*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MNMC
"Lưu sư huynh ngồi xuống hẵng nói chuyện, ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta đều không có ý này." Thấy hắn thật sự tức giận, Trương Thải Sơn vội vàng chậm rãi khuyên nhủ.
Sau đó hắn quay người, uy nghiêm nói với các trưởng lão: "Những chuyện như vậy không có chứng cứ thì đừng nói nhảm.
Nghi ngờ và tấn công lẫn nhau sẽ chỉ phá hủy sự ổn định của Tiên Linh Môn thôi.
Điều quan trọng nhất bây giờ là chọn đệ tử khác thay thế.
Lát nữa ta sẽ cùng đi tìm đệ tử mất tích với mọi người."
Trương Thải Sơn nói xong, mọi người đều trầm mặc, cúi đầu cẩn thận quan sát đệ tử nhà mình, xem có thể chọn ra ai hay không.
Nhưng đột nhiên phải chọn một người như vậy thực sự không phải ai cũng phù hợp.
"Mọi người cũng có thể đề cử đệ tử của người khác, trước sau ghi lại, sau đó từ từ chọn ra người có tướng mạo đoan chính."
Trương Thải Sơn gọi một đệ tử tới, nâng bút mực để hắn ngồi một bên ghi lại.
Nhìn thấy những biểu hiện khác nhau trên mặt các trưởng lão, Trương Thải Sơn bình tĩnh nói: "Mọi người có thể thoải mái, mọi điều thích hợp đều nêu lên."
"Ta đề cử Liễu Ngọc, các sư huynh ở đây đều cảm thấy nàng phiền phức, sao không gả nàng càng sớm càng tốt, tránh để nàng ở cửa khiến mọi người chán ghét." Vẫn như cũ, Tôn Béo lên tiếng trước, không gả được Liễu Ngọc, đến chết hắn cũng không bỏ cuộc.
Thấy Tôn Béo nhất quyết ghi Liễu Ngọc vào danh sách, các trưởng lão bắt đầu bàn tán, liệt kê tất cả những nữ đệ tử họ nhớ tên, chỉ trong chốc lát, tờ giấy lớn đã được lấp kín đầy.
Khi danh sách được đưa đến cho Trương Thải Sơn, hắn xem qua một lượt.
"Vậy bây giờ chúng ta hãy sàng lọc từng người một đi."
"Để ta xem, Liễu Ngọc...!Thôi quên đi, ta không muốn mất mặt." Đệ tử yêu quý của Tôn Béo bị loại bỏ ngay lập tức.
Đây là lần đầu tiên hai mươi ba nữ đệ tử Trúc Cơ được các trưởng lão xem xét kĩ như thế này.
Từ ngoại hình đến tính cách, hoàn cảnh gia đình, mỗi người đều được đánh giá từ đầu đến chân.
Các trưởng lão đã lâu không gặp phải chuyện như vậy, bọn họ vây cùng một chỗ miệng nói không ngừng, nói lung tung một trận.
Liễu Ngọc mập, Thu lớn lên quá khó coi.
Phàm Kiều đến là cũng đẹp đấy, lại lanh lợi nhưng tiếc là không thuộc về lục điện mà lại là ái đồ của Trúc Thanh cung, mặc kệ theo phương diện nào, đây có thể xem là người đáp ứng điều kiện tốt nhất.
Nhưng không biết tin tức bị lọt ra thế nào, Phàm Kiều nhất quyết không chịu.
Nàng lao vào mang theo lời nói của sư tổ, chọn ai cũng được nhưng nhất quyết không được chọn nàng, sau đó lau nước mắt rời đi.
Trương Thải Sơn cũng không còn cách nào khác ngoài cùng mọi người một lần nữa bàn bạc lại, vị sư tổ này hắn không thể chọc.
Cuối cùng, tất cả những kẻ tầm thường khác đều bị loại đi, chỉ còn lại Hương Lăng của Thiên Cư Điện, Niệm Chi của Vạn Bảo Điện và một nữ đệ tử khác.
Tôn Béo thấy tên Niệm Chi còn sót lại thì rất vui mừng, cô bé đó bình thường không thích nói chuyện, cả ngày trầm mặc ít lời.
Nếu hôm nay lão Lưu không nhắc đến, hắn cũng chả nhớ được mình có một nữ đệ tử như vậy.
Suy nghĩ kỹ một chút, có vẻ như Niệm Chi luôn bế quan, ít nhất đã năm năm không gặp.
Trương Thải Sơn nhìn danh sách, ra lệnh cho mọi người: "Tạm thời cứ lấy ba người này đi, Tôn sư đệ và Tống sư đệ, các ngươi quay lại hỏi đệ tử xem bọn họ có chịu gả cho Hạng Huyên không.
Nếu cả ba người đều đồng ý, vậy chúng ta sẽ chọn một trong số họ, ngươi không thể ép buộc, nhất định phải để bọn họ tự nguyện."
Sau khi mọi người giải tán, Trương Thải Sơn truyền âm phù cho Hương Lăng, nói nàng đến Thiên Cư Điện có việc thương lượng.
Việc chọn vợ cho sư huynh Hạng Huyên của Kiếm Phái gần đây đã gây xôn xao mấy ngày, đến nỗi chả ai còn nhớ chuyện Tiểu Vận không rõ tung tích.
Chuyện bây giờ phát triển ngoài dự liệu của Hòa Thuận, bất quá hiện tại sự chú ý của mọi người đều tập trung vào ba tân nương mới nên nàng đến là mừng, không cần lo lắng mình bị phát hiện gì cả.
Chỉ là lời Hạng Huyên nói ngày ấy, Hoà Thuận có chút để tâm.
Nàng thật sự không muốn nửa đường bị người ta mang đi làm của hồi môn.
Thế nhưng nghĩ đến tên kia ngay cả tên nàng cũng không biết, thì sao tự mình chạy đến vườn nhà người khác tìm từng nơi được.
Vậy nên nàng ném hắn lên chín tầng mây, chuyên tâm vào việc trồng trọt linh thảo.
Nửa tháng sau, tin tức truyền đến.
Lần này Tiên Linh Môn cùng Kiếm Phải tiếp tục tiến hành hôn sự.
Để bù đắp cho lần trước, Hạng Huyên được mời tới Tiên Linh Môn.
Lần này hắn được chọn 1 trong 3 nữ tu sĩ kia làm vợ.
Thế nên hắn đã dành ra bảy ngày để đi chơi với ba người, cuối cùng mới lựa chọn Hương Lăng của Thiên Cư Điện.
Lúc này, Trương Thải Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, quyết định sắp xếp hôn sự từ trước đổi luôn thành sau ngày đông chí cuối năm.
Trong bảy ngày Hạng Huyên lưu lại Tiên Linh Môn này, Hòa Thuận luôn luôn cảnh giác, sợ người này sẽ tới tìm mình.
Nhưng đến tận khi hôn sự ổn định, của hồi môn được chọn xong, cũng chẳng thấy Hạng Huyên xuất hiện.
Hòa Thuận đành bất đắc dĩ cười cười, cảm giác mình cũng quá coi trọng bản thân, mấy tu sĩ này nào sẽ nhớ một tiểu dược đồng, lúc đó chẳng qua cảm thấy có chút ý tứ, đùa giỡn một chút, qua rồi thì thôi.
Thật là không ngờ chính mình ngờ nghệch như vậy, tưởng gặp đại quân địch mà khẩn trương vài ngày, thực sự quá ngốc rồi.
Đông chí ngày đó, toàn phái đều đến xem Kiếm Phái đón dâu, ngay cả dược đồng cũng được nghỉ một giờ để đi xem.
Hòa Thuận cũng chưa từng thấy tiên môn đón dâu như thế nào nên nàng không ngoại lệ chạy đi xem một hồi.
Hai phái nhìn chung rất chú trọng chuyện thông gia lần này, tổ chức khá lớn.
Kiếm Phái phái hai cỗ xe thú tới đón hai vị tân nương.
Cỗ này tên là Đạp Thanh Thú, lớn lên rất giống kỳ lân, tuy không phải linh thú nhưng cũng coi là một nhánh của kỳ lân, chỉ là huyết thống rất nhạt.
Ở Linh Giới tuy Đạp Thanh Thú không đáng giá, nhưng ở Phàm Giới lại phi thường thưa thớt, cộng thêm bộ dáng lớn lên giống kỳ lân năm phần, còn có thể đạp không mà đi nên bị một ít đại môn phái lấy làm pháp khí di chuyển.
Cả hai vị tân nương đều mặc váy vàng rực rỡ, ngồi trong xe thú sáng sủa, lộng lẫy phủ đầy trang sức ngọc bích.
Ngồi bên cạnh là anh em nhà Hạng Vũ, Hạng Huyên.
Lễ vật mà Kiếm Phái gửi đến được chở trên một chiếc xe ngọc khổng lồ, được kéo bởi đàn chim xanh.
Trên xe chứa vô vàn pháp khí, đan dược và thần dược.
Một số pháp khí và linh dược xuyên qua hộp ngọc tỏa ra ánh sáng chói lóa, chiếu thẳng vào đầu Trương Thải Sơn và Chu trưởng lão, hai người mặt đầy hỉ khí cười rất vui vẻ.
Bọn họ đương nhiên là vui rồi, một phần ba của cải trong xe này sẽ được chia đều cho bọn họ mà.
Còn nữa, họ cũng không phải tự bỏ tiền túi ra, tất cả đều do môn phái lo liệu.
Mọi người đều đang ngắm nhìn phi kiếm bay đầy trời, chỉ có Hoà Thuận là thầm thở dài.
Trong số các đệ tử của Kiếm Phái đến đây, không có phi kiếm nào có thể sánh bằng bộ phi kiếm 7 màu mà nàng tặng cho Phạm Tử Nam năm đó.
Nếu anh em nhà Hạng dùng phi kiếm 7 màu đó trong ngày hôm nay, không phải sẽ càng thêm đẹp mắt sao.
Hoà Thuận thở dài ở đây, nhưng nàng không biết có người cũng nghĩ giống nàng.
Hạng Huyên ngồi bên cạnh Hương Lăng, nhìn ra các sư huynh đệ ngoài kia đạp phi kiếm 1 màu, liền nghĩ tới cuộc tranh đoạt ở Động Tiên lúc trước.
Lúc đó hắn thấy 1 danh tu sĩ Kim Đan ngự một bộ phi kiếm không giống mọi người.
Kiếm này dị thường hoa lệ, mọi người đều là người yêu kiếm, lại cùng là tiên tu nên rất hâm mộ người này, có một thượng thừa pháp bảo như vậy, ai ai cũng đỏ mắt không ngừng.
Nghĩ cho tới hôm nay, nếu có bộ kiếm đó lấy ra biểu hiện một phen, không phải sẽ sảng khoái lắm sao.
Đội ngũ đón dâu ở Tiên Linh môn dành tổng cộng hai canh giờ để tổ chức, sau đó liền mang tân nương trở về Kiếm Phái.
Tiệc cưới thế nhưng tổ chức tại Kiếm Phái, trừ Băng Điệp tiên tử tự nguyện lưu lại trông coi sơn môn, 4 trưởng lão còn lại cộng thêm chưởng môn đều đi uống rượu chúc mừng.
Đây là tiệc cưới được thiết kế đặc biệt để chiêu đãi khoảng hơn chục tông phái tu tiên lớn xung quanh cũng như tán tiên có tu vi cao khác, không phải ai cũng có thể tùy tiện tham dự..