Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa

chương 27: ủng nhập hoài trung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Xung quanh không ai nói một tiếng nào, chỉ có ánh lửa bay nhảy phản chiếu bóng một hàng người lay động.

Tiết Kiến Hiểu hãi hùng khiếp vía, cảm giác mình vừa khám phá được một bí mật khủng khiếp nhất cả Tam giới. Cậu ta hơi dịch dịch người ra cách xa hai người Kiêm Trúc, Hoài Vọng, sợ bị diệt khẩu.

Cậu ta di chuyển sang chỗ Thầm Thù, còn muốn chen với hắn một chút.

Thầm Thù ngừng niệm kinh lại, “Tiết thiếu chủ đang làm gì?”

Tiết Kiến Hiểu nơm nớp lo sợ, “Để Phật quang của ngươi bao phủ ta.”

Thầm Thù, “…”

Sáng sớm hôm sau, đệ tử Lâm Viễn tông ngừng tu hành. Tiếng trò chuyện và động tĩnh phát ra khi đứng dậy đã đánh thức Kiêm Trúc, y từ từ tỉnh lại.

Kiêm Trúc mở mắt ra mới phát hiện mình đang dựa vào người Hoài Vọng, y nghiêng đầu nhìn sang, đường nét hàm dưới của hắn trôi chảy lạnh lùng cứng rắn, hai mắt nhắm lại như đang đả tọa.

“Sư đệ…!” Hà sư huynh đối diện kêu y một tiếng, chỉ tiếc mài sắt không thành kim, ngoắt ngoắt tay, “Lại đây, đệ qua đây.”

Kiêm Trúc di chuyển, đứng dậy đi tới, “Sao vậy sư huynh?”

Đằng sau lưng y, hàng mi của Hoài Vọng khẽ nhúc nhích một cái rất nhỏ gần như không nhận ra.

Hà sư huynh kéo y sang một bên, “Đệ không chăm chỉ tu luyện thì thôi đi, sao còn ngủ gục trên người người ta thế chứ!”

Không chờ y đáp lời, Hà sư huynh lại nói, “Đệ quên sơ tâm của đệ rồi sao? Đệ quên Kiêm Gia Thương Thương rồi sao?”

Kiêm Trúc, “…”

Hà sư huynh, “Mỗi mảnh ngói mỗi viên gạch đều là tình, đệ không được tự phá tường thành!”

Kiêm Trúc, “…đã thụ giáo, sư huynh.” Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao? Sợ thật.

Nét mặt Hà sư huynh hơi giãn ra, “Đệ nắm chắc trong lòng là được.”

Đến khi hai người nói chuyện xong trở về, tất cả mọi người đã đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài tìm kỳ trân dị bảo. Hoài Vọng đi tới trước mặt Kiêm Trúc, chưa kịp mở miệng, Hà sư huynh đã như cứng cổ nhìn về phía hắn như gà mái giữ con.

Hoài Vọng, “Có chuyện gì?”

Hà sư huynh, “Hừm!”

Kiêm Trúc, “…”

Tiết Kiến Hiểu chứng kiến toàn bộ quá trình đứng nghiêm một bên không dám lên tiếng.

—— lại còn hừm, đó là Tiên tôn của tông môn các ngươi đấy. Lâm Viễn tông thật sự đúng là một vở tuồng lớn, có người động phàm tâm, có người muốn thọc gậy bánh xe, có người kiên định với nguyên phối, có người lại bội tình bạc nghĩa.

Cậu ta liếc nhìn ngọn nguồn của mọi tội lỗi, thấy đang vừa ngáp vừa kéo sư huynh, miệng lẩm bẩm “huynh không phải kích động, huynh bị trúng độc thì có”, không hề có tự giác của kẻ họa thủy!

Tiết Kiến Hiểu mệt lòng.

Thầm Thù từ một bên bước lên trước, tường hòa hóa giải bầu không khí, “Nên xuất phát rồi, một lát nữa định đi đâu đây?”

