Edit: Tagoon
Mùa đông vừa đến sau trận tuyết đầu tiên. Từng bông tuyết to nặng bay lả tả rơi xuống, nhanh chóng tích tụ lại trên cây, trên mặt đất.
Trên những tán cây to rộng, tất cả lá cây lúc này đều rụng xuống, cứ thế trụi lủi đứng thẳng. Ngược lại, một vài loại cây có phiến lá tương đối nhỏ là vẫn còn kiên cường chống đỡ.
Mà chờ một trận tuyết quét qua, e là lại sẽ "trọc" đi không ít.
Chu Tịch đối với cảnh tượng này còn rất thích, nhưng Hùng Dã không cho hắn xem nhiều: "Tuyết lớn như vậy lạnh biết bao nhiêu. Chúng ta ở trong nhà đừng nên đi ra ngoài, miễn cho bị đông lạnh hỏng mất."
Hùng Dã thật sự rất lo lắng cho Chu Tịch. Thấy Chu Tịch không có phản ứng gì, y lại khuyên: "Ngươi không biết đấy thôi. Mùa đông mấy năm trước, trong bộ lạc có một đứa bé đói lả, chạy ra ngoài tìm ăn. Kết quả ở trên nền tuyết đi rất lâu, đôi chân của nó đã bị đông lạnh hỏng. Sau khi trở lại bộ lạc sưởi ấm, hai chân thậm chí còn từ trên đùi rụng xuống dưới...... Nó sau đó đã chết."
Nói đến sau đó, trên mặt Hùng Dã xuất hiện vẻ nghĩ mà sợ cùng bi thương.
"Về sau sẽ không còn chuyện như vậy." Chu Tịch ôm Hùng Dã.
Hùng Dã tuổi không lớn, mấy năm trước còn chưa thành niên, người mà y vừa nói...... Không chừng chính là bạn bè đồng trang lứa với y. Còn chuyện chân bị đông lạnh rụng...... Ở nơi rét lạnh một thời gian dài, ngón tay ngón chân rất dễ bị đông lạnh dẫn đến hoại tử, nếu như không được xử lý tốt, khả năng cao sẽ bị rụng ra.
"Đương nhiên!" Hùng Dã rất nhanh đã trở nên vui vẻ: "Về sau mọi người nhất định sẽ không đói bụng. Bây giờ chỉ cần trứng đất và lúa mạch là đã có thể nuôi sống rất nhiều người. Mấy thứ này sang năm còn có thể trồng nhiều thêm một chút."
Chu Tịch gật gật đầu.
Nếu chỉ dựa vào săn thú và thu thập để đạt được thức ăn, bộ lạc sẽ không có biện pháp phát triển lớn mạnh. Nhưng nếu như đẩy mạnh phát triển gieo trồng...... Là có thể nuôi sống rất nhiều rất nhiều người.
Chu Tịch và Hùng Dã cùng nhau trở về phòng ngủ.
Suy xét đến Hùng Dã có thú hình rất lớn, phòng ngủ của bọn họ cũng được xây thật rộng rãi, dài rộng đều khoảng chừng mét. Mà bên trong phòng, trừ bỏ một chiếc giường ra còn có một cái hố rất lớn.
Chu Tịch ở cạnh hố trải da thú, lại nhóm lửa trong hố, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên.
Tường làm bằng đất cực kì rắn chắc, cửa sổ cũng được đóng kín, chỉ dựa vào đống lửa để chiếu sáng...... Trong phòng lúc này thật ấm áp.
Chu Tịch kê ghế nằm của mình ở cạnh đống lửa, sau đó lấy ra một ít hạt bí đỏ cho Hùng Dã ăn.
Sau khi hắn mang bí đỏ về, trong bộ lạc đã bắt đầu gieo trồng.
Bí đỏ mang theo vị ngọt, tư tế vô cùng yêu thích, lũ trẻ trong bộ lạc cũng rất thích. Bọn họ bèn để lại hạt bí đỏ chuẩn bị làm hạt giống sang năm tiếp tục trồng.
