Edit: Teade
Beta: LP
_____
Thuật triệu hồi cũng có rất nhiều loại, triệu hồi linh thể, triệu hồi cả cơ thể, triệu hồi quỷ hồn, triệu hồi nguyên thần này nọ… Những thuật triệu hồi này chia làm triệu hồi đơn và triệu hồi quần thể, cưỡng chế triệu hồi và không cưỡng chế triệu hồi.
Thi triển các thuật này có độ khó khác nhau, người thi triển phép thuật có cấp bậc không giống nhau cũng sẽ tạo ra hiệu quả hoàn toàn khác.
Thuật triệu hồi như lúc trước Ban Dục mở cửa giới triệu hồi Yến Lưu là phép thuật triệu hồi cả cơ thể có độ khó tương đối cao.
Sau khi người làm phép thi triển phép thuật, người được triệu hồi sẽ trông thấy cửa giới, nếu muốn đến là có thể đi qua cửa giới đến bên cạnh người làm phép.
Triệu hồi nguyên thần có độ khó rất cao, thuật triệu hồi này có thể nhắm vào bất kỳ một thân thể nào có nguyên thần, dù ở trong hay ngoài ba giới đều phải đến gặp mặt.
Thuật triệu hồi mà các trưởng lão trong tộc Phượng sử dụng là thuật cưỡng chế triệu hồi đơn linh thể, cấp bậc thấp hơn so với thuật triệu hồi Ban Dục sử dụng để gọi Yến Lưu.
Bọn họ chỉ triệu hồi linh thể của Phượng Vũ Viêm, không phải vì không muốn triệu hồi cả thân thể về mà là vì bọn họ không có linh lực hoặc pháp lực mạnh mẽ như thế.
Nếu Phượng Vũ Viêm không bị nhốt ở ngục Huyền Băng còn đỡ, nhưng Phượng Vũ Viêm lại đang ở ngục Huyền Băng, bản thân ông ta đã bị trói buộc bởi phép thuật, bọn họ đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể triệu hồi linh thể ông ta ra ngoài.
Về chuyện bọn họ đến trần gian triệu hồi Phượng Dương chẳng qua là vì không lấy được ngục Huyền Băng, không có cách đưa những người còn lại ra.
“Đại vương, lỡ như thái tử không chịu giao ngục Huyền Băng ra…” Tộc trưởng Thái Lê nói: “Thì chúng ta phải làm sao?”
Bọn họ cưỡng chế triệu hồi, dĩ nhiên là linh thể của Phượng Dương phải đến.
Nhưng với tính cách của Phượng Dương, làm sao cậu có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp được? Nếu Phượng Dương là người chịu nghe lời thì đã không làm loạn mọi chuyện đến mức này.
“Nó dám à?” Phượng Vũ Viêm nhìn cửa triệu hồi đang chầm chậm mở ra với vẻ giận dữ tột độ: “Nếu nó dám không giao ngục Huyền Băng ra, ta sẽ khiến cả đời nó không thể quay về thần giới! Còn nữa, nó đã không còn là thái tử của tộc Thần Phượng chúng ta nữa rồi!”
“Đại Vương, xin cho phép thuộc hạ nói thẳng, mặc dù đại thái tử có nhiều xung đột với ngài và tân hậu nhưng dù gì cũng là huyết mạch duy nhất mà tiên hậu để lại, cũng là người kế thừa ưu tú nhất trong gần trăm năm nay của tộc Thần Phượng chúng ta.” Huyền Trạm cau mày phản đối Phượng Vũ Viêm: “Chẳng lẽ ngài thật sự muốn để thái tử lưu lạc ở trần gian sao?”
“Đừng có nhắc đến tiên hậu với ta!” Phượng Vũ Viêm lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Trạm: “Tộc trưởng Huyền Trạm, ngươi đã quên lời bổn vương vừa nói xong rồi à?”
Huyền Trạm kiềm chế tức giận, trừng mắt nhìn Phượng Vũ Viêm một lúc lâu, không nói gì nữa.
Trong phòng, Ban Dục đã nói là chỉ ôm một cái nhưng rõ ràng y cảm thấy một cái ôm không đủ để thỏa mãn dục vọng của mình.
Vì vậy y lại được voi đòi tiên, nhào tới hôn toàn bộ gương mặt của Phượng Dương từ mũi, miệng… Y vén sợi tóc ướt sũng của Phượng Dương ra sau tai, thì thầm gì đó bên tai cậu.
