"Chùa Kiến Trần muốn làm 'hội tẩy kinh' gì đó. Họ toan tu sửa hết một lượt kinh thư, coi như để chúc mừng chí bảo [Kinh Vô Mộc] trở về. Chắc hẳn đám lừa trọc, khụ, các đại sư chê nó ám mùi quỷ mộ, nên mới nhân cơ hội giải trừ xui xẻo."
Tô Tứ vừa ăn vừa nói, đĩa bánh bơ vơi đi trong nháy mắt. Thời chưởng môn nhanh tay nhanh mắt vớt ngay được miếng cuối cùng, ngậm vào miệng.
Ba thành viên lão làng của phái Khô Sơn không tiện ra ngoài, chỉ có Tô Tứ là khuôn mặt mới nên sáng sớm đã bị đá ra ngoài làʍ ŧìиɦ báo. Tuy vậy Thời Kính Chi vẫn không an tâm- Tô Tứ cũng có nợ dí đầu, tuy không liên quan đến người Lăng giáo nhưng nếu bị giáo Xích Câu phát hiện thì kết quả không khác lắm.
May thay Tô Tứ kiên cường, dù không dẫn Bạch gia theo thì vẫn trở về lành lặn.
"Tóm lại, chùa Kiến Trần bị Diêm Bất Độ trộm sách một lần giờ thành ám ảnh. Để bảo vệ kinh thư bảo bối, họ đậy luôn cả ngọn núi Hồi Liên. Các đại sư ai nấy đều bướng bỉnh như lừa, vua có đến họ còn từ chối được nữa là môn phái nhỏ như chúng ta."
Diêm Thanh: "Dẫu sao [Kinh Vô Mộc] cũng do chưởng môn lên tiếng nhường họ trước kia mà, họ cũng nên nể mặt Thời chưởng môn ít nhiều chứ?"
Tô Tứ cười khẩy: "Thôi đi, chùa Kiến Trần không giống phái Thái Hành. Phái Thái Hành hiểu có qua có lại, các hòa thượng thì không nhận người thân. Ân ra đằng ân mà thù ra đằng thù, đã từ chối tiếp khách thì sẽ không mở cửa cho ai."
Nói xong hắn ta mới kịp thời phản xạ: "[Kinh Vô Mộc] là do hồ... Thời chưởng môn gợi ý trả lại?! Nó là bảo vật vô giá đấy, hắn nghèo... khụ, phái ta nghèo thế này mà lại dễ dàng trả họ sao?"
Diêm Thanh bình tĩnh: "Ta bảo ngươi này, dưới quỷ mộ-----"
"Hội tẩy kinh diễn ra trong bao lâu?" Thời Kính Chi nuốt miếng bánh và dứt khoát cắt ngang hai người.
Tô Tứ: "Ít nhất là ba tháng. Trong thời gian đó họ sẽ tự lo mảng ăn uống, nên còn bồi thường khoản bội ước cho những người nông dân vốn được đặt cung cấp nguồn chay cố định."
Thời Kính Chi cứng đờ.
Ba tháng, ba tháng trôi qua thì trà cũng lạnh.
Chùa Kiến Trần là chùa đứng đầu thiên hạ, nếu đã đóng cửa thì sẽ chỉ còn một đường để đi lên là xông vào trận Phật Tâm trên núi Hồi Liên. Lời Diêm Thanh nói không sai, các đại sư sẽ nể tình [kinh Vô Mộc] mà không ném họ khỏi chùa.
Điều kiện tiên quyết là họ phải phá được trận, gặp được người.
Doãn Từ bình tĩnh đặt xuống một đĩa bánh, bánh mới ra lò bốc hơi nghi ngút: "Đến thử xem sao."
Chùa Kiến Trần rất hiếm khi đóng cửa, lần đóng cửa trước đây là để một vị cao tăng làm lễ cúng bái. Khi ấy Doãn Từ không có mặt trên đất Trung Nguyên nên cũng không đến kịp. Hiện giờ đại trận nằm ngay trước mắt, không vào thì phí.
Thời Kính Chi vừa tha một miếng bánh vừa nhìn đồ đệ bằng ánh mắt đầy ý tứ, hiểu đại khái tính nết người này.
Hễ có cơ hội lao đầu vào chỗ chết, Doãn Từ tuyệt đối sẽ xông pha làm cánh chim đầu đàn chao lượn bên bờ vực tử vong. Hành động đó không thể coi là đi tìm lạc thú thêm hương hoa cho đời, mà đã bắt đầu giống với triệu chứng chán đời loại nhẹ. Chẳng trách ở dưới quỷ mộ Doãn Từ không hề sợ hãi, y không phải kẻ to gan bình thường, mà là tuổi trẻ không biết mạng vàng.
Thời chưởng môn nhai bánh một cách kỹ càng, cái tâm nghiêm túc của một người thầy lại được khơi dậy- hắn nhất định phải uốn nắn tật xấu này.
... Hơn nữa bánh còn thơm, một người làm nên những mỹ vị như vậy thì sao có thể căm ghét trần thế được đây?
Thật đáng tiếc.
Cứ thế, Thời Kính Chi lại trầm ngâm một hồi: "A Từ nói đúng, chúng ta không còn cách khác. Trước tiên thử xem sao đã, chưa chắc đã vào nổi tầng ngoài cùng ấy chứ. Nếu không thể phá trận thì chúng ta tiện đường đến Vĩnh Thịnh truy tìm manh mối."
Chưởng môn đã ra chỉ thị, như vậy cả ngày hôm ấy, bọn họ đều vùi đầu cắm cổ sửa soạn hành lý. Hoàn cảnh coi như tạm yên bình, dường như cuộc truy kích của Lăng giáo chỉ là chớp mắt sợ vẩn vơ.
Tuy nhiên yên bình lại là yên bình trước bão tố. Nỗi sợ tưởng chừng như là vớ vẩn chuyển ảo thành thật vào đêm hôm đó, Trịnh Phụng Đao- một trong những trưởng lão mạnh nhất Lăng giáo- hiển nhiên rất thạo mảng truy sát.
Ban đêm, bốn người phái Khô Sơn chia làm hai tổ- Tô Tứ và Diêm Thanh đến chợ gom góp đồ ăn. Còn Doãn Từ đi theo Thời Kính Chi lén lút bổ sung nhu yếu phẩm khác.
Xong xuôi Thời Kính Chi lại dẫn đồ đệ đến tiệm thuốc mua đồ. Để tránh bị chú ý, hắn đã đặc biệt nhờ tiểu nhị của quán rượu mua thay, ai ngờ sau khi bị nanh vuốt của Lăng giáo tóm gọn, tiểu nhị liền khai ra Thời Kính Chi ngay tại chỗ.
Thấy không tránh khỏi giao tranh, hai thầy trò chỉ đành phi thân dẫn chúng đến một góc thành tương đối hoang vu.
"Xem này, đây không phải tiểu súc sinh đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Trịnh Phụng Đao vác cây đao chín vòng với vẻ khinh khỉnh hắt ra trong ánh mắt. Lão đứng trên một mái nhà hoang và nhìn xuống hai người. Đêm nay không mây, ánh trăng hời hợt rải xuống làm vách nát tường xiêu như được kết tầng sương.
"Ta tính cả rồi, ta đã cho người theo dõi toàn bộ tiệm thuốc ngay ngày đầu tiên các ngươi rời núi Tung Vụ. Ngại quá Thời chưởng môn, hòm thuốc của ngươi ta đã nhìn rõ dưới quỷ mộ rồi."
Nếu đã nắm được phẩm loại, rồi cố tình chú ý đến loại thuốc còn ít nhất, thì chẳng khó bắt được người.
Doãn Từ không lấy làm ngạc nhiên. Chẳng qua trận sắp tới họ không thể không bổ sung thuốc. Mà Lăng giáo cắn riết không tha, chẳng chịu chừa vận may cho bọn họ.
Hiện giờ không cần giả vờ mù võ nghệ, nhưng nếu thật sự phải gϊếŧ Trịnh Phụng Đao thì việc y lôi Thời Kính Chi ra làm tấm chắn sẽ trở nên vô nghĩa.
Bởi đây là nội thành, một nơi nằm dưới ánh mắt quan sát của vô số người. Duyệt Thủy các hoàn toàn có thể truyền tin ra khắp mọi nơi ngay trong đêm. Đồ đệ mới nạp của một môn phía nhỏ làm thịt trưởng lão vang danh ma giáo, tin tức mới sốt dẻo làm sao. Như vậy ngày mai trời chưa sáng, y đã có thể lừng lẫy chốn giang hồ.
Quan sát xung quanh, Doãn Từ bắt đầu suy tính cách thức để mang hồ ly chạy trốn an toàn mà không gây chú ý.
Thời Kính Chi không nhúc nhích.
Lần đối mặt với Trịnh Phụng Đao khi trước, Thời Kính Chi kém khí thế hơn hẳn, hoàn toàn không có khả năng đối đầu. Mấy ngày trôi qua, hắn không chỉ không run mà còn không có cả sợ hãi trong ánh mắt, thay vào đó là âm thầm tính toán: "Nhìn kỹ ra thì Trịnh trưởng lão cũng khá là thanh tú."
Trịnh Phụng Đao: "..."
Trịnh Phụng Đao hết nhìn Thời Kính Chi lại đến nhìn Doãn Từ bên cạnh hắn: "Nhãi nhép, nhà ngươi đám chửi ta?"
Thời Kính Chi: "Nào dám nào dám, chỉ là nhớ đến đối thủ trước đấy rồi tức cảnh sinh tình chút mà thôi."
Hắn không hề yếu thế trong thời điểm nói cười.
Trịnh Phụng Đao chép miệng rồi lại quắc mắt: "Thời chưởng môn lanh mồm lanh miệng, nay thấy mặt cũng không tồi... Chẳng trách ban đầu dám thề đoạn tử tuyệt tôn, hóa ra phái Khô Sơn toàn là thần thỏ, hiển nhiên không thể không đoạn tử được rồi."
Ngừng chốc lát lão lại lia mắt qua hai người một cách ác ý: "Vừa khéo ta có một người bạn thích nam phong. Chẳng bằng ta gọt chân tay hai vị rồi tặng hắn chơi thử."
Chưa dứt lời lão đã phi người bổ đao về phía Doãn Từ.
Tên nhãi này tuổi trẻ, mặt đẹp, lại dám hôn Thời Kính Chi trước cổng thành, chắc hẳn không phải loại đứng đắn.
Tác phong của ma giáo xưa này đều là diệt thần tiên trong mắt trước, muốn gϊếŧ phải gϊếŧ người trong tim. Cần quái gì đạo nghĩa giang hồ, ác được đến đâu thì cứ ác.
Bất hạnh ở chỗ mục tiêu của Trịnh Phụng Đao cũng biết điều này.
Đao kiếm va chạm phát ra âm rít chói tai. Đường kiếm bình thản của Doãn Từ lại ngăn được chiêu thức chứa bảy, tám phần sức của Trịnh Phụng Đao.
Trịnh Phụng Đao là cao thủ không thể nghi ngờ, lão tuyệt đối không sống đến giờ chỉ nhờ may mắn. Lão lập tức trực giác thấy không ổn ngay khoảnh khắc va chạm- đòn tấn công của mình hoàn toàn là chọc phải sắt.
Không cố tỏ vẻ ngang tàng, Trịnh trưởng lão lập tức lùi về sau mấy trượng.
Mũi kiếm của Doãn Từ cắt bóng đêm: "Ta thấy Trịnh trưởng lão giống thỏ hơn, nhảy xa rõ khéo."
Vừa nói y vừa lặng lẽ bắt trọn cảnh đường phố xung quanh nơi khóe mắt và liên tục lập kế dưới đáy lòng. Trịnh Phụng Đao rất thận trọng, sẽ không nóng vội hay liều chết. Nếu mình nắm chuẩn thời cơ và kéo Thời Kính Chi rời đi bây giờ...
"A Từ, dừng tay đi. Để ta đối phó lão." Thời Kính Chi mở lá cờ đã cuộn lại nhiều ngày, ánh kim thấp thoáng trên thân cờ.
Doãn Từ không cười nữa.
Mấy ngày nay Thời Kính Chi quả thực có tiến bộ, tiếc rằng tiến bộ thôi là chưa đủ. Bàn riêng thực lực, Trịnh Phụng trước kia có thể đánh được năm Thời Kính Chi, thì lão bây giờ cũng có thể thừa sức đánh bằng hai hắn.
Trịnh phụng Đao không phải loài sâu quái thai dưới vực thẳm, cũng không phải thần nữ đã già yếu bên trong. Dù có giở trò cũ mà nổi lửa bằng toàn lực, thì Thời Kính Chi cũng chưa chắc đã thiêu được tới Trịnh Phụng Đao. Bất cẩn còn có thể làm bị thương người vô tội và bị quan phủ để mắt.
Sư phụ gà mờ có sức mạnh kinh người, điều này là thật. Nhưng nếu sức mạnh thuần túy có thể giải quyết mọi việc trong thiên hạ thì một kẻ "thiếu sức mạnh" như Doãn Từ đây, sẽ khiến mọi vong hồn dưới tay phải vùng dậy chửi bới.
Tên nhóc này mới học được khinh công, còn chưa luyện thạo, mà đã bắt đầu phiêu rồi à?
Doãn Từ lặng lẽ lắc đầu, giọng điệu cảnh cáo: "Sư tôn."
"Ta biết ngươi nghĩ gì, vi sư hiểu giới hạn của mình."
Trịnh Phụng Đao tuy cẩn thận nhưng cũng không phải hạng người tham sống sợ chết. Lão huýt một tiếng dở tệ, mười mấy giáo đồ Lăng giáo vụt lên trong bóng tối và chậm rãi bao vây hai người.
Thời Kính Chi bình tĩnh: "Vi sư lo phần Trịnh Phụng Đao, A từ cản những người còn lại giúp ta, được chứ?"
Trịnh Phụng Đao gây áp lực: "Cản những người còn lại? Thời chưởng môn, ta không đuổi theo các ngươi chỉ vì ân oán cá nhân. Giáo chủ muốn Phật châu trong tay ngươi nên đã giao đội Khởi Thi dưới quyền hắn cho ta mượn. Chốc lát, tiểu nhân tình của ngươi sẽ đầu lìa khỏi cổ."
Doãn Từ đáp với vẻ sốt ruột: "Cũng được, ta đi dọn đường. Sư tôn thích thì cứ đánh, nếu không đánh lại thật thì hai ta cùng chạy trốn."
Thời Kính Chi cười nói: "Ừ."
Trịnh Phụng Đao bị ngó lơ: "..."
Lão khạc đờm rồi lập tức công kích Thời Kính Chi, không thừa lời thêm nữa. Thời Kính Chi phi thân dẫn Trịnh Phụng Đao lên một góc khuất trên mái nhà, kéo giãn khoảng cách với giáo đồ Lăng giáo.
Doãn Từ thở dài, nhảy lên mái hiên gần đó, cũng ngăn giữa mười mấy gã lâu la và Thời Kính Chi.
Vẻ ngoài trẻ tuổi làm y rất dễ bị người ta xem nhẹ. Đội Khởi Thi võ nghệ cao cường, nên cũng không tránh khỏi bản năng cao ngạo. Họ cho rằng bên mình thế mạnh người đông, chỉ đánh một người thì quả là lãng phí. Ba kẻ liền vượt qua Doãn Từ xông về phía Thời Kính Chi, toan trợ giúp trưởng lão.
Chẳng qua họ không thể thật sự vượt qua Doãn Từ.
Trong khoảnh khắc lướt sát qua nhau, quần áo và máu thịt ba người cùng tan tác. Ba bộ xương tan tành máu thịt đổ sầm, rồi lăn xuống theo độ rủ của mái hiên.
"Sư tôn đã bảo ta phòng thủ giúp người." Doãn Từ hờ hững nói.
"Kiếm Tảo Cốt..."
Người của đội Khởi Thi đổ mồ hôi trong nháy mắt.
Thứ đáng sợ không phải bản thân kiếm pháp Tảo Cốt, mà là sự bộc lộ chiêu thức rõ ràng của đối phương, bởi điều này chứng tỏ rằng y sẽ không chừa đường sống. Sau giây lát sợ hãi là sát ý điên cuồng. Hơn mười người còn lại đồng thời tấn công, dưới ánh trăng, lưỡi kiếm quét ra những đường sáng chịt chằng như mạng nhện.
Sa vào bãi lầy sát ý, Doãn Từ thở ra một hơi dài.
Điếu Ảnh vung lên. Thân kiếm trầm màu như màu lông quạ hòa lẫn bóng đêm, lại dứt khoát và nhanh như chớp mắt.
Các giáo đồ Lăng giáo không khỏi nổi lòng sợ hãi. Kẻ đối diện như một bóng quỷ mờ nhạt, một con cá lặn dưới vực nước đen tuyền. Y không có nội lực, nhưng lại lướt nhẹ giữa đám đông, chỉ để lại hư vô. Họ như bị mạng nhện giam cầm, lồng ngực bị đè nén.
Nếu nói người nọ mạnh, thì y không toát ra khí thế áp bức hay ý chí chiến đấu nào cả. Nhưng bảo người nọ yếu, thì y lại không hề dính lưỡi đao.
Tựa như chỉ đang vờn bọn họ.
Phái Khô Sơn rốt cuộc có thân thế thế nào?
... Vấn đề tương tự đang lởn vởn trong đầu Trịnh Phụng Đao.
Thời Kính Chi không mạnh hơn lần gặp mặt quá nhiều, Trịnh Phụng Đao rất chắc chắn, vì bản thân lão đã chém trúng mấy đao. Nhưng đối thủ không hề kêu rên, chỉ có sự điên cuồng nảy lửa trong ánh mắt.
Sau một hồi giao tranh, nóc nhà, đường đá và mặt tường đã bị dính lên vô vàn vết máu, ánh trắng nhợt nhạt cũng tưởng chừng như nhiễm phải máu tanh. Khi vừa chiến đấu, Trịnh Phùng Đao còn cho rằng mình làm lớn chuyện, bởi xét riêng độ nhuần nhuyễn trong chiêu thức thì Thời chưởng môn không thể là đối thủ của lão.
Nhưng Trịnh Phụng Đao cũng không hề thả lỏng, trái lại còn toan tốc chiến tốc thắng với chiến ý ngút trời. Ai ngờ khinh công của đối phương ngày càng quỷ quái, lá cờ chao lượn ngày càng xảo quyệt, bản thân hắn cũng ngày càng khó đánh.
Mỗi chiêu mỗi bước, đều tựa như chỉ nhằm riêng vào lão.
Trịnh Phụng Đao vô cớ nhớ về tượng chiến quý giá thời trẻ mình dùng để luyện công. Nó sẽ vĩnh viễn tấn công vào nhược điểm của lão, vĩnh viễn trên cơ lão... cũng vĩnh viễn không gục ngã.
Tuy ở thế mạnh, nhưng hành động của Trịnh Phụng Đao ngày một thêm do dự. Dưới màn đêm thăm thẳm, trong trang phục nhuộm màu đỏ máu, khuôn mặt diễm lệ của đối phương biểu cảm hững hờ, chỉ có chiến ý là rực cháy. "Thứ" này giống một con thú vật nào đó hơn là người. Hắn càng đánh càng tập trung, càng tập trung càng không giống con người.
Lão lại không khỏi nghĩ đến quan tài hình người dưới cổ mộ.
Nếu Diêm Bất Độ và Thời Kính Chi không cách nhau những trăm năm, thì Trịnh Phụng Đao đã phải hoài nghi hai vị này bái cùng một sư phụ.
Khoảng cách trình độ giữa hai người ngày một nhỏ, nhịp chiến đấu cũng mỗi lúc một nhanh. Trịnh trưởng lão không phân biệt được là Thời Kính Chi tăng tốc, hay là mình đã trở nên trì trệ. Lão chỉ biết đao mình dần dần bị động, toàn thân như mắc phải vũng bùn.
Thời Kính Chi lướt quanh người lão, tóc và vạt áo dập dờn như cánh bướm, khinh công phảng mùi ma quỷ.
Mỗi lần bóng hắn lóe lên, thân thể Trịnh Phụng Đao lại có thêm một vết thương mới. Cho đến khi cơn lạnh bởi mất máu lan dọc sống lưng, Trịnh Phụng Đao mới ngộ được ra kế sách của hắn:
Thời Kính Chi muốn mài lão đến chết.
Đối phương thương tích đầy mình, kéo lê chuỗi khinh công bất thạo, mà vẫn muốn dùng nửa mạng còn lại kiên trì giày vò lão.
Dường như Thời Kính Chi đã cân nhắc hết thảy ngay từ lúc bắt đầu, hắn kiên nhẫn tính số vết thương, chờ đợi từng sai lầm của lão. Suy nghĩ ấy rất mực hoang đường, nhưng đáng sợ ở chỗ, nó sắp thành công.
Không ổn, kẻ này quá quái dị, lão phải bỏ chạy. Quan trọng gì Phật châu hay mặt mũi, mạng mới là quan trọng.
Trịnh Phụng Đao cắn rách đầu ngón tay, quệt máu lên dây cột tóc. Dây cột màu trắng tỏa ra ánh sáng nhạt màu óng ánh rồi phủ lên người lão một lớp phòng vệ mong mỏng. Lớp phòng vệ méo mó nhưng có hơn không, tại thời điểm mấu chốt nó cũng đủ để làm xáo trộn nhịp chiến đấu nhằm tìm ra kẽ hở.
Cặp mắt Thời Kính Chi bỗng sáng rực, hơi thở con người lần đầu hiện lên trên khuôn mặt hắn: "Dây cột tóc đẹp đấy, mua nơi nào vậy?"
... Chắc chắn hắn điên rồi, Trịnh trưởng lão xoay người tăng tốc chạy trốn. Ai ngờ chưa đi được mấy bước, một áp lực gần như có thể chôn vùi tinh thần kẻ khác bất chợt bùng nổ, lão thoáng chấn động, bước chân không khỏi chững lại.
Khoảnh khắc chững lại, tâm trí Trịnh Phụng Đao trống rỗng.
Xong rồi.
Đáng tiếc lão không còn cơ hội nữa. Ngay khi suy nghĩ ấy vọt lên, một cán cờ đâm từ gáy qua miệng, đục thẳng một lỗ xuyên cổ lão.
Thời Kính Chi bẻ xương sống của lão nhưng lại không ra đòn trí mạng. Cúi đầu, mái tóc mực như thác chảy xuống bờ vai, hắn nở nụ cười gần như chân thành.
"Đa tạ tiền bối chỉ giáo."
Nụ cười của hắn làm người ta rợn tóc gáy, Trịnh Phụng Đao hộc máu trong sợ hãi. Thời Kính Chi vung cột cờ dính máu rồi lại đặt trước ấn đường của lão.
"A Từ quả là xuất chúng. Ta từng dùng áp lực dọa cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ kinh ngạc, trong khi ngươi thì suýt đái ra quần. Dù không hiểu vì sao A Từ lại phải trốn tránh các môn phái lớn... ừm, chỉ cần ta đợi, thì A Từ nhất định sẽ nói cho ta, ngươi thấy đúng chứ?"
Cột cờ nổi lửa, rồi đâm xuống lần nữa.
Thời Kính Chi lo xong trận này, Doãn Từ cũng xử sạch sẽ trận kia. Trong vòng vây của kiếm khí ngút trời, đội Khởi Thi chết sạch toàn quân.
Thấy Doãn Từ đến, Thời Kính Chi nhấc tay áo toan che giấu nụ cười vặn vẹo chưa tan theo phản xạ. Ai ngờ tay mới nhấc, hắn đã bị Doãn Từ nắm lấy cổ tay.
Doãn Từ hơi nhấc khóe môi: "Cười rất đẹp, che cái gì?"
"... Mọi người đều thích sư phụ thân thiện một chút."
"Vậy sao? Nhưng ta lại thích người thế này hơn." Doãn Từ chỉ thấy Thời Kính Chi lo lắng một cách rất kỳ quái. Cán cờ thuốc đến bệnh tan còn đang cắm trên đầu Trịnh Phụng Đao đây, nghĩ sao mà lại lo y sẽ sợ một nụ cười?
Thời Kính Chi ngoan ngoãn buông tay, sau đó hắn ngẩn người chốc lát rồi bỗng sáp tới gần với vẻ thần bí: "A Từ, qua đây chút."
"Nghịch ngợm cái gì, xem vết thương cho người đã- cái gì quá cũng không tốt, đừng miễn cưỡng như vậy."
"Lại đây nào."
Doãn Từ thu kiếm vào vỏ rồi chỉ đành bất đắc dĩ đến gần. Thời Kính Chi lấy sợi dây cột tóc trắng ngần dính máu ra và cười cong khóe mắt. Hắn đưa hai tay qua hai bên má Doãn Từ, sau đó buộc gọn mái tóc buông xõa của học trò.
Rất mực dịu dàng, cử chỉ của hắn như chạm vào làn khói mỏng tỏa lên từ hương đốt.
"Ừm, ban nãy ta đã thấy rất hợp ngươi... quả nhiên là hợp, giữ lấy đi."
Bị bao trong hương thuốc thoang thoảng trộn lẫn mùi máu tanh nồng, thoáng chốc, Doãn Từ cảm giác như mình bị ôm lấy. Y bất giác khẽ hít một hơi, vị đắng ngắt lan nhanh trong khoang miệng.
Mà ngay giây sau, cái ôm cũng trở thành hiện thực. Thời Kính Chi lẩm bẩm mấy tiếng rồi rũ người ngã nhào vào y, suýt thì xô Doãn Từ đổ rầm xuống đất.
Hay lắm, mạch suy nghĩ chó tha của hắn lại xuất hiện rồi. Thấy Thời Kính Chi nhởn nha nhởn nhơ đi tặng quà, Doãn Từ cho rằng hắn vẫn còn dư sức. Ai ngờ đã nhiều ngày trôi qua mà hắn vẫn không học được cách phân biệt việc gấp việc nhàn.
Nổi giận, Doãn Từ thẳng tay điểm huyệt Thời Kính Chi rồi dữ tợn băng bó vết thương cho hắn. Y xuống tay rất tàn nhẫn, làm cho sư phụ phải thảm thiết kêu gào.
"A Từ! Ta biết ta thắng được nên mới... Shhh, ta tính cả rồi mà, ai ui ngươi muốn siết chết ta đấy hả----"
"Tính cả rồi? Vậy sư tôn có tính đến chuyện lát nữa chúng ta còn phải phi tang xác chết không? Rồi một mình ta phải đi nhặt đống xác nằm la liệt?"
"..."
"Tính cả thật chưa?"
"... Lần sau sẽ tính."
_____________
Tác giả có lời:
Doãn ma đầu: ? Còn muốn có lần sau?
-Thuở đầu-
Thời Kính Chi: Vật của ta
Doãn Từ: Vật của ta.
-Hiện giờ-
Thời Kính Chi: Đồ đệ của ta.
Doãn Từ: Hồ ly của ta (?)
Xin hãy nỗ lực cố gắng hướng đến "người của ta"!