Lâm Tuyệt Phong ngồi xuống, gọi hai chén trà, nói với Hứa Sơn Dương:
- Uống.
Hứa Sơn Dương không dám ngồi, đứng bưng chén mà uống.
Không bao lâu sau, một đám bảo tiêu đẩy hai chiếc xe ngựa tiến vào, tiêu đầu nhìn quanh thấy trong quán trà không còn chỗ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tuyệt Phong. Một tên tiêu đầu cao lớn vạm vỡ đi tới gõ gõ bàn:
- Lão già, uống xong chưa vậy, nếu xong thì mau mau lên đường đi.
Đây chính là đuổi người hết sức rõ ràng.
Hứa Sơn Dương biến sắc, Lâm Tuyệt Phong chỉ lạnh nhạt đứng dậy:
- Uống xong rồi, đi thôi.
Hứa Sơn Dương không dám nhiều lời, nén giận đi ra.
Hai người đứng ở ven đường, Lâm Tuyệt Phong tựa hồ đang đợi người. Hứa Sơn Dương không rõ vì sao Lâm Tuyệt Phong phải nhẫn nhịn như vậy, chỉ là một đám phàm phu tục từ, dám kiêu ngạo trước mặt đệ nhất cường giả Trung Châu, không phải là muốn chết sao?
Lâm Tuyệt Phong quay đầu lại nhìn y một cái:
- Không hiểu ư?
Hứa Sơn Dương cũng không dám nói dối, khẽ khom người:
- Kinh xin sư tôn giải thích.
- Chỉ là một bầy kiến, chúng ta không cần phải xảy ra chuyện gì liên quan với kiến.
Lâm Tuyệt Phong thản nhiên nói.
Hứa Sơn Dương đã hiểu. Bảo ta động thủ giết ngươi ư? Các ngươi không đủ tư cách.
Trên quan đạo có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới. Xe ngựa treo rèm bằng gấm đỏ, nhìn từ xa trông vô cùng nổi bật.
Xe ngựa chạy chậm rãi tới trước mặt Lâm Tuyệt Phong thì ngừng lại.
Rèm xe vén lên, một nữ nhân xuất hiện. Quán trà ồn ào bên cạnh lập tức lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Đám thương buôn, tiêu đầu từng vào Nam ra Bắc, tự nhận cũng đã gặp không ít giai nhân tuyệt sắc, nhưng nếu so với nữ nhân trước mặt, quả thật chỉ là rác rưởi bùn đất không xứng xách giày cho người ta.
Lâm Tuyệt Phong khẽ cau mày, thản nhiên nói:
- Tu vi còn chưa đủ.
Nàng nọ không dám lỗ mãng, cung kính thi lễ:
- Vãn bối Hồng Hạc, ra mắt Lâm lão tiền bối. Tiền bối dạy dỗ chính phải, công phu của vãn bối vẫn còn chưa đạt tới mức thu phát tự nhiên, trong lúc không hay không biết ảnh hưởng tới người bên cạnh.
Lâm Tuyệt Phong gật gật đầu:
- Tinh Hồn đi rồi, nhưng nhiệm vụ y giao cho ngươi không thể để gián đoạn.
Vẻ mặt nữ nhân tên gọi Hồng Hạc kia trở nên kiên quyết:
- Xin tiền bối bất tất phải nhọc lòng, Trịnh Đại nhân đã sớm có an bài, vẫn bối nhất định sẽ giết người nọ, báo thù cho Trịnh Đại nhân.
Lâm Tuyệt Phong khẽ gật đầu, móc trong ngực áo ra một đồng tiền ngọc ném cho Hồng Hạc:
- Có chuyện gì có thể dùng đồng tiền ngọc này trực tiếp liên lạc cùng lão phu.
- Đa tạ tiền bối!
Nàng nọ mỉm cười thi lễ:
- Nếu là như vậy, vãn bối cáo lui.
Lâm Tuyệt Phong vuốt cằm, Hồng Hạc trở về xe ngựa, chậm rãi rời đi.
Lâm Tuyệt Phong nhìn theo xe ngựa đi xa, chợt nói một câu:
- Cũng chỉ là người chết mà thôi...
Hứa Sơn Dương sửng sốt, Lâm Tuyệt Phong chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới dọc theo quan đạo, Hứa Sơn Dương vội vàng theo sau.
- Những con cờ này làTrịnh Tinh Hồn an bài khi còn sống, một chiêu này coi như là có thể có chút tác dụng, những thứ khác không cần nói tới.
Lâm Tuyệt Phong vừa đi vừa nói, Hứa Sơn Dương biết, đây là Lâm Tuyệt Phong dụng tâm chỉ điểm cho mình, vội vàng lắng nghe thật kỹ.
- Sư thúc Trịnh Tinh Hồn của con, khuyết điểm lớn nhất chính là thích làm ra vẻ thông minh. Y an bài những con cờ này, nhìn qua có thâm ý sâu sắc, khiến cho người ta phải khâm phục mưu trí của y, nhưng y lại quên mất một điểm: Có khi dùng lực cũng có thể phá xảo. Mưu kế quá phức tạp, biến số cũng sẽ gia tăng, không thể khống chế trọn vẹn, chẳng bằng một số phương pháp xử lý trực tiếp mà đơn giản.
- Ta tới gặp nàng, bất quá là vì để nhân thủ mà sư thúc Trịnh Tinh Hồn của con an bài trước kia an tâm mà thôi. Cho bọn chúng biết rằng tuy Trịnh Tinh Hồn đã chết, nhưng không phải là không ai quản bọn chúng, còn có Lâm Tuyệt Phong ta đây.
- Dạ, đồ nhi thọ giáo.
Nhìn qua Lâm Tuyệt Phong bình thản, thật ra lão đã âm thầm làm không ít chuyện: Bận rộn nhúng tay Thái Âm sơn, đề cử chưởng môn mới, bận rộn thu phục thế lực trước kia của Trịnh Tinh Hồn.
Khó giải quyết nhất tự nhiên là chuyện chưởng môn Thái Âm sơn.
Một Thiên Môn to lớn như vậy, không thể nào người người đồng lòng. Thầy trò Trịnh Tinh Hồn vừa chết đi, đã có bao nhiêu người dòm ngó ngôi chưởng môn.
Cho dù là Lâm Tuyệt Phong muốn chọn nhân tuyển hài lòng kế vị, cũng phải phí một phen tâm huyết. Bất quá cũng may kết quả cuối cùng coi như như ý.
Sau khi tin Trịnh Tinh Hồn chết đi truyền về chín ngày, dưới sự ủng hộ của Lâm Tuyệt Phong, sư đệ của Trịnh Tinh Hồn, vốn là Thất trưởng lão Hoa Húc Long kế nhiệm chức chưởng môn Thái Âm sơn.
Sau khi an bài xong hậu viện của mình, Lâm Tuyệt Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lão ngàn vạn lần không ngờ, trong đại lễ Hoa Húc Long kế nhiệm chức chưởng môn, tai nạn đã giáng xuống.
Từ đầu đến cuối, cũng không biết là người nào động thủ, cả sơn môn Thái Âm sơn cũng bị san bằng!
Đám tân khách tới dự đại lễ cũng không có một người nào còn sống trở về.
May là đại lễ kế vị chức chưởng môn Thái Âm sơn cử hành vội vàng, chẳng qua chỉ có vài môn phái nhỏ gần đó tới trước chúc mừng. Lâm Tuyệt Phong vì tị hiềm, cũng không đích thân tới trước, nếu không không chỉ chết có bấy nhiêu người.
Sau khi Lâm Tuyệt Phong biết được tin này, sắc mặt hết sức khó coi.
Là Chu Thanh Giang ư? Khả năng không lớn. Tu Chân Giới tựa hồ còn chưa có người nào có lực lượng như vậy, âm thầm lặng lẽ diệt một Thiên Môn.
Rốt cục là chuyện gì?
Lâm Tuyệt Phong trong lòng kinh nghi bất định, khiến cho lão trong mấy ngày liên tiếp cũng nghi thần nghi quỷ. Lão triển khai tất cả lực lượng trong tay điều tra, thậm chí tự mình chạy tới phế tích Thái Âm sơn xem xét, nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào.
Ngược lại, nhất mạch của Chu Thanh Giang vui mừng vô kể, không biết là người nào nhiệt tình như vậy, giúp chúng ta một đại ân.
Lần này may là Lâm Tuyệt Phong vẫn còn đó, người của hai đại Thiên Môn Không Động sơn và Nga Mi sơn cũng có hơi phát hoảng trong lòng.
Diệt một Thiên Môn... Mặc dù không có Lý Vân Đông và Trịnh Tinh Hồn, thực lực hao tổn rất nhiều, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù sao cũng là một đại Thiên Môn, lại bị diệt môn lặng lẽ không tiếng động...
Không ít người cũng tới phế tích xem, nơi đó nám đen một mảnh, không biết là thủ đoạn gì tạo thành. Bất quá cũng có một ít kẻ kiến thức hơn người, nhìn ra được dường như trong cả quá trình diệt môn chỉ có một đòn.
Chuyện này không khỏi làm cho người ta nhớ tới pháp bảo công kích cỡ lớn của Vũ La. Uy lực bậc này khiến cho người ta khó lòng tin được.
Hướng Cuồng Ngôn vội vàng xông tới phòng Vũ La, chộp lấy hắn gặng hỏi:
- Nói mau, phải chăng là do ngươi làm?
Vũ La dang rộng hai tay:
- Không phải là ta vẫn một mực ở sơn trang Chu gia, không hề ra ngoài sao? Huống chi cho dù ta sử dụng pháo đạn linh phù nhất phẩm, cũng không thể có được uy lực lớn như vậy.
Hướng Cuồng Ngôn cũng có chút nghi hoặc:
- Đúng vậy, những ngày qua hầu như ngươi không có rời đi, chẳng lẽ Trung Châu xuất hiện cỗ thế lực thứ ba?
Vũ La đóng cửa lại, cười hì hì nói:
- Lão là Nam Hoang đệ nhất phù sư, xen vào chuyện Trung Châu làm gì?
Hướng Cuồng Ngôn trợn trắng mắt:
- Ngươi là Nam Hoang Đế Quân, xen vào chuyện Trung Châu làm gì?
Chợt lão bừng tỉnh ngộ:
- A, vừa rồi ngươi chỉ giải thích mà không phủ nhận, chắc chắn là có vấn đề!
Vũ La nói như là chuyện đương nhiên:
- Không phải là ta đích thân làm, nhưng có liên quan với ta.
Hướng Cuồng Ngôn giật mình:
- Thật là ngươi giở trò quỷ ư?
Vũ La ngồi xuống, nâng chén trà lên, trong chén không có nước. Hướng Cuồng Ngôn vừa trợn trắng mắt, vừa rót cho hắn một chén trà:
- Được rồi chứ? Nói nhanh một chút.
- Nếu nói ra, chuyện rất dài dòng...
Sự nhẫn nại của Hướng Cuồng Ngôn dường như đã tới cực hạn:
- Ngươi có chịu nói không?
- Thanh kiếm của tên Cừu Thiên Long kia thật ra thiếu đi một vật, bằng không uy lực của nó còn lớn hơn nữa...
Truyện convert hay : Đệ Nhất Người Thừa Kế