Chu Tịch đòi tất cả số hạt giống đó về, nói với bên ngoài là hạt giống ở trên tay hắn, sang năm thuận tiện gieo giống. Nhưng trên thực tế...... Hắn lấy một nửa trong số đó rang thành hạt bí rang —— Dù sao trồng bí đỏ không cần tới nhiều hạt giống như vậy.
Nồi gốm trước tiên làm nóng, lại đổ hạt bí đỏ vào rang trong chốc lát, sau đó thêm một chút nước muối đặc, tiếp tục rang trong chốc lát, hạt bí đỏ có vị mặn lập tức ra lò.
Đáng tiếc chính là quá ít.
"Đây là cái gì?" Hùng Dã hỏi.
"Hạt bí đỏ, ngươi nếm thử." Chu Tịch nói.
Hùng Dã lấy mấy hạt, trực tiếp ném vào trong miệng, nhai nhai ăn: "Ăn cũng khá ngon."
Chu Tịch cười khẽ lên: "Ngươi thích thì ăn nhiều một chút."
Hắn nói, cầm mấy hạt, chậm rãi cắn.
Hùng Dã thấy Chu Tịch ăn thứ bé xíu như thế còn phải lột vỏ thì hơi buồn cười.
Hạt bí đỏ này vỏ bên ngoài lại không cứng, căn bản không cần lột! Cơ mà lột phỏng chừng ăn càng ngon hơn.
Thấy Chu Tịch ăn chậm rì rì, Hùng Dã bèn không động vào chỗ hạt đó nữa. Chút xíu hạt bí đỏ như vậy, y ăn mấy miếng là hết, còn không cảm thấy ngon ở chỗ nào, chẳng bằng không ăn để dành cho Chu Tịch.
Chẳng qua việc lột vỏ này lại giúp Hùng Dã nghĩ ra chuyện mà mình có thể làm —— Y tìm công cụ và một thúng lúa mạch lớn, bắt đầu xát vỏ.
Sau khi xây xong nhà mới, Chu Tịch từng ở trong sân nhà mình trồng không ít lúa mạch. Số lúa mạch đó đã sớm được thu hoạch rồi phơi khô, chỉ là chưa kịp thoát vỏ, bây giờ bọn họ vừa lúc rảnh rỗi.
Chu Tịch ăn hạt bí, Hùng Dã nhẹ nhàng giã lúa xát vỏ. Hai người vây quanh đống lửa, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã khó có được.
"Phòng ở này thật tốt. Trước kia ở trong sơn động, cho dù có nhóm lửa thì vẫn cứ buốt lạnh như băng." Hùng Dã nói. Y trước kia vẫn luôn sống trong sơn động. Khi đó dù đã lót dưới thân rất nhiều da thú lông chim thì vẫn cảm thấy rất lạnh. Nhưng phòng ở này lại khác.
Bùn đất dưới chân bọn họ đều được đầm chặt kín mít, còn dùng lửa hơ qua, bây giờ lại nhóm một đống lửa...... Lúc này ngồi ở bên cạnh hố lửa, mặt đất dưới thân y cực ấm áp, làm người chỉ muốn nằm xuống.
"Chờ sang năm có thể xây thêm một ít phòng ở nữa cho người trong bộ lạc, mọi người sẽ đều có nhà." Chu Tịch nói. Cái khe núi kia tuy rằng an toàn, nhưng điều kiện sinh hoạt tuyệt đối không thể so được với nhà ở.
"Ta cũng cảm thấy như vậy!" Hùng Dã cùng Chu Tịch nói lên rất nhiều ý tưởng của mình đối với tương lai, lại bắt đầu kể đủ loại chuyện gặp phải vào những mùa đông trước kia.
"Mùa đông trước kia, ta không có muối, thịt để dành bị thối. Sau đó ta bèn ở bên ngoài chôn thịt trong tuyết giữ đông, kết quả thịt không biết bị ai trộm đi......"
"Mùa đông ta từng đi bắt cá. Ở trên mặt băng phá một cái động, lũ cá sẽ đi tới thăm dò, vợt một phát là trúng ngay! Qua thêm ít thời gian nữa ta sẽ đi bắt cho ngươi!"
