Tiên Trúc

chương 81: tu thân bất tu tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: MNMC

"Nguy rồi." Hòa Thuận nhìn thấy nữ tử kia mặc váy vân chỉ bạc, đó là trang phục chỉ có đệ tử chân truyền mới được mặc, mà những đệ tử đó, không dễ nói chuyện.

Nàng vội kéo Tuyết Tình sớm bị dọa ngốc kia, vội vàng nói: "Sư tỷ, xin lỗi, nàng ấy không phải cố ý.

Ngươi xem nàng tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, ngươi đừng chấp nhặt."

Đi theo nữ tử đó còn có bốn người, tổng cộng là ba nam hai nữ, số người tương đương đám Hoà Thuận.

Cả hai nữ tử đều là đệ tử chân truyền, trong khi chỉ một trong ba nam tử kia là đệ tử mặc nền đen có thêu hoa văn.

Hai người còn lại là đệ tử của giáo phái khác, mỗi người đều mang theo ba thanh kiếm sau lưng.

Xung quanh đây cũng chỉ có Kiếm Phái đệ tử mới có thể cố ý đem bảo kiếm sau người, tuy thoạt nhìn rất uy phong.

Thế nhưng một lần phải khống chế mấy chục thanh kiếm như vậy thì khác gì con nhím đâu mà.

"Đừng có nói vấn đề tuổi tác ở đây, ngươi cho rằng y phục này có thể tùy tiện có được sao.

Sư tỷ Mạn Thanh, chúng ta không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được."

Nữ tử có đôi mắt phượng đứng sau lưng Lưu Mạn Thanh nhướng mày, tức giận mắng mỏ.

Lưu Mạn Thanh cau mày nhìn y phục lấm lem, trong lòng rất tức giận.

Hôm nay nàng cố ý ăn mặc thật đẹp chỉ để đi cùng Hạng Vũ sư huynh của Kiếm phái, vậy mà...

Hạng Vũ là con trai của Trưởng lão Kiếm phái, tuy chỉ mới hai mươi tuổi nhưng thực chất hắn đã là Trúc Cơ Hậu Kỳ, không bao lâu nữa sẽ thử kết Kim Đan.

Sư phụ ý là muốn nàng cùng sư huynh Hạng Vũ kết thành song tu hiệp lữ, hình thành đối tác tu luyện kép, đây sẽ là một cuộc hôn nhân đôi bên cùng có lợi cho họ và các giáo phái khác.

Sau đó để vun đắp thêm tình cảm, nhóm Mạn Thanh mới đi chung với Hạng Vũ trong phiên chợ hôm nay.

Nhưng không ngờ bị mất tiểu y nhân kia làm bẩn y phục của mình, thậm chí còn chửi bới, không biết Hạng Vũ sư huynh có ghét nàng hay không.

Nàng lén nhìn Hạng Vũ đứng sau lưng mình, hắn ta dường như không hề tỏ ra không vui, nhưng điều đó vẫn khiến Mạn Thanh có chút lo lắng.

Vị sư huynh Hạng Vũ này không chỉ có tu vi cao mà còn có dung mạo tuấn tú, khiến nàng cảm thấy vui mừng nhưng lại không muốn hắn ghét mình chút nào.

Ngay lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, Tiểu Vận đứng bên cạnh chỉ vào Hoà Thuận chửi bới: "Y Phục của sư tỷ là pháp khí do sư phụ tự tay chế tạo, ngươi cho rằng đó là đồ bình thường sao? Đem ngươi bán đi một trăm lần cũng không đủ mua 1 ống tay áo của bộ y phục này."

Hoà Thuận nghe vậy có chút bực bội, nhưng vẫn tươi cười nói: "Tỷ tỷ à, muội ấy thực sự không có ý đó.

Hay là bọn ta đem đi giặt giúp ngươi được không?"

"Hừ." Tiểu Vận cười lạnh nói: "Đây là đồ ngươi có thể giặt sao, ngươi không có tư cách đụng vào."

Nghe nàng nói vậy, Hòa Thuận có chút không vui, nhìn thẳng hỏi: "Vị sư tỷ này phải làm sao ngươi mới chịu bỏ qua đây?"

Tiểu Vận ngẩng đầu kiêu ngạo nói: "Quỳ xuống lạy sư tỷ Mạn Thanh ba lạy, sau đó ta sẽ thả ngươi đi.

Nếu không, đến trái cây các ngươi cũng không có mà ăn."

Yêu cầu thật sự quá quắt, Hòa Thuận sắc mặt phi thường khó coi.

Mặc dù quỳ xuống chính là Tuyết Tình nhưng nàng cũng là dược đồng giống nàng, làm như vậy khác nào tát vào mặt Hoà Thuận.

Xem ra các nữ đệ tử của Tiên Linh Môn đều là hạng người bụng dạ hẹp hòi.

Nhưng Lý Mạn Thanh lúc này lại vui mừng khôn xiết, cách cư xử của sư muội này có thể nâng cao hình ảnh của nàng.

Nàng liền nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Hay là bỏ đi, chúng ta đều là sư huynh muội đồng môn, đây không phải vấn đề lớn.

Nàng ấy vẫn còn trẻ như vậy, không sao đâu."

Sau đó nàng đưa tay sờ đầu Tuyết Tình, ngọt ngào cười nói: "Tiểu sư muội, đừng sợ, mau theo sư tỷ ngươi trở về đi."

Nói xong, nàng hướng Hạng Vũ ôn nhu mỉm cười nói: "Hạng sư huynh, ta chỉ có thể làm phiền Tiểu Vận sư muội cùng Tử Triết sư đệ đi cùng ngươi tạm thời, ta trước phải về thay y phục, thực sự thất lễ rồi."

"Không có gì, sư muội xin cứ tự nhiên." Vẻ mặt Hạng Vũ vẫn như cũ, lúc này lại nở nụ cười.

"Sư tỷ, sao cứ như vậy bỏ qua được?" Tiểu Vận không cam lòng hét lên.

Lưu Mạn Thanh liếc nàng ta, trong mắt có ý ám chỉ.

Sau đó nàng ném ra một chiếc khăn gấm đầy màu sắc rồi bay về phía Thiên Cư Điện.

Tiểu Vận đã chơi chung với Lưu Mạn Thanh được đây vài năm.

Bởi vì tư chất của nàng không tốt lắm, nên nhờ Lưu Mạn Thanh mà nàng mới được trở thành đệ tử chân truyền, cho nên nàng hoàn toàn nghe theo Lưu Mạn Thanh.

Lần này nhận được ám chỉ, nàng có chút ngờ nghệch, thế mà chuẩn bị xử lý đám Hoà Thuận một phen thì thấy Hoà Thuận chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại, ai cho ngươi đi? Sự việc còn chưa xong đâu."

Hoà Thuận dừng lại, liếc nàng ta, lạnh lùng nói: "Vừa rồi sư tỷ bảo chúng ta rời đi.

Không biết ngươi ngăn cản chúng ta vì điều gì, chúng ta cũng không có làm bẩn y phục ngươi."

"Ngươi! thái độ gì vậy, còn dám nói chuyện với ta như vậy à." Tiểu Vận không nghĩ đến một dược đồng cấp thấp cũng dám thái độ với nàng.

Mà lúc này trên đài ngắm, rất nhiều đệ tử cùng tông và khác tông môn đều tò mò nhìn bọn họ.

Tiểu Vận cảm thấy mình mất hết mặt mũi, không khỏi tức giận mắng: "Ngươi là một dược đồng hèn hạ, ta là đệ tử chân truyền của trưởng lão, ngươi mà dám mắng ta, hôm nay để ta dạy ngươi một bài học để ngươi biết thân phận mình là ai?"

Vừa nói, nàng vừa ra tay triệu hồi một cây roi đỏ, định quất vào Hoà Thuận một cách giận dữ.

Hoà Thuận nhanh chóng đẩy Tuyết Tình và những người khác ra phía sau, giận dữ trừng mắt nhìn lại.

"Tiểu Vận sư tỷ, ngươi đừng làm như vậy, Hạng Vũ sư huynh cùng mọi người còn đang nhìn đấy." Tử Triết đột nhiên nắm lấy cổ tay Tiểu Vận, nhỏ giọng nói.

Tiểu Vận nghe vậy, chật vật hét lên: "Thả ta ra.

Nếu hôm nay ta không dạy cho ả ta một bài học, sau này ta còn mặt mũi gì nữa.

Ngay cả một tiểu dược đồng cũng dám cãi lại ta."

Hoà Thuận vốn tưởng rằng hôm nay mình sẽ bị quất roi, nhưng không ngờ có người nhảy ra chặn lại, nàng nghiêng đầu kiêu ngạo nói: "Tỷ tỷ, ngươi coi thường tiểu dược đồng chúng ta như vậy, có bản lĩnh thì đừng ăn linh thảo bọn ta trồng nữa."

Sau đó, nàng lôi đám Hoà Thuận ra khỏi đám đông và hét lên: "Sư tỷ, lần sau uống đan dược cẩn thận, đừng để bị nghẹn chết nha." Nói xong liền lẩn vào đám người bỏ chạy.

"Ngươi dám mắng ta, dám cũng đừng bỏ chạy, xem ta có đánh chết ngươi hay không." Tiểu Vận tức giận hét lên, tay nàng bị Tử Triết nắm chặt, không khỏi quay người lại mắng.

"Ngươi đang làm gì vậy?"

Tử Triết nắm chặt, vội vàng nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, ngươi quên sư phụ nói gì sao? Hạng Vũ ca vẫn ở bên cạnh, nếu như xảy ra chuyện, ngươi sẽ giải thích thế nào với sư phụ?"

"Ta đã làm gì? Ngay cả ngươi cũng dám dạy dỗ ta." Tiểu Vận không chấp nhận lòng tốt của Tử Triết mà thay vào đó chỉ tay vào hắn.

"Tiểu Vận sư muội tính cách thật đúng là cương liệt.

Rất giống phong thái của Chu sư bá năm đó đại chiến lượng quỷ, quả nhiên là thầy giỏi có trò hay.

Nghe nói, Chu sư bá tọa hạ các vị sư muội, đều là dịu dàng đôn hậu, thục dật nhàn hoa chi nhã.

Ta xem không khỏi ngạc nhiên, sư muội trái lại rất có quỷ khí." Vẫn ở bên Hạng Vũ, Hạng Huyên đột nhiên lạnh lùng nói.

Tiểu Vận chợt nhớ đến điều sư phụ đã nói với nàng, rằng nàng phải kết hôn với Hạng Huyên.

Bởi vì nhất thời tức giận mà quên mất, nhưng bây giờ nghe Hạng Huyên nói ra, lại hàm ý hắn nói xéo mình.

Nếu hắn không chịu mình vì chuyện này thì sư phụ nhất định sẽ không tha cho nàng.

Nghĩ tới đây, nàng vội vàng thu lại roi, nũng nịu nói: "Huyên sư huynh thật là thích nói đùa.

Sư huynh, ta chỉ là cùng bọn họ đùa giỡn mà thôi.

Sư huynh, chúng ta qua bên kia đi."

"Ta còn có việc, ngươi có thể tự mình đi đi.

Tử Triết ca, ta đi trước." Hạng Huyên khum tay với Tử Triết, xoay người đi vào trong đám đông.

"Huyên sư huynh, chờ đã." Tiểu Vận chỉ có thể đứng tại chỗ, tức giận dậm chân.

"Tiểu Vận sư tỷ, chúng ta đi thôi." Tử Triết kéo Tiểu Vận tức giận cắn môi, lại kéo nàng cùng Hạng Vũ đi dạo.

Hạng Vũ từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh, thờ ơ nhìn mọi việc xảy ra rồi kết thúc.

Hoà Thuận đưa mọi người trở lại Tiểu Miêu Viên, dặn mọi người nhanh chóng quay lại và đừng chạy lung tung trong vài ngày tới.

Năm sáu ngày sau, không có chuyện gì xảy ra khiến Hòa Thuận lo lắng, Tiểu Vận không đến quấy rầy bọn họ, nàng cũng yên tâm một chút.

Nàng cảm thấy mình đã quá lo lắng, chuyện nhỏ như vậy không nên nhớ lâu.

Hôm nay, nàng bận làm ruộng một lúc, Lý sư bá đã cử người đến thông báo một vị sư huynh vừa tiến tới giai Trúc Cơ, đã mở động phủ, cần một số cây non nên nhờ nàng mang qua.

Động của sư huynh này mặc dù có chút xa xôi nhưng cũng cách Tiểu Miêu Viên không xa, chỉ cần men theo đường núi đi bộ một giờ là đến nơi.

Ban đầu, các đệ tử trong giáo phái sẽ gửi linh thảo đến đó bằng các nhạc cụ ma thuật.

Nhưng vì là ngày cuối của phiên chợ nên không đủ người làm, thành ra Hoà Thuận phải đam đương việc này.

Hoà Thuận cõng một giỏ tre đựng đầy những cây non, đi dọc theo con đường đá xanh.

Cỏ ven đường mọc đầy hoa dại, nàng còn hái vài quả dại trong bụi cây, gói trong lá lớn vừa đi vừa ăn, tận hưởng nửa ngày.

Đột nhiên, một luồng sát khí lao về phía nàng, một quả cầu lửa bắn lên không trung.

Hoà Thuận lăn đi như một con lừa, nhảy xuống bãi cỏ ven đường, rồi nhanh chóng tháo chiếc thúng tre ném xuống cỏ.

Xuyên qua bãi cỏ, nàng ngay lập tức đặt Tiên Khấp lên tay, rồi đứng dậy từ bãi cỏ với hai tay chắp sau lưng.

"Cũng nhanh nhẹn đấy.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio