Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tagoon
Nơi nguyên bản thuộc về bộ lạc Thanh Sơn hiện tại chứa đầy đám người bộ lạc Cự Hổ. Sáng sớm, bọn chúng đã tụ lại với nhau, từng miếng từng miếng to đánh chén thịt.
Tộc nhân của bộ lạc Thanh Sơn cũng không tử vong toàn bộ, sống sót một ít. Những người này từng phải chịu đói khát đánh đập, đã thành nô lệ của bộ lạc Cự Hổ. Hiện tại một đám vẻ mặt chết lặng hầu hạ bộ lạc Cự Hổ.
Trong đó một thiếu niên mười mấy tuổi của bộ lạc Thanh Sơn nướng thịt hơi chậm một chút, lập tức đã bị một kẻ thuộc bộ lạc Cự Hổ bên cạnh đạp một cước: "Làm việc chậm như vậy, cẩn thận ta đánh chết ngươi."
Thiếu niên này trên người có thương tích, lại đói, bị đạp ngã trên mặt đất xong thì nửa ngày không bò dậy nổi. Kết quả bởi vì như vậy mà lại bị người ta dùng chân dẫm lên trên cổ: "Chỉ giỏi lãng phí lương thực!
Người này dùng một chút lực đã dẫm chết thiếu niên dưới lòng bàn chân.
Bộ lạc Cự Hổ không thiếu nô lệ. Nô lệ không biết làm việc chính là lãng phí lương thực, bọn chúng bình thường đều sẽ trực tiếp giết.
Hành vi như vậy còn có thể làm mấy tên nô lệ dư lại càng thêm nghe lời —— Những nô lệ đang nướng thịt lại càng không dám có chút chậm trễ.
Cảnh tượng giết người này hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến hứng thú ăn thịt của đám người bộ lạc Cự Hổ.
Mà đứng trên mọi người, một con cọp răng kiếm không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với lão hổ bình thường đang ăn một khối thịt nướng to.
Tộc trưởng bộ lạc Cự Hổ Hổ Thiên rất thích dùng hình thú sinh hoạt, đặc biệt là sau khi hình thú của gã càng lúc càng lớn.
Ở bộ lạc Cự Hổ, người thức tỉnh thành cọp răng kiếm tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nhìn ra toàn bộ bộ lạc thì luôn có một vài người như vậy. Bây giờ cuốc sống của mỗi người đều trải qua rất tốt, trong bộ lạc thậm chí có năm sáu người thức tỉnh thành cọp răng kiếm.
Nguyên bản, hình thú của Hổ Thiên tuy rằng lớn hơn so với những con cọp răng kiếm khác một chút, nhưng cũng không quá nhiều. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hình thú của Hổ Thiên thế nhưng lại biến lớn, phải gấp đến hai lần so với lúc trước!
Những con cọp răng kiếm khác nhiều nhất cũng chỉ kg, nhưng Hổ Thiên lúc này ước chừng có kg, hơn cân!
Gã còn có răng nanh dài sắc nhọn, móng vuốt sắc bén...... Bộ lạc cự hổ một đường tới tận bây giờ vẫn chưa gặp được thú nhân nào mà Hổ Thiên không đối phó được!
Hổ Thiên một hơi ăn - cân thịt, lúc này mới biến thành hình người.
Gã ngồi ở trên thượng vị to rộng, loã lồ thân thể tinh tráng của mình, hỏi: "Đám khủng long khổng lồ trong lãnh địa đã đuổi dồn cùng một chỗ chưa?"
"Tộc trưởng, rồi ạ!" Lập tức có người trả lời.
"Có những loại nào?" Hổ Thiên hỏi.
"Có một con khủng long răng cá mập, ba con Ngưu long ăn thịt, còn có hai con Trọng long và một vài loại khủng long khác, đã chậm rãi dẫn tới nơi cách bộ lạc Đại Hùng rất gần." Người nọ nói.
Khủng long răng cá mập (Carcharodontosaurus)
-m
-kg
Ngưu Long ăn thịt (Carnotaurus)
-kg; Dài -m
Trọng long (Barosaurus)
-kg; Cao m; Dài -m
Khủng long răng cá mập là một thợ săn hung mãnh. Nó có hàm răng sắc bén và thân thể cường tráng, sau khi thành niên còn có thể dài tới mười hai mét. Đến nỗi Ngưu long ăn thịt, loại khủng long này so với khủng long răng cá mập thì nhỏ hơn một chút, nhưng cũng là một tay săn phi thường hung mãnh. Nó thể dài đến mét, chi sau cường tráng, chi trước rất nhỏ nhưng đầu rất lớn. Đương nhiên, hai loại khủng long này dù lớn thì cũng không hơn được so với Trọng long. Trọng long thành niên thân dài vượt qua mét!
Loại khủng long này thể nặng chừng bốn năm chục tấn, có thể coi là cự thú.
Những con khủng long đó đều sống ở ở phụ cận.
Người bộ lạc Cự Hổ tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không dám đi săn loài khủng long như vậy, hoặc là nói không muốn trêu chọc mấy con khủng long đó.