"Mùa đông trôi qua, khi tuyết vừa hòa tan sẽ mọc lên rất nhiều cỏ non xanh mơn mởn, ăn khá ngon."
......
Chu Tịch xoa xoa đầu Hùng Dã, Hùng Dã nói chính là cỏ chân chính, khẳng định ăn không ngon. Y sẽ cảm thấy ăn ngon hẳn là vì khi đó đã đói lả.
"Ngươi đừng có xoa đầu ta......" Hùng Dã nói. Đang nói thì trong miệng bị nhét vào cái gì đó. Y nhai nhai, mới phát hiện là hạt bí đã tách vỏ.
Chu Tịch vừa rồi liên tục tách vỏ, tách ra được một chút ít, kết quả cho y ăn hết!
Hùng Dã nói: "Thôi, ngươi muốn xoa thì cứ xoa đi." Chu Tịch đại khái là do không có hình thú nên rất thích bộ lông y, mà xoa đầu y...... Là bởi vì sau khi y biến thành hình người, chỉ ở trên đầu mới có lông sao?
Hùng Dã cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng chút yêu thích bé nhỏ này của bạn lữ.
Lúc trước, những ngày ấy Hùng Dã vẫn luôn rất bận. Bây giờ đột nhiên rảnh rỗi, ngược lại cảm thấy không có việc gì để làm. Sau khi xát lúa mạch xong, Hùng Dã nói: "Bây giờ no bụng, lại ấm áp, ta một chút cũng không muốn ngủ đông, cũng không muốn đi ra ngoài, chẳng có việc gì làm cả."
"Có việc đấy." Chu Tịch nói: "Chúng ta học chữ đi."
Hùng Dã: "......"
Chu Tịch lại nói: "Hôm nay nếu có thể học được hai mươi chữ, ta sẽ kể chuyện xưa cho ngươi."
Hùng Dã tức khắc vực dậy tinh thần: "Được!" Hồi trước lúc dạy y phương thức chiến đấu, Chu Tịch đã từng kể chuyện cho y nghe. Những câu chuyện đó đều cực kỳ hay, y voo cùng thích nghe.
"Vậy bắt đầu học đi, học xong ta sẽ kể cho ngươi chuyện về Hùng Đại Hùng Nhị." Chu Tịch lại nói, sau đó vừa dạy vừa hồi ức lại một bộ phim hoạt hình từng xem nào đó có nhân vật chính là gấu, thuận tiện bắt đầu bịa chuyện.
Trực tiếp kể phim hoạt hình khẳng định là không được, hắn bèn kể chuyện Hùng Đại Hùng Nhị ở bên ngoài trải qua nguy hiểm, cuối cùng trở thành Thú Vương. Câu chuyện kiểu như vậy Hùng Dã nhất định sẽ thích.
Trong lúc Hùng Dã nóng lòng muốn nghe chuyện, hưng phấn bắt đầu học tập thì ở sơn động của tư tế, Hùng Hà cao lớn ngồi đối diện với tư tế nhỏ gầy, gương mặt tràn tuyệt vọng.
Mùa đông, một người đàn ông cường tráng có được rất nhiều đồ ăn như ông rõ ràng hẳn là phải ở trong sơn động của mình, ôm người phụ nữ của mình ngủ. Vì cái gì mà ông lại phải ở bên này đối diện với gương mặt già nua đầy nếp nhăn của tư tế, còn phải học thuộc bài?
Hùng Hà không nhịn được nói: "Tư tế, ta không có biện pháp câu thông với Thần Thú, ta cảm thấy ta không thích hợp làm tư tế." Ông trước nay đều chưa từng cảm nhận được Thần Thú!
Tư tế cực kỳ bình tĩnh: "Không sao cả, ta và ngươi giống nhau đều không thể câu thông với Thần Thú."
Hùng Hà: "......"
Trong khi Hùng Hà buồn bực, Hùng Dã đã học xong hai mươi chữ, sau đó thoải mái dễ chịu nằm ở bên cạnh Chu Tịch, bắt đầu nghe Chu Tịch kể chuyện xưa.
Hùng Đại Hùng Nhị quá lợi hại! Y phải học tập bọn họ mới được!