Edit: Cinis
Beta: LP
______
Trường thực nghiệm số một là trường trọng điểm của thành phố, bình thường quản lí rất nghiêm khắc, tuy không cấm dùng di động nhưng chẳng mấy ai dám dùng trong trường học.
Lúc ở trong trường, Phượng Dương không chú ý đến người khác nên nên cậu cũng không thấy bao giờ, chỉ thỉnh thoảng nghe đám Vương Uy nói qua một, hai lần.
Lúc họ nói ăn gà cậu còn tưởng là ăn thịt gà, hóa ra người ta đang nói về game.
Cậu không có hứng thú với thứ này nên lúc ấy cũng không hỏi kĩ, nhưng theo lời họ nói thì cậu nghĩ ăn gà hẳn phải là một trò chơi rất kích thích chứ không phải cái trò ngớ ngẩn mà Ban Dục đang chơi.
Ban Dục chơi một lúc cũng cảm thấy chán, có thể là vì Phượng Dương không hào hứng lắm.
Y đặt điện thoại di động sang một bên: “Bảo bối, em không đi ngủ à?”
Phượng Dương ngồi trên cành cây ngô đồng, cậu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh còn nhớ vì sao anh lại xuống trần gian không?”
Trước đây Phượng Dương chưa từng hỏi Ban Dục việc này, bởi vì lúc đó Ban Dục cứ ngơ ngơ ngác ngác, có hỏi thì Ban Dục cũng nói không rõ được.
Thế nhưng bây giờ hẳn là anh ta phải biết rồi mới đúng.
“Cứ xem như là Độ Kiếp thất bại đi.”, Ban Dục nói: “Còn em thì sao?”
“Tôi ư?”, Phượng Dương nói: “Vì cỏ Tiên Giác.”
“Cỏ Tiên Giác ư?” Ban Dục hơi ngoài ý muốn nhìn Phượng Dương: “Liên quan gì đến Cỏ Tiên Giác?”, không phải Yến Lưu nói Đại Thái Tử của tộc Phượng Hoàng hỗn láo với mẹ kế nên mới bị giam vào ngục Huyền Băng sao? Lẽ nào cậu hạ phàm không phải vì chuyện này ư? Nếu như đúng là có quan hệ với Cỏ Tiên Giác, vậy chẳng phải cũng có quan hệ với y sao? Dù sao cây Cỏ Tiên Giác của Phượng Dương cũng là vì y nên mới biến thành Cỏ Tiên Giác.
“Dù sao cũng là vì nó”, Phượng Dương tựa vào cành cây, gối lên cánh tay của mình: “Anh ngủ trong phòng cho khách đi, đêm nay tôi ngủ ở đây.”
“Ngủ trên cành cây á?”
“Ừ.”, Phượng Dương trả lời, xoay người nằm nghiêng trên cành cây rồi nhắm mắt lại.
Rõ ràng trông tư thế này chẳng thoải mái gì cả, vậy mà cậu lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng ung dung nhàn nhã.
Ban Dục vào trong phòng khách, cầm một cái chăn mỏng ra nhẹ nhàng đắp lên người Phượng Dương.
Phượng Dương mở mắt ra nhìn y rất lâu.
Cậu cũng không nói gì cả, cứ nhìn như vậy, nhìn đến tận khi Ban Dục sắp phát hoảng đến nơi thì đột nhiên cậu lại bật cười, sau đó nhắm mắt lại: “Chúc ngủ ngon.”
Ban Dục vẫn đứng bên cây ngắm cậu, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Phượng Dương, y mới lững thững rời đi.
Lúc này Hoa Thành lén lút đến bên cạnh Ban Dục, nhỏ giọng hỏi: “Cô gia, ngài có thể cho con chơi game ăn gà một lúc được không?”
Ban Dục nói: “Được thì được, thế nhưng mỏ chim có thể dùng điện thoại cảm ứng được không?”
Hoa Thành vừa nghĩ đến cái mỏ sắc nhọn của mình đã thấy chán rồi.
Vì không muốn làm kỳ đà cản mũi nên cậu nhóc mới im lặng lâu như vậy.
Đợi đến khi thái tử nhà mình ngủ rồi thì cậu nhóc mới dám nói ra, kết quả lại quên mất bây giờ mình không có hình người.
Năm phút sau, Ban Dục vo bánh mì thành một quả cầu tròn đặc ruột cho Hoa Thành.
Hoa Thành nhìn điện thoại di động, ngậm quả cầu bánh mì chọc lên trên.
Thế nhưng tốc độ của cậu nhóc không nhanh nên chỉ chốc lát sau gà con đã bị thua.
Cậu nhóc còn muốn chơi thêm một lúc nữa nhưng quả cầu bánh mì đã vỡ ra.
Cậu nhóc đi đến chỗ Ban Dục lải nhải, Ban Dục vừa vo một viên bánh mì mới cho nhóc vừa nói: “Vào phòng khách chơi đi, để yên cho Dương Dương ngủ.”
Tất nhiên là Hoa Thành không có ý kiến gì cả, kết quả cửa phòng khách vừa đóng lại thì Ban Dục đã cướp điện thoại di động đi, đồng thời dựng nên một cái kết giới.
Hoa Thành: “Chiếp?”
Ban Dục: “Trả lời hai câu hỏi thì ta sẽ cho ngươi chơi tiếp.”
Hoa Thành nhút nhát nép vào góc tường: “Câu, câu hỏi gì?”, sao lại phải hỏi sau lưng thái tử nhà nhóc cơ chứ?
Ban Dục hỏi: “Ngươi có biết chủ nhân ngươi có chuyện gì liên quan đến Cỏ Tiên Giác không? Sao em ấy lại vì Cỏ Tiên Giác mà xuống trần gian?”
Hoa Thành còn tưởng là vấn đề gì lớn lắm, nghe vậy thì thở phào một hơi: “Chuyện này nói ra thì rất dài.”
Ban Dục nói: “Vậy thì nói tóm tắt thôi.
Nói xong ta sẽ đưa hết số dế mèn còn lại cho ngươi.”
Hoa Thành nghe thấy thế thì rất vui vẻ, cảm thấy rất có lời.
Cậu nhóc cứ như sợ Ban Dục đổi ý, vội vàng kể sạch sành sanh.
“Cỏ Giác được Phượng Hậu của chúng tôi nuôi khi còn sống.
Sau khi Phượng Hậu Độ Kiếp thất bại thì bị sét đánh đến hồn bay phách tán, lúc đó cũng không ai biết cỏ Giác này đã biến thành Cỏ Tiên Giác.
Sau đó có người truyền tin tức vào núi Phượng Đài, thái tử nhà ta đã đi lấy nó về ngay lập tức”, Hoa Thành mới kể đến đây đã nổi giận đùng đùng, bộ lông tơ sắp xù tung lên: “Vì vật này mà thái tử nhà ta bị thương nặng.
Thế mà sau khi Phượng Vương nghe tin tìm tới, chẳng những không giúp thái tử trị thương mà còn thừa dịp ngài ấy bị thương nặng định cướp Cỏ Tiên Giác cho vợ kế của ông ta nâng cao tu vi.
Thái tử nóng giận nên ra sức phản kháng, nhưng lúc đó ngài ấy đang bị thương, đâu thể đánh lại Phượng Vương.
Cuối cùng ngài ấy không chỉ bị Phượng Vương chặt đứt linh căn, còn bị, còn bị xóa bỏ thần tịch.”
“Xóa bỏ thần tịch ư?”, Ban Dục nghe được nửa đầu vẫn cảm thấy tức giận mà thôi, nhưng nghe đến đoạn sau thì y lại thấy khiếp sợ.
Xóa bỏ thần tịch nghĩa là không có cách nào tiếp tục ở lại Thần giới được nữa.
“Đúng thế.
Ngài ấy bị giam trong ngục Huyền Băng ròng rã hơn một trăm tám mươi ngày.
Nếu không nhờ linh thức của Cỏ Tiên Giác rất mạnh mẽ, vẫn liên tục hấp thu linh khí trong ngục Huyền Băng để duy trì sự sống, có lẽ thái tử nhà ta đã chết ở trong đó từ lâu rồi”, Hoa Thành vừa nghĩ tới tình hình lúc đó đã đau lòng khôn xiết, cúi thấp đầu nói: “Họ chặt đứt linh căn của thái tử, cũng không chịu mang thức ăn cho ngài ấy.
Thái tử vốn đã sợ lạnh, ở trong đó lạnh lẽo như vậy, con chỉ muốn đưa cho thái tử một miếng thức ăn mà họ cũng không cho.”
“Vậy có nghĩa là, kỳ thực hai người bị ép đến trần gian?”
“Đúng thế.
Không đến trần gian thì cũng chỉ có thể xuống âm phủ.
Thái tử đã bị xóa bỏ thần tịch nên không thể mở ra cánh cửa giữa các giới, cũng không thể tiếp tục ở lại Thần giới nữa.
Con vốn đã tu thành hình người nhưng cũng bị đánh về nguyên hình.
Nếu không nhờ thái tử che chở, chỉ sợ con cũng không sống được tới ngày hôm nay chứ đừng nói là ở đây nói những chuyện này với ngài.”
“Ngươi có biết là ai truyền tin tức về Cỏ Tiên Giác vào núi Phượng Đài không?”
“Không biết.
Thái tử không chịu nói”, không biết Hoa Thành nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Cô gia, ngài sẽ đối xử thật tốt với thái tử nhà con chứ?”
Ban Dục không nói gì, y khép hai tay lại rồi mở ra, phía trên xuất hiện một túi vải nhỏ, bên trong có một con dế mèn vẫn còn đang nhảy nhót tưng bừng.
Hoa Thành đau xót hỏi: “Tại sao vẫn chỉ có một con vậy hả?”
Ban Dục nói: “Ngươi ăn xong thì sẽ có con tiếp theo.”
Hoa Thành kéo miệng cái túi vải nhỏ qua một bên, ăn xong một con thì quả nhiên lại có con tiếp theo nhảy từ trong túi ra.
Cậu nhóc vội vàng bay lên bắt dế, cũng không nói gì khác với Ban Dục nữa.
Ban Dục gỡ bỏ kết giới, gương mặt của Phượng Dương lại hiện lên rõ ràng trong tầm mắt y một lần nữa.
Khi Phượng Dương thức, ánh mắt của cậu ít nhiều vẫn có chút xa cách lạnh nhạt, khiến người ta có cảm giác không dễ thân thiết, giống như làm thế nào cũng không thể chạm vào thế giới nội tâm của cậu.
Nhưng lúc cậu ngủ lại vô cùng thẹn thùng đáng yêu, khiến người ta sinh ra ý muốn bảo vệ che chở.
Không thể không nói duyên phận là một thứ thực kì diệu.
Hơn ba trăm năm qua, y bị cha mình giục cưới vô số lần, nhưng từ xưa đến nay đều không có cảm giác khác thường với bất cứ ai, lại càng không muốn để ai tham dự vào cuộc sống nhàn nhã của mình.
Nhưng chỉ một lần chắn kiếp cho cha đã vô tình thay đổi toàn bộ quỹ đạo cuộc sống của y.
Ban Dục nghĩ đến nụ cười của Phượng Dương khi được y đắp cho tấm chăn mỏng, không hiểu tại sao lại đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Rõ ràng chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, y lại thấy được một tia cảm động trong mắt Phượng Dương.
Chỉ tiếc là bây giờ y vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, còn một phần nguyên thần bị rải rác ở nơi khác, cần phảu tìm được toàn bộ mới có thể trở về trạng thái tốt nhất.
Nếu không y đã có thể hoàn toàn không kiêng dè gì mà trực tiếp dẫn Phượng Dương trở lại Tiên giới.
Ban Dục quyết định đẩy nhanh tốc độ chữa trị thêm một chút.
Ngày hôm sau, Phượng Dương tỉnh giấc trên cành cây, nghe thấy tiếng nước chảy vang lên trong phòng bếp.
Cậu nhìn vào trong mới phát hiện Ban Dục đang làm bữa sáng.
“Rau xà lách ở đâu ra thế?”, Phượng Dương nhìn thấy trong rổ có rau xà lách.
Nếu không có ký ức của bé Phượng Dương thì cậu cũng không biết đây là rau xà lách đâu.
“Sáng sớm tôi ra ngoài nhìn thấy Vệ Đông Vũ mua nên xin anh ta một ít”, Ban Dục nói: “Nơi này không có các loại rau xanh khác, ngày hôm nay đành phải cho rau xà lách vào trong bánh mì sandwich của em vậy, tỉ lệ dinh dưỡng cũng khá cân đối.
Thêm một cốc sữa bò nóng nữa nhé?”
“Được, cảm ơn”, Phượng Dương nói xong cũng chưa đi ngay mà vẫn đứng tại chỗ lại nhìn Ban Dục một lúc lâu.
“Sao vậy?”, Ban Dục hỏi: “Em không đi rửa mặt à?”
“Có chứ”, Phượng Dương nói xong thì quay người đi tới phòng vệ sinh.
Lúc rửa mặt, không biết tại sao trong đầu cậu đều nghĩ tới hình ảnh Ban Dục nấu ăn vừa rồi cậu nhìn thấy khi nằm trên cây.
Cậu chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy ai chuẩn bị bữa sáng cho mình cả.
Thực ra lúc Ban Dục không lên cơn điên thì vẫn tốt lắm.
Bản thân Phượng Dương cũng không phát hiện ra, trong suốt quá trình đánh răng mắt cậu chỉ nhìn về phía nhà bếp.
Hoa Thành bay đến định dùng nước chải vuốt lông chim, thấy thế cười nói: “Thái tử, có phải ngài đang nghĩ đến mùa xuân không? Hì hì.”
Phượng Dương lườm nhóc người hầu ngốc nghếch này một cái, xoay người rửa mặt, sau đó cậu không nhìn Ban Dục thêm một lần nào nữa.
Lúc trước Ban Dục mang cháo rau cho Phượng Dương chỉ là để Phượng Dương ăn lót bụng trước bữa sáng cho đỡ đói mà thôi.
Thế nhưng ngày hôm nay y nấu quá nhiều nên Phượng Dương cũng ăn được kha khá, có lẽ sáng nay không cần tới canteen ăn sáng nữa.
Ban Dục nói: “Lát nữa có muốn tôi mang chút đồ ăn vặt cho em không?”
Phượng Dương vừa định nói không cần thì tiếng chuông cửa lại vang lên, sau đó là giọng nói của Bạch Thần: “Phượng Dương, Ban Dục, hai người có đó không?”
Ban Dục nói: “Em ăn tiếp đi, tôi ra mở cửa.”
Bạch Thần nhìn thấy Ban Dục thì lấy ra hai tấm vé xem phim đưa cho y: “Đồng nghiệp ở chỗ làm cho tôi, còn thừa hai tấm.
Nếu hai người rảnh rỗi thì có thể đi xem.
Cái này dùng được đến giữa tháng sau đấy.”
Ban Dục nói cảm ơn rồi nhận vé xem phim, khi trở về y hỏi Phượng Dương: “Em có muốn đi xem phim không?”
Phượng Dương một tay cầm cốc sữa bò, một tay cầm bánh mì kẹp: “Anh có chắc là muốn đi xem không?”
Ban Dục nói: “Đi chứ, em xem thử đi, hình như phim này là phim tình cảm đấy”, nam nữ chính trên vé xem phim cũng rất đẹp mắt, mặc dù không đẹp bằng y và Phượng Dương nhưng cũng có thể tạm chấp nhận được.
Hơn nữa thứ hấp dẫn y nhất là bên trong poster lại có cả Phượng Hoàng và Rồng! Không phải bộ phim này được chuẩn bị riêng cho y và Phượng Dương đấy chứ?
Phượng Dương: “… Vậy anh phải nhớ, lúc đi xem tuyệt đối không được tức giận.”
Ban Dục: “Tại sao tôi phải tức giận?”
Phượng Dương xoay mặt sau của vé xem phim cho Ban Dục đọc: ‘Đánh bại Ác Long! Cưới vợ tiên Phượng!’
“Đùng!”
Ban Dục tức tối hầm hừ: “Không xem! Bộ phim rách nát gì thế này!”.