Vì thế, bọn chúng sau khi chiếm lĩnh một khối địa phương thì sẽ nghĩ cách dẫn dụ những loài khủng long này ra khỏi lãnh địa, để chúng nó đi tai họa nơi khác.
"Không tồi, các ngươi xem xét tình huống, chờ thời cơ không sai biệt lắm thì ném dược tới chỗ bộ lạc Đại Hùng đi." Hổ Thiên nói.
Gã đã nghe đám người bộ lạc Thanh Sơn nói, bộ lạc Đại Hùng kia ở trong một cái khe núi, có thể ngăn trở được rất nhiều công kích.
Nhưng mấy đại gia hỏa như này dẫn theo một ít tiểu gia hỏa chạy tới...... Gã cũng không tin đám người bộ lạc Đại Hùng có thể chống đỡ được!
Không chỉ mình Hổ Thiên nghĩ như vậy, những kẻ khác trong bộ lạc Cự Hổ cũng nghĩ giống hệt như thế.
Dưới sự "dẫn đường" của đám người bộ lạc Cự Hổ, ở nơi cách bộ lạc Đại Hùng đại khái một ngày lộ trình, có một vài con khủng long thật lớn bắt đầu hướng về một phía chạy tới.
Trong lúc đám khủng long này chạy, các loài khủng long nhỏ phía trước chúng cũng sẽ kinh hoảng chạy trốn, thậm chí chạy lên phía trước, cuối cùng liền biến thành một bầy đàn khủng long cùng nhau chạy.
Con nhỏ chạy phía trước con lớn đuổi phía sau, nhìn mênh mông cuồn cuộn!
Cùng lúc đó, người bộ lạc Đại Hùng đang chuẩn bị ra ngoài đi săn.
Hùng Dã mang theo người bộ lạc Tiểu Khê ra cửa, vừa đi vừa thở dài.
Chu Tịch biết y tại sao lại như vậy —— Bọn họ hôm nay hơn phân nửa không bắt được con mồi nào.
Nhìn mà xem, những người này ra cửa đều không cầm vũ khí, ngược lại mỗi người cõng một cái sọt!
Lúc này thời tiết rất nóng, rất nhiều trái cây đều chín. Dĩ vãng loại thời điểm như hiện tại, người trong bộ lạc chỉ có thể ở bên cạnh nhà mình thu thập, đi đến nơi xa một chút sẽ đụng phải khủng long. Mà những chỗ đó cũng không có gì để thu thập —— Khủng long ăn cực kỳ nhiều, một con khủng long chỉ trong một ngày là có thể ăn hết toàn bộ quả trên một cây đại thụ!
Nhưng bây giờ không có khủng long...... Bọn họ tùy tiện tìm một cái cây là có thể hái mấy sọt, đều sắp ăn không hết.
Hùng Dã thích ăn thịt, cố tình phụ cận bộ lạc không có thịt. Gần đây bộ lạc lại không thiếu lương thực, sẽ không bắt bọn họ phải đi quá xa để săn...... Chu Tịch xoa xoa cái mũi, bắt đầu cân nhắc.
Có lẽ...... Buổi tối hôm nay hắn có thể đưa Hùng Dã đi xa một chút, để Hùng Dã đi tới nơi khác săn?
Đương nhiên, đó là chuyện của buổi tối.
Chu Tịch nhìn thoáng qua những người trong bộ lạc thích vẽ đầy lên trên mặt mình những vòng tròn hoặc là mấy đồ án khác, yên lặng trở về sơn động.
Nếu buổi tối có việc làm, vậy hắn ban ngày phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Dù sao chuyện khác hắn cũng không giúp được gì.
Trong khi Chu Tịch ở trong sơn động ngủ, Hùng Dã đã dẫn người hái được khá nhiều trái cây.
Những thứ như trái cây, rau dại hái quá nhiều ăn không hết sẽ lãng phí. Thấy sọt của mọi người đã đầy, Hùng Dã liền không cho người tiếp tục hái, ngược lại nói: "Chúng ta đi đào hồ nước đi."
Hùng Dã lúc trước phát sầu chuyện đi săn, Chu Tịch bảo y đi đào bẫy rập, nhưng một đám bẫy rập đều để không.
Chuyện này khiến Hùng Dã đối với việc đào bẫy rập mất đi hứng thú. Thẳng đến một ngày nào đó, y đang đào bẫy thế nhưng lại đào ra nước!
Hùng Dã bị doạ đến ngây người, lập tức tìm tới Chu Tịch hỏi nguyên nhân. Sau đó Chu Tịch liền nói cho y, dưới nền đất có nước, đào một cái hố lớn hơn, sâu hơn một chút, bên trong sẽ có nước.
Chu Tịch thậm chí nói, như vậy có thể đào ra được một cái hồ nước, sau đó nuôi cá.
Cá thế nhưng cũng có thể nuôi! Hùng Dã lập tức bắt đầu cảm thấy hứng thú!
Gần đây mặc kệ là nuôi khủng long con hay là chăm sóc lúa mạch trứng đất đều đã đi vào quỹ đạo, chuyện Hùng Dã phải làm không nhiều lắm. Hùng Dã ngay lập tức dẫn theo thuộc hạ bắt đầu đi đào hồ nước.
"Chúng ta nhất định phải đào một hồ nước thật lớn, nuôi thật nhiều cá!" Hùng Dã nuốt một ngụm nước miếng. Không có thịt khủng long, nếu có thể cho y tận tình ăn cá thì y cũng rất thích.
Người bộ lạc Đại Hùng và bộ lạc Tiểu Khê lên tiếng, đều nghiêm túc bắt đầu làm việc.
Cá tốt xấu cũng là thịt! Bọn họ muốn ăn!
Trong khi bộ lạc Đại Hùng bận rộn, Sư Lệ rốt cuộc được Tượng Thiên thả ra khỏi địa lao.
Sư Lệ quy thuận Tượng Thiên, nguyện ý đem phương pháp tu luyện dạy cho Tượng Thiên.
Đương nhiên, gã cũng không phải thiệt tình làm như vậy. Gã không tính toán thật sự giao phương pháp tu luyện cho Tượng Thiên...... Gã quyết định dạy cho Tượng Thiên một vài phương pháp tu luyện sai lầm.
Rốt cuộc từ địa lao bước ra, nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, Sư Lệ có loại cảm giác một lần nữa sống lại.
Thần Thú cho gã cơ hội sống lại một lần, gã vốn nên trở thành người cường đại nhất, không nghĩ tới thế nhưng gặp phải Tượng Thiên......
Sư Lệ thầm mắng một tiếng, tâm tình lập tức trở nên rất kém.
Chẳng qua, gã rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
Tượng Thiên sớm hay muộn cũng sẽ chết, gã chỉ cần dây dưa đến khi Tượng Thiên chết là giải thoát rồi!
Sống trong bộ lạc Tượng Hình kỳ thật so với ở bộ lạc Đại Hùng tốt hơn rất nhiều.
Rốt cuộc, không bao lâu nữa, bộ lạc Đại Hùng sẽ bị một vài khủng long thể hình lớn công hãm.
Một vài con khủng long khổng lồ sẽ đến lãnh địa của bộ lạc Đại Hùng công kích bọn họ, cuối cùng khiến bộ lạc Đại Hùng chết rất nhiều người......
Nghĩ đến cuộc sống của người khác còn không tốt bằng mình, Sư Lệ lập tức liền cảm thấy cao hứng.
Đồng thời cũng có chút buồn bực —— bộ lạc lớn như bộ lạc Tượng Hình, gã đời trước cũng đã từng tiếp xúc, tại sao mà bây giờ...... Sinh hoạt của những người này hoàn toàn không tốt như trong trí nhớ của gã vậy?
Khác không nói, chỉ nói riêng về đồ ăn...... Những người này vẫn chưa biết làm bánh bột sao? Thế nhưng trực tiếp xào lúa mạch vẫn còn xác cho gã ăn.
Gã ở Thú Thần Điện đã từng uống trà dùng lúa mạch ngâm, nhưng quả thật là chưa thử trực tiếp ăn cái này như đồ ăn!
Đây người của bộ lạc Tượng Hình khinh thường gã, cố ý lăn lộn gã đúng không?
Sư Lệ oán hận đem lúc mạch xào còn chưa bỏ xác nhét vào trong miệng, nhai lên.
Người bộ lạc Đại Hùng cũng chưa từng được ăn lúa mạch...... Gã như vậy cũng coi như khá tốt.
Bọn họ còn sắp bị khủng long ăn kìa! Sư Lệ nghĩ như vậy xong lại cảm thấy thoải mái.
Phụ cận bộ lạc Đại Hùng, Hùng Dã dẫn người đào hồ nước. Đào được một nửa, y đột nhiên cảm giác được không đúng.
Mặt đất truyền đến chấn động cực nhỏ khó phát hiện, còn có một ít khí vị từ nơi xa truyền đến......
Hùng Dã nhíu mày nhìn về phương hướng nào đó, mà một người giỏi leo trèo trong bộ lạc đã trèo lên cái cây bên cạnh, xem xét tình huống phía xa!
Người này để nhìn được rõ ràng hơn nên đã biến thành hình thú trèo lên ngọn cây, xem xong lại bò xuống dưới, sau đó đầy mặt kích động nhìn Hùng Dã: "Hùng Dã, đám khủng long đó đều đã trở lại! Đã trở lại!" Động tĩnh mà hắn nhìn thấy...... Thật nhiều khủng long đã kéo nhau trở lại!
Người này đầy mặt kích động. Hùng Dã thấy thế, cũng bò lên trên cây xem thử, quả thực nhìn thấy ở nơi xa động tĩnh không nhỏ, còn có một vài con khủng long cổ dài thò ra từ những cây đại thụ.
Đám khủng long này đều đang chạy tới chỗ bọn họ bên này!
Khủng long thật lớn!
Hùng Dã nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Đám người bò theo lên trên cây xung quanh y cũng đều nuốt một ngụm nước miếng.
Thật nhiều thịt!