Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đàm Trăn ở trên đài mở to hai mắt.

Nam Y vẫy tay bảo Bắc Tịch tiến lên, nàng vỗ nhẹ lên vai hắn rồi nói: “Đánh cho tốt, đánh đủ thì dừng lại, đừng đánh bị thương đồ đệ cưng của Đàm Trăn trưởng lão.” Nói rồi nàng liếc nhìn Đàm Trăn, ánh mắt không khỏi có chút khinh thường.

“Vâng, đệ tử nghe lệnh.”

Bắc Tịch ôm quyền với Nam Y. Nam Y thì đỡ tay hắn rồi quay lại nhìn Đàm Trăn.

Đàm Trăn nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ, bên cạnh là thân truyền đệ tử của hắn, Đàm Lãng.

Lúc này Đàm Lãng chỉ có thể yếu ớt mỉm cười nhìn Bắc Tịch, hoàn toàn không làm ra động tác gì, thậm chỉ mới đi hai bước đã thấy chân mình mềm nhũn.

“Ngươi yên tâm, hắn không dám làm gì ngươi đâu.”

Đàm Trăn nhỏ giọng nói với Đàm Lãng, nhưng tiếng nói đó cũng không quá nhỏ, như là cố ý nói cho người khác nghe vậy.

Nam Y ngẩng đầu liếc nhìn Đàm Trăn.

Sau đó nàng quay đầu dùng bí thuật truyền âm: “Ngươi có thể xả giận, nhưng không được làm người khác bị thương quá nặng.”

Bắc Tịch ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng không nói gì, chỉ quay người đi lên đài thi đấu.

Đàm Lãng cũng theo sau, chỉ là biểu cảm của hắn rõ ràng không hề thong dong như Bắc Tịch, ngược lại là sắc mặt tái mét.

Dưới đài có người thì thầm: “Ai bảo ngày thường hắn luôn chê bai Bắc Tịch hết cái này đến cái khác làm gì. Bắc Tịch là vì quy định của tông môn nên mới không xử lý hắn thôi. Hôm nay cuối cùng hắn cũng rơi vào tay Bắc Tịch.”

Không biết là ai đã nói ra lời này, nhưng mấy người trên đài có ai không có tu vi cao cường? Họ đều nghe rất rõ, trong lúc nhất thời sắc mặt của họ thay đổi khác nhau, nhưng đều rất khó coi.

Trong đó, Đàm Tràn và Nam Y là khó coi nhất. Đàm Trăn là lo sợ Bắc Tịch ra đòn hiểm, còn Nam Y là hối hận vì kiếp trước đã quá sơ ý.

Nàng làm sư phụ của Bắc Tịch một kiếp, nhưng lại không biết mọi người trong tông môn xa lánh và bắt nạt hắn. Một người hai người đều âm thầm soi mói hắn.

Chẳng trách sau này hắn lại biến thành dáng vẻ đó.

Bộ dáng tà ác tràn đầy ma khí kia, đến nay mỗi khi nhớ đến nàng cũng đều khiếp sợ.

May mắn kiếp này nàng đã quay trở lại, đã biết được nhiều chuyện mà trước kia không biết, và cũng có cơ hội thay đổi kết cục.

Nàng sẽ không để Bắc Tịch biến thành bộ dáng như kiếp trước. Dù hắn như vậy rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất cô đơn, và còn bị người đời xua đuổi.

Năm ngón tay trắng nõn thon dài của Nam Y siết chặt tay vịn ghế dựa. Một tiếng giòn dã vang lên, tay vịn bị nàng bóp nát.

Bụi gỗ màu vàng từ trong tay Nam Y rơi xuống.

Hoằng Phù vừa hấp thu xong viên đan dược kia, vết thương cũng khôi phục được chút ít, đang định nói chuyện với Nam Y, nào ngờ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh bạo lực như vậy, hắn lập tức ngậm miệng và né ra phía sau.

Mấy ngày qua Nam Y sư thúc luôn rất hiền hòa với hắn, làm hắn suýt nữa quên mất đây chính là đệ nhất kiếm tu của giới Tu Chân! Nghe nói người tu chân có thực lực càng mạnh thì tính cách càng quái dị…..

Không thể trêu vào, không thể trêu vào.

Hoằng Phù không ngừng nhắc nhở bản thân.

Trên đài, Bắc Tịch đã cắm Thanh Tùng kiếm ở trước người, rồi đứng yên ở đó, không nhúc nhích.

Đàm Lãng thì co rúm người giơ kiếm lên, trong sân lập tức yên lặng không một tiếng động.

“Ôi, sao lại không đánh vậy? Bọn họ đang làm gì thế?”

“Là thâm tình nhìn nhau sao?”

Không biết là ai ở trong biển người nói ra câu này, trong sân lập tức truyền ra một trận cười nho nhỏ.

“Đàm Lãng nhát gan thật, sao hắn có thể thắng Bắc Tịch được chứ? Đây không phải là đưa dê đến miệng cọp sao? Hắn là có thể kéo dài được bao lâu thì kéo, nào dám ra tay chứ. Cũng không biết vì sao Bắc Tịch không ra tay nhỉ?”

Bắc Tịch đúng là không muốn ra tay. Hắn rũ mắt nhìn Thanh Tùng ở trước mặt, cho dù là một thân hắc y cũng không thể che giấu được khí chất như châu như ngọc của hắn. Lúc này nhìn hắn cũng có vài phần giống một đệ tử do Nam Y Tiên Tôn dạy bảo.

Cánh tay nâng kiếm của Đàm Lãng càng run rẩy nhiều hơn, cuối cùng hắn không nhịn được, hét lớn một tiếng rồi dùng thanh kiếm trong tay chém ra một đường sáng, vọt về phía Bắc Tịch.

Bảo kiếm ánh lên tia sáng lạnh lẽo, ở sát bên Bắc Tịch, nhưng Bắc Tịch vẫn không nhúc nhích.

Ngay lúc đó ánh mắt của Đàm Lãng dần sáng bừng lên, được ăn cả ngã về không mà tăng thêm sức lực chém thân kiếm về phía trước. Trong lúc kiếm di chuyển, Đàm Lãng cũng không nghe thấy tiếng la lớn khàn cả giọng của Đàm Trăn, vì thế một lực lượng mềm mại đã ngăn cản hắn. Ngay sau đó, một lực thật lớn đã nện lên người hắn, một tàn ảnh lóe lên, hắn đã bị nguồn lực lớn mạnh đó đánh bay khỏi đài thi đấu.

Toàn bộ tràng thi đấu trở thành một mảnh yên tĩnh, không một ai dám nói chuyện.

Ánh mắt của họ chuyển từ Đàm Trăn, đến Nam Y, đến Đàm Lãng rồi đến Bắc Tịch.

Họ thấy Đàm Trăn cầm lấy Giới Hình tiên, thân roi đánh thẳng về phía Bắc Tịch, mang theo lực sát thương vô cùng mạnh, nhưng lại bị Nam Y Tiên Tôn dùng một đường kiếm khí chặn lại.

Không chỉ như vậy, Nam Y Tiên Tôn còn chắn kiếm ngay trước người Đàm Trăn trưởng lão. Sắc mặt của Đàm Trăn trưởng lão lập tức biến thành màu đen, nhưng lại không thể làm gì.

Còn Bắc Tịch thì sao, hắn vẫn duy trì tư thế trước đó, từ nãy đến giờ vẫn chưa nhúc nhích, trên áo cũng không dính chút bụi nào. Đàm Lãng thì ngược lại, hắn đã sớm nằm trong một cái hố thật to, không thể đi ra. Thắng bại đã định!

Đàm Trăn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Bắc Tịch! Người dám làm càn!”

Bắc Tịch bình tĩnh ngước mắt liếc nhìn hắn ta, tùy ý rút Thanh Tùng kiếm trên mặt đất rồi đi đến phía sau Nam Y.

Đàm Trăn tức giận như muốn hộc máu: “Trước khi thi đấu đã nói rõ quy định là vừa đủ thì dừng lại! Ngươi là muốn giết sư huynh đồng môn sao!”

Thanh kiếm Bạch Yểm trong tay Nam Y tiến thêm một tấc, nét mặt lạnh lùng không hề có cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu: “Bắc Tịch có đặt cấm chế, địch mạnh thì ta mạnh, nếu không phải Đàm Lãng muốn đánh trọng thương sư đệ đồng môn thì sao có thể hại mình bị trọng thương?”

Đàm Trăn tức giận vô cùng, hắn không thèm quan tâm mà dùng roi chỉ vào Nam Y: “Nàng nhất quyết muốn bảo vệ đệ tử của nàng sao?”

Trong mắt Nam Y hiện lên tia sáng lạnh lùng, thanh kiếm trong tay xoay chuyển, mũi kiếm chỉ thẳng vào Đàm Trăn: “Việc này dù đưa đến chỗ Tông chủ thì bên ta vẫn có lý.”

Đàm Trăn thấy nàng không nhún nhường thì tức giận vung roi muốn xông lên, nhưng lại bị vài vị trưởng lão khác ngăn lại: “Đàm trưởng lão đừng xúc động, vẫn nên xem Đàm Lãng sư điệt thế nào đã.”

Người nói chính là Thích Ưu, hắn lén liếc nhìn Bắc Tịch ở phía sau Nam Y rồi nói với Đàm Trăn.

Cho dù hắn cũng không thích Bắc Tịch, nhưng dù sao cũng phải lấy đại cục làm chủ. Vừa rồi Nam Y đã nói ra tình hình thực tế lý do Đàm Lãng bị thương nặng, nếu Đàm Trăn vẫn muốn đè ép tội danh lên người Bắc Tịch thì sợ là sẽ làm tổn hại đến danh dự của hắn.

Dù sao Đàm Trăn cũng đau lòng đệ tử nhà mình, hắn tức giận khịt mũi thu roi về, sau đó xoay người đi xem Đàm Lãng đang nằm yên không ai dám chạm vào trên mặt đất.

Phỉ Thuật cũng mang theo đủ loại đan dược chữa thương đến.

Nam Y thu Bạch Yểm lại, sắc mặt vẫn không ấm áp lên, khiến người khác nhìn mà lạnh buốt cả người.

Nàng đạp mây quay về núi Thanh Vụ, trước khi đi còn để lại một câu: “Mang theo sư đệ của ngươi về.”

Sau đó cả người lập tức biến mất trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người tại đây đều run lẩy bẩy, không còn ai dám xem thường Nam Y Tiên Tôn của núi Thanh Vụ.

Bây giờ là lúc thái bình, đám đệ tử bọn họ chưa từng thấy Nam Y Tiên Tôn ra tay. Khoảng thời gian trước, những lời nói khi đệ tử Thiên Cơ Môn gây sự cũng làm bọn họ bứt rứt lương tâm.

Bọn họ cũng từng nghi ngờ, Nam Y Tiên Tôn có phải thật sự chỉ có danh mà không có miếng hay không?

Nhưng hôm nay chứng kiến một đường kiếm kia đã hoàn toàn cho họ biết, thực lực của Nam Y Tiên Tôn tuyệt đối không phải chỉ là danh tiếng mà thôi!

Đàm Trăn trưởng lão vung roi, uy lực mạnh đến mức bọn họ còn có chút đứng không vững, thế nhưng lại bị một đường kiếm nhẹ nhàng của Nam Y Tiên Tôn phá giải….

Nam Y Tiên Tôn mạnh đến mức nào đây?

Nam Y vừa quay về núi Thanh Vụ, Bắc Tịch cũng theo sát nút đưa Hoằng Phù về theo.

Hoằng Phù nhe răng trợn mắt, tứ chi còn ở trên không quơ chân múa tay, chưa kịp chuẩn bị đã bị Bắc Tịch ném xuống.

Nam Y còn muốn nói gì đó thì thấy Bắc Tịch đã chạy đến trước mặt nàng, dứt khoát lưu loát quỳ xuống.

Lời vừa định nói ra bị nghẹn trong cổ họng, nàng nhìn mái tóc đen dài óng ả kia, đầu ngón tay hơi ngứa khẽ lay động, nhưng cũng không làm gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Bắc Tịch.

Bắc Tịch lại nói mấy câu gần đây hắn vẫn luôn nói kia: “Đệ tử phạm lỗi, xin sư phụ trách phạt!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio