- Ta cũng không biết Dạ Linh quên cái gì, có lẽ quên một bộ phận bản năng, có lẽ quên một loại ám chỉ hoặc cửa sau mà Đông Hoa Tử áp đặt trong Hóa Yêu Chướng, đều là hiện tượng có khả năng sinh ra sau khi điểm hóa. Dù sao trong đầu nàng vốn không chứa bao nhiêu đồ vật, có đồ vật quan trọng nào có thể quên? Ngươi lại lo lắng cái gì?
Tần Dịch đang hì hục bày trận, Lưu Tô bị đặt bên khung cửa, một bên chỉ điểm bày trận, một bên giải thích nghi hoặc cho hắn.
Chỉ có điều, giải thích này nghe như thế nào cũng vô cùng không được tự nhiên.
Tần Dịch kỳ lạ mà quay đầu nhìn nó.
- Ta thấy ngươi rất có ý kiến đối với Dạ Linh?
- Ta không có ý kiến đối với nàng.
Lưu Tô cứng rắn nói.
- Chẳng qua nàng quá thường xuyên chạy tới đây, quấy rầy ta và ngươi thanh tu.
- Cái này còn bảo không có ý kiến. . .
Tần Dịch bất đắc dĩ nói.
- Nàng tới nơi này cũng là ý của ta, không phải vì tìm hiểu tin tức của Đông Hoa Tử sao.
"Cắt."
Lưu Tô khinh bỉ.
- Cho tới bây giờ, trong cái đầu ngu xuẩn của nàng ngoại trừ biết rõ Đông Hoa Tử là một lão đầu, tu hành tuyệt đối không đạt Cầm Tâm, ngoài ra còn cung cấp tin tức hữu dụng nào?
- Cái này rất hữu dụng rồi, ít nhất ta biết rõ Đông Hoa Tử không phải nữ.
". . ."
Lưu Tô giật nảy mình.
- Ngươi từng nghĩ như vậy?
Tần Dịch thành thật nói.
- Xác thực đã từng nghĩ tới, nếu như đó là một đại mỹ nhân, ta có phải muốn giết nàng chứng đạo hay không.
Lưu Tô ngạc nhiên.
- Giết nữ nhân chứng đạo? Ngươi nghe được đồ chơi này từ đâu?
- Như thế nào? Không tồn tại?
- Tồn tại ngược lại có tồn tại đó.
Lưu Tô ngừng lại một chút, bỗng nhiên cười lạnh.
- Nếu như ngươi muốn đi con đường này, cũng không phải không thể được.
- Nghe giọng điệu này của ngươi, vì sao ta cảm thấy nếu như ta đi con đường này sẽ trước tiên bị ngươi gõ chết?
Lưu Tô rất hài lòng.
- Đủ nhạy bén, xứng làm đệ tử của ta.
Tần Dịch gật gật đầu.
- Đủ ngu ngốc, xứng làm bằng hữu của ta.
- Tần Dịch Tần Dịch!
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Lý Thanh Quân.
- Đi đâu rồi?
Tần Dịch còn chưa trả lời, rất nhanh đã nhìn thấy Lý Thanh Quân vọt vào hậu viện.
- Ngươi không sợ ta lại có cạm bẫy, tùy tiện xông vào.
Tần Dịch tức giận nói.
- Sẽ bị treo ngược lên?
- Tiền viện có cạm bẫy cũng liền thôi, nếu như trên đường từ phòng mình ra hậu viện cũng phải bố trí cạm bẫy, có bệnh sao?
"Ách. . ."
Tần Dịch suy nghĩ một chút.
- Thật là một ý nghĩ hay, ai cũng không nghĩ tới đúng không. . . Nói không chừng có thể hố được người.
Lý Thanh Quân không rảnh để ý, ánh mắt rất nhanh lại bị kiếm gỗ đào trước mặt Tần Dịch hấp dẫn. Kiếm gỗ đào cắm trong đất, còn lấp bùn, giống như gieo xuống một thanh kiếm.
- Ngươi đang làm gì? Gieo xuống một thanh kiếm, thu hoạch mấy vạn thanh?
- Đáp đúng.
Tần Dịch liền cười.
- Ngày này sang năm, tới lấy một vạn thanh kiếm.
- Phì! Thần thần bí bí.
Lý Thanh Quân không có truy tới cùng, nhớ tới ý đồ đến của mình, cười nói.
- Ngươi có biết ngươi phát tài hay không?
- Gì? Ta từ lúc đến Ly Hỏa Thành, cái gì cũng không có làm.
- Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà bông thơm của ngươi, ta tìm người phỏng chế rồi, hôm nay toàn bộ Ly Hỏa đều đang dùng. Phụ vương cũng rất ưa thích.
Sinh ý của công chúa, chỉ sợ Ly Hỏa Thành thật sự không có mấy người dám phỏng theo, sinh ý này lũng đoạn rất khủng bố đấy, Tần Dịch hầu như có thể trông thấy một tòa kim sơn chồng chất trước mặt. Cũng khó trách tâm tình Lý Thanh Quân mấy ngày nay càng ngày càng tốt, bóng mờ huynh trưởng bị ám sát bỏ mình đang dần dần biến mất.
Tần Dịch nở nụ cười.
- Thì ra là thế, lệnh tôn ưa thích thì tốt rồi. Về phần bán cũng không cần chia hoa hồng, xem như phí tổn tìm những tài liệu kia cho ta.
Nói xong tiếp tục quay đầu loay hoay thanh kiếm kia.
Lý Thanh Quân nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt rất thưởng thức.
Mới quen cảm thấy Tần Dịch tuổi còn trẻ, thái độ lạnh nhạt rất giả bộ, tiếp xúc nhiều mới biết được hắn thật sự rất không màng danh lợi, hầu như sẽ không để trong lòng đối với tiền tài cùng tiền đồ gì đó. Mỗi ngày chỉ nhìn thấy hắn luyện đan chế dược, rèn luyện gân cốt, hai ngày nay thêm vào chế tác một ít bùa chú, ngay cả cửa cũng không ra.
Đổi thành bất kỳ một ai khác kéo tốt quan hệ cùng thái tử công chúa, chỉ sợ đều sẽ không phải loại thái độ như Tần Dịch.
Trong bầu không khí áp lực cùng khẩn trương ở kinh sư, Lý Thanh Quân vẫn cảm nhận được điểm này, quả thật khó được.
Cho nên Lý Thanh Quân rất thích chạy tới nơi này, ngoại trừ muốn nghe Tây Du, phảng phất như cũng có một chút ý muốn thỏa mãn tìm tiên.
Thái độ của Tần Dịch đối với nàng cũng không giống người thường, ít nhất lúc trước sẽ nói "Hôm nay có chuyện quan trọng" liền muốn đuổi người, lúc này không còn rồi.
Lưu Tô cũng nhìn ra được, Tần Dịch có hảo cảm khác thường đối với công chúa lỗ mãng này.
- Quyết định ngày mai đưa tang đại ca, quốc sư đến lúc đó sẽ làm một trận cúng bái rất lớn, nghe nói linh hồn có thể nhập Thiên Đình.
Lý Thanh Quân thở dài nói.
- Có đôi khi. . . Ta hy vọng Đông Hoa Tử thật.
- Chuyện thường tình của con người.
Tần Dịch rốt cuộc bố trí xong thanh kiếm, rời khỏi viện.
- Đi thôi, đi vào uống rượu.
Lý Thanh Quân đi theo sau lưng nói.
- Ta lại cảm thấy, thật ra như ngươi mới là quốc sư chân chính. Đợi đuổi Đông Hoa Tử đi, ngươi tới làm quốc sư đi.
Lời tương tự đã từng nói, nhưng mà ngữ khí đã hoàn toàn bất đồng.
- Ta? Không phù hợp.
Tần Dịch cười nói.
- Quốc sư mỗi ngày trốn ở trong phòng ngủ, có người nhận không?
Lý Thanh Quân nói.
- Mọi người có nhận hay không, không cần ngươi lo.
- Ân? Vậy cần gì?
- Chỉ cần. . . Chúng ta nói ngươi có bản lĩnh.
bước chân Tần Dịch hơi ngừng một chút, có chút than thở.
- Ta không phải chân quốc sư, mà ngươi là chân đùi.
Lý Thanh Quân rụt rụt chân.
- Vì sao đôi khi ngươi nói chuyện sẽ bỗng nhiên không hiểu thấu, trở nên rất hạ lưu thế nhỉ?
- Cái này. . . Đây không phải lời hạ lưu.
- Chỉ rõ bọ vị cơ thể người ta thế mà còn không hạ lưu?
- Ngươi cho rằng ngươi là biên tập xét duyệt à. . .
Hai người một bên tán gẫu, một bên trở lại trong phòng. Tần Dịch vỗ tay phát ra tiếng, liền có một hồ lô rượu đu đưa bay tới.
Nhìn kỹ mới biết, dưới đáy hồ lô có một lá bùa, chẳng qua chỉ có công năng lơ lửng cấp thấp, ngay cả pháp lực cũng không cần, nội lực liền đủ dùng. . .
Nhưng chiêu này dùng để giả bộ tiên nhân trước mặt phàm nhân, quả thật dùng rất tốt, Đông Hoa Tử chơi chiêu này rất thành thạo, Tần Dịch sau khi hiểu rõ cũng cố ý học tập.
Vừa học đã yêu. Hắn càng ngày càng phát hiện, đạo thuật không phải dùng để đánh nhau trong rất nhiều thời điểm, mà có thể thay thế nhân công, quả thật rất tiện lợi.
Quả thật là thần thuật thiết yếu cho người lười, thật sự rất muốn tu tiên a
. . .
Lý Thanh Quân thấy hồ lô rượu phiêu đãng cũng không kinh ngạc, rất thuận tay mà nắm hồ lô rót rượu, thúc giục.
- Tây Du Ký, tiếp tục tiếp tục.
Tần Dịch cảm thấy nếu thật sự kể chuyện, Dạ Linh biết rõ đoán chừng muốn khóc, liền chuyển dời.
- Ba ngày không gặp ca ca cô rồi, hắn đang làm gì?
- Mỗi ngày đều ở triều đình ứng đối quốc sư đảng công kích, muốn đổ hiềm nghi cho huynh ấy.
Thần sắc Lý Thanh Quân không thay đổi, bực tức nói.
- Đáng giận chính là phụ vương rõ ràng thật sự bị bọn hắn làm cho do dự.
Tần Dịch kinh ngạc mà mở to hai mắt, cái này cũng quá khoa trương đi, quốc vương này não tàn sao? Ngươi chỉ còn lại một đứa con trai còn do dự, định truyền ngôi cho ai?
- Bất quá, triều thần ủng hộ ca ca vẫn rất nhiều, hôm nay đã chính thức phong làm thái tử rồi.
- Cô nói chuyện có thể đừng tạm dừng được không?
- Có khác biệt sao?
Lý Thanh Quân thấp giọng nói.
- Chung quy vẫn là. . . Phụ vương tín nhiệm quốc sư còn hơn tín nhiệm ca ca.
Tần Dịch im lặng.
Bỗng nhiên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân, có người vội vàng tiến đến, cách cửa hô.
- Công chúa. . .
Là âm thanh của tùy tùng Lý Thanh Quân. Lý Thanh Quân rất kỳ quái hỏi lại.
- Chuyện gì?
- Vừa nhận được tin tức, Tây Hoang vương tử Mang Chiến dẫn đội đến đây phúng viếng thái tử, đã đến ngoài cửa thành phía Tây.
Lý Thanh Quân bỗng nhiên đứng dậy, trợn mắt.
- Bọn hắn còn dám tới!
Tần Dịch còn chưa kịp phản ứng đã thấy Lý Thanh Quân như một trận gió cuốn ra ngoài cửa, cầm lấy thương trong tay tùy tùng, chạy ra khỏi vương phủ.
- Ta. . .
Tần Dịch kịp phản ứng mới phát hiện lớn chuyện, nàng sẽ không phải muốn trực tiếp phóng đi làm thịt đoàn sứ giả Tây Hoang chứ! Hắn thật sự im lặng, cũng chỉ có thể cầm Lưu Tô lên nhanh chóng đuổi theo.
Lúc trước vì sao sẽ cảm thấy mãng nha đầu không ngực ngốc nghếch này xinh đẹp đáng yêu! Thật sự là mù.
Tốc độ của hắn không nhanh bằng Lý Thanh Quân, khó khăn đuổi tới cửa thành phía Tây, đầu tiên trông thấy chính là một đạo ngân quang như tơ, như diều hâu kích điện, bắn về phía nam nhân râu quai nón cực kỳ hùng tráng cưỡi ngựa đi ở phía trước đội ngũ. Tần Dịch thậm chí có thể trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Thanh Lân đang cưỡi ngựa đi bên cạnh râu quai nón.
Một giây sau chính là vạn tiễn bắn ra, hơn nữa bắn tên còn là quân đội Nam Ly. . . Bọn hắn cũng không kịp phân biệt thích khách là ai, chỉ biết không thể để cho sứ giả bị ám sát tại cửa thành nhà mình, huống chi thích khách tỷ lệ lớn vẫn nhằm vào Lý Thanh Lân đấy, cái này còn được sao?
Công chúa duy nhất của Nam Ly bị quân đội nhà mình phóng mưa tên ngay tại cửa thành nhà mình. . . Sau đó Nam Ly tân nhiệm thái tử dở khóc dở cười mà phi thân lên, một bên quát bộ hạ ngưng lại, một bên vung ra thương mang đầy trời, vô cùng vất vả mà thay muội muội ngăn cản mưa tên di thuộc hạ nhà mình phóng tới. Tần Dịch thật sự không biết tình cảnh này phải hình dung như thế nào mới tốt, mãng nha đầu trước đó khẳng định không nghĩ tới?
Thái tử Tây Hoang - Mang Chiến cũng bị tình cảnh này chấn động kinh ngạc một hồi, hắn phản ứng cũng cực nhanh, nhanh chóng nắm lên trường mâu treo bên hông ngựa, đón đỡ ngân thương của Lý Thanh Quân.
"Choang" một tiếng, thương mâu đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang cực lớn. Lý Thanh Quân bị quân nhà mình bắn mưa tên, khí thế đã yếu đi, Mang Chiến hiển nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu, Lý Thanh Quân lần này không có chiếm được bất kỳ tiện nghi, ngược lại bị đánh lui.
Nàng ở trên không trung, không chỗ dùng sức, đành phải mượn lực bay về phía sau. Trường mâu kia giống như giòi trong xương, đâm vào bên hông Lý Thanh Quân đang trên không trung.
Đây cũng là một chiến tướng có kinh nghiệm, người trên không trung, nơi khác còn có thể né tránh, chỉ có eo là điểm dùng lực duy nhất, trốn không được.
Lang Nha bổng của Tần Dịch đúng vào lúc này hung dữ mà nện vào trường mâu.