Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vô Giới đại sư.”

Khi bọn họ đến nơi, tất cả mọi người đều ra đón Phật tu Vô Giới của Đại Triệu Tự.

Nam Y cảm thấy bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ, lập tức xoay người muốn rời đi, lại bị Vô Giới gọi lại.

“Nam Y thí chủ định rời đi sao?”

Bắc Tịch chắn trước người Nam Y, “Đường xá mệt nhọc, tất nhiên sư tôn phải về nghỉ ngơi.”

Lúc này Đàm Trăn trêu đùa, “Sư tôn ngươi còn chưa nói câu nào, ngươi đã vội vàng ra mặt.”

Lời nói hắn mang ý cười, hoàn toàn không còn vẻ đối chọi gay gắt lúc trước.

Nhưng ánh mắt mọi người lại hơi thay đổi.

Dường như từ khi bọn họ trở về, ánh mắt những người khác nhìn Bắc Tịch và Nam Y cũng trở nên thay đổi.

Hiện tại Đàm Trăn lại nói vậy……Sắc mặt Nam Y hơi trầm xuống.

“Chuyện tiếp theo tự có người nói với đại sư, chắc là không cần đến ta.”

Nói xong, Nam Y ra hiệu Bắc Tịch, có thể rời đi cùng nàng.

Dọc đường đi sắc mặt nàng không tốt lắm, đáng sợ tới mức Bắc Tịch cũng không dám nói chuyện.

Mãi cho đến Thanh Vụ Sơn, Bắc Tịch mới cả gan mím môi giữ chặt người lại.

Nam Y quay đầu lại nhìn, đã thấy hắn cúi đầu, mái tóc tung bay khiến nàng không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

“Sư tôn tức giận ạ? Đệ tử chỉ không thích tên Phật tu kia cứ luôn tìm cơ hội nói chuyện với người mà thôi.”

Hắn cúi đầu nói.

Lúc này Nam Y mới nhớ tới khi Đàm Trăn nói xong câu kia đã khiến nàng không vui, e là Bắc Tịch cho rằng hắn là nguyên nhân khiến nàng không vui.

Tất nhiên phải giải thích điều này cho tốt.

Nàng vươn tay kéo cánh Bắc Tịch, cẩn thận vuốt ve cảm nhận cảm giác khi chạm vào da thịt trên khuôn mặt, chỉ cảm thấy hắn quá gầy, nên nuôi béo một chút.

Nghĩ như vậy, Nam Y trả lời Bắc Tịch, “Không phải, không phải tức giận với ngươi.”

“Vậy sao sư tôn không nói chuyện với đệ tử?”

Bắc Tịch lẽo đẽo theo sau, lại không nhịn được hỏi nàng.

Nam Y nghĩ đến bản thân mình lo lắng cả đường đi, nhìn thấy đôi mắt đơn thuần của Bắc Tịch lại không nói nên lời.

Nàng phải nói thế nào với đứa bé này đây, hiện giờ toàn bộ tu sĩ của Huyền Cơ Tông đều đang nghi ngờ quan hệ của bọn họ?

Hắn chịu nổi sao? Bị vạn người phỉ báng……

Nam Y không ngờ Bắc Tịch thật sự đồng ý, hoặc là hắn thật sự thích nàng, mà cảm thấy đây là sự ỷ lại của hắn đối với nàng.

Rõ ràng chỉ có vọng chiếm hữu với nàng mà thôi…… Nếu chờ hắn suy nghĩ thông suốt rồi, bọn họ sẽ tách ra, hắn không phải cứ mãi chịu đựng như vậy, điều này đối với bất kể tu sĩ nào chưa trưởng thành mà nói, đều là tai họa ngập đầu.

Không biết vì sao, nghĩ đến lúc bọn họ chia lìa, trái tim Nam Y như bị khoét một lỗ, gió lạnh thổi vù vù vào bên trong, đau đớn vô cùng.

Nàng giấu đi loại cảm xúc khác thường này, sắc mặt dịu lại, “Không phải chuyện của ngươi, ngươi đừng lo.”

“Vậy đó là chuyện của ai!” Hắn vội vàng muốn biết tất cả mọi chuyện về sư tôn.

“Ngươi đứa bé này, càng ngày càng nhiều lời.”

Nam Y không muốn nói cho hắn biết, xoay người rời đi, một giọng nói mơ hồ từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng khe khẽ, dường như có thể bị một cơn gió thổi qua cuốn đi mất: “Ta không phải trẻ con.”

Hắn nói.

Bước chân Nam Y dừng lại, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trái tim, nó đang đập ở nơi này, đập một cách mãnh liệt.

Cuối cùng nàng cũng không thể đáp lại lời đối phương, hai người một trước một sau trở về Nam Uyển.

Nhưng nàng không ngờ được tính tính của Bắc Tịch lại lớn như vậy, tự sau khi trở về Nam Uyển, cũng chưa từng để ý tới nàng.

Hai người nghỉ ngơi một lát, lại có người vẻ mặt vội vàng chạy tới nói, “Đánh nhau rồi đánh nhau rồi, sư thúc sư thúc, bọn họ đánh nhau rồi!”

“Ai đánh nhau?”

Nam Y chậm rãi đứng lên, vốn dĩ nàng đang ngồi ở đầu giường, Bắc Tịch ngồi ở cuối giường, khoảng cách của hai người không gần cũng không xa, nhưng một câu cũng không nói.

Khi Hoằng Phù vừa đến đã phá vỡ sự yên tĩnh này, hiếm thấy Nam Y lại kích động đứng lên, “Có chuyện gì thế? Ai đánh nhau? Người hãy từ từ nói.”

“Đào Hề, Đào Hề sư muội với Ngao Liệt, bọn họ đánh nhau rồi!”

“Ngao Liệt là ai?”

Nam Y ngơ ngác.

“Chính là, chính là con Băng Long mà sư thúc nói muốn âm thầm giữ lại mà!”

Nam Y:???

!!! Ta và ngươi không thù không oán, cớ sao ngươi lại hại ta!

Thấy ánh mắt Bắc Tịch quét qua đây, trong ánh mắt kia lại bình thản như nước, càng khiến người ta thêm lo sợ.

Nam Y vội vàng muốn giải thích.

“Băng Long gì, ta nói muốn giữ lại hắn khi nào!”

Hoằng Phù kinh ngạc: “Chính là sư muội nói rằng ngài muốn giữ lại mà.”

Nam Y cau mày muốn tiếp tục mở miệng, lại bị Bắc Tịch cắt ngang, “Bọn họ đánh nhau ở đâu.”

“Ngay sau đỉnh núi, nhắc tới chuyện này, cũng phải trách đệ tử……”

Không chờ hắn nói xong, hai người trước mắt đã không thấy bóng dáng.

Bọn họ một trước một sau đi vào sau núi, mới nhận ra là do Hoằng Phù làm nghiêm trọng quá vấn đề, nào có cái gì là đánh nhau rồi? Chẳng qua chỉ là Đào Hề đơn phương đánh Ngao Liệt, Ngao Liệt vẫn luôn ở thế phòng thủ, trốn đông trốn tây, trái lại có chút thú vị.

Nhưng sắc mặt lại Nam Y lạnh xuống, không tính đến chuyện Đào Hề lén giữ người lại, còn muốn đổ tội lên đầu nàng, trong lòng càng thêm bực mình.

Tay phải nắm lấy hư không, lập tức có một bàn tay lớn giữ lấy Đào Hề, khiến nàng không thể động đậy.

Một bên khác là Ngao Liệt thì lại không thể bị nàng không chế một cách đơn giản như vậy.

Chỉ thấy rõ ràng Ngao Liệt kia một giây trước vẫn còn vẻ mặt tức giận, chật vật trốn tránh, một giây sau đã trừng mắt nhìn tay Nam Y, ầm ĩ kêu to: “Ôi, ngươi làm cái gì vậy! Ai cho ngươi đánh nàng! Nàng còn là đồ đệ ngươi đó, ngươi mau buông ra nàng!”

Nam Y không vui, tay vừa thu lại, Đào Hề bị bắt thẳng đến trước mặt nàng.

Đào Hề người còn không đứng vững, vẫn tiếp tục chỉ vào Ngao Liệt chửi ầm lên, “Ngươi mới là đãng phụ, cả nhà ngươi đều như vậy!”

: Người phụ nữ sống buông thả, phóng tung, ham thú vui thịt.

Trên mặt Ngao Liệt cũng có chút hối hận, nhưng vẫn bày ra khuôn mặt không chịu nhận sai, thấy Đào Hề vẫn muốn ra tay, hắn sợ tới mức lập tức lùi lại phía sau một bước.

Kỳ thật cũng không cần như thế, bởi vì Nam Y đã ngăn người lại trước.

Chỉ thấy một tay nàng đặt trên vai Đào Hề, Đào Hề lập tức không thể cử động, chỉ còn một đôi mắt oán hận nhìn Ngao Liệt.

“Vì sao các ngươi đánh nhau?”

Nam Y sửa lại tay áo, vẫn bày ra dáng vẻ thản nhiên, chọn một vấn đề hỏi trước, đôi mắt lại liếc về phía bên kia, Bắc Tịch đứng ở đầu gió, cúi thấp mặt xuống, không nói một lời.

“Hắn, hắn nói hươu nói vượn, không ngờ còn bịa chuyện con theo Hoằng Phù sư huynh, còn mắng con!”

Hai người lại nhìn Ngao Liệt.

Ngao liệt không ngờ Nam Y sẽ đến, chút chuyện này còn bị Đào Hề trực tiếp nói ra, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên, rất giống dáng vẻ việc xấu trong nhà bị bêu ra ngoài.

Hắn có chút thẹn quá hóa giận, “Mỗi ngày ngươi đều theo Hoằng Phù sư huynh của ngươi ra ngoài, còn luyện kiếm, còn dựa gần vào nhau như vậy! Ai biết các ngươi có quan hệ gì!”

Trái tim Đào Hề đã tức đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, nhưng còn chưa kịp nói, bả vai đã bị người ấn lui về phía sau.

“Hề Nhi là sư muội Hoằng Phù, hai người đều là đệ tử của Thanh Vụ Sơn, thân thiết một chút cũng không thể tránh được, nhưng còn ngươi, không quen không biết với Thanh Vụ Sơn ta, ở lại làm gì? Đã quên những lời ngày đó ta nói với người?”

Nàng vừa nói vừa nhìn về phía Bắc Tịch, tựa như đang vô cùng cố gắng nói cho hắn biết, ta không có làm, ta không có lén giữ hắn lại đâu!

Quả nhiên Ngao Liệt kia tiếp tục nói tiếp câu chuyện, bày ra vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, “Hừ, ta ở lại đây là vinh hạnh của các ngươi! Thế nhưng còn dám đuổi ta đi, đúng là coi rẻ thần uy.”

Nam Y đời này chưa từng gặp qua thần nào ngu như vậy.

“Mặc kệ ngươi có thân phận gì, hãy rời khỏi nơi này.”

Xuất hiện cùng với giọng nói trong trẻo lạnh lùng, là làn sóng linh lực cực mạnh, sức mạnh đó sắc bén đến mức, thậm chí khi đi ngang qua người Nam Y còn cắt một mảnh áo rơi xuống đất.

Ngao Liệt không chút hoang mang phất tay ngăn cản đợt công kích kia, đôi mắt trợn tròn: “Đầu óc ngươi có bệnh phải không hả, động một tí là lại muốn đánh Thần linh.”

Bắc Tịch không thích hắn ta, vì thế hắn nhìn về phía Nam Y, như muốn nàng đưa ra lựa chọn.

Nam Y đau đầu đỡ trán, buông Đào Hề ra lại đi đến bên cạnh Bắc Tịch, nhẹ nhàng kéo tay hắn, nghiêm túc giải thích nói, “Ta thật sự nói muốn giữ hắn lại.”

Ngón tay thon dài trắng như tuyết của Bắc Tịch rụt vào, lập tức bị Nam Y giữ chặt hơn.

Nàng nhìn về phía Đào Hề, “Hề Nhi, vì sao hắn ta lại ở trong Thanh Vụ Sơn?”

Lúc này Đào Hề mới nhớ ra vì để che giấu mà mình đã nói dối Hoằng Phù……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio