Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

chương 65: đời này kiếp này

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một con cá chép hơn nghìn tuổi trên thiên cung không cam chịu vĩnh viễn bị vây trong thiên trì, tự tiện hạ phàm, huyên náo cả vùng Đông Hải đến mức gà chó không yên, luôn miệng liến thoắng muốn chiếm Đông Hải cho riêng mình.

Con cá chép kia là một nhân vật lợi hại đã tu luyện trong thiên trì mấy nghìn năm, binh tôm tướng cua được Lão Long Vương của Đông Hải long cung điều động đâu phải là đối thủ của nó, trong lúc sứt đầu mẻ trán đành phải lên thiên đình xin viện trợ.

Thượng đế hạ lệnh, phái Mục Cẩm tiên quân đến Đông Hải chế ngự con cá chép.

Mục Cẩm vốn tưởng rằng chỉ cần mấy ngày là có thể bắt nó mang về thiên cung, nhưng không ngờ con cá chép này vô cùng giảo hoạt, thấy mình không đấu lại được bèn chạy trốn cực kỳ mau lẹ. Cuối cùng, để tìm cho ra tung tích con cá chép, hắn phải mấy tận nửa tháng, tốn không ít công sức mới đánh cho nó quay về nguyên hình, dùng dây thừng tiên trói lại đưa về thiên cung chịu thẩm vấn.

Sau khi Mục Cẩm phục mệnh với Thượng đế xong, vội vàng chạy về Bích Lộ cung.

Các tiên nga trên dọc đường đều cúi đầu cung kính thỉnh an hắn, hắn lại như một cơn gió, đi qua vút một tiếng trước mặt chúng tiên nga.

Khi đi đến góc rẽ, bỗng dưng bước chân dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng cách đó không xa.

Bên bàn đá trong đình có hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là một bàn cờ đầy những quân cờ trắng đen. Tử Nguyệt cầm quân cờ trắng, Lan Châu cầm quân cờ đen, hai người đánh cờ vô cùng chuyên tâm, khi nhìn lên, Lan Châu cười nhẹ: “Xem ra, ta lại thua rồi.”

Tử Nguyệt đặt một quân cờ xuống bàn cờ: “Ván cờ chưa xong, vẫn có cơ hội chuyển bại thành thắng.”

Ngón tay của Lan Châu vuốt ve quân cờ nhẵn nhụi, cười bất đắc dĩ: “Vậy thì ngươi nói cho ta biết trước xem, ai đã từng thắng ngay trước mặt ngươi?”

Mục Cẩm đứng ở góc rẽ kia hồi lâu, nhìn hai người đang chăm chú đánh cờ, đi ngang qua cũng không được, mà đi đến đó cũng không xong, do dự một lúc rồi quay người bỏ đi.

Lan Châu nghiêng đầu nhìn bóng người màu tím biến mất ở góc rẽ, nhìn Tử Nguyệt tiên quân: “Đã nhiều năm như vậy rồi, cái tính hay ghen của hắn vẫn chưa ngừng lại.”

Tử Nguyệt thu hồi tầm mắt, bên môi là nụ cười nhẹ: “Ở trước mặt chàng, ta chưa từng thắng.”

Chẳng lẽ kỳ nghệ của Mục Cẩm còn tinh thông hơn cả Tử Nguyệt tiên quân? Lan Châu tiên quân hơi kinh ngạc: “Ngươi đang nói về cờ?”

Tử Nguyệt chậm rãi nói: “Không phải, là tình.”

Lan Châu tiên quân như bừng tỉnh ra, bật cười mấy tiếng.

Chờ Lan Châu tiên quân đi rồi, Mục Cẩm ôm chặt eo Tử Nguyệt: “Mấy ngày nay, em có nhớ ta không?”

“Chàng mới đi chưa được một ngày.” Ngụ ý chính là không nhớ.

Mục Cẩm ngẩn ra, suýt nữa thì hắn quên mất suốt nửa tháng mà mình đi vừa rồi, so sánh với trên trời chỉ là một cái chớp mắt. Vì thế vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: “Vậy nếu ta đi nửa tháng thì sao?”

Tử Nguyệt tiên quân dửng dưng: “Kể ra có thể thử một lần.”

“…” Cứng người lại, Mục Cẩm tỏ vẻ tức giận nói: “Vậy thì ta cứ dứt khoát đến Bắc Minh ở khoảng một năm rưỡi.”

Tử Nguyệt tiên quân không hề thay đổi sắc mặt: “Cũng tốt, hai tai có thể được yên tĩnh một năm rưỡi.”

“Em…” Mục Cẩm tức tối suýt thì giậm chân.

Tử Nguyệt thấy dáng vẻ hắn tức giận, cực kỳ muốn cười. Nếu còn trêu tiếp, sợ rằng người này sẽ thật sự bỏ nhà đi mất, vì thế hai tay khoát lên vai hắn, hạ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước bên khóe môi hắn. “Mấy hôm nữa, đến nhân gian một chuyến, sao nào?”

Nghe thấy vậy, Mục Cẩm vừa rồi còn đang tức giận cũng không giấu được vẻ vui mừng trên mặt. “Được.”

Thành tiên đã nhiều năm, thật ra đã từng xuống nhân gian rồi, nhưng đó là khi có công việc trong người, không tiện chơi đùa. Hiếm khi Tử Nguyệt chủ động yêu cầu, bất luận thế nào hắn cũng không bỏ qua cơ hội tốt này.

Hai người hạ phàm, ở nhân gian đã là ban đêm, hôm đó lại đúng vào nguyên tiêu.

Thành Phàn của năm xưa đã không còn tên là thành Phàn nữa, nhưng hội hoa đăng trong tiết nguyên tiêu vẫn náo nhiệt như xưa.

Mục Cẩm dẫn theo Tử Nguyệt hòa trộn cùng những phàm nhân, ăn bánh trôi, ngắm hoa đăng, tuy không thể quay lại năm đó, nhưng không hề kém phần thích thú.

Mục Cẩm nói muốn thả hoa đăng, vô cùng hào hứng kéo người ta đến bờ sông, nhét một đĩnh bạc cho ông lão bán hoa đăng, cầm bút viết lên hoa đăng hai chữ Mục Cẩm, khi hạ bút lần nữa, lại ngây ngẩn cả người. Vừa rồi hắn đã vô cùng tự nhiên viết một chữ Mạch bên cạnh hai chữ Mục Cẩm, năm xưa, trên chiếc hoa đăng chính là cái tên Mạch Sương.

Tử Nguyệt nhìn hắn: “Sao không viết tiếp?”

Mục Cẩm giống như cố ý che giấu cái gì đó, nói: “Cái này viết sai rồi, đổi một cái khác.”

Tử Nguyệt vội ngăn cản: “Sai ở đâu?”

Mục Cẩm lại không thể nói thành lời.

Tử Nguyệt nhìn chữ hắn viết trên hoa đăng, hiểu ra: “Sai thì không sai, chỉ thiếu một chữ Sương thôi.”

“Cứ để ta đổi một cái khác.”

Tử Nguyệt cầm tay hắn: “Không cần. Đổi hoa đăng, không phải điềm lành.”

Mục Cẩm hơi mím môi nhìn cậu, Tử Nguyệt nói: “Đối với em, chàng vừa là Từ Thương, cũng là Mục Cẩm. Đối với chàng, em là Tử Nguyệt, cũng là Mạch Sương. Kiếp trước hay kiếp này, chẳng qua chỉ là hai cái tên, cùng một người thôi.”

Mục Cẩm gật đầu nhẹ, cầm bút lên viết tiếp chữ Sương.

Viết tên lên hoa đăng xong, Mục Cẩm dắt tay Tử Nguyệt đi xuống bậc đá bên bờ sông, tạo một tiên ấn trên tay, làm phép trên hoa đăng, sau đó mới thả hoa đăng xuống mặt sông.

Chiếc hoa đăng được làm phép kia thuận lợi trôi theo dòng nước, dù có gió to đến mấy cũng không bị lật. Mục Cẩm nhìn chiếc hoa đăng trôi đi rất xa, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng.

Hành lang dài được xây dọc theo bờ sông đã được tu sửa lại, được treo một dãy đèn lồng ở hướng đối diện với mặt sông. Mục Cẩm lấy năm lượng bạc từ trong tay áo ra đưa cho lão bản, rồi hai người bắt đầu giải câu đố từ chiếc hoa đăng đầu tiên đến chiếc hoa đăng thứ mười tám, cuối cùng lại chỉ chọn một chiếc hoa đăng mang đi.

Đến gần giờ tý, mọi người trong hội hoa đăng đều tự tản đi, đường phố náo nhiệt dần dần trở nên vắng lặng.

Hiếm khi đến nhân gian một chuyến, tất nhiên Mục Cẩm sẽ không thỏa mãn chỉ với hội hoa đăng. Hai người đi tìm một khách điếm ở trọ, dự định ngày hôm sau sẽ tiếp tục đi chơi.

Sáng hôm sau lại đến biển hoa cách đây không xa, triệu một đám mây tới, khoảng cách mấy chục dặm chỉ đi trong thời gian chưa đến nửa khắc. Biển hoa dưới chân núi vẫn còn tồn tại, thậm chí còn rộng lớn hơn, đẹp hơn năm xưa.

Mục Cẩm nhìn biển hoa trước mặt, tâm tình cực tốt, quay sang nhìn Tử Nguyệt, nói: “Chúng ta vào trong bụi hoa đi.”

“Được.” Nói xong, phi thân lên, đi vào chính giữa biển hoa. Hai bóng người một tím một trắng bay vút qua trên biển hoa, nhìn từ xa trông hệt như hai con bướm song phi.

Dừng lại chính giữa biển hoa, đắm mình trong biển hoa đó, bốn phương tám hướng đều là những bông hoa màu sắc tuyệt đẹp, ở nơi hoang dã này vốn nên tĩnh mịch yên ả, vậy mà lại có rất nhiều ong bướm nô đùa, những âm thanh vo ve càng thêm phần náo nhiệt hơn.

Mục Cẩm ôm Tử Nguyệt từ phía sau, má áp vào vành tai cậu, ngữ khí mị hoặc nói: “Em còn nhớ, có một lần, chúng ta ở đây… Hmm?” Vừa nói, bàn tay đặt trên eo cũng không an phận.

Tử Nguyệt gập ngón tay trỏ lại, gõ nhẹ vào đầu hắn một cái: “Trong cái đầu quả dưa này của chàng, toàn chứa những cái gì vậy?”

Người phía sau ái muội nói: “Toàn chứa em đấy.”

Tử Nguyệt giữ lấy bàn tay loạn xạ của hắn: “Không được hồ nháo, nếu không, sau này đừng mong em đến cùng chàng.”

Người phía sau lập tức bất động, đặt cằm lên vai Tử Nguyệt, sử dụng khổ nhục kế: “Ta phải đi bắt con cá chép kia suốt hơn nửa tháng, trong nửa tháng này ngày nào cũng ở long cung, Lão Long Vương đã tặng bao nhiêu mỹ nhân để báo đáp, ta không hề chấp nhận một ai, chỉ chờ về để ôm em, không ngờ em lại lạnh nhạt với ta như vậy…”

Ngày thường Mục Cẩm cũng thanh tâm quả dục theo cậu, chuyện phòng the của hai người có thể coi là ít. Tử Nguyệt biết hắn dùng khổ nhục kế, nhưng cũng mềm lòng, nói: “Ở đây không được, nếu chàng muốn, chúng ta quay về ngay.”

“Đừng.” Mục Cẩm vội vàng ngăn cản. “Hiếm khi hạ phàm, ở thêm mấy ngày đi.”

“Chàng còn muốn đi đâu nữa?”

Giang sơn này đã sớm thay đổi triều đại, có thể đi đâu đây? Mục Cẩm ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Nhân gian đã trải qua nghìn năm, có nhiều nơi dù bây giờ đi cũng là cảnh còn người mất, cứ tùy ý đi khắp nơi là được rồi.” Sau đó nói tiếp. “Em có muốn đi đâu không?”

Mạch Sương suy tư một lát: “Hồ Thính Vũ thì sao?”

Vừa nghe thấy nơi này, tâm tình Mục Cẩm trầm xuống, ánh mắt cũng ảm đạm dần, hắn vĩnh viễn cũng không bao giờ quên cái khoảnh khắc đó, trên hồ Thính Vũ, Mạch Sương nói cậu phải đi, cuối cùng nằm trong lòng hắn mất đi hơi thở. Mỗi khi nhớ lại, trái tim như bị bóp chặt, khi tu luyện ở núi Cửu Dương, những lúc quay về hồ Thính Vũ cúng tế, mang theo bài vị của cậu đi ngắm hoa sen trong hồ Thính Vũ, trái tim cũng vô cùng nặng nề.

Cái loại tư vị đó, hắn không muốn trải qua nữa.

“Hoa sen trong hồ Thính Vũ vẫn chưa nở, không có gì hay để ngắm hết.” Mục Cẩm nói.

“Hồ Thính Vũ ngoại trừ hoa sen, phong cảnh đầu xuân cũng rất đẹp.”

Mục Cẩm nắm tay cậu thật chặt: “Đừng đi.”

“Nhưng em muốn trở về một lần, chàng không muốn đi cùng em?”

“Không phải.”

“Vậy chàng lo lắng điều gì?”

Mục Cẩm không nói, nỗi đau khổ trong lòng đó, hắn không muốn để lộ một lần nữa. Thật ra Tử Nguyệt cũng hiểu được tâm tư hắn, cầm tay hắn: “Chàng yên tâm, lần này, em sẽ không đi.”

Mục Cẩm mím nhẹ môi, gật đầu.

Linh Châu vẫn được gọi là Linh Châu, núi Lăng Vân vẫn là núi Lăng Vân, nhưng Lăng Vân quán từ lâu đã không còn tồn tại.

Mộ của Lý Thâm nằm dưới chân núi phía sau núi Lăng Vân, Mục Cẩm đưa cậu đến bái tế Lý Thâm trước. Ngôi mộ không được ai dọn dẹp, sớm đã bị chôn vùi trong đống cỏ dại.

Tử Nguyệt vung tay áo lên, toàn bộ cỏ dại xung quanh ngôi mộ đều ngã rạp xuống, trên tay tạo tiên ấn, đống cỏ dại đó biến mất hoàn toàn, xung quanh ngôi mộ vô cùng trống trải, có thể nhìn ra được hình dáng đại khái của ngôi mộ.

Chữ viết trên tấm bia đã bị mưa gió ăn mòn từ bao giờ, Tử Nguyệt quỳ xuống trước mộ, thắp một nén hương, châm nến, đốt chút tiền vàng. Trước đây cậu hạ phàm lịch kiếp, Lý Thâm và cậu lớn lên cùng nhau, đối đãi với cậu giống hệt như huynh đệ ruột thịt.

Tuy rằng Lý Thâm đã mất được nghìn năm, nhưng với cậu mà nói, mới chỉ mấy năm chưa từng gặp lại hắn.

Mục Cẩm nhìn tấm bia không còn rõ chữ kia, nói: “Qua lâu như vậy, chắc hắn đã chuyển kiếp rồi.”

“Ừm.” Tử Nguyệt đứng lên, quay sang nhìn Mục Cẩm. “Đi thôi.”

Xuống núi, hai người đi qua khu chợ náo nhiệt. Mục Cẩm kéo tay cậu, nhìn chỗ này dừng chỗ kia, giống như một đứa trẻ.

Đi ra khỏi khu chợ náo nhiệt, đến con phố lác đác người qua lại, hai bên con phố đều là hàng quán bán tranh chữ sách vở, hoặc là của tú tài, hoặc là của những người từ quan hồi hương vì chán ghét quan trường.

Tử Nguyệt đứng trước một hàng sách, cúi đầu lấy một quyển sách mở ra xem.

Nhân lúc Tử Nguyệt đọc sách, Mục Cẩm lén lút đi đến bên cạnh lão bản, hỏi nhỏ: “Lão bản, chỗ ông có sách gối đầu không?”

Lão bản nghe xong, lập tức hiểu ý, cũng hỏi lại nhỏ tiếng giống hắn: “Công tử muốn loại nào?”

“Có loại long dương không?”

Lão bản cười khà khà: “Hôm qua ta mới nhập mấy quyển về, đều là hàng thượng đẳng, bao nhiêu người xem rồi còn muốn xem lại.”

“Vậy cho ta một quyển.” Mục Cẩm lấy một đĩnh bạc từ trong tay áo ra, đưa cho lão bản.

Lão bản thuận tay cầm bạc, mau chóng lấy quyển sách ở tận dưới đáy rương. Mục Cẩm dùng thân mình để che chắn rồi nhận lấy, nhét vào trong tay áo.

Tử Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn về phía Mục Cẩm, Mục Cẩm vội ho một tiếng, chột dạ cười: “Xem xong chưa?”

“Đợi một lát nữa.” Lại cúi đầu xuống đọc tiếp.

Đôt nhiên, tiếng kêu của một thiếu nữ vang lên thất thanh: “Cứu mạng với! Cứu mạng với!”

Tử Nguyệt nhìn sang phía tiếng kêu phát ra, một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi đang chạy về phía này, đằng sau nàng còn có ba, bốn nam tử khác đuổi theo, trong đó nam tử đi đầu mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, nhìn ra được hắn xuất thân danh môn.

Nhìn nữ tử đang chạy tới kia, Tử Nguyệt ngây người một lát, bởi vì dung mạo của nữ tử đó giống y hệt Đông Linh.

Mục Cẩm lập tức ra tay ngăn cản mấy nam tử đuổi theo nàng, nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà lại ức hiếp con gái nhà lành, sao có thể coi là anh hùng hảo hán.”

Nam tử áo xanh chạy đến mức thở không ra hơi, cứ thở hồng hộc từng cái từng cái một: “Việc này liên quan gì đến ngươi?”

“Xưa nay bản công tử thích gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nếu hôm nay gặp được, tất nhiên sẽ là việc không thể không liên quan đến ta.”

Nữ tử bị truy đuổi kia trốn sau lưng Mục Cẩm, làm mặt quỷ với mấy nam tử đuổi theo nàng.

Bất chợt, nam tử mặc áo xanh đẹp đẽ quý giá kia nhìn chằm chằm nữ tử phía sau Mục Cẩm: “Nha đầu điên kia, náo loạn đủ chưa, mau trở về cùng ta!”

Nữ tử phía sau Mục Cẩm le lưỡi: “Muội không thèm về!”

“Muội muốn cha mẹ tức chết đúng không?”

Nữ tử miệng lưỡi lanh lợi đáp lại: “Ai bảo thế, rõ ràng là cha mẹ muốn ép chết muội!”

Tử Nguyệt nghe vậy bèn đi đến, nhìn Mục Cẩm, nói: “Xem ra, có chuyện cần phải biết rõ.”

Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người họ, Mục Cẩm cũng cảm thấy sự tình không giống như mình nghĩ, nhìn nữ tử kia: “Bọn họ là gì của ngươi?”

Nữ tử kia cười ha ha: “Ta không biết bọn họ.”

Nam tử áo xanh lập tức sửa lại: “Ta là thân huynh trưởng của nó!”

Tử Nguyệt và Mục Cẩm đồng loạt nhìn sang nữ tử kia. Nữ tử tinh quái đối diện với ánh mắt của Mục Cẩm và Tử Nguyệt, mím môi: “Ta mới không thừa nhận huynh ấy là thân ca ca của ta.”

Tử Nguyệt hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Nữ tử kia vô cùng uất ức, chỉ vào nam tử áo xanh: “Huynh ấy ép ta gả cho một người vừa đen vừa xấu vừa béo, nếu là thân ca ca thì sao có thể ép muội muội gả cho một người như vậy.”

Nam tử áo xanh tức tối nói: “Công tử Tiêu gia ngọc thụ lâm phong, tuấn tú nhã nhặn, bao nhiêu tiểu thư khuê các trong thành muốn được gả cho hắn, người ta còn chưa ghét bỏ muội mà muội đã ghét bỏ người ta?”

“Huynh đừng lừa muội, biểu tỷ nói rồi, công tử Tiêu gia trông như đầu heo, đen như thiên lôi, xấu như ma quỷ.”

“Ồ? Hóa ra trong mắt người khác, ta có dáng vẻ như vậy ư?”

Đúng lúc này, lại có thêm một vị công tử áo lam xuất hiện, trong tay còn nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt.

Mục Cẩm và Tử Nguyệt đồng thời nhìn người tới, tiếp tục ngây ra, nam tử này rõ ràng là Lý Thâm!

Nam tử áo xanh chắp tay với nam tử áo lam vừa xuất hiện: “Gia muội trẻ người non dạ, nói chuyện không biết lựa lời, mong Tiêu huynh đừng để trong lòng.”

“Sao vậy được.” Nam tử phe phẩy chiếc quạt mấy cái rồi thu quạt lại. “Mấy hôm trước đã định tới quý phủ thăm hỏi, nhưng chưa có thời gian rảnh, không ngờ có thể gặp ở đây.”

Nữ tử trốn phía sau Mục Cẩm chạy đến sau lưng nam tử áo xanh như con thỏ nhỏ, thì thầm bên tai hắn: “Ca, huynh ấy chính là vị thiếu gia Tiêu gia kia à?”

“Đương nhiên.”

“Tiêu gia có mấy vị công tử?”

“Chỉ có một vị.”

“À, vậy muội về với huynh.”

“Thôi, muội đừng về nữa, muội vừa náo loạn một trận như vậy, có lẽ người ta không cần muội nữa đâu.”

“Vậy phải làm sao?”

Nam tử áo xanh khụ khụ mấy tiếng: “Mau đi xin lỗi người ta.”

“À.” Nàng quay người, bàn tay cứ xoắn xuýt tay áo không ngừng, nhìn nam tử áo lam, cười xòa. “Cái đó, vừa rồi… Thật ra, cái đó… xin lỗi.”

Nam tử áo lam cười nhẹ một tiếng: “Không sao.”

Sau cùng, nữ tử kia ngoan ngoãn về nhà cùng huynh trưởng của mình.

Con phố lại khôi phục sự yên tĩnh. Mục Cẩm và Tử Nguyệt nhìn nhau cười, hóa ra, sau nghìn năm, lại có một mối duyên phận như vậy.

“Mới xuống nhân gian một chuyến mà có thể gặp được trò hay như thế, có lẽ còn có vô số cảnh đẹp hơn mà em nói đấy.” Mục Cẩm đứng một bên cười nói.

Từ nãy đến giờ, trên mặt Tử Nguyệt vẫn có một nụ cười như có như không: “Đợi xem xong sắc xuân của hồ Thính Vũ rồi định luận cũng không muộn.”

Hồ Thính Vũ vẫn là hồ Thính Vũ, hàng liễu ven hồ sớm đã đổi thay mấy lần, bên hồ còn mở quán rượu hàng trà, vô cùng náo nhiệt. Lúc này cũng đang có rất nhiều người ra hồ ngắm xuân, đa phần đều là dùng thuyền hoa.

Mục Cẩm và Tử Nguyệt thì ngồi trên thuyền buồm. Chiếc thuyền con của nghìn năm trước bên hồ Thính Vũ đã không thấy đâu, còn loại thuyền mà ở giữa có một vòm hình cầu giống như trần nhà lại có thể nhìn thấy khắp nơi.

Mục Cẩm làm phép để thuyền buồm tự đi về phía trước. Hắn và Tử Nguyệt cùng ngồi ở mũi thuyền, ngắm nhìn cả những nơi gần nơi xa trong hồ Thính Vũ.

Gò núi gần hồ Thính Vũ đã thay đổi dáng dấp, một ngôi chùa mọc lên, dẫn vô số khách hành hương xa gần tới đây. Tương truyền là vì có người phát hiện ra một ngôi mộ trên gò núi, cỏ xanh hoa dại trên ngôi mộ bốn mùa như xuân, suốt trăm nghìn năm qua cũng chưa từng héo tàn. Dân chúng toàn thành đều cho rằng đây là linh địa của Linh Châu.

Không lâu sau, dân chúng toàn thành góp tiền để xây dựng một ngôi chùa ở đây.

Mục Cẩm nhìn ngôi chùa trên gò núi phía xa, tuy rằng ở đó chỉ mai táng phàm thể của Tử Nguyệt, nhưng khó tránh khỏi vẫn có chút đau lòng.

Cánh tay đặt trên vai Tử Nguyệt bỗng siết chặt, để cho cậu kề sát mình hơn, giống như muốn hòa tan cậu vào trong cơ thể mình.

“Điện hạ.”

“Ừ?” Mục Cẩm đáp lại vô cùng thuận miệng, rồi lập tức bật cười nhẹ. “Sao đột nhiên em lại…”

Không đợi hắn nói hết, ngón tay thon thả của Tử Nguyệt vuốt ve má hắn. Mục Cẩm hơi ngạc nhiên, trên môi bỗng ươn ướt, cảm giác mềm mại dễ chịu lan ra khắp môi, khiến cho trái tim hắn trong lúc bất giác đập nhanh mấy cái. Mục Cẩm phản ứng lại nhanh chóng, lập tứ nhiệt tình đáp lại nụ hôn bất ngờ này.

Trong lúc miệng lưỡi quấn quýt, nỗi lo âu trong lòng Mục Cẩm dần dần phai nhạt, cuối cùng thì hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn triền miên như tơ. Nụ hôn kéo dài rất lâu, khi hôn đến mức mê say, Mục Cẩm từ từ đặt người xuống, đè lên cơ thể cậu.

Khi buông ra, Mục Cẩm thở hổn hển từng cái một, người dưới thân cũng hơi thở dốc, đôi môi bóng mượt được tưới đều, càng trở nên hồng nhuận hơn. Hai tay Mục Cẩm chống hai bên người Tử Nguyệt, đôi mắt ngập tràn tình dục nhìn người dưới thân, hầu kết nhô ra chuyển động lên xuống.

Tử Nguyệt dùng một tay ôm cổ Mục Cẩm, một tay chống xuống thuyền ngồi dậy, trong đôi mắt như lưu ly phả chiếu dung nhan Mục Cẩm, cậu nói: “Sắc xuân của hồ Thính Vũ cũng chỉ thế này, theo chàng thấy, ở lại hay không ở lại?”

Mục Cẩm hiểu ý, cười nhẹ một tiếng: “Có một nơi mà sắc xuân chỉ có hơn chứ không hề kém hồ Thính Vũ, ta thật sự rất muốn xem.”

“Nơi nào?”

“Về thiên cung sẽ nói cho em biết.” _ HOÀN _

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio