Đoàn người dùng Thuấn Di đi tới tầng trấn áp ma kiếm, đó là tầng thứ , chính là nơi để ma kiếm. Từ trên tầng cao nhìn xuống, âm khí dày đặc, quanh quẩn tầng tầng sương đen.
Nam Y giữ người ở lại: “Chuyến này ta và Vô Giới đại sư đi là được, các ngươi ở dưới chờ.” Đi lên trên tầng rất nguy hiểm, mỗi lần đi lên một tầng, uy áp đè xuống sẽ càng lớn hơn, trừ phi là Hợp Thể kỳ trở lên, mới có thể chịu được toàn bộ uy áp. Tất nhiên Bắc Tịch không muốn chờ ở dưới, hắn mím môi nhìn phía Nam Y, ánh sáng trong mắt rất rõ ràng,
“Ta có thể đi lên.”
“Bên trên quá nguy hiểm, tu vi của ngươi không đủ, dễ bị ma khí xâm nhập vào người.”
“Đệ tử không sợ.”
Trông hắn có vẻ tùy hứng, Nam Y nhíu mày, vẫn từ chối hắn, giọng điệu dịu đi không ít, giống như đang dỗ dành.
“Ngươi nghe lời một chút, ở dưới trông sư muội, đừng để nàng ấy chạy loạn, ta đi một lúc sẽ về, sẽ không để ngươi chờ quá lâu.”
Cuối cùng Bắc Tịch vẫn phải ở lại, một khuôn mặt cau có, thản nhiên lườm Đào Hề một cái, lập tức giống như có uy lực che trời lấp đất nào đó kéo đến, đè xuống khiến người ta không thở nổi.
“Hừ.”
Ngao Liệt hừ lạnh một tiếng, trong nhát mắt Đào Hề cảm thấy uy áp trên người như thủy triều rút đi, cuối cùng cũng có thể thở . Bắc Tịch hơi ngẩng đầu liếc Ngao Liệt một cái, trong mắt có một tia sáng lạnh lẽo, làm lòng người kinh hãi.
Tất nhiên Ngao Liệt cũng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó đã nhanh chóng phản ứng lại, dường như có chút tức giận, hắn đường đường là con trai Long Vương, là thần tiên! Thế mà lại bị một phàm nhân dọa!
Có lẽ hai người trời sinh đã bất hòa, cũng không có nói chuyện với nhau, Ngao Liệt cũng đứng cách Bắc Tịch rất xa.
Bắc Tịch tầng cao phía trước, ngẩng đầu nhìn chỗ tối trên cao kia, trong lòng nghĩ là: ở bên trong không được sử dụng linh lực, lầu cao như vậy, sư tôn đi có mệt không? Có mỏi chân hay không?
Nhưng hắn không ở đó, sư tôn chỉ có thể tự mình đi.
Vậy tại sao không cho hắn theo? Nếu hắn ở đó, chắc chắn sẽ cõng sư tôn đi lên. Sư tôn sống trong nhung lụa, lâu rồi khồng đi bộ bằng hai chân nhiều như vậy, chắc chắn không quen, nếu hắn ở đó……Nếu hắn ở đó thì tốt rồi.
Ngao Liệt bĩu môi, kéo tay áo Đào Hề: “Ngươi đang làm gì đấy.”
Đào Hề ghét bỏ gạt tay Ngao Liệt ra: “Ngươi đừng chạm vào ta, ta hứa với Hoằng Phù cho hắn xem nơi trấn áp ma kiếm trông như thế nào.”
Vừa nghe đến tên Hoằng Phù, Ngao Liệt lại xù lông, cau mày lắc lắc cái đầu với bộ tóc đen: “Ngươi cho hắn xem cái gì mà xem, hắn muốn xem sao không tự mình đến đây?”
Khi hắn đang nói Đào Hề đã lấy phù truyền tin ra, nửa người Hoằng Phù đang lơ lửng ở bên trên.
“Đào Hề sư muội! Muội đuổi kịp sư thúc rồi sao, ta còn lo lắng muội theo không kịp.”
Hoằng Phù có vẻ rất vui, khóe miệng cười lên lộ ra một núm đống tiền mờ. Đào Hề thấy Hoằng Phù cũng có chút vui vẻ: “Đúng vậy, cũng không nhìn xem ta là ai.”
“Đúng đúng đúng, muội chính là tiểu hồ ly lợi hại nhất.”
Hoằng Phù vội vàng khen ngượi sư muội.
Ngao Liệt trừng mắt đứng ở một bên, giọng điệu không kiên nhẫn: “Hắn xem xong rồi đúng không? Một tên nam nhân còn muốn xem phong cảnh cái gì, đồ đàn bà.”
Cũng không biết hắn học ở đâu những lời này, gần đây thường xuyên nói. Vẻ tươi cươi của Đào Hề hơi dừng lại, cũng không biểu hiện vẻ không vui với Hoằng Phù. Trái lại hai người còn vui vẻ hàn huyên vài câu, nàng mới thu phù truyền tin lại, vừa quay sang sắc mặt lập tức thay đổi
“Ngươi làm gì mà nói người ta như vậy, ngươi có bệnh à.?”
Về chuyện này Đào Hề đối với Ngao Liệt bất mãn đã lâu, hắn cứ luôn nói Hoằng Phù sư huynh như vậy!
“Ta có bệnh?”
Ngao Liệt dường như không dám tin: “Ngươi mới có bệnh, có thể nói chuyện với tên phàm nhân tư chết kém cỏi như vậy, thật là buồn cười.”
“Ngươi cho rằng ta cũng giống như ngươi chỉ nhìn vào tư chất sao! Vậy so với ngươi tư chất của ta cũng rất kém cỏi, ngươi cũng đừng nói chuyện với ta, ngươi mau cút đi.”
“Ngươi dám bảo ta cút?”
Ngao Liệt chỉ vào mũi mình. Đào Hề cầm ngón tay kia, chọc vào mũi hắn: “Đúng là nói ngươi đấy, cút đi.”
Ngao Liệt không ngờ nữ nhân này dùng xong rồi vứt, lúc cầu xin hắn mang nàng xuống núi còn nhỏ nhẹ như làm nũng, hiện tại lại lòng lang dạ sói kêu hắn cút!
“Chẳng lẽ ta còn không có tác dụng bằng tên phàm tu kia sao?”
Ngao Liệt không phục, dường như muốn chứng minh năng lực của mình, cchawcs chắn hữu dụng hơn so với Hoằng Phù. Từ trước đến nay thiên giới bọn họ cứ ai mạnh thì sẽ thân thiết với người đó, chẳng lẽ hắn còn thua một tên phàm tu?
“Hai chuyện này không thể gộp làm một được, đúng, ngươi đúng là mạnh hơn Hoằng Phù sư huynh, nhưng nói về tình cảm, mười người như ngươi ở trong lòng ta cũng kém Hoằng Phù sư huynh.”
Ngao Liệt trợn to mắt, ôm ngực lui về phía sau một bước, lảo đảo giống như thật sự bị thương rồi. Từ xưa đến nay Đào Hề ở phương diện kia luôn chậm chạp, huống hồ hiện giờ Ngạo Liệt đối với nàng mà nói, đúng thật là không có sớm chiều ở chung, hay thường xuyên bị phạt cùng nhau. So ra vẫn là Hoằng Phù quan trọng hơn.
“Ha, hóa ra là như vậy, ngươi thật đúng là, sói mắt trắng.”
Ngao Liệt nói ra từng câu từng chữ, vành mắt đều đỏ lên. Đào Hề lại chỉ để ý hắn mắng nàng là sói mắt trắng! Trên đời này ngoại trừ hồ ly thì không có loài nào đáng ghét hơn sói! Hắn dám nói nàng là sói? Hai người cãi tới cãi lui, giống như trẻ con vậy, ai cũng không chịu nhường ai.
Khi Bắc Tịch quay đầu chú ý đến, Ngao Liệt đang rời đi một cách cô đơn lặng lẽ. Dựa vào sự chán ghét với Ngao Liệt, hắn cũng không định mở miệng, cũng không có ý ra tay ngăn cản.