Edit: Tagoon
Hổ Thiên vừa chết, hơn một trăm người còn lại của bộ lạc Cự Hổ cũng bèn không đáng sợ.
Trên thực tế, không đợi bọn họ kịp ra tay những người này đã tan, tách ra bắt đầu bỏ trốn.
Thời điểm bọn chúng tụ lại với nhau, Hùng Dã sợ người bên mình bị đánh chết nên không dám liều mạng, nhưng giờ bọn chúng đã phân tán......
Hùng Dã dẫn theo người bắt đầu tiêu diệt từng bộ phận.
Bọn họ vừa đuổi giết những người này vừa tiến về phía trước, rất nhanh đã tới nơi ở của bộ lạc Cự Hổ.
Nơi này đã từng thuộc về bộ lạc Thanh Sơn, nhưng giờ đã đổi chủ.
Bộ lạc Thanh Sơn được xây dựa gần một ngọn núi. Bọn họ có một cái sơn động lớn, còn có rất nhiều phòng ở thấp bé tròn tròn. Những căn nhà này dùng nhánh cây và lá cây dựng thành, rất nhỏ, nhưng cũng có thể che mưa chắn gió.
Ngoài ra, người bộ lạc Thanh Sơn còn dùng bùn đất và đá tảng làm thành tường vây.
Bọn họ yêu quý hết thảy mọi thứ bên trong bộ lạc của mình, kể cả là bên ngoài tường vây hay là nhà ở bên trong đều được bảo hộ rất kỹ lưỡng. Nhưng bộ lạc Cự Hổ đối với những thứ này lại không có chút tình cảm nào. Hiện giờ, những căn nhà do người bộ lạc Thanh Sơn vất vả xây lên phần lớn đã bị hủy, tường vây kia lại càng sớm đã sụp xuống.
Sáng sớm nay, em trai Hổ Thiên, Hổ Vân thức dậy.
Gã xách một nữ nhân bộ lạc Thanh Sơn bị gã lăn lộn cả đêm từ trong phòng ném văng ra ngoài, nhìn nữ nhân này bị người trong bộ lạc kéo đi, không chút nào để ý ngáp một hơi.
"Buổi sáng hôm nay ăn cái gì?" Ngáp xong, gã lại hỏi.
"Có thịt nướng." Một người đáp, rất nhanh đã có nô lệ dâng lên thịt đã nướng chín.
Thịt được chọn để nướng chính là bộ phận non mềm nhất trên người khủng long. Hổ Vân ở trong sơn động bắt đầu ăn uống thỏa thích. Mà bên cạnh gã, mấy kẻ khác của bộ lạc Cự Hổ đang đùa bỡn một nữ nô.
"Cũng không biết đã đánh hạ được bộ lạc Đại Hùng rồi hay chưa." Một người ngồi xuống trước mặt Hổ Vân: "Nơi này ta đã ở đến phát ngán, người nơi này ta cũng chơi chán rồi, giờ chỉ muốn tới bộ lạc Đại Hùng chơi thử xem thế nào."
Hổ Vân cũng cảm thấy rất hứng thú đối với bộ lạc Đại Hùng: "Khẳng định đã đánh hạ được! Bộ lạc Đại Hùng hẳn rất có ý tứ, đám nữ nhân có hình thú là gấu lúc chơi khẳng định sẽ rất hăng hái."
Hổ Vân và kẻ kia cứ thế bắt đầu tán gẫu về bộ lạc Đại Hùng.
Bọn chúng căn bản không đặt bộ lạc Đại Hùng ở trong mắt. Rốt cuộc Hổ Thiên tự thân xuất mã chưa từng thất bại bao giờ.
Bọn chúng vừa nói thế, những kẻ khác trong bộ lạc Cự Hổ cũng không khỏi mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Một nữ nhân của bộ lạc Cự Hổ dùng một chân đá bay người đàn ông đang ở trên người ả ra sức nhưng lại không đủ lực: "Thật là, một chút ý vị cũng không có...... Chẳng biết nam nhân của bộ lạc Đại Hùng có đủ hăng hái hay không."
"Ngươi muốn hăng hái, tìm chúng ta đi! Nam nhân hăng hái của bộ lạc Đại Hùng khẳng định đều bị tộc trưởng giết sạch rồi." Một nam nhân của bộ lạc Cự Hổ nói.
"Nếu không phải các ngươi quá xấu, ta làm sao phải tìm đến người khác?" Nữ nhân kia nói.
"Chính ngươi chẳng lẽ không xấu?" Nam nhân kia bất mãn.
"Cho nên những nam nhân trong bộ lạc mà ta nhìn trúng mới chướng mắt ta đấy!" Nữ nhân này nói.
Mấy kẻ này đang nói chuyện, bên ngoài có người tới: "Hổ vân, Miêu Hỏa tới!"
"Hắn đã trở lại? Có mang thứ gì về hay không?" Hổ Vân vui mừng hỏi.
Người tới báo tin sắc mặt cứng đờ: "Đại...... Đại nhân...... Miêu Hỏa hắn......"
Hổ Vân lập tức ý thức được không đúng: "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?"
"Tộc trưởng đã trở lại chưa?" Giọng nói của Miêu Hỏa vang lên. Hổ Vân nhìn qua mới phát hiện Miêu Hỏa cả người chật vật, nhìn như sắp chết.
Hổ Vân sắc mặt biến đổi: "Ngươi làm sao vậy? Còn nữa, anh trai ta không phải ở cùng với các ngươi sao?"
Nghe Hổ Vân nói vậy, sắc mặt Miêu Hỏa vốn đã khó coi nay càng khó coi hơn.
Hổ Thiên rời đội chạy trước, hắn cho rằng Hổ Thiên sớm đã trở lại, kết quả...... Hổ Thiên thế nhưng chưa trở về?
Nếu như Hổ Thiên chưa trở về...... Không phải ngài ấy đã mất mạng rồi đấy chứ?
Miêu Hỏa sắc mặt trắng bệch: "Tộc trưởng đã trở lại trước một bước, hắn......"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hổ Vân hỏi.
Miêu Hỏa thấy Hổ Vân hỏi, cũng không giấu giếm, lập tức đem tất cả mọi chuyện bọn họ gặp phải nói ra hết.
Người bộ lạc Cự Hổ đều tụ lại đây, nghe được một nửa, có người nói: "Chuyện này không có khả năng, ngươi nhất định đang gạt người!"
"Ta không có gạt người." Miêu Hỏa cúi đầu, cười khổ.
Miêu Hỏa xác thật không hề gạt người.
Sau Miêu Hỏa, lục tục lại có một vài người bộ lạc Cự Hổ chạy trốn trở về —— Sau khi tách ra đào tẩu, bọn chúng ngược lại trốn thoát được không ít.
Những kẻ này khi về tới được bộ lạc phần lớn đều bị thương, kể cả không bị thương thì cũng là một bộ chim sợ cành cong. Nhưng dù vậy, bọn chúng đều tràn ngập hy vọng.
Bọn chúng vừa về một lúc đã bắt đầu hỏi tin tức Hổ Thiên.
Bọn chúng cảm thấy Hổ Thiên nhất định có thể giúp bọn chúng báo thù!
Nhưng Hổ Vân nói cho bọn chúng một tin tức khiến bọn chúng phải tuyệt vọng —— Hổ Thiên vẫn chưa trở về!
"Tộc trưởng làm sao lại chưa trở về? Nhất định là nhầm lẫn ở đâu rồi!"
"Tộc trưởng rõ ràng chạy trước!"
"Tộc trưởng đi đâu rồi?"
......
Hổ Thiên rõ ràng đi trước một bước, lại vẫn chưa trở về...... Hơn phân nửa là đã chết.
Người bộ lạc Cự Hổ đều hiểu điều này, nhưng không một ai muốn tin tưởng.
"Anh của ta sẽ không có việc gì, chẳng qua chỉ là một bộ lạc Đại Hùng cỏn con mà thôi, bọn chúng chẳng lẽ còn có thể khiến anh ta bị thương?" Hổ Vân tin tưởng vững chắc anh trai của mình không có việc gì: "Anh ta là mạnh nhất!"
Trước kia mỗi khi nói ra lời này, tất nhiên sẽ có rất nhiều người hưởng ứng Hổ Vân, nhưng lần này lại không một ai hưởng ứng.
Đám người Miêu Hỏa đã từng nói, bộ lạc Đại Hùng công kích bọn họ, trong đó có hai kẻ thực lực tương đương với Hổ Thiên.
"Hai cường giả của bộ lạc Đại Hùng, một có hình thú là lợn, một người khác có hình thú là gấu, đều vô cùng lợi hại! Thú nhân gấu kia có thú hình so với tộc trưởng còn lớn hơn nhiều, một cái tát là có thể chụp chết một thú nhân bình thường. Thú nhân có hình thú là lợn cũng không thể khinh thường, có thể cùng tộc trưởng đánh ngang tay......" Một người còn sống sót kể lại, khi nói còn không khắc chế nổi mà run rẩy một hồi.
Nét mặt Hổ Vân cứng lại. Đám người này bày ra bộ dạng như vậy...... Hay là anh trai gã thật sự đã xảy ra chuyện?
Hổ Vân không muốn tin tưởng điều này. Còn đang rối rắm, đột nhiên có người chạy tới: "Hổ Vân, đã xảy ra chuyện. Bên ngoài có một con gấu rất lớn tới!"
Hổ Vân theo người chạy ra thì nhìn thấy ở bên ngoài tường vây của bộ lạc Thanh Sơn, một con gấu khổng lồ thân cao vượt quá mét đang đứng, khiến người chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Con gấu đứng thẳng liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó lại tứ chi chấm đất, phát ra một tiếng gào lớn.
Hổ Vân theo bản năng run rẩy.
Con gấu này quá lớn, thật đáng sợ!
Đây chính là kẻ mà đám người Miêu Hỏa nói, cường giả của bộ lạc Đại Hùng?
Nếu cường giả của bộ lạc Đại Hùng là như thế này...... Anh của gã......
Hổ Vân đang nghĩ như vậy thì nhìn thấy con gấu khổng lồ biến thành hình người, nhanh chóng quây váy da thú lên hông.
"Ngươi là ai?" Hổ Vân hỏi, trong mắt không thể tránh né để lộ ra vẻ sợ hãi.
"Bộ lạc Đại Hùng, Hùng Dã." Hùng Dã nói.
Hùng Dã nói như không nói, Hổ Vân chỉ có thể hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
Hùng Dã nói: "Ta tới để nói cho các ngươi một tin tức...... Hổ Thiên đã bị ta giết."
Người bộ lạc Cự Hổ kỳ thật đã đoán được chuyện này, nhưng bây giờ bị chứng thực thì vẫn rất khó có thể tiếp thu. Hổ Vân càng không chút nghĩ ngợi lập tức hô: "Giết chết hắn! Giết chết hắn!"
Hổ Thiên đối với người bộ lạc Thanh Sơn mà nói là một tên ác ma, bọn họ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống gã. Nhưng đối với người bộ lạc Cự Hổ mà nói, Hổ Thiên là anh hùng của bọn chúng, là người dẫn dắt bọn chúng đến với cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ở bộ lạc Cự Hổ, không một ai là không sùng bái Hổ Thiên.
Bây giờ Hổ Thiên đã chết...... Ngay lập tức có kẻ lao về phía Hùng Dã, còn có kẻ ném trường mâu vào người Hùng Dã, muốn báo thù cho Hổ Thiên.
Hùng Dã trực tiếp biến thành hình thú, không hề né, ngược lại phóng tới chỗ Hổ Vân.
Những trường mâu đó đều nhắm vào Hùng Dã, nhưng y đa số đều né tránh. Y bắt lấy một chiến sĩ bộ lạc Cự Hổ đang lao tới chỗ y ném thẳng lên phía trước......
Có trường mâu xuyên qua thân thể người này, trực tiếp đâm chết hắn, Hùng Dã ngược lại lành lặn không sứt mẻ miếng nào, còn tiếp tục lao tới phía trước.
Mục tiêu của y là Hổ Vân.
Hổ Vân cũng nhận ra được điều này. Gã lập tức biến thành hình thú.
Hình thú của Hổ Vân là hổ thông thường, thậm chí còn là hổ thông thường có hình thể không lớn, so với Hổ Nguyệt không sai biệt lắm.
Gã ngay cả chiến sĩ thú sơ cấp cũng không phải, thực lực kỳ thật không thể so được với Hổ Nguyệt.
Hùng Dã khi còn chưa là chiến sĩ thú sơ cấp đã có thể thắng Hổ Nguyệt. Bây giờ y đã là chiến sĩ thú trung cấp......
Hùng Dã chỉ một cái tát xuống là có thể chụp chết Hổ Vân.
Sau khi đập chết người, y xoay người lập tức chạy. Chạy vài bước, y lại biến thành hình người nói: "Chiến sĩ trong bộ lạc chúng ta rất nhanh sẽ tới. Ta hôm nay không đánh với các ngươi, mấy ngày nữa lại đến!"
Nói xong Hùng Dã lập tức chạy biến.
Người bộ lạc Cự Hổ muốn đuổi theo nhưng lại không dám, cả đám sắc mặt khó coi.
Bộ lạc Đại Hùng quá mạnh...... Bọn họ phải làm sao bây giờ?
"Tin tức lúc trước Mã Tiếu hỏi thăm được tất cả đều là giả! Ngược lại những gì người bộ lạc Đại Hùng lúc trước nói với Hổ Khiêu có khả năng mới là thật...... Trong bộ lạc bọn họ thật sự có cường giả!"
"Chúng ta lúc trước giao chiến với bộ lạc Đại Hùng đã nhìn thấy đám nô lệ bị chúng ta đuổi đi...... Bộ lạc Đại Hùng không chỉ không giết chết mấy kẻ lãng phí lương thực này mà còn nuôi béo bọn chúng, bộ lạc Đại Hùng nhất định rất cường đại."
"Chúng ta bây giờ phải làm sao đây?"
......
Hổ Thiên đã chết, Hổ Vân cũng chết, bộ lạc Cự Hổ nhân tâm lập tức tan rã.
Lúc này, bộ lạc Cự Hổ vẫn còn hơn một nghìn người, trong đó sức chiến đấu không tồi ít nhất có bảy tám trăm người. Bọn chúng vẫn còn có không ít cường giả, nhưng bây giờ tất cả đều không ai chịu phục ai, ầm ĩ không thôi.
Hùng Dã chạy về nơi bộ lạc Đại Hùng dừng chân cách đó không xa, nói với Trư Chiến: "Ngày mai chúng ta cùng đi, lại giết thêm vài người!"
Trư Chiến đồng ý.
Thủ đoạn đối phó bộ lạc Cự Hổ của Hùng Dã không tính là quang minh, nhưng quả thật rất hay ho, hắn cảm thấy hắn cần phải học tập một chút.
Về sau...... Hắn nói không chừng có thể sử dụng phương pháp này để đối phó với lũ em trai mình.
Đám người bộ lạc Cự Hổ lo lắng hãi hùng cả một ngày.
Bọn chúng có vài người muốn ở lại liều mạng với bộ lạc Đại Hùng, nhưng cũng có vài người muốn chạy, trong lúc nhất thời không ai thuyết phục được ai. Lúc này, Hùng Dã và Trư Chiến cùng nhau tới. Bọn họ giết mấy kẻ có thực lực mạnh của bộ lạc Cự Hổ, còn ném lại một câu không cho phép bộ lạc Cự Hổ giết hại nô lệ, cũng tỏ vẻ nếu có kẻ nào làm như vậy, chờ cường giả trong bộ lạc bọn họ tới, nhất định sẽ diệt sạch bộ lạc Cự Hổ .
Nghe được lời này, có vài người vì để hả giận nên định giết sạch đám nô lệ, nhưng cũng có người lập tức xông lên ngăn cản: "Chúng ta không thể thương tổn những nô lệ này! Nếu như bộ lạc Đại Hùng thật sự lợi hại như đã nói......"
"Bọn chúng không có khả năng lợi hại đến thế! Bọn chúng nếu như lợi hại, vì cái gì trước kia không tới tấn công chúng ta?" Ngay lập tức có người nói.
Lời này, lúc trước người của bộ lạc Cự Hổ đều cực kỳ tin tưởng, nhưng bây giờ......
"Có một vài bộ lạc không thích chiến đấu."
"Bọn họ vốn dĩ...... Có thể là chẳng quan tâm tới chúng ta."
"Hai người kia thực lực tương đương Hổ Thiên, chúng ta đánh không lại, tốt nhất vẫn là......"
......
Bộ lạc Cự Hổ rất đông. Một bộ lạc lớn như vậy, muốn đoàn kết lại với nhau không dễ dàng. Lúc trước bọn chúng có thể ở chung hoàn toàn là bởi vì Hổ Thiên thực lực mạnh mẽ. Nhưng bây giờ, cái bộ lạc này đã đoàn kết không nổi nữa rồi.
Bọn chúng nghĩ tới điều này, cuối cùng quyết định rời khỏi nơi đây.
Thức ăn ở đây đã không còn quá nhiều, bọn chúng vốn dĩ sẽ phải rời đi. Bây giờ so với bị bộ lạc Đại Hùng giết chết, còn không bằng chạy sớm một chút.
Đám người bộ lạc Cự Hổ chạy suốt đêm, không mang theo đám nô lệ vướng bận, cũng không dám mang theo.
Người bộ lạc Đại Hùng rõ ràng rất coi trọng đám nô lệ, nếu như mang đi cùng, bọn họ đuổi thì theo làm sao bây giờ?
Hùng Dã lúc trước vừa đe dọa vừa uy hiếp chính là hy vọng bộ lạc Cự Hổ có thể tự chạy trốn.
Bộ lạc Cự Hổ quá đông, bọn họ muốn thắng bộ lạc Cự Hổ là rất khó. Bọn họ cũng không phải thích giết người, đối với chuyện giết chết toàn bộ bộ lạc Cự Hổ không màng nam nữ già trẻ quả thật không có hứng thú. Nếu vậy, đuổi đám người bộ lạc Cự Hổ đi là được rồi.
Còn những nô lệ kia...... Bọn họ có thể cứu, sau đó thu vào bộ lạc mình!
Bộ lạc Đại Hùng hiện giờ đang thiếu người!
Bộ lạc Cự Hổ đi rồi, Hùng Dã bèn dẫn theo đội ngũ chỉ có hơn người của mình, vô cùng vui vẻ bước vào nơi mà bộ lạc Thanh Sơn từng sinh sống.
Nơi này có mùi máu tươi cùng mùi hôi thối khó ngửi hoà quyện lại với nhau, những nô lệ ở lại trong bộ lạc cả đám trạng huống đều rất kém cỏi......
Hùng Dã vừa đi vào đã lập tức nhíu mày. Mà những người bộ lạc Thanh Sơn y mang đến lúc này cũng đã tìm được người còn sống sót của bộ lạc bọn họ, sau đó cùng những người đó ôm đầu khóc rống lên.
Trường hợp này...... Hùng Dã nhìn trong lòng thở dài, lại may mắn không thôi, may mắn bộ lạc Đại Hùng không gặp phải hạo kiếp như vậy.
"Cảm ơn các ngươi!"
"Cảm ơn!"
"Các ngươi thật là người tốt!"
......
Nô lệ được cứu tất cả đều hướng về phía Hùng Dã quỳ xuống cảm ơn.
"Không cần cảm tạ......" Hùng Dã đối mặt tình huống này, ít nhiều có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy cao hứng.
Có thể cứu được người, y thực sự rất vui.
Bởi vì điều