Mọi người dừng lại.

Hoài Vọng nghe vậy nhìn Kiêm Trúc, Tiết Kiến Hiểu nhạy bén nhìn Hoài Vọng, Thầm Thù dạt dào hứng thú nhìn Tiết Kiến Hiểu.

Ánh mắt Kiêm Trúc đảo qua ba người, hơi nhíu mày: Đó là thứ hoạt động gì mà y nhìn không hiểu?

Y suy nghĩ một chút, “Đi đào ít thứ trả nợ thôi.”

“Được.” Hoài Vọng đáp.

Bốn người nói rồi thì định đi về hướng cửa động, Lạc Trầm Dương cách đó mấy thước gọi Kiêm Trúc lại, “Sư đệ, ta cũng đi cùng với…”

“Đại sư huynh.” Hà sư huynh bỗng nhiên từ một bên khác thoáng hiện lên, chắn trước mặt Lạc Trầm Dương, “Đồng môn chúng ta đến khu rừng phía Đông xem thử, tu vi của huynh cao nhất, đi cùng với bọn đệ đi.”

Lạc Trầm Dương chần chờ một chút, nhìn Kiêm Trúc rồi quay sang các đồng môn đang tha thiết mong chờ phía sau, sau đó nặng nề gật gật đầu, “…được.”

Hà sư huynh quay đầu nhìn về phía Kiêm Trúc truyền đi ánh mắt vừa đến đã hiểu: Ta giúp đệ chặn lần này đấy, ở bên kia đệ tự lo lấy đi, Kiêm Gia Thương Thương vĩnh viễn không bao giờ bi kịch!

Kiêm Trúc: …có lòng rồi.

Danh sách của Tạ Thanh Mạc cho, có một vài loại thiên tài địa bảo tuy là quý báu nhưng cũng không phải là quá khó tìm, nhưng có một ít giống sống ở những khu vực hoang mạc, núi lửa, sông băng, trời xa đất lệch, không bằng nhân cơ hội này tìm trong bí cảnh.

Cả bọn ra khỏi linh động hỏi thăm dọc đường, Kiêm Trúc lôi một người từ trong đám tu sĩ đang đánh nhau ầm ĩ ra, hỏi: “Gần đây có chỗ nào kích thích không?”

Tu sĩ đó đang vác đao đánh được một nửa, chợt ngơ ngác, “Ở biên giới phía Bắc có một chỗ hoang mạc…”

“Đa tạ.” Kiêm Trúc buông ra người phi thân rời đi.

Hoài Vọng nhẹ nhàng hất đi một đòn công kích suýt chút nữa ngộ thương y, “Ngươi vẫn luôn biết nhìn trường hợp như vậy sao?”

Kiêm Trúc ngại ngùng, “Đi xa nhà, mắt nhìn độc đáo là phải có.”

Hoài Vọng âm thầm thấy mừng thay cho y, cũng may là tu vi của y đã đến Hậu kỳ Hợp Thể.

Đã có mục tiêu rồi, thì tất cả nhanh chóng nhắm thẳng về phía Bắc. Dọc đường đi ngang qua không ít nơi, đệ tử các môn phái khác phân tán khắp nơi, thấy bảo vật thình vồ vập thả hết pháp ra, tranh nhau cướp giật.

Bốn người chỉ liếc nhìn qua rồi nhanh chóng đi.

Tiết Kiến Hiểu nói với Kiêm Trúc, “Thật ra lấy thực lực của ngươi, thì hoàn toàn có thể đoạt được pháp bảo.”

Kiêm Trúc vẫn câu cũ, “Cũng chẳng phải là thứ tốt gì.”

Tiết Kiến Hiểu nói, “Bản thiếu chủ cũng không thèm, dù sao thì Thiên Khuyết có tiền.”

Thầm Thù lắc đầu, “Các ngươi ai cũng là người có tiền, chỉ có bần tăng nghèo, bần của bần tăng là bần trong bần cùng.”

Kiêm Trúc lại cảm thấy hắn bần trong bần chủy (lắm lời). Nhưng vừa nghe thấy Thầm Thù nói như thế, y lại nhớ đến chuỗi hạt xâu bằng dây thừng kém chất lượng, “Phật tử, ta quên chưa trả chuỗi hạt cho ngươi nữa.”

“A di đà phật, đồ đã ra ngoài rồi thì nào có lý trả về, thí chủ cứ nhận đi.”

“Phật tử rộng lòng.” Y không tiếc rẻ khen một câu.

Tiết Kiến Hiểu cảm thấy người bạn tốt này của mình trông mộc mạc, nhưng không ngờ tầm mắt lại rất cao, “Trước kia ngươi là tán tu, không phải nói tán tu là nghèo nhất sao?”

Kiêm Trúc ôm tay áo nhớ lại chuyện cũ, “Lấy người hào môn.”

“…” Tiết Kiến Hiểu phút chốc ngó sang sắc mặt của Hoài Vọng, chỉ thấy trên mặt hắn không cảm xúc, không có ý gì là muốn tham gia cuộc nói chuyện.

Kiêm Trúc dường như không hề hay biết, “Có điều bây giờ thì không có tiền, miệng ăn núi lở.”

Tiết Kiến Hiểu nuốt nước bọt ừng ực, sợ mình nói bậy câu nào sẽ bị Hoài Vọng diệt khẩu. Cậu ta cẩn thận bù đắp, “Cũng có thể tái giá một hào môn khác.”

Kiêm Trúc nói vang vang, “Ta là con người một lòng một dạ, thà rằng ngồi cười trên lưng ngựa, chứ không khóc trong thuyền bạch ngọc.”

Tiết Kiến Hiểu không nói nữa, cậu ta cũng hoàn toàn không dám nhìn xem vẻ mặt Hoài Vọng đã thế nào.

Bốn người chạy liên tục gần nửa canh giờ, bầu không khí xung quanh dần dần trở nên khô nóng, mặt trời sáng loáng trên đỉnh đầu làm hơi nước bốc lên, nghĩ là gần đến hoang mạc.

Hoài Vọng im lặng cả đoạn đường rốt cuộc cũng mở miệng, “Dưới cát bồi thường có nhiều nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận.”

Kiêm Trúc than nhẹ, “Ngài cũng đã nói vậy rồi, không cẩn thận cũng phải cẩn thận.”

“…”

Không lâu sau đó, sa mạc rộng lớn ánh vào trong mắt họ.

Kiêm Trúc đáp xuống bên mé sa mạc, phóng tầm mắt ra nhìn. Đập vào mắt là cát vàng rộng lớn không bờ không bến, sóng nhiệt cuồn cuộn trào lên trên mặt cát, không khí cũng trở méo mó, thi thoảng lại nhỉn thấy vài tảng đá tảng lởm chởm trồi lên.

Trong danh sách của Tạ Thanh Mạc đưa có một gốc hoa cỏ tên là “Thạch Hoang Hoa”, nghe nói là sinh trưởng tại sa mạc, rễ cây kéo dài tới hàng trăm, hàng ngàn dặm, giúp giữ cát vàng xung quanh.

Khi nhổ lên, sẽ làm cát bao quanh lún xuống, nguyên từ hỗn loạn có thể làm ảnh hưởng đến linh lực của tu sĩ. Bởi vậy nên người hái hoa tuy nhiều, người sống lại không bao nhiêu.

“Bí cảnh và bên ngoài vẫn có điểm khác nhau, không biết có tìm được không nữa.” Tiết Kiến Hiểu ngóng nhìn bốn bề.

Kiêm Trúc chuyển hướng sang Hoài Vọng, “Tiên tôn, cho một câu trả lời khẳng định.”

“Ngươi coi ta là cái gì?” Hoài Vọng liếc mắt qua, sau đó đối diện với ánh mắt mong chờ của Kiêm Trúc. Hắn dừng một chút, “Có hi vọng.”

Càng tiến vào tâm sa mạc, càng thấy khô nóng.

Tiết Kiến Hiểu lo lắng, “Có khi nào chúng ta mất phương hướng không?”

Kiêm Trúc, “Nhắc hay lắm.” Y nói rồi rút vỏ kiếm ra, trong tiếng ong ong bất mãn nương theo một dòng nguyên từ, mũi của vỏ kiếm lập tức chỉ ra sau, “Xem này, vỏ dẫn đường.”

Mọi người, “…”

Có vỏ kiếm đa nhiệm rồi, hành trình trên sa mạc cũng vơi đi nỗi lo về sau.

Dần dần, bọn họ tiến sâu vào trong sa mạc, giữa không khí khô nóng có một dòng khí nho nhỏ lưu động. Hoài Vọng giơ tay ra hiệu mọi người ngừng bước, tầm mắt nhằm về phía trước, “Có bão cát.”

Không đến chốc lát, quả nhiên nhìn thấy cát vàng bị gió giật cuốn theo cuồn cuộn ập đến, che kín bầu trời, cát bay đá chạy. Bọn họ phi thân bay đến đằng sau một đống đá tạm tránh đầu gió, Hoài Vọng phóng khí thế của mình ra ngoài, dưng nên một luồng khí làm kết giới, chặn cơn bão cát sắp đến.

Bão cát rất nhanh đã ào đến trước mặt, ngước mắt không thấy ánh mặt trời, y sam bị gió giật kéo theo, như khai triển từng nước cờ.

Kiêm Trúc áp người vào đá, trước mặt là tấm lưng rộng rãi của Hoài Vọng. Bão cát đập vào mặt, y nhích nhích vào lưng Hoài Vọng che che.

Hoài Vọng hơi nghiêng đầu dường như cảm thấy được, nhưng lại không nói gì, giữ kết giới chân hơi nhúc nhích, che chắn kín mít cho người nào đó.

Tiết Kiến Hiểu bên cạnh hé mắt liếc trộm: …

Bão cát giằng co chừng nửa khắc, mới chậm rãi quét ra xa xa.

Mọi người từ đằng sau tảng đá đi ra, Hoài Vọng thu kết giới lại. Tiết Kiến Hiểu còn đang ho khan, Kiêm Trúc hốt nhiên nắm chặt vỏ kiếm, vèo —— quăng thẳng vào giữ vùng cát cách chừng mười thước!

“Sao lại…”

Phập. Hai âm thanh cùng đồng thời vang lên, tiếng của Tiết Kiến Hiểu im bặt đi, vỏ kiếm cắm xiên vào cát, sau đó trên mặt cát có một chất lỏng màu tím thẫm lan ra.

Mặt cát nhấp nhỏm hai cái, rồi lộ ra một phần thân rắn thô to, Kiêm Trúc giơ tay, vỏ kiếm rút ra khỏi thân rắn, trở về lòng bàn tay y.

Tiết Kiến Hiểu ngây ra, “Đó là con gì?”

Không chờ Kiêm Trúc đáp lời, bên cạnh đã có hai ánh kiếm lướt qua, lần lượt rơi vào hai bên thân rắn, sau một hơi trên mặt cát lại lần nữa tuôn ra hai vũng chất lỏng màu tím thẫm.

Hoài Vọng bù thêm phát nữa xong, nhàn nhạt bổ sung, “Rắn ba đầu.”

Thầm Thù lập chưởng, “A di đà phật, rắn ba đầu cực kỳ gian xảo, độc có thể ăn xương, mà bị giải quyết dễ dàng như vậy, thật đúng là nỗi sỉ nhục của họ nhà rắn.”

Hai con người tiện tay giải quyết rắn ba đầu không hề để tâm đến việc đó.

Một tay Hoài Vọng khoác lên chuôi kiếm nhìn Kiêm Trúc, Kiêm Trúc thì đang dỗ vỏ kiếm của mình, “Mi không có bẩn, mi không thúi, mi có thể đi tắm được mà.”

Vỏ kiếm lăn qua lộn lại lật tới lật lui, còn bị ép phải chỉ hướng nam.

Ào ào ào… cát mịn dưới chân bỗng nhiên bắt đầu cuộn xoáy. Nơi bị nọc độc của rắn ba đầu ăn mòn nhanh chóng trũng xuống, Kiêm Trúc thu vẻ mặt, Hoài Vọng trầm giọng, “Đi!”

Thầm Thù và Tiết Kiến Hiểu lập tức phi thân bay thật về hướng đi đến, Kiêm Trúc theo sát phía sau Hoài Vọng, vừa lướt ra được một đoạn quay đầu lại thoáng nhìn thấy ở chỗ bị lún xuống mơ hồ hội tụ thành vòng xoáy hướng về một điểm.

Ở vị trí trung tâm, có một đốm màu xám bạc.

“Thạch Hoang Hoa.” Kiêm Trúc ngừng lại.

Ba người khác nghe vậy phanh lại, quay đầu nhìn về phía cát lún.

Thân củ thẳng tắp, không dây không cành, đóa hoa màu xám bạc như tinh thạch điểm xuyết trên thân. Cát mịn xung quanh rì rào chảy, nọc độc màu tím đen và thi thể của rắn ba đầu sớm đã bị cuốn vào cát, trở thành chất dinh dưỡng của Thạch Hoang Hoa.

Hoài Vọng nói, “Để ta đi lấy.”

“Chờ đã.” Kiêm Trúc kéo hắn lại, “Chúng ta cột dây, lỡ như linh lực của ngài bị nguyên từ ảnh hưởng, thì ta cũng kéo ngài ra được.”

Ánh mắt Hoài Vọng rơi xuống tay y, “Được.”

Kiêm Trúc lập tức thò tay vào trong túi càn khôn móc móc. Y móc ra được một cọng dây buộc định lôi ra, trong lòng đột nhiên cả kinh: Úi trời, cái này hình như là miếng vải lần đi đánh lén ban đêm xé trên vạt áo Hoài Vọng xuống!

Y lấy lại bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhét xuống tận đáy túi.

Sau đó vét hết một vòng, rút ra một dải lụa trắng.

Dải lụa trắng thật dài đón gió tung bay, xung quanh chợt chìm trong im lặng, “…”

Kiêm Trúc bình tĩnh giải thích dưới mấy cặp mắt phức tạp nhìn mình, “Đừng hiểu lầm, may xiêm y còn thừa ra một mẩu.”

Y nói rồi kéo một cánh tay của Hoài Vọng qua, cầm miếng vải cúi đầu quấn cổ tay cho ai kia. Hoài Vọng giơ cánh tay lên cúi xuống nhìn y, hai người cách nhau rất gần, Kiêm Trúc chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, nếu như hắn hơi nghiêng người thì thậm chí có thể đụng vào trán Kiêm Trúc.

“Hự…” Cổ tay chợt đau xót, Hoài Vọng khẽ kêu một tiếng cau mày.

Kiêm Trúc cột chắc cho hắn rồi mà vẫn không yên lòng, dùng sức kéo lụa hai đầu trắng, kéo đến khi cơ bắp trôi chảy của Hoài Vọng bị siết tới hõm xuống.

Hoài Vọng, “…”

Tiết Kiến Hiểu nhẹ nhàng nhắm mắt, không muốn nhìn nữa.

Kiêm Trúc không hề nhận ra, y buộc chặt xong hài lòng vỗ vỗ cùi chỏ Hoài Vọng. Sau đó ngước mắt lên nhìn hắn, cười một cái rồi nói, “Ngài đừng đi lạc đó.”

Hoài Vọng đối diện với dung mạo của y, nhẹ giọng đáp, “Không đâu.”

Tiết Kiến Hiểu lại nhích người đến gần Thầm Thù, thật sự không dằn được nữa phải truyền âm: Hòa thượng, ta sợ lắm.

Thầm Thù khẽ cười: Ngươi sợ cái gì chứ?

Tiết Kiến Hiểu: Ta cũng không biết nữa, đại khái là một loại sợ hãi khi đối diện với một sức mạnh không tên.

Thầm Thù nói một tiếng phật hiệu: A di đà phật, làm nhiều việc tốt, Phật tổ sẽ phù hộ cho ngươi.

“…”

Ở đầu bên kia, Hoài Vọng đã bay đến trung tâm của lốc xoáy.

Kiêm Trúc đứng thẳng người giữa không trung, dải lụa trắng quấn ba vòng quanh cổ tay y, đốt ngón tay y gồ lên, siết chặt một đầu còn lại của dải lụa.

Khi Hoài Vọng tiếp cận Thạch Hoang Hoa thì bóng người có một thoáng lay động, hẳn là do chịu ảnh hưởng của nguyên từ.

Đến ngay cả thực lực của kỳ Đại Thừa mà vẫn khó tránh khỏi chập chờn, chẳng trách nhiều người hái hoa có đi mà không có về như vậy.

Rễ của Thạch Hoang Hoa kiên cường níu lại. Gân xanh trên mu bàn tay Hoài Vọng nổi hết cả lên, Thạch Hoang Hoa chậm rãi bị rút ra khỏi sa mạc, rễ hoa gãy ngang, hoa được hái xuống.

Kiêm Trúc nhất thời cảm nhận được một lực hút cực mạnh truyền ra từ đầu kia của dải lụa. Y kêu một tiếng, “Hoài Vọng!”

Hoài Vọng ngước mắt, giữa lúc nhìn nhau có một loại ăn ý khó nói thành lời.

Kiêm Trúc không do dự nữa, khí thế của Hậu kỳ Hợp Thể từ toàn thân bùng ra, thổi một vòng cát bay ra —— vỏ kiếm dài vào tay chám thẳng vào bãi cát đó, kể cả linh lực đang tán loạn lẩn trốn cũng bị chém đứt!

Cùng lúc đó, Hoài Vọng bạch y phá trần, hướng thẳng về y mà đến.

Sau lưng Kiêm Trúc, Tiết Kiến Hiểu đã ngu người luôn.

Cậu ta chỉ thấy thanh sam trước mặt cuốn theo cát bụi vàng rực, cát đá bay đầy trời, linh lực rối loạn, còn Kiêm Trúc thì đứng sừng sững giữa trung tâm gió lốc, vóc dáng cao ráo rắn rỏi.

Sau cơn choáng váng, phản ứng đầu tiên của Tiết Kiến Hiểu vẫn là vở tuồng lớn nọ. Cậu ta lẩm bẩm, “…rốt cuộc thì tên đệ tử nào trong Lâm Viễn tông có số đỏ thế chứ?”

Hoài Vọng cũng phi thân đáp xuống ngay đúng lúc đó. Linh lực phun trào xung động với dòng khí khiến hắn phải bước về phía trước mấy bước, trên tay hai người vẫn còn cột dải lụa, nên hắn gần như là ôm Kiêm Trúc vào lòng mình.

Câu lầm bầm của Tiết Kiến Hiểu truyền vào trong tai hắn, hắn cúi xuống nhìn đỉnh đầu Kiêm Trúc, lòng mình ngập tràn.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Hoài Vọng không thể áp chế được suy nghĩ đang dâng lên trong mình: Đúng vậy, chẳng biết người nào trong họ, xứng chỗ nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio