Tần Dịch không ngủ, hắn vẫn đang phối dược. Lưu Tô nói có rất nhiều dược vật phải mượn ánh trăng để hắn luôn thức suốt đêm.
- Hồng Huỳnh Thảo, chỉ lấy một tấc; Hàn Điệm Hoa, chỉ lấy nhụy hoa. Lại thêm ba giọt mủ dịch của Kim Thiềm, dùng Nguyệt Hoa Chi Lộ hòa lẫn, giã nhiều lần... Tần Dịch, con chị ngươi, đừng có dùng ta giã thuốc!
- Không cho ngươi ăn phân cóc đã không tệ rồi! Mủ dịch của Kim Thiềm là cái quỷ gì, thêm vào phối ra không phải Tôi Thể Dịch mà là phấn ngứa?
- Ngươi biết cái gì, cái này gọi là điều hòa Âm Dương...
- Ít giả bộ, lần trước dạy ta phối Thạch Phu Thủy, thêm cái Đầu Nham Phấn quỷ gì đó, hại lão tử ngứa ba ngày ba đêm, còn có lần trước trước...
Lửa giận Lưu Tô bị cắt đứt.
- Rèn luyện cơ thể, phải nhẫn những thứ người thường không thể nhẫn, ngươi cho rằng tu võ là ăn cơm ngủ?
- Lão tử tin ngươi mới tà!
Tần Dịch tức giận nhỏ ba giọt mủ dịch, cầm Lang Nha bổng giã vào trong cối đá, tự suy tưởng ra tình cảnh ấn đầu một người vào bên trong mà giã, hai cái đùi thì đạp đạp bên ngoài cối đá để an ủi bản thân.
- Tần Dịch, con bà ngươi!
- Câm miệng, thối bổng!
Học tập dược lý cùng luyện đan cũng được một khoảng thời gian, tri thức dược lý dần dần sâu hơn, Tần Dịch sớm hoài nghi có một vài thứ không phải nhất định cần có, chẳng qua là cây gậy đáng chết này cố ý bảo hắn cho thêm một ít chất phụ gia lừa người lại không có hậu quả quá lớn, trả thù chuyện mình phá hủy quá trình nó đoạt xá. Kể cả cái gọi mượn ánh trăng, nghe rất không đáng tin cậy, không biết có phải giả dối hay không.
Nhưng thực tập sinh chung quy không có lực lượng đả đảo đạo sư, chỉ có thể lựa chọn nghe theo Lưu Tô mà bị hố ngày qua ngày.
Tần Dịch hiện tại đang luyện thuốc rèn đúc cơ thể.
Mặc dù hắn không học bất kỳ pháp môn tu tiên nào vẫn muốn học tập võ đạo.
Nguồn gốc của vũ kỹ không phải Lưu Tô dạy, mà thân thể nguyên chủ lưu giữ, trên người còn có bí tịch. Chẳng qua không hiểu phương pháp, luyện không được tốt lắm. Mà Lưu Tô lại biết không ít pháp môn cao cấp, ngay cả bổng pháp cũng biết...
Nguyên chủ thân thể này tập võ bình thường, nhưng huyết dịch lại có thể mở ra không gian kỳ quái có Lưu Tô kia, Tần Dịch cũng biết điểm đây có kỳ quặc, chỉ sợ ngay cả các thôn dân đều không đơn giản như mặt ngoài. Lưu Tô có lẽ biết một chút, đáng tiếc dù hỏi hắn như thế nào, hắn đều chuyển chủ đề.
Có bí mật thì giấu, có thể tín nhiệm cây gậy thối này mới lạ.
- Giã chín chín tám mươi mốt lần để cho dịch thuốc tan đều, sền sệt màu đỏ nhạt, sau đó khai lò luyện?
- A... Luyện, luyện cái đầu... A...
Lang Nha bổng ra ra vào vào cối đá, vất vả nói.
- Trước luyện dược phôi, còn kém một vị Tử Liên Căn làm chủ dược!
Tần Dịch sững sờ.
- Tử Liên Căn...
- Ngươi cho rằng trên núi này dược liệu gì cũng có? Dù thị trấn cũng không có hàng tốt. Nên đi ra ngoài rồi tiểu tử, đi địa phương lớn, đi vùng đất có Tiên Linh. Ở địa phương rách nát này có tiền đồ gì, muốn cái gì cũng không có, nằm mơ luyện đan sao?
Tần Dịch ngừng giã thuốc, mấp máy môi, có chút xuất thần. Hồi lâu mới nói.
- Giải quyết xong vấn đề trong núi lại nói.
Hắn không nói thêm gì nữa, xách một thùng nước, vẩy lên Thạch Phu Thủy lúc trước phối qua, hòa thành một phần dịch để rèn luyện cơ thể. Sau đó cởi sạch cả người, chậm rãi ngâm vào trong nước phối hợp với ánh trăng trong sân.
Vừa ngâm được không bao lâu, dược lực còn chưa kịp phát tán, cửa sân "Phanh" một tiếng bị đá văng, Lý Thanh Quân một tay cầm thương, một tay xách theo thỏ rừng, đạp cửa mà vào.
- Lừa đảo...
Lời còn chưa dứt, một túi nước ở khung cửa trên đỉnh đầu bỗng nhiên vỡ ra, chất lỏng màu ngà sữa kỳ quái đổ ập xuống. Lý Thanh Quân vô ý thức muốn xông về phía trước né tránh, nhưng khoảng cách nước đổ xuống chưa đầy một thước, làm sao trốn được? Chất lỏng dính đầy đầu đầy mặt, toàn thân ướt đẫm.
Cái này vẫn chưa xong, khi nàng vô ý thức vọt tới trước, dưới chân lại giẫm vào vật gì đó, một dây leo lòi ra quấn chặt mắt cá chân của nàng. Lý Thanh Quân vận kình muốn giãy ra khỏi dây leo, lại phát hiện nước bị xối có vấn đề, toàn thân bủn rủn không có chút khí lực, mà không biết dây leo được chế tác đặc thù kiểu gì mà chân khí của nàng chấn không đứt.
"Bá" một tiếng, dây leo lên cao, nương theo một tiếng thét, Lý Thanh Quân chưa kịp làm tiếp biện pháp tự cứu thứ hai đã bị treo ngược, treo trên khung cửa, lắc lư qua lại.
Ngay tại thời điểm bị treo ngược, trái phải lại có hai sợi dây leo xuyên tới, quấn chặt hai tay của nàng cũng.
- Tần...
Lý Thanh Quân nghiến răng nghiến lợi, vừa mở miệng, chất lỏng trước kia dính trên cằm lại chảy ngược vào trong miệng, chỉ còn lại âm thanh "A a".
Đôi mắt cũng bị dính đầy, nhìn qua mơ hồ trông thấy Tần Dịch dường như đang núp trong thùng, đang trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.
Từ khi nàng phá cửa xông vào đến khi bị treo ngược lên mới qua được một lượt hô hấp, chính Tần Dịch cũng không kịp phản ứng, cửa ra vào đã treo một muội tử...
Đúng, rất rõ ràng là một cô nương. Sau khi bị xối ướt đẫm, dáng người đã rõ ràng, vòng eo lả lướt tuyệt không thể nào là nam tử.
Búi tóc của nàng đã tản ra, tóc dài rủ xuống, mặc dù dính dịch trắng kỳ quái vẫn được xem như tóc thác nước, khuôn mặt tức giận đỏ rực, nghiến chặt hàm răng, hai mắt phóng hỏa, hình tượng liệt nữ bất khuất...
- Cô làm ra bộ dáng trinh liệt nhìn ta làm gì?
Tần Dịch ôm bả vai núp trong thùng.
- Ta tắm rửa ở trong nhà mình, cô tự nhiên xông vào xem ta?
Lý Thanh Quân trợn mắt, cắn răng không lên tiếng.
Mười lăm năm từ khi ra đời đến nay chưa từng mất mặt như vậy, nàng sợ mình vừa lên tiếng sẽ nhịn không được mà rớt nước mắt.
Tần Dịch cũng không nói chuyện, tình huống bây giờ có chút xấu hổ... Lý Thanh Quân treo ngược, mặt hướng về phía sân nhỏ, đối diện thùng tắm của hắn. Hắn đứng dậy cũng không phải, không đứng dậy cũng không phải.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ đối mặt cả buổi, Lý Thanh Quân mới rốt cuộc nghiến lợi nói.
- Thả ta ra!
Tần Dịch đành phải nói.
- Cô trước hết nhắm mắt lại.
Lý Thanh Quân cảnh giác.
- Ngươi muốn làm gì?!
"..."
Tần Dịch chậm rãi nhấc lên Lang Nha bổng đang dựa vào bên thùng.
- Thấy cây gậy không?
Lý Thanh Quân: "?"
Tần Dịch chậm rãi nói.
- Ta còn có một cây, chẳng lẽ cô muốn xem? Tiểu cô nương, xin cô tự trọng?
Lý Thanh Quân vừa thẹn vừa xấu hổ, nàng bị treo ngược lên cũng không có khóc lúc này thật sự khóc, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, con mắt khép lại liền rơi ra.
Trong thức hải của Tần Dịch truyền đến tiếng cười của Lưu Tô.
- Cô nương này thật thú vị.
Tần Dịch không để ý đến nó, hắn vẫn chưa học được cách trao đổi qua linh hồn.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên, qua một hồi, tiếng bước chân truyền đến, dường như có người đứng trước mặt. Lý Thanh Quân đóng chặt hai mắt, đợi cả buổi lại không thấy Tần Dịch thả mình, tưởng tượng ra cảnh ánh mắt của hắn dò xét trên người mình, không rét mà run. Nàng nhịn không được hoảng hốt.
- Ngươi, ngươi không nên làm xằng làm bậy, ca ca ta sắp tới, huynh ấy sẽ giết ngươi!
Tần Dịch nghiêng đầu thưởng thức mỹ nhân treo ngược một hồi, cả người dính dịch nhờn, thân thể ướt đẫm lộ ra vòng eo mảnh khảnh mỹ lệ, tay nắm chặt thân thương nổi bật hình ảnh của tiểu cô nương.
Đáng tiếc, hình như không có ngực?
Hắn nhịn không được bật cười.
- Yên tâm, ta không có bất kỳ hứng thú gì đối với nha đầu giả trang nam nhân mà không cần quấn ngực như cô.
Lý Thanh Quân mãnh liệt mở mắt, trợn mắt trừng trừng.
Vừa mở mắt đã phát hiện Tần Dịch đứng đấy, cách nàng cũng chỉ có hai thước, trong lòng ổn định hơn một chút, cả giận nói.
- Thả ta xuống!
Tần Dịch bỗng nhiên ra tay, điểm vào huyệt vị của Lý Thanh Quân.
Lý Thanh Quân kinh hãi.
- Ngươi!
Tần Dịch lại chậm rì rì mà bắt đầu cởi dây leo.
- Không thêm chút thủ đoạn, vạn nhất vừa xuống đã cho ta một lỗ, ta cũng không chịu nổi. Đắc tội, chớ trách.
Lý Thanh Quân thu về lời muốn nói, lạnh lùng hỏi.
- Nước này của ngươi bỏ thêm Nhuyễn Cân Tán, còn cần điểm huyệt?
- Cẩn thận một chút không có chỗ xấu.
Tần Dịch thò tay khẽ đẩy đầu vai của nàng, tay kia khẽ kéo chỗ mắt cá chân, không có bất kỳ động tác gì ôm ấp quá phận, nhẹ nhõm xoay người nàng lại.
Lý Thanh Quân đã chuẩn bị tốt tinh thần bị người chiếm tiện nghi, biểu hiện của Tần Dịch làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, một người nhìn qua như ba hoa, thật ra còn rất giữ lễ? Nổi giận tràn ngập trong lòng lại bị một cử động như vậy tiêu trừ đi chút ít.
Nàng vừa xuống đất, dây leo trái phải cao thấp liền "Vèo" một tiếng mà biến mất không thấy gì nữa, tình cảnh có chút mộng ảo. Lý Thanh Quân yên lặng quan sát, vuốt vuốt cổ tay, không nói gì.
Người này không phải một thôn dân bình thường, thôn dân bình thường cũng sẽ không bố trí cạm bẫy trước cửa nhà mình, cũng không thiết trí được loại cạm bẫy kết hợp trận pháp nào đó ở bên trong này.
Tần Dịch tùy ý kéo cái ghế cho nàng, ung dung nói.
- Cô nương xông vào sân nhà ta hẳn không phải chỉ vì xem “gậy”, hiện tại có thể nói cho ta biết vì sao chưa?