Vốn nói chuyện trao đổi cùng người câm không thể nói rất khó khăn, nếu như tính ngươi hơi nôn nóng chắc còn ra vẻ cáu kỉnh. Nhưng Tần Dịch phát hiện lúc mình trao đổi với Trình Trình, lại không cảm thấy phiền muộn gì.
Có lẽ bởi vì thần sắc của nàng rất biết nói chuyện.
Tựa như lần này gặp được nàng, không cần phải nói nửa câu, ý tứ "Nhìn thấy ngươi ta rất vui vẻ" đã được biểu đạt vô cùng rõ ràng. Mà trừ những thứ đó ra, hai người vốn không có chủ đề gì có thể nói, lúc có một người trong đó không thể nói chuyện, vậy phần lớn thời gian trầm mặc mỉm cười trở thành việc đương nhiên, so với việc xấu hổ không biết nói gì, muốn tìm một chủ đề trên trời dưới đất nào nói thì làm cho người ta thoải mái hơn nhiều.
Từ đầu đến cuối đều vui vẻ thoải mái.
Nếu không phải bởi vì Tần Dịch đang cần giải quyết đủ loại sự tình, hắn sẽ ngồi ở chỗ này bao lâu cũng được. Nhìn mỹ nhân, nghe nước chảy, hắn đã rất lâu không có thể nghiệm qua hương thơm tự nhiên như vậy, luôn vất vả bôn ba trong các loại trách nhiệm, thở không nổi.
Cách thiếu niên xuất thế trong Tiên Tích Thôn kia, càng ngày càng xa.
Hắn thậm chí có chút quên, khi đó mình có tâm cảnh gì? Hôm nay mình có còn thích hợp tu tiên trong mắt Lưu Tô hay không?
Không biết, Lưu Tô cũng không nói.
Lăn qua hồng trần, mới có thể biết.
Trình Trình thấy hắn như có điều suy nghĩ, tò mò chớp chớp hai mắt, trên mặt viết.
- Ngươi có tâm sự?
Tần Dịch nở nụ cười, nói một chuyện khác.
- Mặc dù Bạch Quốc này coi như có chút văn minh cùng chế độ, không phải Yêu Đô dã man không nói đạo lý, nhưng lập trường yêu và người khác biệt quá lớn, nhân loại ở chỗ này sẽ sống rất khó chịu. Ta ba phen mấy bận đều nghẹn muốn đánh người, Trình cô nương chỉ là một nữ tử yếu ớt, ở chỗ này tự mình chèo chống sản nghiệp, rất khó?
Ánh mắt của Trình Trình có chút buồn bã, cuối cùng chỉ lắc đầu.
Lúc này, tiểu hồ ly thay hắn đảm bảo ở tiệm thuốc kia đã tới, đưa qua một bao dược vật.
- Khách nhân, thuốc của ngươi, ta cũng không có tham ô chút nào nha.
Nói xong, con mắt xoay tròn đấy cũng không biết đến cùng có tham hay không.
Tần Dịch nhịn không được bật cười, tiếp nhận bao thuốc, cũng không so đo. Tiểu hồ ly kia lại nói.
- Tiểu thư đương nhiên rất khó, trong nhà lại không có nam đinh chèo chống... Nếu không phải còn có chút quan hệ, sớm đã bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn.
Trình Trình hướng về phía nó khoát tay, ý bảo không cần nhiều lời.
Tiểu hồ ly nói.
- Nhưng tiểu thư chung quy vẫn phải tìm kiếm phu quân, tiếp tục như vậy thì làm sao bây giờ?
Trình Trình rốt cuộc lấy tay chấm rượu, viết đơn giản trên bàn.
- Đều là người mưu đồ cả người cả của, không có ai thật lòng.
Tiểu hồ ly thở dài.
Tần Dịch im lặng nhìn, rất hiểu tình cảnh này của Trình Trình.
Trong Yêu Thành này, tuyệt đại bộ phận nhân loại không phải nô lệ thì là thịt người, chỉ có một số nhỏ được một ít đại yêu che chở an cư lập nghiệp. Hắn vào thành mới bao lâu đã cảm thụ vô cùng sâu sắc việc đám yêu quái kỳ thị nhân loại, Trình Trình là nhân loại, lại không biết nói chuyện, một nữ tử yếu ớt chèo chống gia nghiệp, làm sao không khó khăn?
Trông cậy vào yêu quái nào đó "Thật lòng" đối với ngươi cũng rất khó.
Nếu chỉ mưu đồ cả người cả của cũng thôi, sợ nhất lúc nào đó bị lão công ăn thịt luôn cũng chưa chắc có người quản.
Nghĩ đến khả năng này, Tần Dịch rốt cuộc vẫn không nhịn được, mở miệng.
- Thật ra Trình cô nương không cần phải sống ở Yêu Thành, không phải không có phương pháp đi lên khỏi liệt cốc, cô nương hoàn toàn có thể nghĩ cách ly khai, đi quốc gia nhân loại cư trú.
Trình Trình lắc đầu, viết.
- Tâm huyết của tổ tông, không thể vứt bỏ.
Tần Dịch thở dài, biết rõ người có chí riêng cũng không cách nào khuyên nhiều, chẳng qua chỉ nói.
- Muội muội Dạ Linh ta, chính là tiểu xà cô từng gặp, sau này sẽ thường ở quý quốc, nếu cô nương có khó khăn nào đó, có thể nghĩ cách tìm nàng hỗ trợ. Mặt khác... Quốc vương của quý quốc là một vị nữ vương, mặc dù có chút khó lường, nhưng cùng là nữ nhân, chắc chắn sẽ có chút đồng cảm...
Thần sắc của Trình Trình có chút cổ quái, nhẹ gật đầu không nói gì.
Tần Dịch thầm nghĩ bèo nước gặp nhau, tình cảm "Đồng loại tha hương" làm đến nước này đã tận tình tận nghĩa, đứng lên nói.
- Trình cô nương, Tần mỗ còn có chuyện quan trọng... Nơi đây mặc dù tốt, không tiện ở lâu, đa tạ khoản đãi.
Trình Trình cúi đầu đứng dậy, trầm mặc một hồi mới viết.
- Ngươi khi nào sẽ ly khai?
- Không xác định, nhưng sẽ không ở lâu.
Trình Trình giơ ngón tay, do dự rất lâu, rốt cuộc viết xuống.
- Có thể đừng đi được không?
"Ách?"
Tần Dịch kinh ngạc mở to hai mắt.
Trình Trình cắn răng một cái, dứt khoát viết càng nhanh rồi.
- Quân có ơn bảo hộ, thiếp cảm động đến nay, nếu quân có ý lưu lại, nguyện phó thác cả đời.
Triển khai này... Tần Dịch có chút đau đầu.
Thật ra có thể hiểu được tâm thái của Trình Trình, tạm không nói thích hay không, loại cảm giác một đường được bảo hộ này thực có khả năng khiến cho cô nương người ta sinh một loại cảm giác ỷ lại tìm được trụ cột, dưới khốn cảnh, tự nhiên sẽ nổi lên ý phó thác.
Phải thừa nhận, điều này làm cho nội tâm hắn rất thoải mái, dung mạo tuyệt sắc của Trình Trình cũng làm cho hắn say mê, huống chi còn giống như một phú bà... Nhưng bất luận như thế nào vẫn không thể nào đáp ứng.
- Xin lỗi, có người đang chờ ta.
Tần Dịch thấp giọng nói.
- Ta đến liệt cốc này chỉ vì nàng.
Trình Trình cúi đầu, nhìn không ra biểu lộ.
Tiểu hồ ly kia giận dữ nói.
- Này, ngươi nhân loại này, có biết tiểu thư có bao nhiêu gia sản, ở phía trên có bao nhiêu quan hệ hay không?
Tần Dịch khẽ lắc đầu.
- Cho dù có toàn bộ Bạch Quốc, ta cũng phải trở về. Xin lỗi.
Tiểu hồ ly còn muốn nói gì đó, Trình Trình khoát tay ngăn lại, ngẩng đầu lên lại lộ ra vẻ mặt tươi vui, đi đến bên cạnh Tần Dịch làm thủ thế, ý bảo cùng hắn đi ra ngoài.
Tần Dịch lần đầu tiên cự tuyệt muội tử thổ lộ, chung quy vẫn có chút xấu hổ, yên lặng đi tới cửa, lấy ra mấy lá bùa.
- Đây là Lôi Dẫn Phù cùng Thần Hành Phù, cho cô nương dùng để phòng thân. Bảo trọng.
Thấy Tần Dịch bước nhanh rời đi, Trình Trình tựa vào cửa nhìn bóng lưng của hắn, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Thẳng đến khi bóng lưng của Tần Dịch biến mất, nàng mới cúi đầu nhìn mấy lá bùa trong tay, nhìn một chút bỗng nhiên nở nụ cười, trân trọng mà thu vào trong ngực.
Tiểu hồ ly kia ở sau lưng sợ hãi nói.
- Tiểu thư, người sẽ không thật sự vừa ý hắn chứ... Chút tu vi kia...
Trình Trình lưu chuyển sóng mắt, thế mà mở miệng nói chuyện.
- Ta chỉ rất tò mò... Nếu như hắn không ham mỹ sắc, không ham tài vật, vậy hắn không ngại vất vả mà giúp một nữ tử yếu ớt vốn không quen biết, lấy mạng che ở trước người của nàng rốt cuộc là cầu cái gì?
Tiểu hồ ly nghiêng cổ suy nghĩ kỹ một hồi, đưa ra kết luận.
- Cái này gọi là ngu xuẩn.
- Có lẽ thế.
Trình Trình bật cười, nhìn phương hướng Tần Dịch biến mất, thấp giọng tự nói.
- Một giống đực ngu xuẩn tự cho mình đỉnh thiên lập địa.
Tiểu hồ ly dùng sức gật đầu.
- Thế nhưng vì sao ta cảm thấy rất đáng yêu?
Trình Trình tựa vào cửa, chống cằm.
Tiểu hồ ly chấn động.
- Ô?
Trình Trình quay đầu nhìn chằm chằm vào nó.
- Ngươi, vừa rồi lấy thuốc thay hắn, tham ô những thứ gì?
Tiểu hồ ly cười làm lành lui về phía sau.
- Không nhiều, chỉ lấy thêm chút trái cây...
Trình Trình lập tức tóm lấy cổ nó.
- Đó là của ta!
Tiểu hồ ly bị đánh hấp hối mà nằm rạp trên mặt đất, Trình Trình ăn trái cây, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Yêu phong đột nhiên xuất hiện.
Ưng Lệ xuất hiện ở trước mặt, thấp giọng nói.
- Đã xác minh, vu sư kia năm đó là nô bộc trong Sài tướng phủ.
Trình Trình lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
- Nói cách khác, giải pháp nguyền rủa gì đó Tần Dịch muốn tìm có khả năng ở Sài phủ?
Ưng Lệ ngạc nhiên, hắn báo cáo việc rất quan trọng, nhưng không có nửa điểm quan hệ cùng Tần Dịch, không biết phản ứng này là chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng chỉ có thể trả lời.
- Thật ra, có khả năng không tồn tại giải pháp cho Cộng Tử Chú kia, chỉ cố gắng hết sức mà thôi...
Nụ cười trên mặt Trình Trình càng thêm mê người.
- Đây không phải rất tốt sao? Để cho hắn ở lâu thêm vài ngày.
Ưng Lệ thở dài.
- Vương của ta, lúc này, tâm tư không nên đặt ở chỗ này. Đại địch trước mặt, thế mà còn tốn thời gian, phí tinh lực, cố ý lấy thân phận nhân loại giả câm, còn mua sản nghiệp ngụy trang chủ phường thêu thùa chế tạo y phục gì đó, quả thật hoang đường...
- Cũng không phải đại địch gì.
Âm thanh mị hoặc của Trình Trình vang lên.
- Thay ta báo cho Sài tướng, đã tập hợp đủ Sinh Tiếu Lệnh, bổn vương chọn ngày đi Côn Bằng Tử Phủ, Bạch Quốc thì giao lại cho hắn.
Ưng Lệ có chút hiểu được, khom người lĩnh mệnh.
- Vâng.