Cả đại trận đột nhiên dừng lại, chỉ còn lửa xanh phóng vút lên cao. Vũ La bật cười ha hả. hai tay vỗ mạnh một cái đánh bốp, tám mươi mốt đầu lâu lửa xanh nổ ầm tan tác. Lục quang bắn ra tung tóe đầy trời trông như đom đóm. xinh đẹp vô cùng, một lúc lâu sau mới chậm rãi tiêu tan.
Đại trận vừa vỡ, bóng tối trước mặt Vũ La rút lui. Trong lòng Vũ La lại cảm thấy tò mò, cho dù là Biện Thiên Hồi bị nhốt vào Nhược Lô Ngục, bảo bối còn lại trên người cũng không nhiều. Y bày ra đại trận này, e rằng đã tiêu hao hết chín thành bảo bối mà y cất giấu. Chẳng trách bên ngoài chỉ để lại một ít bảo bối thông thường, không có cả pháp bảo chừng tam phẩm trở lên.
Biện Thiên Hồi không tiếc bỏ ra nhiều như vậy, hiển nhiên là không muốn nhân sĩ phe Chính đạo lấy được thứ ở nơi này, rốt cục là y đã giấu thứ gì?
Bóng tối như tấm màn kéo lui ra xa. Vũ La nhìn quanh, pháp trận không gian nơi này thật ra cũng không lớn. Cũng khó trách, e rằng bao nhiêu tài liệu tốt đều đã sử dụng hết để bố trí Cửu Thiên Thập Địa Ngục Diễm Thiên Ma đại trận.
ở trước mặt Vũ La chừng sáu. bảy bước, trên một đài đá đơn sơ có một thứ gì đó.
Vũ La đi tới, chỉ thấy hoàn toàn ra ngoài dự liệu của mình. Đây là một con cóc nặn bằng đất sét đỏ nung, chỉ to bằng trứng chim, miệng nó rộng tới mức chiếm gần hết thân thể, hai mắt tròn xoe nhìn lên trời, miệng ngậm chặt.
Trên thân cóc này không có chút dao động linh lực, chẳng khác gì cóc bằng đất sét nặn đồ chơi của trẻ con nơi thế tục.
Nếu muốn chỉ ra điểm đặc biệt của cóc này, chính là hai vành môi của nó được thoa bằng thuốc nhuộm gì không rõ, trên đó vẽ ra vô số hoa văn vô cùng cổ quái.
Hoa văn này giống như một loại văn tự. hoặc như hoa văn vật tổ xa xưa. nhưng nếu quan sát cẩn thận, lại thấy không giống gì cả.
Vũ La thầm cảm thấy nghi hoặc trong lòng, hắn biết rõ Biện Thiên Hồi, chắc chắn là thứ này vô cùng trân quý. nhưng hắn chưa từng nghe qua vật này thế nào, càng không thể nhìn ra nó có diệu dụng gì.
Biện Thiên Hồi có thể được xưng là Đa Bảo, tự nhiên là phúc khí thâm hậu. tìm được bảo bối kỳ lạ cũng không có gì là bất ngờ.
Vũ La không biết rằng sau khi Biện Thiên Hồi lấy được cóc này, đã mơ hồ nhìn thấy vài phần thiên cơ. Cóc này mười phần cao minh, chỉ một mình nó đã lấy hết tất cả phúc duyên của y, về sau y không bao giờ có được may mắn như vậy nữa.
Năm xưa y vì nàng mà rời nam Hoang, cũng biết là mạo hiểm. nhưng y cũng đa tình chẳng kém gì đa bảo, rốt cục không nhịn được nỗi khổ tương tư. mạo hiển đi ra. Quả nhiên vì phúc duyên đã hết. thậm chí y không kịp tìm hiểu tác dụng chân chính của cóc bằng đất sét này, đã bị nhốt vào Nhược Lô Ngục.
Ngay cả Vũ La cũng không nhìn ra cóc đất sét này có diệu dụng gì. đám ngục tốt trong
Nhược Lô Ngục càng không cần phải nói, tiện tay vứt trả lại cho Biện Thiên Hồi.
Vũ La phóng xuất Phù Cổ của mình, sai khiến Phù Cổ dò xét một chút, xem thứ bên trong cóc này có ẩn chứa huyền cơ gì không.
Không ngờ Phù Cổ vừa xuất hiện lập tức toàn thân run lên lẩy bẩy, có vẻ sợ hãi đến cực độ, không dám tới gần cóc đất sét kia nửa bước. Vũ La thấy vậy giật mình kinh hãi, vốn hắn cho rằng Phù Cổ sợ hãi Cửu Thiên Thập Địa Ngục Diễm Thiên Ma đại trận, ngờ đâu thứ mà nó thật sự sợ hãi lại là con cóc bằng đất sét kia.
Phù Cổ của mình hùng mạnh tới mức nào, Vũ La cũng biết. Phù Cổ trưởng thành có thể đối kháng chín con Kim Sí Đại Bằng mà không roi vào thế hạ phong, cho dù Phù Cổ của mình còn chưa trưởng thành, nhưng thứ có thể làm cho nó sợ hãi như vậy, chắc chắn phải là bảo bối bất phàm.
Trong lòng Vũ La mừng thầm, không chút do dự thu cóc đất sét này cất đi, rời khỏi nơi này trước đã.
Vũ La trở lại phòng giam, vác quan tài lên rời khỏi giếng.
Nhược Lô Ngục xử lý di thể phạm nhân, toàn là hỏa táng.
Trong Nhược Lô Ngục không có chỗ để mai táng bọn chúng, càng không thể mang di thể chôn cất bên ngoài để gây nên tai họa ngầm, cho nên cứ thiêu là xong chuyện.
Không ít ma đầu sau khi hỏa táng, thông thường sẽ để lại một thứ gì đó giống như xá lợi của Phật môn. chuyện này có nguyên do huyền diệu, khó lòng giải thích rõ ràng.
những thứ giống như xá lợi này đều được xếp bên dưới tháp chuông, cho nên nơi đó mới là địa phương mà khí âm sát nặng nhất trong toàn Nhược Lô Ngục.
Vũ La xử lý chuyện này xong, trở lại phòng mình, lúc này đã là buổi tối.
Bất quá hắn không hề buồn ngủ. sau khi gài cửa cẩn thận, lấy tráp gỗ ra. chui vào trong cung điện.
Hắn lấy Ngọc Duẩn (Mầm) Tủy Tương ra. vuốt ve vài cái, một cỗ linh nguyên rót vào trong, tầng thủy tinh bên ngoài cùng lập tức tan chảy giống như băng tuyết.
Vũ La lấy mầm ngọc túy ra. lấy thêm một miếng ngọc túy, động thủ vót thành hình ngọc đao. Sau đó hắn lấy ngọc đao này đâm nhẹ một lỗ lên mầm ngọc túy, tức thì một giọt chất lỏng màu hổ phách chậm rãi ứa ra. Vũ La nuốt vào, buông mầm ngọc túy xuống, khoanh chán xếp bằng bắt đầu đả tọa vận công.
Ngọc Duẩn Tủy Tương mới vừa vào bụng, còn chưa có cảm giác gì. nhưng chỉ yên tĩnh được một lúc, thình lình một cỗ linh khí vô cùng mạnh mẽ bạo phát, giống như núi lửa đã ngủ say trăm ngàn năm bỗng chốc bùng nổ.
Vũ La lập tức dốc hết toàn lực thúc giục công pháp Đạo Tạng vận chuyển. Cũng may hắn tu luyện Đạo Tạng dị biến là công pháp thuộc hàng siêu cấp, mới có thể khống chế linh khí trong cơ thể mình không để cho lọt ra ngoài một tia nào, dần dần nuốt lấy, tiêu hóa. dần dần dung hợp vào trong kinh mạch toàn thân.
Linh khí ẩn chứa bên trong một giọt Ngọc Duẩn Tủy Tương hết sức khổng lồ, khó lòng có thể tưởng tượng. Thiên tài địa bảo này có thể ngộ chứ không thể cầu. dù là tiền kiếp của Vũ La cũng không được bao nhiêu món.
Vũ La nhanh chóng vận chuyển linh khí tám mươi mốt tiểu chu thiên, cảm giác được mình chỉ mới luyện hóa chưa được một phần mười linh khí. Nhất thời hắn cảm thấy vui mừng, bèn gia tăng tốc độ vận chuyển linh nguyên nhanh hơn trong kinh mạch.
Dần dần trong kinh mạch bắt đầu vang lên tiếng rào rào như suối chảy, sau đó, càng ngày càng có nhiều linh khí lắng đọng trong thân thể chuyển hóa thành linh nguyên của hắn. thanh âm vang lên bên trong kinh mạch cũng càng ngày càng lớn. Sau tám mươi mốt đại chu thiên, thanh âm trong kinh mạch đã rền vang như sóng dữ xô bờ, trầm trầm như sấm.
Vũ La thôi thúc linh nguyên, lập tức linh nguyên trong cơ thể ầm ầm phá quan mà qua. chỉ một lần đã giải khai hai tai thông suốt. Hai đạo linh quang từ trong hai tai hắn bắn ra xa bảy tám trượng, từng đạo hào quang hình xoắn ốc không ngừng xoay tròn xung quanh hai đạo linh quang kia.
Vũ La đã khai được hai khiếu sau cùng, nhưng linh khí trong cơ thể vẫn chưa bình ổn. vẫn tiếp tục thôi thúc linh nguyên xung kích.
Vốn sau khi khai khiếu, cần phải dưỡng một thời gian, mới có thể xưng kích cảnh giới Hợp Chân.
Nhưng linh khí bên trong Ngọc Duẩn Tủy Tương quá mức khổng lồ, hơn nữa quá trình tu dưỡng thật ra cũng là hấp thu linh khí vào trong cơ thể, chậm rãi cũng cổ nền tảng cảnh giới. Linh khí ẩn chứa trong Ngọc Duẩn Tủy Tương nháy mắt đã hoàn thành việc củng cố cảnh giới, hơn nữa linh khí này hết sức tinh thuần, hiện tại Vũ La đã cũng cổ nền tảng tự nhiên càng vừng chắc hơn.
Linh khí bùng phát, linh nguyên cuồn cuộn, một đường xông quan.
Tinh hợp thần, thần hợp khí. khí hợp chân. Đây chính là yếu quyết tinh túy của cảnh giới Hợp Chân, trong đó ân chửa áo nghĩa cao thâm ảo diệu, khó lòng giải thích. Các tu sĩ khác nhau có hiểu biết khác nhau về ba câu khẩu quyết này, muốn đột phá cửa quan này cũng không phải dễ dàng như vậy.
Vũ La tu luyện hai kiếp, thông hiểu cảnh giới Hợp Chân không ai sánh kịp. Dù là như vậy, đợt linh nguyên xưng quan lần đầu tiên cũng là thất bại.
Bất quá sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, linh khí ngược lại càng thêm hùng mạnh, hắn lại thúc giục linh nguyên tiếp tục xưng kích.
Liên tục ba lần như vậy, đến lần cuối cùng. Vũ La dứt khoát đổ dầu vào lửa. hắn nuốt liên tục mấy viên linh đan. luyện hóa thành linh khí. ấp ủ như vậy trong nửa canh giờ.
Truyện convert hay : Đô Thị Ma Tôn Nãi Ba