Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Luyện khí và chế tạo binh khí nghe có điểm giống, thực tế không phải một chuyện.
Khí là pháp khí, có thể là hình thái bất kỳ, thậm chí có thể là một đóa hoa, một thân cây thuần tự nhiên.
Chú Kiếm Sư thần kỳ đến mấy cũng không có khả năng chế tạo ra khăn tay của Mạnh Khinh Ảnh.
Cũng giống như Lang Nha bổng và sáo cũng không phải một chuyện.
Chế tạo cây Lang Nha bổng này, có lẽ cần môn đạo chế tạo thần binh rất chuyên nghiệp, Tần Dịch dốt đặc cán mai đạo này. Nhưng tế luyện cây sáo này hoàn toàn do tâm ý của hắn, phối hợp tài liệu thích hợp, dùng pháp lực của mình đi luyện hóa dung hợp, trở thành hiệu quả do mình cần. Tế luyện một pháp khí phù hợp tâm ý của mình, gần như là con đường tất cả Tu tiên giả phải đi qua.
Cư Vân Tụ đưa cho Tần Dịch khí phôi, bản thân đã dung hợp qua nhiều loại tiên linh ngọc chất, hiệu quả rất nhiều.
Ví dụ như Tần Dịch đã từng phàn nàn Lang Nha bổng không có tác dụng tăng trưởng pháp lực, gia tốc linh khí lưu chuyển, cường hóa hiệu quả pháp thuật, mà cây sáo này có. . . Thuật ngữ trò chơi chính là trang bị đề cao tốc độ thi pháp cùng tăng cường pháp thương.
Hơn nữa, biên độ tăng trưởng còn tương đối lớn. . . Đây dù sao cũng là đồ vật Cư Vân Tụ - cường giả Huy Dương lấy ra tặng người, nếu như cấp quá thấp, nàng cũng không tiện lấy.
Về phần hiệu quả âm sắc thì không cần phải nói, đồng thời còn có tác dụng cường hóa sóng âm chấn động, có thể dùng pháp lực tương đối thấp phát ra sóng âm rất mạnh.
Đây là công dụng cơ bản của một pháp khí có thể chiến đấu.
Mà tác dụng khác thì cần căn cứ tâm ý của Tần Dịch tăng thêm, nếu như làm tốt, cũng có thể tăng lên chất liệu khí phôi, đột phá pháp khí, trở thành một pháp bảo cấp thấp.
Nếu như tăng thêm đồ vật cấp bậc quá cao, cũng không phải Tần Dịch trước mắt có thể khống chế, giống như Tru Ma Kiếm chỉ có thể làm đại chiêu thì không có ý nghĩa. Đồng thời cũng không hợp tăng thêm hiệu quả quá tạp, dễ dàng bài xích lẫn nhau, ngược lại giảm phẩm cấp.
Lúc này lựa chọn tốt nhất tự nhiên là Nhiếp Hồn Tinh Kim, cường hóa hiệu quả của nhiếp hồn mê hồn.
Nói cách khác, đồ chơi này vẫn không thể dùng để làm pháp khí phi hành. . . Tần Dịch vẫn phải khổ bức mà dùng khăn tay để bay.
Nhưng đã đủ.
Trong phòng luyện khí, một khối tinh kim hình đào lơ lửng trên không trung, Vu Chúc Tế Hỏa từ trong tay Tần Dịch bắn ra, lòng đất có hỏa diễm giống như sen hồng vọt lên, dung hợp cùng Vu Chúc Tế Hỏa một chỗ, lặng yên bao quanh tinh kim, từng bước tan rã.
Từng giọt kim thủy rơi xuống, dung hợp vào sáo ngọc phía dưới.
Sáo ngọc đặt trên một bệ đá, trên bệ đá có từng dòng nước linh hoạt tràn qua sáo ngọc, mơ hồ hiện ra bích hàn chi khí. Đây là Kim Ngọc Ngưng Chi Thủy dùng cho luyện khí chuyên nghiệp, dung hợp ngọc thạch, mà không phải dựa vào lửa để dung ngọc, nếu không ngọc sẽ bị hủy.
Khác biệt lớn nhất giữa luyện khí với luyện kiếm, luyện đan chính là thể hiện ở các khâu tương tự.
Tần Dịch chăm chú thúc giục pháp lực, chóp mũi hiện mồ hôi.
Quả đào Nhiếp Hồn Tinh Kim kia, lúc trước ngay cả mình huy động Lang Nha bổng cũng không có đập hư, cứng rắn có thể nghĩ. Hôm nay dùng hỏa diễm nung thật lâu, từ từ dung mở, cần thúc giục pháp lực cũng đã đến cực hạn của hắn. Nếu không phải nơi đây có Hồng Liên Tâm Hỏa, chỉ sợ hắn cũng không đủ lực lượng đi nấu chảy.
Đây vừa vặn là đồ vật cực hạn hắn hiện tại có thể luyện, thật sự là ý trời.
Mà pháp lực vẫn không thể hoàn toàn dùng vào đốt lửa, phải phân tâm đi tế luyện sáo ngọc, triệt để dung hợp tác dụng của tinh kim vào trong ngọc, tuy hai mà một.
Trong quá trình này, sáo ngọc tự nhiên khóa lại cùng hắn, có lạc ấn của hắn. Người bên ngoài đoạt đi, nếu không xóa đi ấn ký của hắn, phát huy không ra hiệu quả.
Cái này cũng chưa tính là pháp bảo bổn mạng.
Pháp bảo bổn mạng chân chính là tế luyện cùng linh hồn, sẽ phát triển cùng tu vi của mình, pháp bảo tổn hại, mình cũng sẽ chịu tổn thương cực lớn, mà Tần Dịch lúc này còn chưa bắt đầu tu hành linh hồn.
Trong động không biết ngày giờ, Tần Dịch không biết mình thúc giục pháp lực bao lâu, quá trình luyện khí vốn là một quá trình rèn luyện pháp lực.
Thời gian dần qua, tinh kim rốt cuộc triệt để biến mất, trên sáo ngọc nở rộ kim quang, ánh sáng đầy phòng, đâm mắt người mở không ra.
Quang mang dần dần tiêu tan, trên sáo ngọc toàn thân óng ánh thuần trắng kia mơ hồ đã có một Kim Long, xuyên suốt thân sáo.
Đây không phải điêu khắc, là bản thân ngọc đã biến thành bộ dạng như thế, trọn vẹn nhất thể.
Pháp lực của Tần Dịch cũng vào lúc này tiêu hao không còn một mảnh, hắn giống như hư thoát ngồi bệt xuống, cảm thấy mỹ mãn.
- Bổng Bổng, đây là pháp khí đầu tiên của ta, đặt cái tên đi?
Lưu Tô trầm mặc một lát.
- Đây là pháp bảo, tế luyện đã tăng lên phẩm chất ban đầu của khí phôi.
"Ách?"
- Đây quả thật là pháp bảo cấp thấp, ước chừng cửu phẩm thượng giai.
- Pháp bảo và pháp khí có gì khác biệt?
- Khác biệt giữa khí vật cùng bảo bối. Mặc dù cũng là khí vật, lại biến chất.
Lưu Tô nói.
- Quá phức tạp không cần phải theo đuổi, ngươi biết chỗ khác biệt lớn nhất chính là pháp khí đã định tính, không thể lại thay đổi, mà pháp bảo ngươi có thể lại lần nữa tế luyện, thoát thai hoán cốt.
Tần Dịch mừng rỡ lấy sáo tới cầm trong tay lật qua lật lại xem xét.
Lang Nha bổng là nhặt không tính, thanh sam ngọc trụy trên người, thậm chí cả khăn tay, đều do người khác cho.
Cây sáo này mặc dù do người khác đưa phôi, nhưng đây quả thật là thứ mình lần đầu lấy pháp lực, tâm lực cực lớn để tế luyện thành, đồ vật của mình, đương nhiên có tình cảm rất lớn. Dù sau này thực lực theo không kịp cũng không vứt bỏ, còn có thể một lần nữa tế luyện mang theo, rất đáng mừng, so sánh với giá trị này, bản thân nó tăng trưởng bao nhiêu uy lực đã không quá quan trọng.
Thân sáo mát lạnh ôn nhuận, vuốt rất thoải mái, có thể cảm nhận được pháp lực lưu chuyển rõ ràng, tương liên cùng huyết mạch.
Tần Dịch biết rõ nếu như mình dùng cây sáo này thi pháp, hiệu quả tốt hơn bấm niệm pháp quyết trước kia nhiều.
Tu tiên giả có một pháp bảo thích hợp, như Võ Giả phàm nhân đạt được Ỷ Thiên Kiếm, tăng lên vô cùng rõ ràng.
Với tư cách Võ Giả, nếu mình không có Lang Nha bổng, thực lực cũng sẽ giảm một mảng lớn, nói không chừng không có tư cách so tay với Mạnh Khinh Ảnh. Mà với tư cách Tu tiên giả, mình đã có cây sáo này, sau này thực chiến sẽ tăng lên một mảng lớn, chưa chắc quá ỷ lại Võ Đạo.
Tần Dịch giờ này khắc này mới là một tu sĩ trang bị đầy đủ tiêu chuẩn, đầy là giá trị khi tham gia vào một tông môn.
Mà thông qua trận tế luyện này, tu vi của hắn cũng có tăng lên, đã đạt đến Cầm Tâm tầng thứ hai, tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Tần Dịch cảm thấy nếu như dùng giao diện trò chơi để biểu hiện số liệu của mình, có lẽ là như vầy.
Võ Đạo: Dịch Cân tầng thứ ba. Công pháp hạch tâm "Vô Danh Bí Kíp", chủ tu thể, cương khí, bổng pháp.
Binh khí Lang Nha bổng, thần binh hư hư thực thực, vật thương vô cùng lớn, đặc hiệu phá phòng thủ, vĩnh viễn không mòn, còn lại không biết.
Tiên Đạo: Cầm Tâm tầng thứ hai. Công pháp hạch tâm "Tạo Hóa Kim Chương", chủ biến hóa.
Pháp bảo sáo ngọc, cấp tốc thi triển +%, pháp thương +, đặc hiệu sóng âm tăng trưởng, câu hồn nhiếp phách.
Thanh sam Trình Trình tự tay đan, phòng ngự vật lý +, ngũ hành kháng tính +, trạng thái đặc thù kháng tính +.
Ngọc trụy Trình Trình tặng, tốc độ hồi phục pháp lực +%.
Còn có, dụng cụ phi hành khăn tay, một khối, đại chiêu Tru Ma Kiếm, một thanh, trữ vật kiêm phòng hộ giới chỉ, một cái.
Ừm, số liệu chẳng qua là nói bậy, đại ý thì không sai.
Lưu Tô hình như vắt hết óc nghĩ danh tự, nghĩ nửa ngày rốt cuộc buông tha.
- Ta không có phong tao như các ngươi, đặt tên cái gì. Cư Vân Tụ là người văn hóa, khí phôi cũng là của nàng, để cho nàng đặt đi.
"Ừ."
Tần Dịch cất bước ra khỏi phủ.
Bắt đầu từ hôm nay là một tu sĩ thành thục, có thể đi đùa giỡn tiểu Thanh Trà một chút, nhìn sư tỷ đậu bỉ một chút.
Tần Dịch mang theo cây sáo, ngồi khăn hạ xuống chủ phong.
Nhất thời không thấy Thanh Trà, cửa phòng đang mở, trong phòng rất yên tĩnh. Tần Dịch chậm rãi vào nhà liếc mắt liền thấy Cư Vân Tụ tựa vào trên giường đang ngủ bên cạnh cửa sổ.
Một cuốn sách che trên bụng, dường như vừa rồi xem sách mệt mỏi, lười biếng mà ngủ.
Giống như quý phi say rượu, hải đường xuân thụy, đẹp không sao tả xiết.
Tần Dịch vô thức nuốt nước miếng, thầm nghĩ sư tỷ cô không đề phòng mà ngủ loạn như vậy cũng không đúng, vạn nhất có dê xồm xông tới thì làm sao bây giờ?
Đang suy nghĩ, Cư Vân Tụ dường như cảm ứng được có người vào cửa, rất nhanh mở mắt.
Tần Dịch cũng không biết nên vì nàng vẫn có cảnh giác mà buông lỏng một hơi hay nên thất lạc.
Cư Vân Tụ hơi nghiêng tới, một tay chống đầu, còn buồn ngủ mà nhìn Tần Dịch, lười biếng nói.
- Tại sao rảnh tới đây?
- Ách, luyện khí hoàn thành, đặc biệt đến nói cho sư tỷ một tiếng.
Tần Dịch lấy sáo ngọc ra.
- Ah, lên cấp rồi a, pháp bảo, không tệ nha.
- Là khí phôi của sư tỷ tốt, thỉnh cầu sư tỷ đặt tên.
- Đã là khí phôi của ta, vậy gọi Vân Tụ Địch đi.(địch = sáo)
Theo tiếng nói, phảng phất như nói sao làm vậy, trên thân sáo hiện lên chữ "Vân Tụ" nhàn nhạt, pháp bảo rốt cuộc định hình.
- Không có việc gì thì ta tiếp tục ngủ đây.
Cư Vân Tụ ngáp một cái, quay người lại muốn ngủ.
Thần sắc Tần Dịch cổ quái mà bồi thêm một câu.
- Nói cách khác, sau này ta thổi sáo đều đặt Vân Tụ bên môi sao?
"Đằng" một cái, Cư Vân Tụ trở mình ngồi dậy.