Người phe Chu Thanh Giang và Vũ La cũng không nhúc nhích, Lý Vân Đông giận dữ nhưng cũng không có cách nào. Chu Thanh Giang vung tay lên, những người khác mới mạnh ai nấy tản ra tìm kiếm.
Sơn môn rất khổng lồ, bất quá kết cấu hết sức đơn giản, có thể nói là vừa nhìn đã thấy hết tất cả. Mọi người tìm một lượt, vẫn không có thu hoạch gì, bất quá lần này bọn họ hết sức bội phục suy đoán của Vũ La, cho nên vẫn kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm.
Chỉ có Trịnh Tinh Hồn trong lòng buồn bực, lạnh nhạt nói:
- Vẫn không tìm được gì cả... Có những người nói ra đạo lý rõ ràng, có những người ấm a ấm ớ, hạng người như vậy làm cho người ta hết sức chán ghét...
Ngón tay Vũ La chợt khảy một cái, một khối đá dưới chân cột cửa bên trái bật ra, để lộ một lỗ hổng bên dưới. Trong lỗ có một cái vòng đồng, Vũ La nắm vòng kéo mạnh, một tiếng ầm vang, trên mặt đất hé ra một đạo cửa ngầm, ngay sau đó một tràng tiếng răng rắc do cơ quan chuyển động vang lên, một đài đá cao nửa người dâng lên.
Trịnh Tinh Hồn giống như một con vịt đang kêu cạp cạp, thình lình bị bóp ngang cổ, nhất thời nói không nên lời.
Vũ La đã biết Trịnh Tinh Hồn không phải là đối thủ của mình, Trịnh Tinh Hồn không ngừng dùng lời khiêu khích như vậy, chính là ỷ vào sư tôn của y. Y đường đường là chưởng môn Thái Âm sơn, nhưng lại giống như một tên tiêu bối vừa mới xuất đạo, phái nương nhờ
Dưới cánh sư tôn, có nghĩa là y coi Vũ La không phải người thường. Trịnh Tinh Hồn như vậy, đối với Vũ La càng không có uy hiếp.
Cho nên Vũ La cơ hồ không thèm đếm xỉa tới y. Vũ La đã sớm chuẩn bị xong thủ đoạn đối phó với Trịnh Tinh Hồn, hoặc nói đúng hơn là thủ đoạn đối phó cả Thái Âm sơn. Chờ sau khi từ Bắc Cương trở về hắn sẽ tiến hành, hai thầy trò Trịnh Tinh Hồn trong mắt hắn đã là hai người chết.
Vì vậy Vũ La cũng không nói gì, nhưng Hướng Cuồng Ngôn lại không nhịn được phá lên cười ha hả.
Trịnh Tinh Hồn bị lão cười nhạo, sắc mặt trở nên tím bầm như gan heo, nhưng không có cách nào phát tác, trong lòng lại càng thêm uất ức.
Vu Thiên Thọ thấy đài đá kia, lập tức hít sâu một hơi khí lạnh:
- Đây chính là Kim Cương Vương Thiết! Nghe nói là kim loại cứng rắn nhất, không ngờ có cả một khối lớn như vậy... Hiện tại gom khắp cả Trung Châu cũng không thể có được nhiều như vậy, từ đài đá này có thể nhìn ra, năm xưa Thiên Các quần sơn hưng thịnh tới mức nào.
Ở trung tâm đài đá có một lỗ hổng, bọn Lý Vân Đông nhìn thấy lỗ hổng này lập tức tỏ ra thất vọng:
- Không ngờ rằng đã tìm được lối vào, nhưng lại không có cách nào tiến vào...
Tất cả mọi người đều nhìn ra lỗ hổng này là một lỗ khóa, nói cách khác muốn tiến vào Thiên Các quần sơn, phải có một loại tín vật chìa khóa nào đó.
Lý Vân Đông hết sức không cam lòng:
- Mấy vạn năm trôi qua, Thiên Các quần sơn nếu không phải có băng tuyết bao trùm, chỉ sợ cũng đã thành tro bụi, đi đâu mà tìm tín vật này...
Trưởng lão Cửu Nghi sơn cũng vô cùng thất vọng:
- Vượt qua biết bao trắc trở, rốt cục trắng tay, quả thật là không cam lòng...
Trịnh Tinh Hồn nói:
- Chẳng lẽ chúng ta không thể dùng sức mạnh phá vỡ trận pháp này sao?
Lý Vân Đông cười khổ, trận pháp từ mấy vạn năm trước vẫn có thể duy trì đến bây giờ, muốn phá là phá được sao?
- Thôi, coi như vô duyên với chúng ta, đi thôi.
Bọn họ thất vọng, đang muốn bỏ cuộc rời đi, chợt thấy Vũ La cùng Chu Thanh Giang cùng nhau đi tới.
Lỗ hổng kia có hình dáng một thanh đao, hai người mạnh ai nấy lấy mảnh đao của mình ra ghép lại.
Bọn Lý Vân Đông thấy vậy có vẻ xấu hổ, nhất là Lý Vân Đông trên danh nghĩa người cầm đầu.
Lý Vân Đông muốn làm người cầm đầu, đó là vì đến lúc cuối cùng chia của, không nghi ngờ gì người cầm đầu sẽ nhận được nhiều hơn. Nhưng muốn nhận được nhiều ích lợi, đồng thời cũng phải cống hiến nhiều hơn người khác.
Từ ban đầu cho tới bây giờ, dọc trên đường tiến vào Bắc Cương không có nguy hiểm gì. Chỉ có một lần tuần tra duy nhất, kẻ thi hành lại là Chu Thanh Giang và Vũ La.
Người phát hiện lối vào Thiên Các quần sơn là Vũ La, hiện tại ngay cả chìa khóa mở lối vào cũng là người ta chuẩn bị. Lý Vân Đông lão đường đường là lão tiền bối, nhưng không có tác dụng gì, thể diện coi như mất hết.
Ba mảnh đao hợp lại với nhau, đặt vào lỗ hổng, nhưng đài đá vẫn không có biến hóa gì.
Lý Vân Đông lộ vẻ thất vọng, nhưng trong lòng thầm vui mừng.
Trịnh Tinh Hồn đang muốn cười lạnh châm chọc, Vũ La đã không nhịn được, xoay tay lại tát vào mặt y một cái.
Bốp!
Trịnh Tinh Hồn ăn tát tai sững sờ ngây dại, lập tức gương mặt anh tuấn sưng phồng đỏ bừng. Nhưng y chợt nhìn thấy trên hai vai Vũ La, mỗi bên có một con rùa nhỏ đang nằm chễm chệ, bốn con mắt đen nhánh long lanh ra vẻ ngây thơ đang “nhìn” y chăm chú.
Trịnh Tinh Hồn trong lòng sợ hãi, thở hồng hộc mấy hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Vũ La lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi không có ý gì hay giúp cho mọi người, vậy cứ câm miệng lại. Còn làm ồn ào nữa, ta sẽ đánh ngươi!
- Mọi người cùng đi Bắc Cương, Cửu Đại Thiên Môn đồng tâm hiệp lực, ngươi thân là chưởng môn Thái Âm sơn, hãy xem lại những việc mình làm dọc trên đường đi tới nơi này, có việc nào giống như việc mà một chưởng môn nên làm không?
Trịnh Tinh Hồn bị tát tai trước mặt nhiều người như vậy, còn bị Vũ La dạy dỗ một phen, lửa giận trong lòng bùng lên điên cuồng. Nhưng lực uy hiếp của hai con rùa quá mức hùng mạnh, khiến cho y không dám nhúc nhích.
Vũ La đánh mắng Trịnh Tinh Hồn xong, cũng bình tĩnh lại hừ lạnh một tiếng, giao ba mảnh đao cho Vu Thiên Thọ:
- Dung hợp lại.
Sắc mặt Lý Vân Đông hết sức âm trầm, hừ lạnh một tiếng:
- Chu Thanh Giang, hãy quản con rể lão cho cẩn thận, những kẻ thiếu niên đắc chí nhưng chết sớm, lão đạo ta đã thấy rất nhiều...
Tự nhiên Chu Thanh Giang không hề tỏ ra yếu thế:
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, tự nhiên ta sẽ chiếu cố cẩn thận con rể của mình. Nếu ai dám động tới hắn, chính là địch nhân của cả Chu gia, cả Chung Nam sơn ta.
Hướng Cuồng Ngôn ngạo nghễ nói:
- Cũng là địch nhân của Hướng Cuồng Ngôn ta. Lão tử ta không môn không phải, nhưng ai dám động đến huynh đệ của ta, lão tử liều mạng cả đời này không cầu tiến triển, cũng phải luyện chế ra sáu mươi đạo linh phù nhất phẩm treo thưởng lấy đầu kẻ đó!
Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ cũng đứng ở phía sau Hướng Cuồng Ngôn, đồng thanh nói:
- Chúng ta nữa!
Tuy rằng bối phận Lý Vân Đông cực cao, sau lưng còn có thế lực Thái Âm sơn hùng mạnh, nhưng thấy vậy không khỏi thầm sợ hãi trong lòng. Bất quá thể diện không thể để mất, vẫn hung hăng nói:
- Được, được lắm, quả nhiên là cuồng vọng. Không nghe lời tiền bối, các ngươi sẽ phải chịu thiệt thòi...
Trưởng lão Cửu Nghi sơn vội vàng khuyên giải:
- Toàn là người mình, cần gì như vậy chứ. Có hiểu lầm gì, mọi người cứ thẳng thắn nói ra là được, chúng ta đã tới đây, nên khẩn trương tiến vào là hơn...
Lý Vân Đông nhìn ba mảnh đao một chút, hừ lạnh một tiếng:
- Vật này là do răng độc của thượng cổ Thần Thú Cầu Ngộtạo thành. Tài liệu như vậy chỉ có thể dùng Thần Hỏa của thiên địch Cầu Ngột mới có thể luyện hóa được, tỷ như Thần Hỏa của thượng cổ Thần Thú Phượng Hoàng, các ngươi không cần phí công vô ích nữa.
Vu Thiên Thọ khinh thường cười một tiếng:
- Không phải chỉ là Phượng Hoàng Thần Hỏa thôi sao, ta vẫn kính lão là tiền bối, không ngờ rằng kiến văn của lão thô lậu như vậy, ngay cả Phượng Hoàng Thần Hỏa lão cũng cho là vật hiếm có khó lường. Sư tôn...
Ngón tay phải Vũ La lập tức bắn ra, một tia lửa bay tới mi tâm Vu Thiên Thọ. Vu Thiên Thọ không dám dùng tay trực tiếp đón lấy, bèn dùng linh lực tiếp dẫn, cảm giác được khí tức trong tia Phượng Hoàng Thần Hỏa này không có chút bạo ngược nào, lúc này mới yên tâm tiến hành luyện hóa.
Tia Phượng Hoàng Thần Hỏa này vừa xuất hiện, lập tức có một cỗ khí tức Thần Thú Hồng Hoang lan tràn ra. Cũng vì ngọn lửa không cháy, khí tức này cũng không hùng mạnh lắm, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng, lực lượng cổ xưa từ thời Hồng Hoang này chắc chắn không thể nào bắt chước.
Truyện convert hay : Tiên Đế Trở Về Đương Nãi Ba