Tiên Sở

chương 70: tương kế tựu kế (phần 1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng nhạc huyên náo, y phục bay phần phật, ba mươi sáu mỹ nhân như những cánh bướm, mục quang của cả điện như những thỏi sắt bị hút vào nam châm, bị hút chặt vào trên người tuyệt sắc mỹ nhân nọ.Những quan viên háo sắc lại càng trừng mắt ngây ngốc, miệng há to ra, ngậm lại không được.

Nàng tóc mây búi nghiêng, miệng cười như hoa,y phục như cánh chim sẻ xoay tròn phi vũ,dáng hình tuyệt đẹp, đôi lúc lại để lộ ra đôi chân trần linh lung mềm mại, làn da trắng hơn sương tuyết.Trên chân nàng đeo một cái chuông đồng nhỏ, tùy theo tiết tâu nhạc mà kêu leng leng, rất vui mắt vui tai.

-"Cô gái này là con gái của lão hồ ly, Bùi Ngọc Hoàn hay sao? Con bà nó, ai đã nói:" rồng sinh rồng, hổ sinh hổ",con gái của lão chuột đồng này lại hoàn toàn khác lão, một vưu vật như thế này, lại chịu gả cho một con lợn ngu xuẩn bất kham, quả thật là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, phí phạm đi một thiên vât.

Dù Sở Dịch đã nhìn quen mỹ nữ, cũng bị dung mạo tuyệt thế của nào thu hút, tâm mê thần túy, nhịn không được thi triển hỏa nhãn kim tinh, tận tình hân hưởng cở thể tuyệt mỹ kiều diễm này.

Nếu như nói vẻ đẹp của Tiêu Thái chân là ở vẻ ma mị, Yến Tiểu Tiên đẹp ở vẻ thanh lệ, Lý Tư Tư đẹp ở vẻ cuồng dã pha với u sầu, thì Bùi Ngọc Hoàn lại đẹp ở vẻ bởi vẻ tươi sáng hoạt bát.Nàng tươi mát như một trái đào mới hái, như được trộn nước tiên, làm người ta chỉ muốn cắn một cái...

Chính lúc Sở Dịch đang mồm khô lưỡi nẻ, suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy từ phía sau có tiếng nữ tử thấp giọng nói như muỗi kêu:

-" Vương gia, ngũ nương nương thỉnh ngài đến Trúc Âm các gặp mặt, có chuyện quan trọng cần thương lượng."

Sở Dịch quay lại nhìn, thấy nữ tì lục y có hai bím tóc, chính là a hoàn lúc trước thường đứng sau lưng của Ngũ Tuệ Phi.

Hắn ngưng thần nhìn đến chỗ ngồi của Ngũ Tuệ Phi một lần nữa, thấy không có ai, chỉ thấy một mình Đường Nguyên Tông đang ngồi, mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào Bùi Ngọc Hoàn,vừa cười vừa vỗ tay theo điệu nhạc.

Sở Dịch bình tĩnh lại,trong lòng hắn dường như đã hiểu, mỉm cười nói:

-" Ra thế, Ngũ Phi tất là vì chuyện vừa rồi, muốn ta di chuyển trận doanh, giúp con trai của nàng..."

Nghĩ đến ngày đó Ngũ Tuệ Phi khâm điểm cho hắn giải thích, trong lòng đột nhiên cảm thấy tội lỗi, than rằng:

-" Ngũ nương nương hòa ái thân thiết, rất hiểu đại cục.Ta nếu không giúp nàng,thì cũng phải cùng nàng hỏa giải, tận lực tranh thủ sự giúp đỡ của nàng."

Sở Dịch sau đó luyến tiếc nhìn Bùi Ngọc Hoàn thêm vài lần, rồi lập tức đứng lên theo nha đầu nọ đi ra khỏi điện.

Quan viên cả điện lúc này đều đang trầm mê vào điệu ca vũ mê môn, không ai lưu ý rằng Sở Dịch đã rời khỏi, duy có Lý Tư Tư thu ba lưu chuyển,si si nhìn theo bóng lưng của hắn, khó miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, không biết là đang vui hay buồn.

Ngòai điện trăng sáng sao thưa, cuồng phong nổi lên từng trận.

Sở Dịch đi heo nha hoàn nọ, dọc theo hồ đi một vòng lớn, cuối cùng xuyên vào rừng trúc,dừng lại trước một tòa trúc lầu tinh xảo linh long.

Ánh trăng như nước, rừng trúc xào xạc, càng làm không gian thêm vẻ yên tĩnh,nơi cửa sổ lầu hai ánh đèn leo lét, bóng người đung đưa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người.

Ánh đèn đột nhiên tắt phụt.

Nhà hoàn đẩy cửa trúc, chỉ dẫn Sở Dịch lên lầu hai, còn mình đứng ở một bên dưới lầu đợi lệnh.

Tiếng sàn lâu vang lên cọt kẹt, trong màn đêm tĩnh lặng, mang theo vài phần nguy hiểm bất an.

Sở Dịch ngầm có ý cảnh giác, dùng hỏa nhã kim tinh quét nhìn tứ phía, thấy không có dị dạng, mới quyết định đi tiếp.

Đến lầu hai, chỉ thấy ánh trăng lung linh chiếu sáng nửa căn phòng, Ngũ Tuệ Phi váy dài bay phần phần, đứng một mình, dáng lưng yểu điệu xinh tươi khó nói hết.

Sở Dịch nghe tim mình đập mạnh, mỉm cười, cúi người nói:" nương nương gọi cô gia đến, không biết là có điều gì chỉ giáo..."

Thoại âm chưa dứt, Ngũ Tuệ Phi đã chuyển mình hai mắt trợn tròn nhìn hắn chằm chằm, thần sắc rất cổ quái. Nguồn tại ện FULL

Xoẹt một tiếng, y phục đột nhiên trôi tuột xuống đất, Ngũ Tuệ Phi làn da trắng như tuyết đứng đó dưới anh trăng,nhũ núi cao vút,không ngừng rung rung.

Sở Dịch vô cùng kinh ngạc, thất thanh kêu:" Ngũ nương nương, bà...bà làm gì thế?"

Ngũ Tuệ Phi hai má đỏ hồng,không hề nói câu nào, từ từ nằm xuống đất, nhắm mắt lại, hai chân co lại, từ từ hướng về phía hắn mà mở ra, diệu xứ lập ức lộ xuất.

Sở Dịch nghe như sét đánh bên tay, lập tức thối lui một bước, muốn quay đầu đi, nhưng như ma xuy quỷ khiến không thể động đậy được, trợn mắt líu lưỡi, run rẩy nhìn chằm chằm.

Dưới ánh trăng, làn da nàng trắng như ngọc,phát ra những ánh sáng nhu hòa.

Ngũ Tuệ Phi hơi thở gấp gáp... hai chân run run,lồng ngực phập phồng.

Qua một lúc lâu, nhìn thấy hắn không hề động đậy, mới nhíu mày, run giọng nói:

-" Ngươi... ngươi còn đợi gì nữa? màu...mau đến đây..."

Sở Dich tim đập thình thịch:" ra thế, chắc là Lý Huyền lão tặc cùng Ngũ Phi nương nương đã sớm có tư tình, vì thế nàng mới lợi dụng thời cơ gặp mặt khó khăn này,gấp gáp không đợi được cùng hắn gặp mặt."

Sau đó liền thở dài một hơi, nói:" Ngũ nương nương, không thể được, ta không thể mạo phạm nàng, nàng mau về yến hội đi."

Ngũ Tuệ phi mở to hai mắt, vừa buồn vừa giận. run giọng mà nói:

-" ngươi... ngươi quả là ác tặc! Việc đến lúc này, còn giả vờ làm thánh nhân cái gì nữa chứ?"

" Việc ngươi muốn ta làm, ta đều làm rồi..., không lẽ ngươi còn muốn ta cầu ngươi nhục mạ ta nữa, rồi mới chịu giúp ta giải khai cổ độc hay sao?"

Nói xong câu cuối cùng, vành tai đỏ hồng,giận đến khó nói thêm, nước mắt từng giọt chảy xuống.

Sở Dịch a lên một tiếng,trong lòng vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Không ngờ Lý Huyền lão tặc lại ti bỉ vô sỉ đến như vậy,dám dùng trùng độc để thao túng ái phi của hoàng huynh.

Sở Dịch lạnh người, biết dâm cổ của nàng đã phát tác.

((Tố nữ chân kinh)) trên đo có viết, loại tà trùng này một khi phát tác, tử cung sẽ bị cắn xé, đau như dao cắt,đồng thời nhiệt huyết sôi lên, nóng như lửa đột, nếu như không kịp cùng trùng chủ giao cấu, cuối cùng nhất định huyết mạnh nổ tung, thoát âm mà chết.

Quả nhiên, lúc này, hai má nàng đỏ hồng như ráng hoàng hôn, trên làn da trăng như tuyết nổi lên những đốm đỏ kỳ lạ, đến hai nhũ đầu như hai núm anh đào cũng bị trương lên, dưới ánh trắng biền thành màu tím hồng yêu diễm.

Ngũ Tuệ phi miệng lảm nhảm, thần tình dần chuyển thành hoảng hốt, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn,trong đôi mắt mỹ lệ chứa đầu hoảng sợ, ngường ngục, sỉ nhục thống phỉ... cùng với ngọn lửa dục tình ngày một dâng cao.

Sở Dịch trong lòng rối loạn, trù trừ không quyết

((Tố nữ tâm kinh)) còn có chép một phương pháp khác, đó là dù không phải là trùng chủ,nhưng cũng có thể trong lúc giao tình dụ cổ trùng từ trong tử cung đối phương ra, sau đó giết đi.Nhưng nói cho cùng, thì phương pháp này cũng cần đến âm dương giao hợp.

Sau khi Thai hóa dịch hình, Sở Dịch tuy nhiễm cái tính phong lưu của Sở Cuồng Ca,tuyệt không phải là Liễu Hạ Huệ ôm trong lòng mà không loạn *1.Nhưng Ngũ tuệ phi là thân quốc mẫu, lại có ơn với hắn, hắn không thể nhân lúc người ta nan mà làm những chuyện mất đạo nghĩa như vậy được.

" ta cầu xin người... cầu xin ngươi... ngươi nói gì ta đều nghe...cái gì cũng đều đáp ứng... cầu xin ngươi..."

Ngũ Tuệ Phi gần như đã suy sụp, cuối cùng đã không còn ngượng ngập nữa mà cầu xin hắn,dùng hết sức của bản thân mà lết đến bên hắn,níu lấy bàn chân mà cầy xin, nước mắt lã chã như mưa:

Lòng Sở Dịch mềm đi, dương mày lẩm bẩm nói:" Bỏ đi, để thành công không nên câu nệ tiểu tiết, ngũ nương nương,đắc tội rồi!" vươn tay nắm láy nàng kéo vào trong lòng.

Ngũ Tuệ Phi hoan ngâm, hai tay bấu chặt lấy cổ hắn, cuồng loạn hôn lên.

Sở Dịch lòng cuồng loạn, cố gắng nhẫn nhịn tập trung, nhớ nhanh lại pháp quyết trong tố nữ chân kinh mà thi triển.

Ngũ tuệ nương toàn thân run rẩy, khoái cảm cuồng liệt làm nàng muốn ngất đi, nếu không phải Sở Dịch có chuẩn bị, dùng môi bịt chặt một nàng, chỉ sở tiếng kêu của nàng đã truyền xa vài lý.

Sở Dịch ngưng thần nhìn kỹ, một lúc sau, quả nhiên thấy vài con hắc trùng như lông ngựa, quấn chặt vào nhau, từ trong thành tử cung nàng chui ra, quằn quại lắc lư,liền đề khí, đem phân thân rút mạnh ra ngoài.

Ngũ Tuệ Phi hứ lên một tiếng, giống như mất một phần khí lực, toàn thân mềm nhũn nằm dướt đất, cả người co lại, hôn mê bất tỉnh.

Mấy con hoan trùng dưới ánh trắng xoắn lại thành khối, càng lúc càng nhỏ, rồi dần khô kiệt, cuối cùng xì một tiếng, hóa thành làn khói xanh biến mất.

Sở Dịch thở phào một hơi, đỡ nàng đứng lên.

Đột nhiên hắn lạnh người phát giác một cảm giác bất an mạnh mẽ, niệm lực quét qua, phát giác dưới lầu ả nha hoàn nọ đã sớm không thấy tung tích, ở phía bên phải dường như có vật gì đó đang bay.

Sở Dịch quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nơi cửa sổ trong ánh trăng, một cái thanh đồng hoa kính to tầm bằng ngón tau vô thanh vô tức xoay chuyển, phát ra một ánh bích quang mờ nhạt.

"Hồi quang kính!" Sở Dịch linh quang nhất thiểm, mồ hôi lạnh nhỏ ròng ròng.

Hồi quang kính là độc môn pháp bảo Long hổ sơn " Phá băng chân chân".Kính tới đâu người tới đó, Tề Phá Băng nhất định ở đâu đây,việc hai người vừa mới làm chắc đã không thoát được mắt hắn.

Cái gương đồng nọ dường như biết bị hắn phát giác, đột nhiên bay thăng lên trời, như lưu tinh bay về phía hòn giả sơn phía bắc.

Sở Dịch kinh nộ giao nhau, chính lúc muốn đuổi theo, thấy phía sau truyền lại tiếu hò hét, kim quang thiểm động, năm đạo nhân ảnh từ phía sau hòn giả sơn xông ra, thoáng một cái đã đến bên dưới trúc lầu.

Chú thích

*1:Liễu Hạ Huệ (sinh 720 TCN, mất 621 TCN) tức Triển Cầm 展禽, tên Hoạch 獲, tự là Quý 季, người đất Liễu Hạ 柳下, nước Lỗ 魯, thời Xuân Thu 春秋, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ 惠. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和

Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

theo truyền thuyết,có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

Cái câu ôm trong lòng mà không loạn có lẽ nói về truyền thuyết này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio