra là…thì ra đệ là… huynh… huynh… huynh không phải, đệ…. ờ thì…. đừng nghi ngờ…."lắp bắp đến nửa ngày cũng không hiểu hắn nói cái gì.

Mắt nhìn Yến Tiểu Tiên đỏ mặt không nói,tim hắn càng lúc càng khẩn trương,trong lúc mơ hồ tự nhiên nảy ra một ý nghĩ:" Đúng rồi,là con muỗi! Huynh … huynh lúc đó thấy chỉ thấy con muỗi đậu trên mặt muội,sở dĩ…."

Yến Tiểu Tiên nhịn không được " a ha" cười phá lên, mím môi thấp giọng nói" Giữa lúc mùa đông lạnh giá hanh khô, lấy đâu ra muỗi?" Text được lấy tại Truyện FULL

Sở Dịch " a" lên một tiếng,hai tai đỏ bừng ấp úng nói:" Trong động này…động này ấm áp ẩm uớt,…chắc phải có vài con muỗi".

Yến Tiểu Tiên càng cười to hơn,trong lòng dâng lên ý nghĩ ôn nhu ngọt ngào, nghĩ thầm:"Da mặt đại ca mỏng thật, nếu cứ bắt bẻ mãi,hắn không còn chỗ đứng nữa" rồi nhắm mắt lại, khoé miệng ngậm cười, không nói gì nữa.

Sở Dich tim đập thình thịch,cố một lúc sau,nhịn không được lại một lần nữa quay đầu lén nhìn.

Chỉ thấy Yến Tiểu Tiên nhắm mắt,hàng mi run nhẹ, hai má đỏ hồng như say, kiều diễm như đoá hải đường,không biết đã ngủ hay chưa.

Sở Dich tim nhảy mạnh,nghĩ rằng:" Ta đã đường đột mạo phạm,nghĩa đệ cũng không hề có nửa câu trách cứ.Ai, đại trượng phu quang minh lỗi lạc,ta lại đi nói dối lấp liếm, chẳng phải là…. chẳng phải là ti tiện lắm hay sao".

"Bốp bốp" S ở Dịch xấu hổ không chịu đựợc, tát mạnh vào hai tai mình.

"Đại ca…huynh…" Yến Tiểu Tiên giật mình hoảng hốt, vội giữ tay hắn lại.

Mục quang giao tiếp, nàng đu đưa rèm mắt, hai lúm đồng tiền kiều diễm mọng đỏ, trong ánh sáng nhàn nhạt trông càng thêm kiều mị.

Sở Dịch trong lòng rung động, hốt nhiên muôn vạn nhu tình dâng lên, không biết lấy dũng khí từ đâu, mặt đỏ hồng to ti ếng nói:" Hiền.. muội, đại ca huynh…huynh đã mạo pham…thực ra là vì không cầm lòng được… chỉ là ta đối với muội là một tấm chân tâm, không có một chút dối trá. Bất quản muội là nữ hay là nam,thấy thích huynh cũng được, ghét huynh cũng được, tâm ý huynh đối với muội mãi không thay đổi."

Nửa đầu hắn nói còn có chút ngập ngừng ấp úng, tuy nhiên càng về sau càng trôi trảy lưu loát, nói đến câu cuối cùng như đóng đinh chặt sắt, không hề có chút ý vòng vo.

Yến Tiểu Tiên rung nhè nhẹ,hai mắt run run ngưng thị nhìn vào hắn, mặt hồng như say, thấp giọng nói:" Đại ca, muội không trách huynh, huynh … huynh có th ể đối v ới mu ội nh ư vậy, muội rất vui. Chỉ là huynh…chỉ là huynh có thật không quản muội là ai không, dù thế nào cũng yêu muội chứ?"

Sở Dịch tim đập thình thịch, tự hồ như không tin vào tai mình, nhất thời cảm giác may mắn đến tận tâm linh, nắm đôi bàn tay trắng như tuyết bạch của nàng, run giọng nói:" Không sai! Có thiên địa làm chứng,vĩnh viễn không hối hận! bằng không…"

Yến Tiểu tiên vươn tay bịt miệng không cho hắn nói tiếp, khóe mắt thoáng hồng, lệ châu đột nhiên lã chã, lắc nhẹ đầu, môi cười như hoa,thấp giọng mỹ miều đáp:" Đại ca, muội không cần huynh phải thề. Muội đối huynh cũng thương yêu như vậy. Chỉ cần huynh tương lai mãi không hối hận những lời đêm nay, muội đã thấy mãn ý đầy đủ lắm rồi!".

Nói xong chữ cuối cùng, âm thanh dường như nhỏ không thể nghe thấy được, cúi đầu dựa vào lòng, đôi tay nắm chặt đôi tay hắn.

Sở Dịch trong tim ngọt ngào kinh hỉ, ý nghĩ cứ dâng lên, những sự việc đến ngày hôm nay như lướt nhanh qua trước mắt, họ đầu tiên không hề lưu ý đến tiểu tiết, rồi càng ngày càng trở nên tâm đầu ý hợp. Nhu tình mật ý của Yến Tiểu Tiên đối với mình đột nhiên trở nên rõ ràng.Những ý nghĩ đó tưởng như cuồng triều nổi sóng lớn, sóng cao xô sóng thấp làm cho hắn muốn chìm nghỉm bên trong, làm cho hắn hơi thở khó khăn, hô hấp như nghẹn lại.

Sở Dịch nhận thấy cái cảm giác hai người yêu nhau thật vô cùng hạnh phúc, ôm nàng chặt trong lòng, không thể tả được khoan khoái cuồng hỉ đến thế nào, chỉ hận không thể trong đêm khuya này cất tiếng hoan hô, nhưng trong lòng quá kích động một tiếng cũng không thể phát ra.

Hai người dựa vào nhau, trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào hoan hỉ, như đang trong mộng, nhất thời như quên mất bản thân đang ở đâu.

Đột nhiên nghe thấy một thanh âm ngọt ngào kiều mị của một nữ tử:" Nơi thanh tịnh như Hoa Sơn động phủ, từ bao giờ lại biến thành nơi động phòng hoa chúc tình nồng ý mật?"

Yến Tiểu Tiên thân thể mềm mại đột nhiên căng cứng, thất thanh kêu lên: "Đại ca, chạy mau..."

Lời còn chưa dứt, trong động cuồng phong đại khởi, rèm hồng tung bay, một đạo ánh sáng bảy màu phóng vào, khiến Sở Dịch không thể mở mắt.

Tiếng cười dường như không dứt bên tai,, "Xích Xích" liên thanh.

Sở Dịch trên tay, chân đột nhiên trói chặt, tựa hồ như bị một vật nào đó cuốn lấy. Còn chưa lấy lại tinh thần, sau tiếng "Hô" liền từ mặt đất bay lên, trời đất xoay chuyển, xuất hiện một tia sáng ngũ sắc mảnh mai như tơ, du du phiêu đãng trên không.

Một trận hương phong dấy lên, khắp nơi ánh sáng điểm điểm, trước mắt đột nhiên xuất hiện một lục y thiếu nữ đẹp tựa tiên thiên.

Nàng vận một bộ bích sa trường quần, da thịt trắng tuyết, dung mạo vui tươi, đôi mắt to linh động dị thường, toàn bộ làmột màu lam trong suốt, mỗi khi cười hai nhãn châu tựa như làn nước dập dờn, làm cho người ta không khỏi tâm thần phiêu đãng.

Trước mắt dung mạo hiện rõ, tựa hồ bất quá là một tiểu cô nương Tây Vực tuổi chừng 11 12, nhưng mỗi một cái nhấc tay thật là phong tình vạn loại, mị thái hoành sanh, khiến người nhìn thần hồn đều biến mất.

Khi Sở Dịch bị đôi mắt lam lướt qua, hô hấp như ngừng lại, kinh sợ không nguôi, nghĩ thầm: "thiên hạ lại có đôi mắt lam trong suốt như vậy. Nguyên lai khi người ta nói "Thu thủy minh mâu, cố phán sanh huy" quả có ý này.

Yên Tiểu Tiên nhanh nhẹn đứng tại góc sàng, vẻ kinh sợ chợt lóe lên rồi biến mất, thản nhiên cười nói: "Ta tưởng là ai, hóa ra là Phiên Phiên muội tử. Muội không ở dưới Thiên Sơn chơi đùa, lại chạy tới Hoa Sơn làm loạn, cũng không sợ cái lão mũi trâu ở Linh Bảo này làm phiền toái sao?"

Cô gái mắt xanh khanh khách cười, không trả lời mà hỏi lại: "Yến tỷ tỷ, người ăn cắp bảo bối, còn không chạy nhanh, lại ở chỗ này cùng Sở công tử đàm tình thuyết ái, cũng không sợ vô phúc tiêu thụ à?"

Sở Dịch nghe vậy ngạc nhiên, đêm trước hắn nghe Yến Tiểu Tiên nói rất nhiều về đạo ma lưỡng môn nhân vật điển cố, đều ghi tạc trong lòng. Chẳng lẽ cô bé mảnh mai này lại là ma môn thiên tiên phái tên gọi Tiêu Phiên Phiên?

Nghe nói "Cửu thần thiên tiên" Tiêu Phiên Phiên nguyên là công chúa Ba Tư, sau nước mất nhà tan, được Thái Âm nguyên quân Tiêu Thái Chân thu dưỡng làm nghĩa nữ, truyền hết sở học, thủ đoạn tàn bạo từ đó mà ra. Hiện tại dù không tới 15, cũng đã là yêu nữ ma đầu nổi tiếng thiên hạ, tại ma môn thập lục tiên được bài danh đứng hàng thứ hai.

Chỉ là nàng xưa nay thường tại Tây Vực Thiên Sơn hoạt động, vì sao đột nhiên lại xuất hiện trong Hoa Sơn mật động? Lại như thế nào nhận biết Yến Tiểu Tiên? Chẳng lẽ lại vì cái pháp bảo kia, một đường truy tung theo hai người đến đây?

Trước mắt nhìn Yến Tiểu Tiên thương thế chưa lành bên ngoài có truy binh, bên trong có hung địch, sao có thể thoát thân đây?

Sở Dịch trong lòng ngạc nhiên, hốt nhiên lớn tiếng nói: "Tiên muội, muội đừng để ý ta. Mau chạy ra ngoài động, gọi Long Hổ, Thượng Thanh, Linh Bảo tam phái đạo sĩ tiến tới bắt yêu nữ này!"

Phiên Phiên "Hì hì" cười, vỗ vỗ ngực mình nói: "Sở công tử đừng dọa ta. Ngoài động mấy gã lỗ mũi trâu đều là tìm các người cả, đều cùng mục đích giống ta. Ai, mấy gã xú đạo sĩ này lượn đi lượn lại cả một buổi tối, tự mình sơn động lại không đi tìm, còn mỗi ngày khoe khoang khoác lác, nói cái gì trảm yêu trừ ma, xấu hổ thay cho bọn chúng!"

Nàng chân trần phiêu hốt đi lại, nhìn đẹp hơn cả vũ đạo, nhưng mỗi từng bước đều là theo thiên cương bắc đẩu, ám tàng sát khí.

Yến Tiểu Tiên liên tiếp lui lại phía sau, trong thâm tâm kinh nghi, mỉm cười nói: "nguyên lai ngươi đã sớm trốn tại trong động này! đã là như thế, vì cá gì không thừa lúc chúng ta ngủ, nhất cử bắt gọn?

Phiên Phiên bật cười, ôn nhu nói: "Yến tỷ tỷ, tỷ vì dụng minh tâm khắc cốt đinh cứu Sở công tử này, không tiếc tự thương kinh mạch, đem nửa thân chân nguyên cho hắn, phân tình ý này, thật sự là khắc cốt gi tâm. Ta nhìn mà thật cảm động, sao có thể nhẫn tâm "bổng đả uyên ương", phá vỡ phong cảnh tình này?"

Sở Dịch "A" lên một tiếng, trong lòng đại chấn, nhất thời vừa là kinh ngạc cảm động, vừa là tu não khí nộ.

Cảm động chính là Yến Tiểu Tiên vì cứu mình mà cam nguyện hi sinh như thế, tu não chính là yêu nữ này trốn tại đây, hai người thân mật tình ý đều rơi vào trong mắt ả.

Phiên Phiên sóng mắt lưu chuyển, dừng ở Sở Dịch, thản nhiên nói: "Sở công tử, người đừng tức giận, ta là không có ý nhìn lén các người. Ta ở chỗ này nguyên là chờ giác mãng lão tổ, không thể tưởng được lão ma đầu lại bị ngươi ăn vào trong bụng, lại không thể tưởng được hai ngươi tự động đưa tới đây, quả thực là thiên ý mà, sao trách được ai?"

Phiên Phiên cặp mắt màu lam trong suốt tràn đầy tiếu ý, khiến Sở Dịch lửa giận trong lòng nhất thời biến thành hư ảo, trong lòng rùng mình, biết nàng đang sử nhiếp tâm yêu pháp mị hoặc chính mình, liền "hừ" một tiếng, quay đầu đi.

Yến Tiểu Tiên trong lòng chợt dâng phát giác có sự không ổn, nghe khẩu khí yêu nữ này, nàng hình như là cố ý ở trong này chờ, chờ giác mãng ma tổ đem bọn người trương thiên sư dẫn nhập vào trong động.

Ma Môn yêu nhân đối với đạo môn chạy còn không kịp, nàng như vậy lại không sợ, không khỏi quá mức không bình thường.

Chẳng lẽ ngoại trừ giá họa Linh Bảo Phái, trong này còn có âm mưu quỷ kế? đạo cô chết thảm này, có hay không cùng với nàng có quan hệ?

Yến Tiểu Tiên trong lòng hồ nghi, trên mặt lại không có biểu lộ qua, thản nhiên cười nói: "Phiên Phiên muội tử, ngươi không dám vọng động, có phải là hiểu ta đem bảo bối giấu ở "Tử Mẫu Huyết Phù Châu"? Tử châu hủy, mẫu châu vong. Ta nếu có tự mình tam trường nhị đoản, !"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio