Edit: Teade
Beta: LP
______
“Ngon không?” Ban Dục hỏi Phượng Dương.
“Ừm, ngon lắm!” Phượng Dương nói xong, vô thức liếm môi, ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi xấu hổ: “Vậy… cảm ơn anh.”
“Còn khách sáo với tôi làm gì? Chúng ta là một đôi, của tôi chính là của em.” Ban Dục nói: “Hơn nữa cả người em là của tôi rồi.
Tôi cho em ăn là chuyện hết sức bình thường mà, đúng không?”
“…” Anh đừng tưởng tôi vừa ăn xong đồ của anh thì tôi không dám đánh anh!
Trong lòng Phượng Dương âm thầm khinh bỉ, cậu không nhịn được mút cái muỗng trong miệng, rõ ràng đã ăn hết một hộp to ơi là to nhưng cậu vẫn còn cảm thấy thèm thuồng.
Thật sự rất thơm.
Môi của Phượng Dương vốn có màu nhạt, bây giờ lại có một lớp mỡ dày phủ lên, bị cậu liếm qua khiến người ta không khỏi liên tưởng đến thạch rau câu hấp dẫn.
Ban Dục vô thức nhớ đến cảm giác khi y ngậm đôi môi đó lúc còn ở trên xe, đúng là mùi vị tuyệt vời không nói nên lời.
Biết vậy y đã chừa cho mình chút nước uống từ trước.
Ban Dục ho nhẹ một tiếng, bắt đầu trắng trợn ngắm nhìn gương mặt của Phượng Dương.
Dĩ nhiên không phải y muốn nhìn thân thể của Phượng Dương, mà là linh hồn của cậu.
Khi cậu yên lặng không nhúc nhích, linh hồn nằm trong trạng thái ổn định, tiên quân có cấp bậc như y có thể nhìn rõ mồn một.
Nói đến bốn tộc, nam giới đẹp trai tuấn tú nhất là nam giới trong tộc Long của bọn họ, nhưng nếu xét về nhan sắc tuyệt mỹ, không phải là nữ giới tộc Long lẫn nữ giới tộc Phượng, mà là nam giới tộc Phượng.
Có lẽ là vì trong loài cá và chim thì giống đực đẹp hơn chăng? Dù sao cho đến giờ, mỹ nam nổi danh đều sinh ra từ tộc Phượng.
Còn Phượng Dương thì sao? Cậu có một mái tóc dài màu đỏ rực lửa, khiến làn da trắng nõn như ngọc Dương Chi của cậu càng thêm lóa mắt, đường nét trên khuôn mặt không sâu như người phương Tây, mà sắc sảo giống người phương Đông.
Khi cậu cười, trên má có một lúm đồng tiền nhỏ.
Y đã sống hơn ba trăm năm rồi nhưng chưa từng thấy con cháu nhà ai có gương mặt xinh đẹp đến mức này, đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn là muốn chiếm làm của riêng.
Giờ phút này, Phượng Dương đang chăm chú liếm muỗng, cúi đầu nhìn con ve chiên giòn cuối cùng.
Coi bộ cậu đang tiếc nuối không muốn ăn con cuối cùng, hình như còn muốn liếm dầu trên bề mặt con ve đó trước? Nhưng có vẻ không ổn cho lắm.
Mặt mày Phượng Dương lộ vẻ rầu rĩ, lông mi của cậu rất dày, khi nhìn ở góc nghiêng giống một chiếc quạt lông nho nhỏ, nhẹ nhàng chớp chớp lại hệt như cánh bướm bay.
Ban Dục lén lút sờ hai cái: “Nếu em không ăn thì không còn giòn nữa đâu.”
Phượng Dương tránh né y theo bản năng: “Ăn rồi thì không còn nữa! Tôi đã nói là đừng táy máy tay chân!”
Ban Dục nói: “Trên sân thể dục có người, tôi dùng miệng không ổn lắm đâu.”
Phượng Dương len lén nhìn xung quanh.
Ban nãy cậu ăn hăng say quá, quên mất đây là sân thể dục, hên là bây giờ hình như mọi người vẫn đang còn ở canteen, trên sân thể dục chỉ có vài mống người.
Cậu quyết tâm nhịn đau ăn con ve cuối cùng: “Bạn của anh mua ở đâu thế? Tôi có thể nhờ người đó mua thêm được không?”
Ban Dục nói: “Nếu em muốn ăn, ngày nào tôi cũng sẽ chiên cho em.”
Lòng Phượng Dương nói tôi biết chứ! Vấn đề là không phải gần đây tôi nợ anh quá nhiều ân tình rồi sao? Những lời nghiêm túc tôi nói lúc trước đều là vô ích hết à?
Nhưng mà cái câu “không cần đâu, tôi tự nghĩ cách mua” cứ quanh quẩn bên môi suốt một phút đồng hồ mà cậu vẫn không thể thốt ra được.
Cậu tự thấy mình thật đáng khinh bỉ! Hay là nói bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, không nên ăn đồ ăn của người khác!
“Em có muốn uống nước nữa không? Tôi đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho em, nếu em muốn uống thì phải ngồi lại một lát.” Ban Dục nói: “Cái ghế tựa tôi mới mua ngồi êm hơn cái cũ nhiều.”
“Không đi, tôi phải về lớp đọc sách.” Phượng Dương cảm thấy cái hố lần này Ban Dục đào sâu quá, cậu trèo ba ngày cũng không ra được, không thể lún sâu thêm nữa.
“Được, em chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, đừng để bị quá mệt.” Ban Dục nói: “Không phải ông xã không nuôi được em, em đi đi.”
“Tôi đã nói chúng ta không phải… Thôi bỏ đi.” Phượng Dương thở dài: “Nói cũng vô ích, anh đi trước đi, tôi cầm hộp cho.
Cảm ơn anh.”
Cầm hộp về lớp hít thêm vài cái, coi như là thùng rác trong buổi chiều rồi vứt đi sau, hoàn mỹ!
Phượng Dương cầm cái hộp không cũng khá là vui vẻ.
Chủ yếu là sau khi đến trần gian, hiếm khi cậu được ăn món ngon như thế này.
Khi đi lên bậc thềm, Phượng Dương có cảm giác ai đó đang nhìn mình, cậu bèn quay người lại nhìn, phát hiện Ban Dục còn đang đứng ở chỗ cũ nhìn mình như hòn vọng phu.
Ánh mắt thâm tình kia khiến cậu chợt hoài nghi, có phải mình hơi xấu xa quá không?
Hoa Thành vừa bán đứng Phượng Dương xong, bây giờ đâu dám ở lại với Ban Dục.
Cậu nhóc cúp đuôi về lớp với Phượng Dương.
Phượng Dương nói là về đọc sách nhưng cậu không lấy sách ra, mà nằm nhoài ra bàn, trong đầu đầy mùi ve chiên giòn.
Ting!
Chuông tin nhắn của điện thoại di động reo lên, Bạch Thần kích động báo tin cho Phượng Dương, hai người come out rất thành công!
Phượng Dương: “Vậy coi bộ hôm nay tôi qua ở được rồi?”
Bạch Thần: “Được chứ được chứ! Anh mời cậu ăn cơm! Nếu được thì cậu cứ mời bạn bè mình đến nhá, cái người lần trước đưa cho bọn tôi hạt châu bằng gỗ ấy!”
Phượng Dương nhìn hộp ve chiên: “Để xem đã.”
Mặc dù chuyện Bạch Thần và Vệ Đông Vũ thuận lợi come out có liên quan rất lớn đến hạt châu gỗ có ánh sáng công đức mà Ban Dục tặng.
Nhưng y vừa rời khỏi trường là bắt đầu nói bậy, khiến người ta đau đầu ghê gớm.
Cuối cùng, Phượng Dương vẫn quyết định không dẫn Ban Dục theo.
Cậu xin nghỉ giờ tự học buổi tối, ra ngoài đi taxi đến khách sạn dọn dẹp đồ đạc, trả phòng rồi chạy đến nhà Bạch Thần.
Bạch Thần và Vệ Đông Vũ đang ở nhà.
Bọn họ vẫn chưa hết sung sướng vì come out thành công.
Khi Phượng Dương gặp bọn họ, trên mặt hai người này vẫn còn nụ cười tươi rói khó kìm chế nổi.
Bạch Thần nói: “Đúng là thuận lợi một cách ngoài ý muốn, thật sự phải cảm ơn cậu rất nhiều đó Phượng Dương! Cậu nói xem cậu muốn ăn gì, party hải sản hay là bò beefsteak kiểu Tây, hay là đồ ăn Nhật? Cậu quyết định đi! Cậu thích ăn gì thì chúng ta ăn cái đó!”
Phượng Dương nói: “Hôm nay tôi đã ăn đồ mình muốn ăn rồi, hai người đừng khách sáo, nếu được thì tôi muốn đi ngủ trước.”
Vệ Đông Vũ nói: “Đừng mà, kiểu gì hôm nay bọn tôi cũng phải chiêu đãi cậu một bữa!”
Phượng Dương nói: “Vậy dời qua hôm khác đi, hôm nay tôi có việc cần suy nghĩ.
Với cả, tôi đề nghị hai người cũng đừng ra ngoài.”
Bạch Thần hỏi: “Tại sao?”
Phượng Dương nói: “Dễ bị vui quá hóa buồn, muốn ra ngoài thì cũng phải chờ trời sáng đã rồi tính sau.”
Bây giờ Bạch Thần và Vệ Đông Vũ đều tin răm rắp những lời Phượng Dương nói, huống chi là chuyện liên quan đến buồn vui.
Cho dù bây giờ Phượng Dương có nói ngày mai sẽ có tiền từ trên trời rơi xuống, hai người này cũng tin sái cổ.
Bạch Thần đáp: “Vậy được, hôm nào chúng ta bàn sau.
Hôm nay cậu ở đây trước đi, tôi đã dọn dẹp phòng khách rồi, tôi vẫn chưa dọn xong phòng ngủ chính, chờ ngày mai tôi tan ca xong thì về dọn luôn giúp cậu.
Nếu còn thiếu gì thì cậu cứ nói với tôi, tôi bổ sung được thì tôi sẽ làm.”
Phượng Dương nói: “Không cần đâu, như vậy là được rồi.”
Kết cấu hai gian phòng này của Bạch Thần có diện tích khoảng bảy mươi mét vuông, vừa đủ cho một người ở.
Có thể thấy Bạch Thần hay không sống bên này, đoán chừng chỉ cần trời tối, hắn sẽ đi tới chỗ của Vệ Đông Vũ qua cánh cửa thông giữa hai gian.
Phượng Dương chỉ đặt hết đồ vào phòng khách là xong.
Bạch Thần nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, bọn tôi không làm phiền cậu nữa.”
Phượng Dương xua tay: “Đừng quên ký hợp đồng cho thuê phòng, cứ cho thuê theo giá thị trường là được.”
Bạch Thần: “Được, tôi xem rồi làm.”
Cửa chống trộm được khép lại.
Phượng Dương đi một vòng quanh phòng, cuối cùng đặt mông ngồi xuống sofa.
Hoa Thành lúng túng nhảy đến trước mặt Phượng Dương, sau đó nhảy tới bên cạnh cánh tay của Phượng Dương, yếu ớt nói: “Thái tử, hình như tâm trạng của ngài không được vui cho lắm?”
Phượng Dương hừ lạnh: “Nếu người mà ngươi tin tưởng nhất lại bán đứng ngươi, tâm trạng của ngươi cũng sẽ không tốt!”
Hoa Thành dè dặt thì thầm: “Không phải lúc ngài ăn ve, ngài vui lắm sao?”
Phượng Dương phủi Hoa Thành xuống khỏi quần áo mình như phủi bụi: “Đi úp mặt vào tướng sám hối đi!”
Cứ đi ba bước là Hoa Thành lại quay đầu nhìn Phượng Dương.
Cậu nhóc lững thững đi đến chân tường, đứng im tại chỗ.
Phượng Dương hỏi cậu nhóc: “Rốt cuộc Ban Dục nói gì với ngươi mà ngươi dám nói cho anh ta biết ta thích ăn gì?”
Chuyện này không lớn cũng không nhỏ, vì cậu rất thích ăn ve, lỡ như bị người xấu biết thì phiền to.
Hoa Thành nói: “Cô gia hỏi con thích ăn cái gì nhất, con nói là dế mèn.
Sau đó cô gia nói chỉ cần con nói cho cô gia biết ngài thích ăn gì nhất, cô gia sẽ mua dế cho con ăn.”
Phượng Dương cầm đĩa đựng trái cây ném vào người Hoa Thành: “Chỉ vì mấy con dế mà ngươi dám bán chủ nhân nhà mình đi luôn hả?”
Hoa Thành tội nghiệp đáng thương: “Vấn đề không phải chỉ có mấy con dế, mà cô gia nói sẽ mua cho con một túi thật to lận!”
Phượng Dương hỏi: “Vậy túi to của ngươi đâu? Chiều nay ta thấy ngươi lại đi tìm anh ta mà?”
Nhắc đến chuyện này, Hoa Thành liền tức giận, lắc lư cái thân mập mạp, xù lông rống lên: “Cô gia nói là trả góp! Một ngày một con! Con tức muốn chết luôn!”
Phượng Dương phì cười: “Ha ha ha ha ha ha ha… Ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Hoa Thành nói: “Nào có, ít nhất là con còn khom lưng vì một túi dế to, còn ngài thì chỉ cần một hộp ve sầu chiên giòn là đầu hàng rồi, hừ hừ…”
Trong lòng Phượng Dương thầm nhủ, chẳng phải thế sao, ta còn không bằng ngươi nữa.
Chớp mắt một cái, Phượng Dương đã đến trần gian hơn nửa tháng, kết quả hình như chưa làm chuyện chính gì cả.
Đừng nói đến linh khí, cậu hấp thụ không được bao nhiêu, phải cân nhắc kĩ mới dám sử dụng.
Còn về ánh sáng công đức thì lúc phình to lúc thu nhỏ, còn không bằng khi vừa đến đây.
Thời gian nghỉ ngơi của cậu không nhiều lắm, nếu không phải bỗng nhiên Ban Dục đùa giỡn thì cũng là Ban Dục đột nhiên đùa giỡn.
Nếu cứ kéo dài tình trạng này, qua một nghìn năm nữa cậu cũng không phi thăng được.
Có cần chữa khỏi bệnh cho Ban Dục trước hay không, mặc dù sẽ hao phí lượng lớn linh khí nhưng nếu Ban Dục khôi phục lại bình thường, có lẽ bọn họ có thể cùng nhau nghĩ cách phi thăng lần nữa.
Có lẽ Hoa Thành đoán ra được ý nghĩ của Phượng Dương, cậu nhóc quay đầu nói: “Thái tử, thật ra có một chuyện con không hiểu nổi.”
“Chuyện gì?” Phượng Dương hỏi.
“Ngài ngẫm lại đi, ngài đã bị cô gia hôn rồi, trên người ngài cũng có mùi của cô gia, sao hai người không thử song tu với nhau? Vừa hòa hợp lại vừa đảm bảo có thể phi thăng được… Oái!”, Hoa Thành che đầu: “Ngài đánh con làm gì, con nói thật mà!”
“Nói thật cái rắm! Lo mà úp mặt vào tường sám hối đi!” Phượng Dương đứng bật dậy che giấu sự xấu hổ của mình, cậu quyết định đi tắm.
Ai ngờ cậu chỉ vừa mới đóng cửa phòng tắm, hai tên hàng xóm cách vách đã “song tu” với nhau…
Tiếng rên rỉ đè nén của Bạch Thần chui vào tai Phượng Dương rõ mồm một, hại tim cậu cũng bắt đầu đập nhanh.
Nhưng đáng sợ hơn là Phượng Dương hoảng hốt phát hiện linh khí của cỏ Tiên Giác bỗng bắt đầu tràn ra ngoài!.