Phượng Dương nghe xong liền giận dỗi vỗ vào lưng Ban Dục thật mạnh, một tiếng “bốp” vang lên: “Ai thèm sinh chín đứa con cho anh chứ!”
Ban Dục cũng không thấy đau, vừa trêu chọc vẽ vòng tròn trên eo Phượng Dương, vừa cúi đầu cười nói: “Em đó.”
Phượng Dương bị con rồng dâm này đùa choáng váng, há miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Bấy giờ, Ban Dục ôm cậu lên: “Ở đây hay là đi ra ngoài?”
Phượng Dương hất cằm ra hiệu cho y bế mình ra ngoài.
Mặc dù bên ngoài có hai người đang nằm nhưng trong phòng tắm rất ẩm ướt, cậu rất không thích.
Dĩ nhiên là Ban Dục không có ý kiến, ai ngờ y vừa định ôm người về phòng làm việc, bên cạnh bàn học của y lại lóe lên một vòng sáng trắng.
Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khe hở càng lúc càng lớn, sau đó lại biến mất khỏi trong nháy mắt.
Quan trọng là sau khi khe hở biến mất, linh thể của Phượng Dương cũng biến mất theo!
Giây trước Phượng Dương còn đang ngây ngốc trả lời y, giây sau đã từ từ nhắm mắt xụi lơ trong tay y! Rõ ràng là có người cưỡng chế triệu hồi linh thể của cậu về!
Lão già lưu manh vừa vác súng ra trận: “…” Đệch bà nội nó!
Ban Dục trở tay hút áo khoác đến bọc lại thân thể của Phượng Dương, quát to một tiếng: “Yến Lưu!”
Cửa giới lập tức mở ra, Yến Lưu xuất hiện.
Trông thấy vẻ mặt xanh mét của chủ nhân nhà mình, anh ta nghi hoặc hỏi: “Tiên quân?”
Ban Dục: “Bảo vệ sự an toàn cho hai người trên giường.”
Dứt lời y nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng rồi ôm Phượng Dương biến mất khỏi phòng làm việc.
Yến Lưu vừa bước ra khỏi phòng làm việc đã thấy đống quần áo ngổn ngang dưới đất: “…”
Kẻ nào dám cắt đứt chuyện tốt của Tiên Quân nhà anh ta? Ai vậy hả? Điên rồi à?
Yến Lưu nhặt từng món đồ bẩn dưới đất lên, trông thấy áo bào dài nhuộm máu đỏ sậm, anh ta không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Còn chủ nhân của chiếc áo bào dài đã tức giận đến mức sắp bay màu.
Khi linh thể thoát khỏi thân thể vẫn sẽ giữ nguyên dáng vẻ hiện tại, nói cách khác, bây giờ trên người Phượng Dương đang trần như nhộng, không mặc quần áo.
Cậu bất đắc dĩ phải triệu hồi chút Cửu Thiên Huyền Hỏa để tạo thành ngọn lửa cháy rực bao quanh thân thể mình, nhưng việc này hao phí một lượng linh khí rất lớn!
“Ai đã mở cửa triệu hồi?” Hai mắt Phượng Dương đỏ bừng nhìn chằm chằm đám người trước mắt gằn giọng hỏi.
Đám người này cũng biết tìm chỗ đấy, đi tìm một ngọn núi không có người ở! Còn giăng kết giới ở nơi mở cửa triệu hồi! Rõ ràng bên ngoài tối om, ở đây lại sáng như ban ngày!
“Phượng Dương, nếu ngươi còn muốn sống tiếp thì mau giao ngục Huyền Băng ra đây, nếu không thì đừng trách ta không niệm tình cha con!” Phượng Vũ Viêm nhìn Phượng Dương, oán hận chất chồng trong mấy ngày nay tích đầy đáy mắt.
“Không niệm tình cha con?” Phượng Dương “hừ” một tiếng: “Ngươi chặt đứt linh hồn ta, loại bỏ tận gốc thần tịch của ta, còn dám nhắc đến tình cảm cha con sao?”
“Vậy thì không nhắc đến tình cảm cha con nữa, ngươi đừng quên, nếu ngươi muốn quay về thần giới thì phải có sự cho phép của ta! Ngươi cứ ngoan cố cứng đầu như vậy, sau này đừng mơ trở về núi Phượng Đài!”
“Đại điện hạ, ngài nhún nhường một chút, nghe lời đại vương có được không?” Tộc trưởng Tần Lê nói: “Nếu tiên hậu còn sống, chắc chắn ngài ấy sẽ không muốn nhìn thấy ngài như thế này đâu.”
“Nếu nhún nhường có hiệu quả, ta đã không bị ép đến bước đường này.
Ta sẽ không giao cỏ Tiên Giác ra, cũng sẽ không giao ngục Huyền Băng ra.
Có giỏi thì các người tới lấy đi, ta muốn xem xem thứ mà ta không muốn lấy ra, kẻ nào có thể cướp được!” Phượng Dương vừa dứt lời, ngọn lửa xung quanh người cậu tăng vọt lên cao như bị đổ thêm dầu: “Các chú các bác trong tộc, ta bị chặt đứt linh căn, phần lớn linh khí mà ta dùng bây giờ đều được hút từ ngục Huyền Băng đấy.
Nếu các người ép ta điên lên, đừng trách ta hút khô ngục Huyền Băng, phá hủy nó ngay ở đây!”
“Ngăn nó lại cho ta!” Phượng Vũ Viêm hét to, bay thẳng về phía Phượng Dương.
Ông ta cầm roi Gai Băng quất “bốp” một tiếng, ba gốc cây lớn hơn cả cột điện ở gần đó liên tục bị quất đổ.
Phượng Dương trông thấy gai băng rậm rạp trên roi liền co rúm lại theo bản năng, nhưng lửa đỏ dưới đáy mắt lại càng bùng cháy hừng hực.
Lúc trước, Phượng Vũ Viêm đã dùng chính chiếc roi này chặt đứt linh căn của cậu, bây giờ linh căn chỉ vừa mới có dấu hiệu khôi phục, chẳng lẽ người này còn muốn chặt đứt linh căn của cậu lần nữa sao?
Đương nhiên là ngoại trừ thần tịch, nếu linh căn không thể khôi phục lại, cậu sẽ không còn duyên gì với thần giới, càng không thể ở bên cạnh Ban Dục.
Nằm mơ đi!
Phượng Dương mạnh mẽ nhổ gai băng trên vai mình ra, nở nụ cười âm độc, ánh mắt rực lửa sắc bén như sói dữ nhìn chằm chằm Phượng Vũ Viêm.
Lúc này trông cậu hệt như một ngọn lửa cháy hừng hực, nếu không đốt sạch những thứ dơ bẩn trên thế gian thì sẽ không chịu tắt.
Trước khi Phượng Dương đến, Phượng Vũ Viêm đã sai các tộc trưởng giăng sẵn kết giới, ông ta không sợ Phượng Dương sẽ bỏ chạy.
Thế nhưng nụ cười của Phượng Dương lại khiến cả người ông ta lạnh run, như chợt nhớ đến lúc ở ngục Huyền Băng, mái tóc Phượng Dương đỏ rực bay lên, tiếng cười ngông cuồng liều lĩnh…
“Phượng Dương, ngươi muốn làm gì?” Phượng Vũ Viêm cảm nhận được sự bất thường, không nhịn được quát to.
“Không phải ngươi luôn nhớ thương vợ kế gà rừng và đứa con tạp chủng của ngươi sao? Đừng sốt ruột, ta sẽ cho các ngươi đoàn tụ!” Tay phải của Phượng Dương duỗi ra, triệu hồi ngục Huyền Băng hệt như lúc Ban Dục làm trong phòng.
Hôm nay cậu muốn cho Phượng Vũ Viêm biết thế nào gọi là đã ghiền!
Phượng Vũ Viêm trông thấy Phượng Dương triệu hồi ra ngục Huyền Băng, ngấm ngầm tính toán tìm thời cơ cướp đoạt.
Ai ngờ khó khăn lắm ngục Huyền Băng mới lộ ra một góc, ông ta lại nghe thấy tiếng thét thảm thiết của Thường Tư Uyển và Phượng Hi!
“A a a…! Phụ vương! Phụ vương cứu con…!”
“Phượng vương, cứu thiếp, a a a…!”
“Thằng nghiệp chướng này! Còn không mau thả bọn họ ra?” Bấy giờ Phượng Vũ Viêm mới biết Phượng Dương đang dùng cỏ Tiên Giác hấp thụ linh khí của ngục Huyền Băng một cách điên cuồng.
Ngục Huyền Băng không chịu nổi “áp bức” lớn như vậy, vặn vẹo trong lòng bàn tay Phượng Dương, sắp biến thành một đống đồ nát, có thể tưởng tượng được tình hình của người bị giam bên trong đang thê thảm như thế nào.
Dưới cơn phẫn nộ, Phượng Vũ Viêm cố sức vung roi Gai Băng quất mạnh vào người Phượng Dương.
Phượng Dương bị vây trong kết giới, không thể tránh né được, bị quất trúng để lại ba vết màu xám lạnh lẽo trên mặt.
Nhưng cậu chỉ bị quất nghiêng một chút, không hề nhúc nhích, còn ngục Huyền Băng trong tay cậu lại như quả bóng xì hơi, càng lúc càng xẹp lại.
“Phụ vương, con đau chết mất! A a a, cứu con với…!”
“Phượng vương! Phượng vương người ở đâu? Thả bọn ta ra ngoài…”
Tiếng kêu của Thường Tư Uyển và Phượng Hi càng lúc càng kinh hoàng, đầy vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Phượng Vũ Viêm sốt ruột đến mức gân xanh cộm lên.
Ông ta trợn mắt trừng Phượng Dương như ánh mắt nhìn kẻ thù truyền kiếp: “Phượng Dương! Ngươi hút khô linh khí của ngục Huyền Băng, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt! Chẳng lẽ ngươi định dùng chiêu cá chết lưới rách sao?”
Đương nhiên Phượng Dương cũng biết nếu hút xong, cậu cũng không trái ngon để ăn.
Nhưng cậu không đi ra khỏi đây được, chẳng lẽ lại mặc kệ Phượng Vũ Viêm muốn nắn sao thì nắn ư? Tất nhiên là không thể nào.
Cậu chậm rãi co năm ngón tay lại, tăng tốc độ cỏ Tiên Giác hấp thu linh khí của ngục Huyền Băng.
Nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Thường Tư Uyển và Phượng Hi, cậu cười nói: “Bọn họ nói sau khi ra ngoài muốn lột sống da của ta ra, ta cũng muốn xem thử bọn họ định lột kiểu gì.”
Tiếng kêu của Thường Tư Uyển và Phượng Hi càng thêm chói tai, đến lúc cuối cùng đã không còn là tiếng người nữa.
Phượng Vũ Viêm nghe thấy, chân mày co giật, nghiến răng rít ra từng chữ một: “Phượng Dương, ngươi nói đi, rốt cuộc phải làm sao ngươi mới chịu giao ngục Huyền Băng ra đây?”
Phượng Dương nói: “Khôi phục thần tịch và linh căn của ta, để ta rời khỏi đây.”
Phượng Vũ Viêm không cần suy nghĩ đã nói ngay: “Không bao giờ có chuyện đó!”
Phượng Dương siết chặt nắm tay lại: “Vậy ngươi chuẩn bị nhặt xác cho bọn họ đi!”
Một ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên bao phủ ngục Huyền Băng trong nháy mắt.
Phượng Vũ Viêm thấy thế, khóe mắt trừng Phượng Dương muốn nứt ra, đồng thời vung roi Gai Băng lên.
Nhưng lần này ông ta không đánh về phía Phượng Dương mà làm cho nó kéo dài vô hạn, quấn vào những cây cối xung quanh Phượng Dương.
Một vòng roi quấn quanh hơn mười cây đại thụ, bao vây Phượng Dương chặt chẽ.
Đám cây rừng vốn đã xanh um vì ý xuân, đột nhiên bắt đầu đổi màu, chúng nó như bị đóng băng, nhanh chóng biến thành trụ băng theo dây roi, hơn nữa trên cành lá còn mọc ra vô số gai băng dài nhỏ nhọn hoắt.
Tộc trưởng Thái Lê thấy thế, lập tức hô to: “Đại vương! Không thể làm như vậy!”
Huyền Trạm: “Đại Vương! Điện hạ chỉ muốn quay về thần giới mà thôi, tại sao ngài không…”
“Câm miệng cho ta!” Phượng Vũ Viêm quát to một tiếng, âm trầm nhìn Phượng Dương: “Phượng Dương, nếu ngươi còn cố chấp ngang ngược, lần này ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán! Ta hỏi ngươi một lần cuối, có chịu giao ngục Huyền Băng ra hay không?”
“Không giao!” Phượng Dương cười khẩy: “Dù gì ngươi cũng chưa từng coi ta là con trai, muốn hận thì cứ hận đi! Vừa hay ta cũng muốn xem, ngục Huyền Băng bền chắc hay là roi Gai Băng của ngươi mạnh hơn một bậc!”
Ngọn lửa bỗng nhiên trở nên hung hãn, vốn đám người tộc trưởng còn có thể nhìn thấy đầu và tay chân của Phượng Dương, nhưng bây giờ bọn họ không thể nhìn thấy gì nữa.
Phượng Dương biến bản thân thành một quả cầu lửa, nếu không phải bên trong thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thét kinh hoàng của Thường Tư Uyển và Phượng Hi, bọn họ đã nghi ngờ rằng đây là một vụ cháy rừng khủng khiếp.
Phượng Vũ Viêm thấy Phượng Dương không chịu chủ động giao ngục Huyền Băng ra, ông ta giơ cán roi quất xuống một cách tàn nhẫn, những cành lá mọc ra gai băng lập tức đồng loạt bắn về phía Phượng Dương từ bốn phương tám hướng.
Thế lửa ngập trời che chắn cho Phượng Dương, nhưng cậu đã quên rằng ngục Huyền Băng là pháp khí hệ băng, cậu dùng linh khí của nó để chuyển thành Cửu Thiên Huyền Hỏa, linh khí đã suy giảm rất lớn, huống chi lại lấy lá chắn Huyền Hỏa đã giảm sức mạnh để chống chọi lại khắc tinh trời sinh – roi Gai Băng!
Chỉ có khoảng sáu mươi phần trăm gai băng bị thế lửa ngăn chặn, toàn bộ phần còn lại đều đâm thẳng vào linh thể của Phượng Dương!
Phượng Dương cố gắng tránh né nhưng vẫn bị mười chiếc gai băng đâm vào linh thể.
Rõ ràng chúng nó không phải là thực thể, lại sắc bén hơn tất cả các loại châm khác, thứ chúng nó đâm vào không phải thân thể của cậu mà là linh hồn.
Phượng Vũ Viêm trông thấy quả cầu lửa dần dần yếu đi, nhếch miệng cười lạnh, lại vung roi tạo ra càng nhiều gai băng hơn lần đầu, phi như bay về phía Phượng Dương! Phượng Dương cố sức nắm chặt ngục Huyền Băng nhưng vẫn không tránh được, phần lưng bị đâm vỡ nát trong nháy mắt!
Tộc trưởng Huyền Trạm thấy vậy, tóm chặt cổ tay Phượng Vũ Viêm: “Đủ rồi!”
Rõ ràng Phượng Vũ Viêm đang quyết giết chết Phượng Dương mới thôi.
Ông ta hất tay Huyền Trạm ra, lại vung roi lên!
Bốp!
Những cành lá thô to bị roi Gai Băng đánh gãy, hàng gai băng thật sắc nhọn trên đó lao vun vút về phía Phượng Dương.
Phượng Dương nhắm mắt, đột nhiên cảm thấy hối hận vì không ở bên Ban Dục sớm hơn.
Không biết vì sao trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này Ban Dục lại là người đầu tiên cậu nghĩ đến.
Tên thần kinh đó đã bước vào tim từ lúc nào không hay.
Cậu đột nhiên biến mất không báo trước như vậy, liệu y có tức giận không nhỉ?
Bỗng cậu thấy nơi khóe mắt ấm áp lạ thường, Phượng Dương mở to mắt ta, đập vào mắt cậu chính là Ban Dục.
“Sao, sao anh lại đến đây?” Phượng Dương phát hiện tất cả gai băng đều bị Ban Dục ấn nút “tạm dừng” ở cách đó hơn một mét, ngọn lửa cũng đã biến mất.
Linh thể của cậu cũng quay về thân thể, Ban Dục lấy áo choàng thật dài bao lấy hai người bọn họ, lửa giận ngút trời bao phủ trong đáy mắt.
“Nếu không phải vì không biết ngày sinh tháng đẻ của em, tôi đã đến đây từ lâu rồi!” Ban Dục trông thấy linh thể bị thương không thể hoàn toàn hợp thành một với thân thể sau lớp áo bào của cậu, y đau xót đến mức lòng nhỏ máu.
Y quay đầu lại, trừng mắt hung tợn nhìn Phượng Vũ Viêm: “Thứ chó má gì thế, ngay cả một ngón tay của em ấy ta còn không nỡ đụng, ngươi thì hay rồi, dám đánh em ấy bị thương thành thế này!”
“Người nào đó?” Vẻ mặt Phượng Vũ Viêm đầy cảnh giác.
Người này có thể ngăn cản roi Gai Băng của ông ta, còn cưỡng chế xông vào kết giới mà bọn họ thiết lập!
“Ai nói cho ngươi biết ta là người?” Trong con ngươi Ban Dục lóe ra ánh sáng màu vàng, y giơ tay vẽ một vòng tròn trên hư không, đẩy toàn bộ đám gai băng rậm rạp đang bao vây mình và Phượng Dương bay thẳng về phía ngục Huyền Băng đang khô quắt lại!
“A a a!” Tiếng thét chói tai xé rách màng nhĩ của Thường Tư Uyển lập tức vang lên lần nữa!
“Rốt cuộc ngươi… ngươi là ai?” Phượng Vũ Viêm cảm giác được áp lực nặng nề, nhưng ông ta thật sự không nhận ra người trước mắt mình là ai!
“Tiên, Tiên quân Mặc Đình?” Tộc trưởng Thái Lê nhìn một hồi lâu rồi đột nhiên thốt ra.
Ở đây ông ta lớn tuổi nhất, ông ta mơ hồ cảm thấy diện mạo của người đang bay trên không trung và một tiên quân kim long mà trước kia ông ta may mắn từng có cơ hội gặp gỡ có hơi giống… nhưng mà khi đó tiên quân vẫn còn nhỏ, không quá giống bây giờ.
“Ồ? Ngươi biết ta sao?” Ban Dục cũng không giấu diếm, vừa chữa trị vết thương cho Phượng Dương vừa nói: “Vậy thì ngươi mau nói cho bản tiên quân biết, tại sao các ngươi lại đánh bảo bối Dương Dương của ta bị thương thành thế này?”
“Hồi, hồi bẩm Tiên quân, Phượng Dương chính là đại thái tử của tộc Thần Phượng bọn ta, ngài ấy… thân thể đại vương của ta bị giam trong ngục Huyền Băng ngài ấy đang nắm giữ, cả vương hậu và nhị thái tử cũng đang bị giam trong ngục Huyền Băng, cho nên… nên…” Tộc trưởng Thái Lê nơm nớp lo sợ, nói năng có hơi lộn xộn, chủ yếu là mấy chữ “bảo bối Dương Dương” này nọ kia làm cho ông ta khiếp sợ!
“Chẳng phải Phượng vương hậu đời này mất lâu rồi à? Các người lấy đâu ra vương hậu?” Ban Dục chỉ vào ngục Huyền Băng trong tay Phượng Dương: “Không phải trong cái lồng sắt kia chỉ có hai con gà rừng lai giống thôi sao?”
Phượng Vũ Viêm: “!”
Các tộc trưởng: “…”
Giọng điệu trong trẻo lạnh lùng kia khá là êm tai, nhưng lời nói ra lại khiến người ta nghẹn họng trân trối!
Vẻ mặt Phượng Vũ Viêm bình tĩnh lại: “Tiên quân, đây là chuyện nhà của tộc Thần Phượng bọn ta, xin ngài đừng can dự vào!”
Ban Dục ôm Phượng Dương chậm rãi bay xuống đất, nhìn về phía Phượng Vũ Viêm, cười lạnh: “Chuyện nhà của ngươi?”, y giơ tay làm động tác hút về, lập tức bắt được roi Gai Băng vào tay mình, lôi điện màu bạc ở cổ tay y chạy dọc theo thân roi, lẹt xẹt! Bặc! Sợi roi vài trăm mét to lớn bị đứt thành từng đoạn, tiếng vang rung trời chuyển đất!
Ban Dục kêu to: “Ngươi làm cho vợ chưa cưới của ta bị thương nặng như vậy, còn bảo ta đừng quan tâm? Thật to gan!”
Phượng Vũ Viêm thấy binh khí quý giá nhất của mình bị phá hủy, tức giận ngay tức thì: “Tiên quân! Roi Gai Băng là thần binh mà nhiều đời tộc ta truyền xuống! Ngươi…”
Ban Dục nói: “Ta cái gì mà ta! Nó làm cho Dương Dương của ta bị thương bao nhiêu lần, đây là kết cục cuối cùng của nó.
Còn ngươi ấy à? Nếu không làm được cái chức vương này thì để ông nội ngươi quay về tộc chỉnh đốn lại! Một con phượng hoàng đang yên lành tự dưng tìm một con gà rừng về làm vợ kế, còn sinh thêm một con gà rừng con, não toàn bã đậu à?”
Phượng Vũ Viêm giận quá: “Tiên quân! Ngươi đừng có khinh người quá đáng!”
Ban Dục khép áo choàng lại, ý tứ bảo vệ Phượng Dương cực kỳ rõ ràng.
Y cười nói: “Ánh sáng công đức của bản tiên quân rung động khắp ba giới, không hề khinh người.
Nếu bị ta khinh thường, chỉ có thể là súc sinh! Tự giải quyết cho tốt đi!”, nói xong y vung tay áo lên, định bỏ đi.
Phượng Vũ Viêm hô to: “Ngục Huyền Băng của ta!”
Ban Dục đón lấy thứ khô quắt trong tay Phượng Dương, ném xuống đất: “Trả lại cho ngươi! Bảo ta lấy nhắm rượu, ta đây còn ngại thúi! Tưởng Dương Dương nhà ta thèm muốn thứ đồ hỏng này chắc?”
Một khe hở màu vàng nhạt xuất hiện bên cạnh Ban Dục, y và Phượng Dương biến mất trong chớp mắt.
Ầm!
Tiếng sấm điếc tai đột nhiên vang vọng trên bầu trời, sau đó mưa to tầm tã rơi xuống ào ào ào.
Cây cối bị đông lạnh tơi tả lại mọc cành lá ra lần nữa, bốn tộc trưởng đỡ lấy thân thể ướt sũng vì mưa của Phượng Vũ Viêm.
Tộc trưởng Thái Lê lau mặt thật mạnh: “Vương, bây giờ phải làm sao đây?”.
Tiên quân Mặc Đình xưng huynh gọi đệ với Đế Quân nói đứa con lớn nhất của ngài là vợ chưa cưới của người ta đó! Quan trọng là ngài đánh vợ chưa cưới của người ta bị thương rồi!
Phượng Vũ Viêm cứu Thường Tư Uyển và Phượng Hi ra, trông thấy trên người hai người này ghim đầy gai băng, run lẩy bẩy như cái sàng, linh căn đứt đoạn, vẻ mặt khó coi chẳng khác gì ăn phải phân chó.
Làm sao ông ta biết phải làm gì đây hả?
Huyền Trạm lạnh lùng nhìn một lát, chẳng thèm hó hé câu nào đã bỏ về.
Mặc dù khác hẳn với dự đoán của hắn, nhưng Phượng Dương không sao cả, vậy là được.
Bây giờ hắn chỉ hy vọng Tiên quân nói chuyện phải giữ lời, nhanh chóng bảo lão phượng vương của tộc Phượng về đây chỉnh đốn lại đi! Sau khi tiên hậu mất đi, trong tộc càng ngày càng không có tôn ti quy củ gì hết!
Trên đường đi, Ban Dục hỏi Phượng Dương: “Tôi tha cho bọn họ, em có tức giận không?”
Phượng Dương: “Không tức giận, vì bọn họ mà tổn hại ánh sáng công đức của chúng ta thì không đáng.
Hơn nữa, bọn họ còn sống thì mới chịu được càng nhiều giày vò.”
Ban Dục: “Đúng vậy, sau đó tôi sẽ gọi lão Phượng về quản lý lại.
Ông ta cố chấp ngang tàng lắm, chắc chắn sẽ lột da Phượng vương hiện tại.
Phải rồi bảo bối, em còn đau nữa không?”
Phượng Dương lắc đầu, cậu cười nói: “Không đau, chỉ là có hơi hoảng hốt.”
Ban Dục nhướng mày: “Hả?”
Phượng Dương chọc vào thứ gì đó trong áo choàng.
Ban Dục: “…”
Vẫn là căn phòng sách ở Tứ hải Long cung, nhưng lần này bỗng nhiên có tiếng thở dốc nặng nề vọng ra.
Yến Lưu đang ở bên ngoài sợ run người, lẳng lặng mở một cánh cửa giới cho mình quay về.
Coi bộ ngày Tiên quân trở về tiên giới không còn xa nữa! Phải mau chóng báo tin tốt này cho lão Long quân và Long hậu nghe mới được!.